Gả Cho Bác Sĩ Hoắc

Chương 23


“Tích Tích, sao em lại đến bệnh viện Nhân Dân?” Chu Lâm Lâm ngờ vực, “Chẳng phải đương sự trước đây của em đều ở Chí Hoa sao?”
Để tiện cho việc quản lý, Trình Lập Tắc sắp xếp cho cô các vụ án toàn ở Chí Hoa.
Chân của Đàm Tích đã đóng một lớp da cứng, da trên mắt cá chân đã đen đi.

Bây giờ về cơ bản đã không còn ngứa nữa, cô ở nhà nghỉ ngơi cũng cảm thấy phí phạm đời người nên vội vàng đi làm.
Thực ra ban đầu Đàm Tích muốn từ chức, con người cô dù tốt đến đâu nhưng khi gặp chuyện lại muốn trốn tránh.

Cô rất muốn rời khỏi thành phố Lâm Thủy, chuyển sang nơi khác bắt đầu lại từ đầu.
Buổi tối hôm đó vừa nảy sinh suy nghĩ bồng bột, cô bèn viết đơn từ chức.
Sáng sớm hai ngày trước đã nộp cho Trình Lập Tắc, Trình Lập Tắc chỉ liếc qua một cái rồi nhàn nhạt nói: “Rút lại đi.”
Thật ra lúc đưa đến tay Trình Lập Tắc, không hiểu sao tim cô cũng cuống cuồng, trong nháy mắt cô hơi cảm thấy muốn chùn bước.
Có lẽ cô thực sự quá manh động rồi.
Năng lực công việc của cô đã nhận được sự công nhận ở AE, Trình Lập Tắc cũng đang hết lòng bồi dưỡng cô, nếu chuyển sang nơi mới có lẽ sẽ không đạt đến tầm cao như hiện giờ.
Đãi ngộ trong nghề của AE rất tốt, ít nhất thì cao hơn nhiều so với tiền lương Đàm Tích dự đoán ban đầu.
Khi bàn chuyện lương bổng với bên nhân sự, cô có hơi thiếu tự tin, con số đưa ra cũng thấp hơn chút.
Người bên nhân sự cười: “Cô Đàm, cô không cần khiêm tốn, giá trị của cô không chỉ có vậy.”
Từ giây phút đó, cô đã rất có thiện cảm với văn phòng luật sư này.
Trình Lập Tắc: “Đơn từ chức này của cô viết quá giả, quá sáo rỗng, nếu tôi nghĩ không nhầm thì có lẽ có liên quan đến vấn đề tình cảm của cô đúng không?”
Nói đến đây, Đàm Tích cũng không muốn giấu diếm nữa: “Vâng, nên tôi muốn chuyển sang nơi khác bắt đầu lại từ đầu.”
“Sao cơ?” Trình Lập Tắc cười từ tốn, “Bạn trai cũ đó của cô là kẻ điên hay tên thần kinh, hay là kẻ cuồng giết người mà khiến cô tránh né cậu ta như vậy?”
Thực ra đều không phải.
Ngược lại anh rất ưu tú, bản thân Đàm Tích cảm thấy mình không xứng nhận được sự yêu thích của anh.


Thậm chí có lúc cô nghĩ, nếu năng lực của Hoắc Kỳ bình thường một chút, tướng mạo bình thường một chút, gia cảnh bình thường một chút, vậy kết cục của họ có khác đi không?
Có lẽ là không.
Bởi vì người cô thích chính là Hoắc Kỳ với dáng vẻ như vậy, bản thân anh ưu tú không phải là cái tội.
“Thực ra anh ấy không làm gì sai cả, là bản thân tôi không muốn dây dưa mà thôi.” Đàm Tích hạ tầm mắt, cô trả lời một câu đơn giản.
Vì chuyện này mà cô không ngủ ngon, đến giờ dưới mắt vẫn còn hai quầng thâm to tướng.
“Đàm Tích, tôi có thể hiểu thế này không?” Trình Lập Tắc cười nói, “Nói đến cùng vẫn là cô nhát gan, tại sao không cho mình và đối phương một cơ hội?”
“Tôi không phủ nhận tôi nhát gan.”
Từ bé cô đã vậy, nhát gan, hèn yếu, thích trốn tránh.

