Edit: Min
Bởi vì sinh bệnh mà kế hoạch đi du lịch ngày nghỉ đã hoàn toàn ngâm nước nóng, Quý Lam Xuyên vừa mới khỏi hẳn, liền tràn đầy oán hận mà nghênh đón ngày trở lại trường học.
Sau khi biết được lai lịch chân chính của thiếu niên, Tần Chinh đã có ý nghĩ: Có nên cho đối phương nghỉ học ở nhà điều trị thân thể hay không.
Nhưng nếu đã đáp ứng tổng tài ba ba lấy được giấy chứng nhận kia, Quý Lam Xuyên tự nhiên sẽ không nhận thua mà bỏ dở nửa chừng.
Tuy nhiên, nói thì nói như vậy, thực sự đến ngày đi học, một con thỏ nào đó vẫn bám dính vào bàn ăn không chịu ra ngoài.
Tần Chinh thấy thú vị, liền nhướng mày lên tiếng trêu chọc: "Có muốn để Trịnh thúc giúp em xin nghỉ ốm không?"
"Không cần." Gian nan lắc đầu, Quý Lam Xuyên nhớ tới tin nhắn Vu Dương gửi cho mình, "Nếu lại vắng mặt, học kỳ này em khẳng định sẽ có vài môn bị rớt."
Tuy nói, hệ vũ đạo tương đối chú trọng thực tiễn cùng kiến thức cơ bản, nhưng nguyên chủ muốn đỗ lý thuyết cũng thật sự đủ mệt.
Cho dù, Quý Lam Xuyên tính ra bảy tám phần, cũng không dễ dàng hơn sinh viên chuyên ngành khác bao nhiêu.
"Vậy thì nghỉ kết hôn."
Cố ý trêu chọc đối phương, Tần Chinh nghiêm túc nói: "Lý do chính đáng, còn không ảnh hưởng đến toàn bộ công việc."
"Nghỉ cưới..." Nhớ tới chiếc nhẫn bị mình giấu ở đầu giường, Quý Lam Xuyên quay mặt đi, "Ngài nói đùa à, sinh viên lấy đâu ra nghỉ cưới.
"
"Em đi học là được, đỡ phải ngồi đây bị ngài trêu ghẹo."
Buông chén đũa trong tay xuống, lòng bàn chân thiếu niên bôi dầu, giống như con thỏ mà chạy mất.
Biết đối phương phóng khoáng không thích gò bó, Tần Chính lắc đầu một cái, đáy mắt cũng không có quá nhiều thất vọng.
Hôn nhân chỉ là một hình thức, nếu thiếu niên không thể chấp nhận, hắn cũng sẽ không quá mức mà nghiêm khắc với đối phương.
Mặc dù là hôn nhân thương mại do gia tộc tác hợp, nhưng ba mẹ Tần khi còn sống lại rất ân ái.
Bởi vì điểm này, cho dù là trước khi gặp được thỏ con, Tần Chinh cũng không bài xích cái gọi là "hôn nhân" tồn tại.
Nhưng Quý Lam Xuyên lại khác, lần đầu tiên cậu trải qua những chuyện này, khó tránh khỏi sẽ có chút luống cuống tay chân, chính là bởi vì thích Tần Chinh, cậu mới phải cẩn thận lựa chọn.
Trên thế giới không có hai chiếc lá giống hệt nhau, Quý Lam Xuyên và Tần Chinh cũng không phải là một cặp trời sinh tuyệt đối tạc cùng một khuôn.
Cũng may bọn họ một miệng ngọt, một bao dung, dễ dàng đem tất cả xung đột tiềm tàng đều hóa thành cẩu lương làm người nghẹn khí.
Hai vị chính chủ không nhanh không chậm vui vẻ ở trong đó, Trương mụ vốn đang mong chờ sự kiện vui vẻ, trong lòng lại rất nóng lòng.
Tuy nói ông chủ cùng Tiểu Quý ở chung phòng hồi lâu, nhưng nhìn kỹ bộ dáng của người sau, rõ ràng vẫn chưa từng trải qua sự non nớt hơn người.
