Edit: Min
Ở trong phòng trà chưa đầy mười phút, lúc Quý Lam Xuyên trở về phòng, Tần Chinh còn đang sửa sang lại cà vạt của mình.
Đột nhiên bị thiếu niên ôm lấy từ phía sau, Tần Chinh đầu tiên là kinh ngạc trong chớp mắt, sau đó liền hiểu rõ, hắn vỗ vỗ mu bàn tay đối phương vòng ở bên hông mình: "Em biết rồi?"
"Ừm." Buồn bực gật đầu, trong đầu Quý Lam Xuyên nhanh chóng hiện lên cảnh Bạch Hải Vinh đang ốm nặng nằm trên giường, "Có phải vì Tần Tử Hành không?"
Nếu không phải như vậy, giữa hai hàng lông mày Tần Chinh làm sao có thể không thấy nửa điểm dấu hiệu sinh bệnh?
Xoay người ôm thiếu niên vào trong lòng ngực, nam nhân dùng bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc đen mềm mại của đối phương: "Đúng vậy."
Đang lúc tráng niên, ngoại trừ bệnh mất ngủ mộng mị như cũ, Tần Chinh rất ít khi cảm thấy không khỏe, nhất là sau khi xác định quan hệ với thiếu niên, Tần tam gia biết mình lớn hơn đối phương 15 tuổi, lại càng vô cùng để ý tình trạng sức khỏe của mình.
Cho nên, lần "Cảm mạo ho khan" vô duyên vô cớ kia, nhanh chóng khơi dậy sự cảnh giác của Tần Chính.
Sau khi gạt Quý Lam Xuyên làm xong toàn bộ kiểm tra, chứng ho càng ngày càng nghiêm trọng, hắn lại không thể từ trong miệng bác sĩ có được một đáp án rõ ràng.
Nếu đổi lại là người khác, khẳng định sẽ bó tay với tình huống quỷ dị này, nhưng Tần Chinh từ trong miệng thiếu niên biết được chân tướng thế giới, lại ma xui quỷ khiến nghĩ đến một người khác ——
Bạch Hải Vinh.
Bạch gia gia chủ nằm viện mấy tháng, cũng càng ngày càng yếu không rõ nguyên nhân.
Có bước đột phá nhìn như không có đầu mối này, Tần Chinh rất nhanh đã tìm được nguyên nhân khiến mình sinh ra chứng ho.
Một ngày trước khi hắn đến cao ốc Thụy Tường đón thỏ con tan tầm, Tần Tử Hành cùng lúc nhận được thông báo giáng chức do hắn tự mình phê chuẩn.
Để chứng minh suy đoán của mình có đúng hay không, Tần Chinh gần đây luôn điều động chức vụ của đứa con nuôi trong tổng công ty, Tần Tử Hành không rõ dụng ý của đối phương, gần như bị hỉ nộ vô thường của nam nhân tra tấn đến sụp đổ.
"Cho nên......Ngài lấy thân thể của mình đi thăm dò điểm mấu chốt của Thiên Đạo và cốt truyện?"
Đôi mắt đỏ hoe ngước lên, sắc mặt Quý Lam Xuyên căng thẳng, nhất thời cũng không biết mình nên tức giận hay nên đau lòng.
Nếu đối phương trở nên giống như Bạch Hải Vinh mà không thèm để ý, vậy cậu thật sự ngay cả khóc cũng không có chỗ khóc.
"Là tôi không tốt." Thấp giọng nhận sai, Tần Chinh dùng ngón tay lau đi đuôi mắt ướt át của thiếu niên, thân phận thỏ con nhà mình đặc thù, hắn cũng không muốn để cho đối phương lại khiến cho Thiên Đạo chú ý.
Con út Bạch gia và người thừa kế Tần thị sẽ yêu nhau trăm năm, đây là "cái kết viên mãn" trong nguyên tác, tất cả "nhân vật phản diện" đi chệch khỏi quỹ đạo, sẽ tạo thành trở ngại cho kết cục, đều sẽ bị Thiên Đạo tự động quy kết thành bug cần thanh trừ.
