Edit: Min
Ấn đường biến thành màu đen, viền mắt biến xanh, tuy lúc Chung Dao bị quỷ anh quấn thân có tướng mạo thời vận không tốt.
Nhưng thẳng đến khi Quý Lam Xuyên rời khỏi tiểu khu Lệ Thuỷ, cậu vẫn không có nhìn thấy tử khí trên mặt đối phương.
Nói cách khác, sau khi cậu cùng Triệu Trác rời đi, Chung Dao đã làm một ít "Đại sự" để thay đổi vận mệnh.
Cho nên, đưa tới tự sát hoặc giết mầm tai họa nào đó.
Trong một chốc không thể dùng văn tự để nói rõ ràng.
Quý Lam Xuyên cũng không vội vã nhắn tin lại.
Mà là sau khi trở về phòng ngủ, cậu mới gọi điện thoại cho Triệu Trác.
"Bíp———"
Đối phương tựa hồ vẫn luôn cầm điện thoại, âm thanh vừa mới vang lên một tiếng, Quý Lam Xuyên liền nghe được tiếng của người bên kia: "Quý Lam?"
"Là tôi."
Thuận tay mở máy tính rồi đăng nhập vào Weibo, thiếu niên vẻ mặt bình tĩnh mà giả bộ sợ hãi, âm thanh run run: "Chị Chung, chị ấy........"
"Đã chết."
Nhanh chóng nói tiếp nửa câu sau, ngữ khí Triệu Trác có chút dồn dập: "Là nhảy lầu.
Bước đầu phán đoán là tự sát.
Chuyện này không có mấy người biết, Vu Lệ cũng bị dọa sợ đến mức không nhẹ."
Mặc dù trong vòng mấy năm qua cũng có không ít nghệ sĩ tự sát vì nghiện ma tuý hoặc trầm cảm.
Nhưng nghệ sĩ dưới tay của Vu Lệ không có ai chọn con đường này.
Đặc biệt là thảm trạng của Chúng Dao sau khi nhảy lầu, tuyệt đối có thể khiến người ta mấy đêm liên tiếp gặp ác mộng.
Tìm kiếm tin tức về "Chung Dao" trên Weibo, quả nhiên vẫn chưa có người nào tuôn ra tin tức nóng bỏng gây xôn xao này.
Nhìn chằm chằm ảnh tấm ảnh trên Weibo, Quý Lam Xuyên lẩm bẩm: "Tự sát sao?"
Rõ ràng là bị quỷ anh bám vào người cũng không từ bỏ.
Như vậy, một người cô gái giỏi về nhẫn nại cùng nhẫn tâm, sẽ thật sự tự sát?
"Vu Lệ nói là như vậy.
Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ lắm." Nghe thấy giọng điệu hoài nghi của thiếu niên, Triệu Trác vẫn nhịn không được mà hỏi ra điều giấu kín ở đáy lòng, "Quý Lam, cậu tính được cô ấy chết sao?"
Tay phải đang nắm con chuột dừng lại, du ngư đáy mắt Quý Lam Xuyên di động: "Anh Triệu đây là muốn trách tôi thấy chết không cứu?"
"Không không không."
Sợ tiểu tổ tông này hiểu lầm ý của mình, Triệu Trác cuống quýt giải thích: "Ý của tôi nói là, mỗi người đều có số mệnh riêng.
Vô luận là có tính hay không, cậu không cần đem vấn đề đẩy lên người mình."
Nghe được thiếu niên nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Triệu Trác liền nhẹ nhàng thở ra, hạ giọng nói: "Trước khi Chúng Dao chết, chúng ta có ghé qua tiểu khu Lệ Thuỷ.
Có lẽ cảnh sát cùng Vu Lệ sẽ có thể tới tra hỏi.
Tôi sẽ tận lực giúp cậu ngăn người lại.
Nếu thật sự không ngăn được, cậu cứ một mực chắc chắn cái gì cũng không biết là được."
Đây cũng là nguyên nhân hắn vội báo cho thiếu niên biết.
Rốt cuộc, việc bắt quỷ này rất khó mà giải thích được.
Dù sao, hắn cũng phải chuẩn bị phương án đề phòng trước mới được.
Hảo hảo hợp tác để tạo thế, cư nhiên lại biến thành hiện trường án mạng.
Triệu Trác quả thực không dám nghĩ đến biểu tình của ông chủ sau khi biết chuyện này.
Nếu trên đời thật sự có thuốc hối hận, hắn nhất định phải trở về bóp chết cái quyết định đồng ý hợp tác với Vu Lệ kia.