Không tiện khua môi múa mép chuyện riêng tư của chủ nhân, Trương mụ cũng chỉ có thể mờ mịt mà nhắc tới lo lắng của mình với Trịnh thúc.
Mà lão quản gia, tinh thần lại phấn chấn không chút hoảng hốt, bình tĩnh lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường.
Vì thế, Quý Lam Xuyên một ngày nọ về nhà tìm áo ngủ mùa thu, bỗng nhiên ở trong phòng thay đồ lấy ra một hộp đồ.
Chưa từng ăn thịt heo cũng đã gặp qua heo chạy, thiếu niên có kinh nghiệm lý thuyết phong phú sững sờ nửa giây, lập tức lại từ bên cạnh lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh tinh xảo, bên trong chứa đựng chất lỏng trong suốt.
Chất bôi trơn...!Phòng thay đồ?
Nhờ có ký ức của nguyên chủ ban tặng, Quý Lâm Xuyên nhanh chóng nhận ra nhãn hiệu rất nổi tiếng trên diễn đàn đồng giới.
Không biết nghĩ tới cái gì, cậu nắm lấy đồ trong tay, hai má lập tức đỏ bừng.
"Cốc cốc."
Nửa ngày không thấy thỏ con lên giường, Tần Chinh mang dép lê đi gõ cửa phòng quần áo.
Ai ngờ thiếu niên trước đó không đóng kín cửa, nam nhân chỉ hơi dùng chút lực, cánh cửa khép hờ liền tự động mở rộng với hắn.
Quý Lam Xuyên không kịp giấu đồ: "...."
"Ừm." Ý vị thâm trường mà đảo qua đồ vật trong tay thiếu niên, Tần Chinh kéo dài ngữ điệu, cười khẽ ra tiếng, "Thì ra em thích loại phong cách này."
Cánh tay dài duỗi ra lấy chiếc hộp, mặt hắn không chút thay đổi mà nhìn chằm chằm con chữ phía trên, nghiêm túc đề nghị: "Bất quá.......Kích cỡ này có vẻ quá lớn so với em? "
"Mới, mới không phải!"
Vứt bỏ chai lọ như bỏng tay, thiếu niên bất ngờ bị bắt quả tang sợ đến mức suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.
Cảm thấy khả năng đánh trả của nam nhân này thật sự quá mạnh, cậu vừa xấu hổ vừa bực mà lên án: "Rõ ràng chính là anh....."
Kịp thời im tiếng đánh gãy một số liên tưởng không thuần khiết trong đầu, thiếu niên hung dữ trừng mắt nhìn đối phương một cái, oán trách trong mắt quả thực không cần nói cũng biết.
"Tôi?" Đuôi lông mày khẽ nhướng, Tần Chinh vô tội buông tay, "Tôi cũng chưa từng làm loại chuyện này.
"
Bất quá, từ vị trí tàng đồ vật này mà xem, hắn đại khái cũng có thể đoán nó là bút tích của ai.
Đã sớm biết rõ thuộc tính lưu manh mà nói dối không chớp mắt của đối phương, Quý Lam Xuyên đi dép nhung vòng qua Tần Chinh, lạch cà lạch cạch mà bắt đầu tiến hành tìm kiếm trong phòng ngủ.
Không tìm không biết, vừa tìm liền giật nảy mình.
Ước chừng 10 phút sau, trước mặt thiếu niên liền có thêm một đống "Đạo cụ trợ hứng" phiên bản bỏ túi.
Phòng tắm, đầu giường, thảm, cửa sổ sát đất.........
Khiếp sợ trước sự che giấu đồ đạc bí mật cùng kiên nhẫn của đối phương, Quý Lam Xuyên nói không lên lời: "Ngài.......Ngài đây là muốn thử tất cả một lần?"
Đủ loại kiểu dáng, cái gì cần có đều có.
Nhớ tới "tuổi già" 35 tuổi của nam nhân, cậu theo phản xạ có điều kiện mà liếc mắt nhìn thắt lưng đối phương một cái, chỉ cảm thấy tổng tài ba ba hình như có chút nhận thức sai lầm về năng lực của mình.