Đây là thế giới trong cuốn sách, một thế giới dị dạng với những luật lệ bất công bắt nguồn từ nhân vật chính.
"Em có biện pháp."
Cúi đầu nhận thua không phải là tác phong của Quý Lam Xuyên, tuy là người nghiêm túc tu Đạo nhưng lại áp dụng phong cách của bản thân đến mức cực hạn, đôi khi sinh ra nhiều tác dụng thần kỳ không ngờ.
"Em có một cách." Thiếu niên ngước mắt nhìn nam nhân, lặp lại từng chữ một, "Anh phải tin tưởng em."
Cho dù biết rõ đối phương là sợ liên lụy đến mình nên mới giấu giếm, nhưng cậu cũng không thích loại cảm giác bị giam giữ trong bóng tối.
Dù quyền thế không bằng Tần Chinh, nhưng Quý Lam Xuyên rốt cuộc vẫn là một nam nhân đỉnh thiên lập địa.
Cậu muốn cùng đối phương mưa gió chung thuyền vinh nhục cùng nhau, mà không phải làm một con chim hoàng yến ngu ngốc nghe lời ở trong lồng sắt.
"Tôi..."
"Nghe em nói xong." Thoát khỏi vòng tay của đối phương, Quý Lam Xuyên kéo kéo cổ áo lông, dùng ngón tay như làm ảo thuật lấy ra một sợi chỉ đỏ vừa mảnh vừa dài, phía dưới còn có một chiếc nhẫn bạc nho nhỏ.
——Vốn dĩ cậu chỉ muốn thời thời khắc khắc đem tâm ý của nam nhân mang theo bên người, nhưng sau khi biết Tần Chinh có khả năng rời khỏi mình, Quý Lam Xuyên bỗng nhiên rất muốn dùng ước định thế gian trói đối phương lại.
"Em đáp ứng anh."
Linh hoạt mà cởi nút sợi chỉ đỏ, thiếu niên đeo chiếc nhẫn bạc có kích thước vừa vặn vào ngón áp út: "Từ nay về sau, anh không được lấy cớ tốt cho em để lừa gạt người."
"Vô luận sinh tử vinh nhục, anh đều phải gọi em cùng nhau gánh vác."
Trăm triệu lần không nghĩ tới, đối phương dưới tình huống như vậy đáp ứng lời cầu hôn của mình, Tần Chinh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay trái thiếu niên, khó có được kinh ngạc mà cứng đờ tại chỗ nói không nên lời.
Trong suy nghĩ của hắn, đối phương xứng đáng có một màn cầu hôn thế kỷ khiến mọi người ngưỡng mộ và chúc phúc.
"Hối hận sao?" Đem sợi chỉ đỏ trong tay khép lại, thiếu niên nhanh chóng buộc nó vào cổ tay phải đối phương, "Đáng tiếc, đã muộn rồi."
"Từ giờ trở đi, Tần Chinh chính là người của Quý Lam Xuyên."
Sợi chỉ đỏ được hệ định, châu liên bích hợp, đầu bạc vĩnh giai, quế phức lan hinh.
Mặc dù điều kiện bị hạn chế, nhưng Quý Lam Xuyên vẫn vụng về dùng phương thức của mình biểu đạt tâm ý lúc này của cậu.
Đọc ra hàm nghĩa ẩn giấu sau động tác của thiếu niên, Tần Chinh trong lòng khẽ động, gắt gao nắm lấy tay trái mang nhẫn của đối phương.
"Lam Xuyên."
"Em ở đây." Nhận thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay nam nhân so với ngày thường thấp hơn rất nhiều, Quý Lam Xuyên dùng sức nắm lấy đối phương, "Tần Chinh, em tuyệt đối sẽ không để cho anh xảy ra chuyện."
Lúc này đây, cậu sẽ bảo vệ giang sơn mà tổng tài ba ba vất vả dốc sức.
*
Quý Lam Xuyên khai đàn làm việc là vào một ngày nắng hiếm có trong mùa đông.