"Nhưng tôi vốn cái gì cũng không biết mà."
Xác định Triệu Trác không giống mấy người "Thiện lương" kiếp trước, sống lưng Quý Lam Xuyên hơi hơi thả lỏng: "Đại kiếp nạn sinh tử không nên tính, sẽ bị tổn thọ."
Huống chi Thiên Đạo vô thường, vận khí của con người mỗi thời mỗi khắc biến hoá liên tục.
Chỉnh thể vận thế dễ dàng xem, nhưng nếu muốn biết rõ chi tiết của chuyện gì đó vào ngày tháng năm nào.
Cho dù là Tổ sư gia có đến, cùng kết hợp với bát tự bốn trụ thì cũng phải suy tính hồi lâu.
Bỏ chuyện đàm phiếm qua một bên, nghe được thiếu niên trả lời, Triệu Trác không cho rằng đối phương nói dối, liền triệt để buông lòng.
"Không biết thì tốt.
Vu Lệ người này tương đối đa nghi.
Chưa biết chừng sẽ đem chuyện đổ lên đầu cậu.
Mấy ngày nay cậu đừng ra khỏi cửa, tránh bị cô ta cuốn lấy."
Đổ lên đầu cậu, chẳng lẽ là bởi vì một câu "Cô rất khó hồng lại" sao?
Không thể lý giải nổi logic của đối phương, nhưng Quý Lam Xuyên vẫn nghe lời, gật gật đầu nói: "Tôi đã biết."
Cậu là thiên sư không phải thám tử.
Diệt trừ quỷ anh là do Chung Dao tự lựa chọn.
Vô luận tính như thế nào, nhân quả này cũng không xả đến trên người Quý Lam Xuyên.
Triệu Trác không phải là bà mẹ chồng, điều nên nói đã nói xong, hắn liền chủ động cúp điện thoại.
Mà Quý Lam Xuyên nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương trên sân khấu, hơi chút do dự sờ sờ cằm———
Làm ăn buôn bán rất chú ý tới khởi đầu tốt đẹp.
Vị khách đầu tiên nhờ bắt quỷ liền chết oan uổng, chẳng lẽ mình thật sự nên giúp cô ấy sao?
...
Sáng sớm hôm sau, Tần tam gia nhận được lễ vật mà thần thanh khí sảng xuống lầu.
Trên cổ tay áo sơ mi còn có hai chiếc khuy măng sét màu đen không giống thường ngày.
Quý Lam Xuyên đang uống một ngụm nước liền bị sặc.
Cậu như thế nào cũng không nghĩ tới, đối phương thật sự nể tình dùng luôn tại chỗ.
Khuy măng sét, một trong số lễ vật thường xuyên xuất hiện trong tiểu tuyết hào môn.
Thật sự không nghĩ ra được Tần Chinh ngoại trừ công việc thì thích cái gì.
Vì vậy, Quý Lam Xuyên tham khảo một chút kinh nghiệm nho nhỏ từ các bậc trưởng bối.
"Nhìn ngốc chằm chằm tôi làm cái gì."
Thấy thiếu niên ngơ ngác mà đứng trước tủ lạnh, Tần Chinh tốt tính, hướng đối phương vẫy vẫy tay: "Lại đây ăn cơm."
Từ sau khi chính thức vào ở Tần gia, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của Quý Lam Xuyên đều rất lành mạnh.
Trộm ngắm thần sắc nam nhân một cái, cậu liền đoán được, hẳn là đối phương tạm thời còn chưa biết chuyện của Chung Dao.
Nghịch ngợm.
Thời thời khắc khắc đều đặt ba phần chú ý trên người đối phương.
Tần Chinh vừa thấy thiếu niên trộm đảo loạn tròng mắt, liền biết người này đang suy nghĩ "Phản nghịch".
Đặt cốc sữa đậu nành trên tay xuống, nam nhân đắn đo gắng sức độ gõ.
"Đêm nay có tiệc xã giao, có khả năng tôi sẽ về muộn một chút.
Cậu ngoan ngoãn ngốc ở nhà, có muốn cái gì thì nói cho Trịnh thúc."
Gần đây đang là thời buổi rối loạn, một thiếu niên sạch sẽ như này, không nên cùng án mạng có dính líu quan hệ.
Trực giác cho thấy cái chết của Chung Dao có chút kỳ quặc.
Tần Chinh thu được báo cáo của Triệu Trác, trong lòng liền cảnh giác, nhưng trên mặt lại biểu hiện không biết gì.