"Tuy rằng, mấy thứ này thật sự không liên quan đến tôi........" Nhận thấy nghi vẫn trong mắt thiếu niên, đôi mắt Tần Chinh nguy hiểm mà híp lại, "Nhưng nếu em tò mò, chúng ta hiện tại có thể một cái, một cái đem chúng dùng hết.
"
Không biết vì sao, rõ ràng giọng nói của nam nhân cực kỳ ôn hòa, Quý Lam Xuyên vẫn từ trong đó nghe được một loại ý tứ nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt lóe lên, cậu nghiêng đầu, mím môi không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sớm đã quen với việc thiếu niên trốn tránh khi đối mặt với niềm vui giường chiếu, Tần Chinh an tĩnh tiến lên cất đồ đạc xong, cũng không gây áp lực cho đối phương nữa.
Dụng ý của Trịnh thúc khi làm việc không tệ, nhưng lần sau nên giấu sâu hơn một chút.
"Loại chuyện này..."
Ngay khi, Tần Chinh cho rằng đêm nay mình lại phải tắm rửa nước lạnh để hạ hỏa, bên tai hắn đột nhiên truyền đến thanh âm yếu ớt như mèo con của thiếu niên: "....Nó thực sự sẽ không đau sao?"
Nói lắp bắp nửa câu sau, Quý Lâm Xuyên gần như không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt của nam nhân.
Cậu đương nhiên biết đối phương nhẫn có bao nhiêu vất vả, mỗi lần giúp đỡ lẫn nhau, biểu tình Tần Chinh luôn ẩn nhẫn mà bất đắc dĩ.
Hiện thực không phải tiểu thuyết, có lẽ cậu hẳn là càng buông lỏng chút mới đúng.
Nghe ra ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của thiếu niên, yết hầu Tần Chinh khẽ động: "Sẽ đau, nhưng..." Tôi có học tập tốt kỹ thuật liên quan.
"Chúng ta thử xem."
Không đợi nam nhân nói xong, Quý Lam Xuyên liền vội vàng mở miệng cắt ngang lời đối phương.
Giống như sợ mình sẽ hối hận, cậu nắm chặt tay áo Tần Chinh lặp đi lặp lại: "Chúng ta thử xem.
"
"Em trước tiên không nên xúc động." Nhớ tới thiếu niên luôn dùng "Hành vi xấu xa" khóc lóc chơi xấu, nam nhân cố gắng giả bộ đứng đắn, lấy lui làm tiến chậm rãi từ chối, "Tôi biết em là sợ tôi khó chịu, nhưng tôi thật sự không sao đâu."
Tần Chinh không đề cập đến còn tốt, vừa nhắc tới, Quý Lam Xuyên liền cảm giác đối phương càng thêm ủy khuất.
Giơ tay cởi nút áo ngủ của nam nhân, thiếu niên thái độ kiên quyết: "Em không có xúc động.
"
Chặn lại ngón tay đối phương, đáy mắt Tần Chinh tối tăm không rõ: " Em xác định?
"Vâng."
"Một khi bắt đầu, không thể hô dừng giữa chừng." Đầu ngón tay xẹt qua vành tai nhỏ nhắn mà nóng bỏng của thiếu niên, Tần Chinh cố nén xúc động mà hạ thấp giọng nói, "Khóc thế nào cũng không được."
"......Vâng."
Dường như muốn cổ vũ bản thân, thiếu niên ngẩng đầu lên, thề son sắt đảm bảo: "Em sẽ không kêu dừng lại." "
Nhưng chỉ ngẩng đầu lên như vậy, Quý Lam Xuyên khó có được xúc động lại bỗng dưng có chút sợ hãi.
Bởi vì vấn đề vị trí đứng, lúc này lưng Tần Chinh quay về phía ánh đèn, cậu không thấy rõ biểu tình trên mặt đối phương, chỉ mơ hồ cảm giác mình đã giải phóng mãnh thú.
Theo bản năng muốn chạy trốn, thiếu niên bị nam nhân đè lại bả vai không cho cự tuyệt: "Đã bắt đầu rồi, bảo bối."