Còn nhớ hồi đó siêu thị trong thành phố thịnh hành một loại búp bê mới biết nói, gần như tất cả bạn tốt của cô đều có, cô cũng thích nó, mỗi lần nhìn thấy người khác chơi đáy mắt cô đều lóe lên vẻ ngưỡng mộ.
Nhưng cô chưa từng chủ động đề cập mong muốn của mình với ba mẹ.
Có lần ba cô nhìn ra, muốn mua một con búp bê cho cô.
Cô lại lắc lắc đầu: “Con không cần.”
Ba cô không tin, véo khuôn mặt nhỏ của cô: “Gần đây ba kiếm được rất nhiều tiền, mua cho con hai con búp bê cũng được.”
Cô vô cùng ngang bướng: “Con thực sự không cần.”
Sở dĩ Đàm Tích không muốn mua không phải vì cô muốn tiết kiệm tiền cho gia đình, mà là vì chất lượng con búp bê đó không tốt lắm, rất dễ hỏng.

Cô từng thấy cánh tay búp bê của mấy bạn khác bị đứt gãy, vì vậy mà bọn họ đau lòng khóc không thôi.
Nếu đến cùng vẫn phải đối mặt với ngày chia ly, vậy thì thà chưa từng có được nó.

Chưa từng có được có lẽ sẽ không cảm thấy đau lòng, vì suy cho cùng đó cũng là niềm vui và nỗi buồn của người khác.
Thời trung học cô đọc được một câu thơ của Cố Thành: “Để né tránh kết thúc, bạn nên né tránh tất cả mọi khởi đầu.”

Cô thực sự thấu hiểu sâu sắc câu thơ này, đương nhiên cô cũng biết như vậy là không đúng, khi đó cô cũng nghĩ sau này sẽ trở thành một người không né tránh, nhưng thật sự khó quá.
“Đàm Tích, trong công việc cô có thể kịp thời sửa đổi lỗi lầm, điều chỉnh bản thân, nhưng tại sao trong phương diện tình cảm lại không thể?” Trình Lập Tắc dẫn dắt từng bước, “Cô đừng cố chấp đi vào đường cùng, dồn mình vào con đường không thể lui như vậy.”
Lời này khiến Đàm Tích bối rối, cô cảm thấy mình không hề ép bản thân, cũng không nhất quyết phải đưa ra lựa chọn, nhiều chuyện cứ phó mặc cho thời gian là được rồi.
“Chính vì không muốn ép bản thân nữa, tôi mới muốn đổi môi trường khác thử xem sao.”
Trình Lập Tắc thở dài: “Nhưng người có lòng chân chính thì dù đuổi đến chân trời góc bể cũng không từ bỏ, cho đến khi cô không còn công việc nữa, như vậy có đáng không?”
Trái tim của Đàm Tích khẽ run rẩy.
Theo như tính cách của Hoắc Kỳ, nếu anh xác nhận cô vẫn chưa quên anh, có lẽ anh thực sự sẽ đuổi tới khi đòi được một câu trả lời mới thôi.

Lúc này cô còn có thể trách ai? Chỉ biết trách sự lưu luyến và tin tưởng trong tiềm thức của cô dành cho anh.
Đàm Tích đang suy tư, Trình Lập Tắc lại nói: “Thế này đi, tôi cho cô thời gian nghĩ kĩ, từ bây giờ trở đi đương sự của cô đổi thành bệnh nhân của bệnh viện Nhân Dân, những vụ có liên quan đến Chí Hoa tôi sẽ giao cho người khác, được không?”
Đây là sự nhượng bộ lớn nhất mà Trình Lập Tắc có thể làm được.
Chính Đàm Tích cũng ngây ra, cô chỉ là một người mới vừa mới qua thời gian thử việc chưa lâu, có gì đáng để Trình Lập Tắc nhượng bộ như vậy.
“Như vậy tôi rất ngại.”
“Cô dứt khoát ra đi có xứng với sự vất vả bồi dưỡng của tôi không? Như vậy cô sẽ không ngại?” Trình Lập Tắc phản bác.
Đàm Tích: “…”
Đàm Tích đành rút lại đơn từ chức, đồng ý lời kiến nghị của Trình Lập Tắc.