Tính cách Quý Lam Xuyên vốn lười nhác, lúc vừa mới đi đến thế giới tiểu thuyết thì còn cảm thấy mới mẻ một chút.
Hiện cậu hận không thể trạch ở nhà mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa.
Cho nên, đối với ước thúc của tổng tài ba ba ba, cậu không cảm thấy có gì bất mãn cả.
Sau khi tiễn Tam gia đi làm, Quý Lam Xuyên lại nhận được gia quy trong truyền thuyết từ Trịnh thúc.
Cậu lướt qua nhanh chóng từ trên xuống dưới, phát hiện phần lớn là mấy việc linh tinh vụn vặt như "Thời gian ra vào khóa cổng" hay "Có việc thì báo cáo"........
Đây không phải là quy tắc mà đối phương đưa ra khi nhận nuôi Tần Tử Hành sao?
Nhớ tới công chính được nhận nuôi khi đang học cao trung, Quý Lam Xuyên nháy mắt cảm thấy chính mình hiểu rõ được chút gì đó.
Trách không được Tần Tử Hành ở trong tiểu thuyết oán giận phụ thân khắc nghiệt.
Tần Chinh liên tiếp hạ "Hiệp ước không bình đẳng" này, quả thực là có chút bó buộc.
Sắc trời hôm nay u ám, Quý Lam Xuyên không có việc gì làm, liền lên lầu cất gia quy rồi đi đọc tiểu thuyết.
Dù sao Tần Chinh không ở nhà, cậu có thể để cho mình cả ngày tự do trên giường.
So với hôm qua cuồng bạo, hôm nay nước mưa triền miên mà lại tinh mịn.
Quý Lam Xuyên nằm trong ổ chăn không có bật đèn, chỉ chốc lát sau liền như gà con mổ thóc mà mơ màng sắp ngủ.
Nhưng khi ý thức của cậu sắp mơ hồ, một gương mặt đẫm máu với ngũ quan vỡ vụn lại đột nhiên hiện ra trước mắt cậu.
"Lạch cạch."
Điện thoại đang cầm trong tay rơi xuống đất, Quý Lam Xuyên đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Thời điểm để người dễ dàng kết nối với thế giới khác nhất, chính là khi nửa tỉnh nửa mê.
Cậu rất xác định, mặt quỷ vừa mới hiện lên kia chính là Chung Dao.
Xem ra đối phương không chỉ có không có bước vào luân hồi, hồn phách còn biến thành lệ quỷ hoặc Địa Phược Linh* tồn tại.
Chỉ là Quý Lam Xuyên không nghĩ ra, mình tại sao lại vô cớ mơ tới tử tướng của đối phương.
(*) Địa Phược Linh (Stone Tape – 地縛靈 – 地缚灵) là hiện tượng người hoặc sinh vật sau khi chết, bởi vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có điều oán giận, khiến cho linh hồn bị giam giữ ở nơi chết đi, không có cách nào rời khỏi.
Loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải sẽ trở thành ác linh.
Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình.
Chỉ có một cách giải thoát cho vong linh này là hoàn thành tâm nguyện của họ.
Nếu không có cừu oán với thì không nên diệt trừ, như vậy sẽ khiến họ nổi giận.
Chẳng lẽ Chung Dao thật sự là bởi vì một câu "Rất khó để hồng lại" mới quyết tâm muốn chết.
Bị vụ án nhảy lầu không thể hiểu được này làm cho tâm phiền ý loạn.
Quý Lam Xuyên khom lưng nhặt di động lên, sau đó bước nhanh đi đến mở cửa sổ.
Gió nhẹ xen lẫn mùi ẩm mốc của đất, đồng loạt tràn vào.
Thiếu niên chăm chú nhìn về phía ngoài cửa sổ, phảng phất nhìn được những thứ mà người khác không thể nhìn thấy.
Phong thủy Tần gia rất tốt, hàng năm lại có "Linh vật" Tần Chinh tọa trấn, oan hồn tà ma cũng không thể xông vào được.
Nếu Chung Dao thật muốn trả thù mình, cô ta cũng chỉ có thể lởn vởn ở xung quanh Tần gia.
Nhưng là không có.
Cho dù Quý Lam Xuyên cố ý thả ra khí tức của mình, đối phương cũng chưa một lần xuất hiện.
Sau khi xác định Chung Dao chết không liên quan gì đến mình, Quý Lam Xuyên khẽ nhúc nhích ngón tay, cân nhắc xem có nên giúp đỡ đối phương một tay hay không.
