Edit: Min
Bởi vì có tâm tư muốn giáo huấn vãn bối, một cái tát kia của Tần Chinh vững chắc mà rơi xuống mặt Tần Tử Hành.
Quý Lam Xuyên chưa từng thấy nam nhân nổi giận như vậy, bị khí thế bất thình lình quanh người đối phương làm cho giật nảy mình.
"Sợ rồi?"
Thấy bả vai con thỏ nhỏ hơi rụt lại, Tần Chinh thả chậm thanh âm, giang hai cánh tay: "Yên tâm, tôi sẽ không bao giờ đánh em."
Tốt xấu gì cũng là thiên sư lăn lộn lăn lộn trong đống quỷ quái, Quý Lam Xuyên đương nhiên sẽ không bị loại trường hợp nhỏ này lấn át.
Lạch cạch mà đi dép lê nhào vào trong ngực đối phương, thiếu niên nhỏ giọng biện giải cho hành vi vừa rồi của mình: "Không sợ, em chính là có chút kinh ngạc.
"
"Ừm....." Cảm thấy lời này vẫn không đủ thích hợp, Quý Lam Xuyên lại trầm ngâm hai giây bổ sung một câu, "Giống như là con mèo lớn nhà mình nuôi đột nhiên biến thành hổ.
"
"Mèo lớn?"
Bị so sánh này của thiếu niên chọc cười, sự lạnh lùng ở đáy mắt Tần Chinh trong nháy mắt liền tan sạch sẽ.
Biết rõ đối phương cùng Tần Tử Hành chỉ là quá khứ, hắn vẫn không kiềm chế được ghen tuông mà mở miệng: "Tôi đánh nó, em sẽ đau lòng sao?"
Đau lòng? Em chỉ hận bản thân mình không thể tự mình làm điều đó.
Quý Lam Xuyên không phải nguyên chủ, đương nhiên sẽ không đồng tình cho Tần Tử Hành, người trước đây khắp nơi nói xấu mình.
Cậu nhẹ nhàng ngẩng đầu, không né tránh mà nhìn vào mắt nam nhân: "Sẽ không."
Trong suốt thấy đáy, Tần Chinh không tìm được trong mắt đối phương nửa điểm dấu vết nói dối hoặc chột dạ.
Hắn hơi cúi người, một nụ hôn nhẹ như lông hồng, liền tự nhiên rơi vào mi tâm thiếu niên: "Tốt nhất là như vậy.
"
———Cho dù trước đây có tình thâm ý trọng đến đâu, từ nay về sau, trong lòng em chỉ có thể có một mình tôi.
*
Đoán được hai người kia trong phòng sẽ làm gì sau khi mình rời đi, Tần Tử Hành bước chân lảo đảo xuống lầu.
Hắn đột nhiên cảm thấy ngôi nhà mình ở gần mười năm vô cùng xa lạ, dùng tầm mắt đảo qua bốn phía, phát giác nhà cũ đã sớm bất tri bất giác tràn ngập dấu vết tồn tại của Quý Lam.
Trên ghế sô pha là gối ôm tạo hình đáng yêu, trên bàn trà có cặp ly sứ, còn có hai đôi giày ở cửa kề sát vào nhau....!Không cần nhiều lời, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra trong nhà này có thêm một vị chủ nhân mới.
Tần tam gia quanh năm tập thể hình tinh thông cách đấu, cho dù là tát người cũng tuyệt đối không nương khí.
Gương mặt nóng rát sưng lên, Tần Tử Hành dùng tay che lại miệng vết thương, căn bản không muốn để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
Nhưng mà gia phong Tần gia rất nghiêm khắc, cho dù suy nghĩ có hỗn loạn đến đâu, Tần Tử Hành cũng tuyệt đối không dám làm ra chuyện ngu xuẩn như uống rượu lái xe.
Do dự hồi lâu, hắn mới lấy điện thoại từ trong túi ra bấm số của Thời Niên.
Hoạn nạn mới thấy chân tình, mặc kệ hành động Tần Tử Hành ngày đó đóng cửa rời đi, làm cho mình có bao nhiêu thương tâm.