Mấy ngày hôm nay chân cô chưa nhanh nhẹn lắm, nên có mấy đương sự cô chưa kịp đến thăm hỏi, có người nằm ở bệnh viện Nhân Dân, có người nghỉ tại nhà.
Hiện giờ cô đã sắp khỏi hẳn, cũng nên ra ngoài rồi.
Đàm Tích nói với Chu Lâm Lâm: “Ừm, chính vì bạn trai trước của em, em không muốn gặp lại anh ấy nữa nên định đổi bệnh viện, dù sao bệnh viện Nhân Dân cũng gần giống bệnh viện Chí Hoa.”
Cô hời hợt nói cho xong, Chu Lâm Lâm thở dài chua xót: “Nào có gần giống chứ, để mà nói thì tố chất của đương sự Chí Hoa cao hơn một chút.”

Vì Chí Hoa là bệnh viện tư, giá thành đắt hơn một chút, nhiều người đến đó điều trị đều là người khá có tiền.
“Người đàn ông cực phẩm như vậy em còn không cần, Tích Tích à, mắt nhìn người của em cũng cao quá rồi đấy.”
Chuyện xảy ra với Đàm Tích liên quan tới vài người trong văn phòng luật, cô vốn tưởng rằng cô xin nghỉ phép, khi trở lại mọi người sẽ xôn xao một phen, nào ngờ Trình Lập Tắc giữ bí mật rất tốt, át chế nghiêm những lời đồn vô căn cứ, bảo vệ danh dự cho cô.
Hàn Hâm Đông và Thẩm Huệ Như cũng biến mất khỏi văn phòng luật mà thần không biết quỷ không hay.
Không ai biết rốt cuộc bọn họ bị sa thải hay chủ động từ chức, cũng chưa ai từng gặp bọn họ.
Chỉ có Chu Lâm Lâm biết một chút chuyện của Đàm Tích.
Sở dĩ khi đó Hoắc Kỳ có thể kịp thời chạy đến cứu cô là vì đã hỏi Chu Lâm Lâm qua Wechat rằng Đàm Tích đi đâu rồi.
Đối với phương diện này, Chu Lâm Lâm nói: “Tích Tích, chị phát hiện cậu bạn trai cũ này của em có tình cảm rất sâu đậm với em, ngày đó lúc ở siêu thị hai người đều giả vờ không quen biết, khi đó chị xin Wechat của cậu ấy, cậu ấy cũng cho chị, nhưng theo lý thì chắc hẳn người đàn ông này không thích bị bắt chuyện…”
“Nhưng cậu ấy đã chấp nhận lời mời Wechat của chị, khi đó chị còn tưởng cậu ấy nhìn trúng mình, bây giờ nghĩ lại là có dụng ý khác, cậu ấy kết bạn với chị là để biết thêm nhiều thông tin về em.”
Đàm Tích tặc lưỡi: “Chị tưởng tượng phong phú quá rồi đấy.”
Chu Lâm Lâm lè lưỡi: “Em không tin thì thôi, chị ‘hành tẩu giang hồ’ nhiều năm nay, chưa từng nhìn nhầm chuyện tình cảm, chẳng hạn như chuyện của Thẩm Huệ Như, em cứ không chịu tin, nhìn coi, chị nói đúng chứ.”
“Vâng vâng vâng, chị Lâm sẽ không hại em, chị Lâm tuyệt nhất!”

Gần đây bệnh tình của Tiểu Hà ngày càng bất ổn, phía bác sĩ cũng không tham gia điều trị nữa, đến số lần hóa trị cũng ít đi, chỉ tiêm chất dinh dưỡng và thuốc giảm đau để cô bé dễ chịu hơn đôi chút.
Dạo này bản thân Đàm Tích và người xung quanh cô đều rất xui xẻo, hình như lâu lắm rồi không nghe được tin tốt.
Ngoại trừ đi thăm Tiểu Hà thì cô chưa từng đến bệnh viện Chí Hoa.