Mọi chuyện phát triển đến tận bây giờ, liền gợi lên cho cậu một chút tò mò.
Ngày tháng năm sinh trên một bách khoa toàn thư nào đó, không hợp với số mệnh của Chung Dao.
Quý Lam Xuyên lại ném mình xuống giường, mở khóa điện thoại và gửi một cái Wechat cho Triệu Trác——
【Anh Triệu, anh có biết ngày sinh của Chung Dao không? Thông tin trên mạng hình như không đúng.】
Triệu Trác khóc không ra nước mắt khi nhìn thấy tin nhắn như khoai lang phỏng tay này.
Hắn vừa mới buổi sáng bị ông chủ cảnh cáo xong, cho nên vẫn là lựa chọn giả chết không hồi đáp lại.
Tin nhắn gửi đi như đá chìm đáy biển, Quý Lam Xuyên tưởng nhầm Tần Chinh còn không biết Chung Dao đã chết, chỉ cho là Triệu Trác quá bận nên không thấy tin nhắn.
Đáng tiếc trong tay cậu không có di vật của người đã chết, dù muốn chiêu hồn thì cũng không thể nào chiêu được.
Vốn cũng chỉ là ý niệm tâm huyết dâng trào, thấy Triệu Trác chậm chạp không có trả lời, Quý Lam Xuyên liền tạm thời đem chuyện này ném ra đầu.
Một ngày bình thường lại không bình thường chậm rì rì mà trôi qua.
Quý Lam Xuyên chú ý đến thời gian chuẩn bị xuống lầu ăn cơm chiều, bỗng nhiên cửa phòng bị Trịnh thúc gõ vang lên.
"Ngài đây là"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của lão quản gia ở ngoài cửa, thiếu niên tràn đầy nghi ngờ mà lên tiếng hỏi.
Trịnh thúc hơi hơi khom lưng, ngữ khí chân thành mà ở bên tai đối phương nói cái gì đó.
...
Cùng lúc đó, ở trà đường Trường Nhạc của thành phố M.
Tần Chinh không kiên nhẫn mà ngồi ở ghế chính trong phòng riêng, mặt mày hắn lãnh túc, liếc nhìn người đàn ông trung niên đang lải nhải ở một bên.
Theo cấp bậc trong dòng họ, đối phương được xem như là chú của hắn.
Chẳng qua thế lực Tần tam gia rất lớn, trong dòng họ cũng chẳng có mấy ai cầm thân phận trưởng bối mà lên mặt với hắn.
"Tôn gia tiểu thư kia chú đã thấy, dung mạo rất xinh đẹp.
Cháu năm nay cũng ngoài 30 rồi, bên người lại không có một ai."
"Đủ rồi."
Trầm giọng đánh gãy lời đối phương,
Tần Chinh giương mắt nhìn về phía lão nhân ngồi đối diện mình.
"Tôn lão, tôi tưởng là hôm nay chúng ta tới bàn chuyện làm ăn."
Nếu không phải đối phương tuổi tác đã cao, lại ở nhiều năm trước đã giúp mình, Tần Chinh làm sao mà ngồi ở chỗ này ăn một bữa không biết mùi vị cơm chiều.
Không có trực tiếp ném đũa rời đi, hắn chính là đã để lại cho lão nhân này một chút mặt mũi cuối cùng rồi.
"Làm ăn là làm ăn, nhân tình là nhân tình."
Làm bộ không nghe hiểu ý tứ trong lời nói của đối phương, lão nhân họ Tôn cười tủm tỉm nói: "Con gái tôi đã ngưỡng mộ Tam gia từ lâu rồi.
Nếu không phải điều này, năm đó tôi sẽ không có........"
Ngưỡng mộ hắn? Chỉ sợ thời điểm hắn kế thừa Tần gia, cô gái kia vẫn còn đang học sơ trung đi.
Cuộc đời ghét nhất là bị người mang ân tính kế, Tần Chinh cũng không có ý định xem màn biểu diễn kẻ xướng người họa của hai người này.
Hắn đặt tách trà xuống muốn rời khỏi đây.
Dù sao từ khi đi đến vị trí này, hắn cũng đã bị bêu danh không ít, bây giờ thêm cái gọi là vong ân phụ nghĩa cũng không tính là gì.
Nhưng mà tại một khắc nam nhân đặt tách trà xuống, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra.
Thiếu niên dáng người thẳng tắp đứng ở cánh cửa, cười nhẹ nhàng mà đối mắt với Tần Chinh.
"Xin lỗi đã quấy rầy đến các vị, tôi tới đón người của tôi về nhà."
.