Sau khi nghe được thanh âm nản lòng lại mơ hồ của đối phương, Bạch Thời Niên lập tức một mình lái xe chạy tới Tần trạch.
Lúc đó đêm khuya, y tăng tốc xe chạy thật nhanh, rốt cục 40 phút sau cũng nhìn thấy người đàn ông ngồi xổm ở cửa Tần trạch.
"A Hành?" Cởi dây an toàn xuống xe, Bạch Thời Niên thận trọng đến gần đối phương, "Anh không sao chứ?"
Dưới ánh trăng sáng, má trái của Tần Tử Hành có chút sưng đỏ đáng sợ, có thể thấy rõ ràng.
Không đợi Bạch Thời Niên phản ứng lại chuyện gì xảy ra, y liền bị đối phương đứng dậy ôm vào trong ngực: "Thời Niên."
Thành thật mà nói, nó cũng không phải là một cái ôm có thể làm cho người ta cảm nhận được thoải mái, bị cánh tay người yêu siết chặt, Bạch Thời Niên có chút không thở nổi, nhưng lại luyến tiếc đẩy ra sự thân mật đã mất từ lâu của đối phương
"Làm sao vậy?" Ôn thanh mềm giọng trả lời, Bạch Thời Niên bỗng dưng phát giác nhiệt độ cơ thể đối phương thấp đến kỳ lạ.
Thoáng giãy giụa hai cái, y nửa kéo nửa ôm túm Tần Tử Hành về phía trước: "Chúng ta lên xe rồi nói.
"
Thân là vai chính công thụ dưới ngòi bút của tác giả, Tần Tử Hành và Bạch Thời Niên đương nhiên cũng sẽ có mặt ôn nhu lại phù hợp.
Nhắm mắt dựa vào gối tựa ở hàng ghế sau, Tần Tử Hành tự giác mất mặt, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Dùng khăn tay thấm nước lau đi vết máu khô trên khóe miệng đối phương, Bạch Thời Niên tâm tư xoay chuyển, rất nhanh liền đoán ra chân tướng của sự việc.
Tần đại thiếu gia là ai? Dám động thủ đánh A Hành thành như vậy, thân phận của đối phương quả thực làm y không muốn nghĩ.
Trái tim đập thình thịch, Bạch Thời Niên bỗng nhiên ý thức được chuyện này đối với mình mà nói, chính là một cơ hội lật bàn tuyệt diệu.
Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ mơ hồ, y thăm dò mở miệng: "Là vì Quý Lam sao?"
Quý Lam.
Chỉ cần nghe được hai chữ này, Tần Tử Hành liền phản xạ có điều kiện mà cảm thấy mặt đau.
Nhưng hắn tốt xấu gì cũng là nam nhân, thế nào cũng không thể đem tức giận trong lòng mà trút lên người Bạch Thời Niên.
"Ừ." Cắn răng nuốt máu, Tần Tử Hành rầu rĩ trả lời, "Phụ thân thật sự muốn cưới cậu ta."
"Anh không cảm thấy gần đây Tần thúc có chút kỳ quái sao?" Bạch Thời Niên châm chước dùng từ, tận lực làm cho mình có vẻ không cố tình như vậy, "Chuyện của Lê gia anh còn nhớ rõ đi, Lê thúc lúc ấy cũng là sống chết muốn cưới một nữ nhân mới quen biết."
"Mặc dù Lê Phong luôn ấp úng không chịu nói thật, nhưng em nghe những người khác nói, Lê thúc thúc hình như là bị người ta hạ đầu liên quan đến đào hoa."
Bỗng chốc mở to mắt, Tần Tử Hành đè lại tay phải của Bạch Thời Niên đang lau trên mặt mình: "Em là nói..."
"Em cũng chỉ là suy đoán." Lấy lui làm tiến, Bạch Thời Niên học theo ngữ khí Quý Lam kiếp trước thường dùng mà bổ sung, "Bất quá nghe nói, sau khi Lê gia thỉnh người trừ tà, nữ nhân kia liền triệt để biến mất khỏi vòng."