Ngay cả khi đi thăm Tiểu Hà cô cũng phải đi nhân lúc Hoắc Kỳ đang khám bệnh.
Cô sợ gặp anh, giống như trốn khỏi nước lũ hay thú dữ gì vậy.
Người bên cạnh đều nói cô làm vậy là không đúng, thật ra bản thân Đàm Tích cũng không biết, cô chỉ biết đây là lựa chọn trước mắt mà cô nghe theo trái tim mách bảo.
Cô không thể chống lại tương lai, chỉ tạm thời thu mình vào một góc an toàn, tự xây một thế giới cho riêng mình.
Lần này Đàm Tích đến bệnh viện Nhân Dân là để gặp một đương sự tên Trần Dũng, sức khỏe của Trần Dũng không ổn, cũng chẳng nói chuyện với Đàm Tích được mấy câu, Đàm Tích chỉ hỏi người nhà Trần Dũng vài câu đơn giản về chuyện liên quan tới anh ấy.
Phòng bệnh của Trần Dũng là phòng dành cho bốn người, bên trong có đầy bệnh nhân, môi trường ngủ nghỉ ở đây đúng là không bằng Chí Hoa.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh, lúc cô đang đợi thang máy thì nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Cô vô thức dụi mắt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm.
Người đó ăn mặc đơn giản, vóc người cao lớn, đường nét rõ ràng, ngũ quan anh tuấn, vẻ cao quý và lạnh lùng toát ra từ tận xương tủy khiến không ít cô gái đi qua phải dừng lại nhìn.

“Wow, bác sĩ này đẹp trai quá!”
“Trước giờ chưa từng thấy anh ấy, giống như minh tinh vậy.” Bên cạnh truyền đến giọng nói thì thầm của các cô gái.
Tầm mắt của Đàm Tích cũng nhìn qua đó.
Anh đang cúi đầu thảo luận gì đó với mấy bác sĩ già, thỉnh thoảng khóe môi lại nở nụ cười nhẹ, dáng vẻ khiêm tốn nhã nhặn.
Hào quang chiếu rọi từ đỉnh đầu anh, nhưng không hiểu sao Đàm Tích lại cảm thấy xa cách và lạnh nhạt hơn.
Sao Hoắc Kỳ lại ở đây?
Rõ ràng anh thuộc về Chí Hoa.

Vì muốn tránh gặp phải anh nên cô mới chọn bệnh viện Nhân Dân, nếu anh đến bệnh viện Nhân Dân, há chẳng phải lại đụng mặt sao?
Trong lòng Đàm Tích cảm thấy bất lực.
Người này đúng là âm hồn bất tán, nhưng cũng chẳng phải anh là âm hồn bất tán mà là giữa hai người họ đã định trước có mối nghiệt duyên này.
Trong lòng Đàm Tích thầm cầu thang máy đến nhanh, nhân lúc Hoắc Kỳ chưa nhìn thấy thì mau chóng bỏ chạy.
Tầm mắt của cô cũng không nhìn về phía đó, chỉ sợ Hoắc Kỳ nhìn thấy cô.
Thang máy đang dừng ở tầng của cô, trung bình khoảng hai giây một tầng, thật ra tốc độ này cũng không chậm lắm, nhưng Đàm Tích cảm thấy vô cùng chậm, nó dài hệt như một thế kỷ vậy.
Tim cô đập thình thịch, cũng không biết cụ thể mình đang sợ cái gì.
Lần trước anh nói, nghĩ thông suốt rồi thì gọi điện thoại cho anh.
Cô im lặng hồi lâu cuối cùng vẫn không gọi cho anh, mà anh cũng chưa từng gọi cho cô, hai người đã gần một tuần chưa gặp nhau rồi.
“Đàm Tích.” Anh gọi cô.
Đàm Tích nhìn qua đó, thấy mấy bác sĩ già cầm kẹp hồ sơ trên tay, gật đầu rời đi.
Trong hành lang cũng không có nhiều người, mà dường như trong mắt Đàm Tích cũng chẳng thấy người khác nữa, cả thế giới chỉ còn lại bọn họ.
Lúc này cửa thang máy mở ra, Đàm Tích đang muốn chào hỏi qua loa với anh sau đó lấy cớ “Đang có việc” để đi vào, nhưng xui rủi là một dì trong thang máy nói với vẻ áy náy: “Ngại quá, quá tải rồi, cô gái à, cháu đợi chuyến sau nhé.”
Hoắc Kỳ thở phào, anh chầm chậm bước tới.
Đàm Tích há miệng: “Sao anh cũng ở đây?”
Trước ánh mắt đầy nghi hoặc của cô, Hoắc Kỳ ngay lập tức hiểu ra ý của cô.
Anh cau mày, dửng dưng chỉnh lại cổ áo sơ mi: “Đừng nói em tưởng anh đến đây vì em nhé?”

Bình Luận (0)
Comment