Nhà cũ Tần gia sau khi quét sạch tuyết đọng đã đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ để lại Trương mụ cùng Trịnh thúc làm chút việc vặt trong sinh hoạt.
Tần tam gia bị ép bọc áo lông đứng ở trong hậu hoa viên nhà mình, sắc môi vốn đã nhạt nhẽo lại có vài phần tái nhợt lộ ra.
Tin tưởng thiếu niên sẽ không làm mình thất vọng, Tần Chinh đối với thân phận người thừa kế của Tần Tử Hành cũng không nhân nhượng nữa, địa vị trong tập đoàn hết lần này đến lần khác bị đánh rớt, ai cũng có thể thấy được: Đại thiếu gia Tần gia đã một cước giẫm lên bờ vực nguy hiểm của "Thất sủng bị đổi".
Chính vì vậy, tình trạng sức khỏe của Tần Chinh cũng theo tốc độ mắt thường có thể thấy được mà xấu đi.
Tuy nói còn chưa nghiêm trọng đến mức cần phải nằm viện, nhưng vẫn có rất nhiều người chú ý tới bệnh dung của người cầm quyền Tần thị.
Đầu năm mới, Tần gia đang hưng thịnh ngập trời, liền mơ hồ toát ra một cỗ cao ốc suy sụp, danh lợi tràng từ trước đến nay không có địch nhân cùng bằng hữu tuyệt đối, sóng ngầm giữa các thế gia mãnh liệt, nhao nhao đứng từ xa quan sát.
Bất quá, những chuyện vặt vãnh này đều không liên quan đến Quý Lam Xuyên, việc cậu cần làm bây giờ chính là vung kiếm chặt đứt nhân quả của phụ tử Tần Chinh cùng Tần Tử Hành.
Thái Thượng Vong Tình.
Đây là bí thuật của Đạo gia mà sư phụ đã ra lệnh cấm cậu tùy ý sử dụng, mạnh mẽ chặt đứt nhân quả khí cơ đã thành hình của người khác, vô luận điểm xuất phát là thiện hay ác, người thi thuật đều phải trả giá vọng động thiên cơ.
Chưa từng chân chính dùng qua chiêu này, Quý Lam Xuyên trên mặt bình tĩnh, đáy lòng lại thực sự có vài phần thấp thỏm.
Nhưng nếu muốn triệt để thoát khỏi trói buộc của cốt truyện, tránh cho sau này phiền toái, đây là giải pháp tốt nhất mà cậu có thể nghĩ ra trong một thời gian ngắn.
Trong tay mang theo trường kiếm bằng gỗ đào không có khai phong, thiếu niên miệt mài xem xét các lá bùa và pháp khí trên bàn, cơ hội chỉ có một lần, cậu phải giải quyết toàn bộ phiền toái mà Tần Tử Hành mang đến, trước khi Thiên Đạo cảm giác được không đúng.
"Đừng khẩn trương." Nhẹ nhàng ho hai tiếng, Tần Chinh tiến lên cầm tay trái hơi run rẩy của thiếu niên, "Chỉ là một cái Tần thị, cùng lắm thì tôi cho nó là được."
Chiếc nhẫn độc nhất vô nhị nằm trong lòng bàn tay, khóe miệng nam nhân chậm rãi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, so với những con số lạnh băng trên tài khoản, hắn vẫn càng để ý con thỏ đáng yêu nuôi trong nhà ở trước mắt này.
"Ngài lại diệt uy phong chí khí của mình hả?"
Còn chưa bắt đầu đã bị người yêu dập tắt, Quý Lam Xuyên quay đầu lại, không khỏi oán trách mà trừng mắt nhìn đối phương một cái.
Nhưng nói cũng kỳ quái, sau khi bị Tần Chinh gián đoạn như vậy, những lo lắng vốn ẩn giấu trong lòng cậu, đột nhiên lập tức tan sạch sẽ.
Đây là sức mạnh của tình yêu trong truyền thuyết sao?