Biến mất.
Đối với Tần Tử Hành biết được thủ đoạn của các thế hệ trước mà nói, hắn biết rõ ý nghĩa ẩn giấu đằng sau hai chữ này.
Nhớ tới một thân huyền học đạo thuật không biết học được từ đâu của thiếu niên, ánh mắt Tần Tử Hành lóe lên, trong lòng lập tức dao động.
Chính xác, trước khi Quý Lam xuất hiện, ai cũng sẽ không nghĩ tới Tần tam gia máu lạnh vô tình lại yêu một người như vậy.
Nếu như phụ thân gần đây khác thường giống như là trúng tà thuật...
"A Hành?"
Bị thanh âm của Bạch Thời Niên gọi lại, Tần Tử Hành miễn cưỡng cười cười, chỉ cảm thấy có một hạt giống hoài nghi đang nảy mầm trong lòng mình.
Ở chung nhà gần mười năm, phụ thân đối xử với hắn yêu cầu nghiêm khắc nhưng cũng không khắc nghiệt.
Nếu không phải như thế, hắn đã không thể hiện sự phẫn nộ cùng ủy khuất như vậy.
"Điều em nói cũng không phải là không có đạo lý."
Cầm ngón tay Bạch Thời Niên, Tần Tử Hành như có điều suy nghĩ nói: "Phụ thân gần đây đích xác thay đổi rất nhiều."
Mang bí mật trọng sinh trở về, Bạch Thời Niên cũng không dám nói rõ ràng.
Thoáng nhìn sắc mặt đối phương, y làm bộ vô tình nói thầm: "Còn có Quý Lam, em cảm giác cậu ta giống như đã biến thành một người khác."
Đã sớm biết đối phương lén điều tra Quý Lam, Tần Tử Hành cũng không cảm thấy lời này có bao nhiêu kỳ quái.
Hắn cẩn thận nghĩ lại, tính cách hiện tại của thiếu niên thật sự rất khác so với lúc bọn họ mới quen.
Bất quá trong vòng ba tháng này, Tần Tử Hành cũng coi như là đem quá trình thay đổi của Quý Lam thu hết vào mắt.
Cho nên, những lời nhận xét đầy ẩn ý của Bạch Thời Niên,cũng không thể khiến đối phương hoài nghi như dự đoán.
"Có lẽ đây mới là bản tính của cậu ta."
Nhớ tới bộ dáng thiếu niên hàm xuân sắc ngồi trên giường phụ thân, Tần Tử Hành liền nhắm mắt lại tựa xót xa lại tựa phiền chán.
Quý Lam tựa như nụ hoa chớm nở, quả thật hắn chưa từng thấy qua mỹ diễm phong tình như vậy.
"Nếu không em đi tìm Lê Phong xin phương thức liên lạc của vị đại sư kia?" Sáng suốt không dây dưa nhiều ở đề tài trước, Bạch Thời Niên chuyển sang nói về "Trúng tà" của Tần Chinh.
Mặc dù Lê Phong luôn nói chuyện đào hoa sát là chuyện xấu trong nhà không muốn nhắc nhiều.
Nhưng nếu là tự mình đi hỏi, đối phương hẳn là sẽ bán cho y một cái mặt mũi.
Quý Lam vốn đã tinh thông đạo thuật huyền học, nếu không tìm được một đại sư lợi hại tọa trấn, y và A Hành nhất định sẽ bị đánh bại.
Huống chi, đối phương nếu thật sự là cái gọi là "Mượn xác hoàn hồn", y nhất định phải thỉnh người đem hồn phách không nên xuất hiện ở nơi này đuổi ra ngoài...
*
Không đề cập đến suy nghĩ trong đầu của Thời Niên như thế nào, Lê Phong nhận được điện thoại của đối phương thật sự có thể nói là có miệng khó trả lời.
Cho dù không rành cách đối nhân xử thế, gã cũng sẽ không tùy tiện nói "Cao nhân" mình mời lúc trước chính là Quý Lam.