"Rầm ——"
Chai lọ và bao cao su chất đống bên cạnh giường rồi vương vãi trên sàn, hô hấp của Quý Lam Xuyên bị đối phương cướp lấy.
Cậu chỉ cảm thấy, mình giống như một con cá nhỏ nằm trên thớt chờ làm thịt.
Thịt thỏ kho tàu, đại khái là món ăn Tần tam gia ưa thích nhất trong cuộc đời này.
Bởi vì nguyên liệu tốt, thịt tươi ngon miệng, nhẹ nhàng cắn một cái, liền có thể nếm được chút nước ngọt thơm.
Lăn qua lộn lại mà đem thỏ ăn vào bụng, nam nhân chưa từng được nếm mùi thức ăn mặn, liền mở rộng khẩu vị, chậm chạp cũng không chịu tuyên bố đã no bụng.
Giống như tuyến đường "Săn kho báu" trước đó, đầu giường, thảm, cửa sổ sát đất, phòng tắm......!Tần tam gia nỗ lực chứng minh, đều lần lượt thử qua.
Mặc cho thiếu niên trèo lên người mình khóc khàn giọng cũng không có nhả ra.
Lửa sôi sục dữ dội, lúc đầu Quý Lam Xuyên còn có khí lực trêu chọc đối phương, về sau chỉ biết nức nở mà xin tha nhận sai.
Vừa sảng khoái vừa mệt mỏi vừa ủy khuất, trước khi thân thể được tắm rửa sạch sẽ, thiếu niên đã dựa vào trong lòng ngực nam nhân mê man ngủ thiếp đi.
Cẩn thận mà thỏa đáng ôm lấy đối phương, Tần Chinh xả nước ấm, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo xuân phong đắc ý thoả mãn.
*
Khác với sự kiều diễm ngọt ngào trong nhà cũ, không khí trong căn hộ của hai người Tần Bạch có thể nói là thập phần đông lạnh.
Không rõ vì sao đối phương cự tuyệt ngủ cùng giường, rồi lại cự tuyệt cùng mình về nhà.
Tần Tử Hành đè nén phiền não đứng dậy, phẫn nộ khó hiểu mà nhìn về phía người yêu đang co ro dưới chân giường: "Thời Niên, em có phải là có người khác ở bên ngoài hay không."
Từ sau khi Quý Lam thông đồng với phụ thân, trở thành tiểu Tam thẩm mà mọi người đều biết.
Tần Tử Hành vốn rất có lòng tin vào mị lực của mình, dần dần không thể tự khống chế mà trở nên nghi thần nghi quỷ.
Không nghĩ tới đối phương lại nói ra những lời đả thương người này, Bạch Thời Niên không dám tin ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt gầy gò rất nhiều: "Tần, Tử, Hành."
Gằn từng chữ gọi tên đối phương, y gắt gao siết chặt gối ôm trong ngực mình: "Anh sao có thể nghĩ em như vậy?!"
"Vậy tại sao em không chịu về nhà với anh?" Bị đối phương nhìn đến chột dạ, Tần Tử Hành không khỏi hạ thấp âm lượng vài phần, "Chuyện chia giường anh không so đo, nếu em lo lắng cho ba mình như vậy, nên biết, anh hiện tại là muốn giúp em."
"Chỉ cần hôn ước của chúng ta định ra, quan hệ giữa hai nhà Tần Bạch tất nhiên sẽ có chuyển biến tốt đẹp."
Chuyển biến tốt đẹp?
Trào phúng nhếch khóe môi, Bạch Thời Niên biết mình sớm đã không có cơ hội quay đầu lại.
Tuy rằng, không biết đối phương vì sao không ra tay giết chết mình, nhưng làm tổn thương bảo bối của Tần tam gia, y nhất định phải vì thế mà trả giá đầy đủ.
Không muốn cãi nhau với người yêu nữa, Bạch Thời Niên rũ mi mắt xuống, trước khi đối phương lại mở miệng thì gật đầu: "Được, em cùng anh về nhà."
Có thể gả cho A Hành hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là y phải thay ba và anh trai bảo vệ Bạch gia.
.