Lắc đi suy nghĩ hỗn loạn không đáng tin cậy trong đầu, Quý Lam Xuyên ngửa đầu nhìn sắc trời, lập tức đưa nam nhân đến chỗ sinh môn của trận pháp đứng tốt: "Ngài đã nghe qua chuyện Tây Du Ký chưa? Cho dù có chuyện gì xảy ra, ngài vẫn phải ngoan ngoãn đứng trong vòng tròn này."
Bị giọng điệu dỗ dành hài tử của thiếu niên chọc cười, Tần Chinh đè xuống ngứa ngáy trong cổ họng, cất giọng du dương cười lên hai tiếng.
Lộ ra sợi chỉ đỏ được thắt nút tinh xảo trên cổ tay, mặt mày hắn dịu dàng trả lời: "Đều nghe em."
"Ngài đừng lúc nào cũng trêu chọc em vào thời điểm này." Xoa xoa lỗ tai tê dại, Quý Lam Xuyên giúp nam nhân mở thiên nhãn, sau đó ba bước quay trở lại tế đàn, "Em bắt đầu đây."
Vừa dứt lời, khí thế quanh người thiếu niên đột nhiên biến đổi, nhàn nhã cùng lười nhác không còn nữa, du ngư trong mắt trái của Quý Lam Xuyên chớp nhoáng lóe lên, vạt áo dài đến đầu gối cũng bay theo làn gió vô hồn.
"Thiên chi đến tư, dùng chi chí công......!Mệnh chi chế ở khí, hiện!"
Sau khi thiếu niên giơ kiếm khẽ quát một tiếng, vô số sợi tơ vàng mảnh tượng trưng cho nhân quả từ trong ngực Tần Chinh lan tràn ra, chúng nó đem nam nhân bao bọc chặt chẽ như mạng nhện, dày đặc mà tạo thành toàn bộ sinh mệnh của đối phương.
Mọi hành động đều do số phận, đã là con người thì không ai thực sự có thể thoát khỏi tấm lưới lớn mang tên "Nhân quả" này, đã sớm đoán trước được cảnh tượng trước mắt, Quý Lâm Xuyên nheo mắt trái, cố gắng ở trong đó tìm kiếm mục tiêu chuyến đi này của mình.
Dường như cảm giác được nguy hiểm đang đến gần, từng sợi chỉ vàng nhân quả giương nanh múa vuốt dây dưa ở một chỗ, tạo thành một "Quả cầu sợi" khổng lồ nhìn vào rất đau đầu.
Nếu có thiên sư khác ở đây, nhất định sẽ vì thiếu niên to gan cùng cẩn thận này mà cảm thấy giật mình.
Nhìn thấu lại không nói rõ, vì bảo vệ dương thọ, đại bộ phận thiên sư đều tin vào bộ "Đạo pháp tự nhiên, thuận theo thiên mệnh", đem tất cả nhân quả bắt tới lần lượt phân biệt loại chuyện này, căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của bọn họ ——
Rủi ro quá lớn, hồi báo quá ít, chỉ có kẻ ngốc mới có thể làm loại mua bán tiền mất tật mang này.
Nhưng đối với Quý Lam Xuyên mà nói, không có gì có thể quan trọng hơn sức khỏe và tự do của Tần Chinh.
Nếu Thiên Đạo nhất định phải mạnh mẽ thúc đẩy cốt truyện khiến đối phương bị bệnh nặng, cậu cũng không ngại đem thế giới này làm náo loạn triệt để.
Dù sao cậu một người một kiếm, trực tiếp chém đứt nhân duyên của Bạch Thời Niên và Tần Tử Hành cũng không phải việc khó.
"Hưu ——"
Hai ngón tay khép lại khẽ quét, bùa trên bàn đột nhiên bay lên không trung, tạo thành một tấm bùa lớn giống như tấm khiên bao quanh người thiếu niên, vững vàng mà ngự sử linh khí rút ra sợi tơ vàng dài có ấn khí cơ của Tần Tử Hành, Quý Lam Xuyên tay phải giơ cao, không chút do dự mà vung kiếm chém về phía Tần Chinh.
.