Từ sau khi bức ảnh chụp lén kia lan truyền trên mạng, nhị đại trong giới đều mặc định chấp nhận thân phận "Tiểu Tam thẩm" của thiếu niên.
Lê Phong bị lão ba ân cần dạy bảo, cái khó ló cái khôn thế nhưng thật sự tìm ra một biện pháp ổn thỏa.
Sau khi cẩn thận điều tra chi tiết về Dư Phỉ, Lệ Phong tự nhiên cũng có trong tay thông tin liên lạc của Hứa Đạo Sinh.
Chẳng qua lúc đó có thế lực Tần gia đã nhúng tay vào việc này, gã liền không có truy cứu tận gốc nữa.
Bạch Thời Niên ở đầu dây bên kia ra sức thúc giục, Lê Phong bất đắc dĩ, đành phải gửi số điện thoại của Hứa Đạo Sinh cho đối phương trước.
Mặc dù biết làm như vậy, sớm muộn gì cũng bị lộ ra, nhưng gã vẫn muốn dùng phương thức giả bộ đà điểu để tránh thoát một kiếp trước.
*
Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động, Thiên Đạo an phận hồi lâu, rốt cuộc cũng cố ý vô tình để cho tất cả trùng hợp đều đụng vào một chỗ.
Mà Quý Lam Xuyên không cách nào tính toán số mệnh của mình, giờ phút này đang bận rộn ở sân bay tiễn tổng tài.
Trò hề tát con nuôi đêm đó đã trôi qua hơn ba ngày, Tần Chinh cũng theo lịch trình đặt chuyến bay đến thành phố H.
Hôm nay trùng hợp là thứ bảy, Quý Lam Xuyên nhàn tới không có việc gì, liền ăn vạ đi theo sau đối phương đến sân bay.
"Không được hồ nháo, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi." Giơ tay sờ sờ tóc thiếu niên, Tần Chinh nhịn không được mà ôm đối phương vào trong lòng ngực, "Sau khi trở về chính là kỳ nghỉ, em có thể nghĩ xem muốn đi đâu chơi."
Tại sân bay lớn của thành phố M, đâu đâu cũng có thể bắt gặp kiểu ôm trước khi chia tay như thế này.
Đừng nói là hai người đi qua lối đi VIP, cho dù là tâm điểm scandal cũng không ai thèm ngước nhìn bọn họ.
Chưa từng thấy ông chủ tình vị như vậy, Phương Văn đi theo trong lòng âm thầm tấm tắc kinh ngạc.
Nếu không phải hội nghị thượng đỉnh kinh tế thành phố H, phải do đối phương đích thân tham dự, anh ta không chút nghi ngờ mà Tần tổng sẽ ném mình đi thay.
Trong lòng ẩn ẩn cảm thấy bất an, Quý Lam Xuyên Tử vốn coi trọng dự cảm, cẩn thận mà đem tướng mạo đối phương tính tính một lần.
Sau đó, mới làm nũng mà nhìn về phía Tần Chinh: "Ngài cũng sẽ cùng em đi chơi sao? "
"Đương nhiên." Nhẹ nhàng hạ xuống môi thiếu niên một nụ hôn, Tần Chinh nhìn thời gian trên đồng hồ, "Lý Khánh ở bên ngoài, sau khi về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi.
"
"Ngài cũng vậy nha." Vụng trộm đem bùa bình an mang theo bên người nhét vào túi nam nhân, thiếu niên cười khanh khách hướng đối phương cong cong mắt, "Một đường bình an."
Rất ít kinh nghiệm tiễn biệt ở sân bay, thẳng đến khi bóng lưng Tần Chinh hoàn toàn biến mất, Quý Lam Xuyên mới thu hồi tầm mắt xoay người rời đi.
Nếu có thiên sư khác ở đây, tất nhiên sẽ có thể nhìn ra một tia hắc ý cháy khô giữa mày thiếu niên.
Đen như sáp than bùn mà ám.......
Là hung.
.