Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 106

Trong hang động, âm thanh dần dần nhỏ xuống, xen lẫn tiếng thương tâm nghẹn ngào, cuối cùng theo thời gian dần trôi qua biến mất bên tai một người một sói.

Nguyễn Thu Thu nửa tựa trên vai Uyên Quyết, tinh thần vẫn vô cùng mỏi mệt như cũ, nhưng vẫn cử động thân thể, cầm lấy bàn tay của Sói Xám tiên sinh.

Nàng thật sự không biết lúc ấy sói con rõ ràng cứu được đại bàng, lúc sau lại trục xuất sẽ có tâm trạng như thế nào. Cũng không biết hôm nay Sói xám tiên sinh nghe được những chuyện xảy ra sau đó, có khi nào sẽ càng cẩm thấy khổ sở hơn hay không.

Thê tử mình ở bên cạnh, toàn thân đều toát ra cảm xúc khổ sở, Uyên Quyết tất nhiên sẽ chú ý tới.

Hắn nhẹ nhàng nhấc môi, quay sang cầm bàn tay hơi lạnh của Nguyễn Thu Thu hôn lên, tự điều động một ít yêu lực, truyền đến nhiệt độ ấm áp.

".....Phu nhân lo lắng cho sói sao?" Uyên Quyết an tĩnh vài giây, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng, hỏi nàng.

Trong âm cuối của hắn tràn đầy sự tinh nghịch và sung sướng, nhìn qua có vẻ tâm trạng đang rất tốt.

Nguyễn Thu Thu: "........."

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện biểu cảm của Uyên Quyết không có chút bi thương hay hoài niệm nào, dùng sức nhẹ nhàng gật đầu, tựa hồ thở dài một hơi.

Nàng phản ứng như vậy khiến chú sói có chút ngượng ngùng.

Sói Xám tiên sinh nhét một viên linh thạch khoảng chừng cấp ba vào trong tay Nguyễn Thu Thu, "Phu nhân bổ sung linh lực."

Hắn nói xong, lông mi dài rũ xuống, như đang nhớ lại chuyện năm đó: “Thật ra, những con đại điêu đã đánh sói năm đó, hiện tại đều đã không còn nữa.

Nguyễn Thu Thu đầu tiên có hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại Uyên Quyết đang nói cái gì, nàng nhìn về phía nhóm đại bàng bị thương vong nghiêm trọng đang tập trung lại một chỗ, nằm rạp trên mặt đất nghỉ ngơi, đáy lòng dần dần sinh ra một suy nghĩ mà nàng không quá nguyện ý tiếp nhận.

Có lẽ, hầu hết nhóm đại bàng từng đánh Sói Xám tiên sinh, lại bị tộc trưởng bộ lạc Sa Tộc đánh phạt, hầu hết đã chết trong tai nạn bất ngờ mà không ai biết kia.

“Thật ra, nếu so sánh với những yêu sau này hạ tử thủ với ta, thì bọn hắn coi như đã ra tay rất nhẹ rồi.” Trên hai gò má tuấn mỹ của Uyên Quyết lướt qua một nụ cười trào phúng, rất nhanh nụ cười biến mất, biến thành gương mặt lạnh lùng hờ hững mà Nguyễn Thu Thu quen thuộc.

Sói Xám tiên sinh đơn thuần chỉ là không muốn làm nàng lo lắng, đưa tay giúp nàng lau đi vết máu chưa kịp rửa sạch bị dính trên gương mặt, môi mỏng cong lên, “Sói đã không còn để ý nữa.”

Thế nhưng hắn càng như vậy, Nguyễn Thu Thu lại càng cảm thấy khổ sở hơn.

Dù nàng chỉ tham gia một đoạn thời gian ngắn quá trình trưởng thành trong thế giới ký ức của Sói Xám tiên sinh, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra được, hắn đi được tới ngày hôm nay cũng không hề dễ dàng gì.

Bộ lạc Phong Sư mặc dù rất nghèo, nàng ăn không đủ no, nhưng cũng không giống hắn, đến chỗ có thể yên giấc cũng không có. Mà ngay cả hiện tại, bọn họ cũng không hoàn toàn an toàn.

Nguyễn Thu Thu cúi đầu xuống, nắm chặt bàn tay của hắn, chỉ nhìn vào mắt hắn mà không nói gì.

Uyên Quyết bị nàng nhìn chằm chằm có chút thẹn thùng, đôi tai lặng lẽ đỏ lên, lông mi dài run rẩy không ngừng.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn phóng đại trong tầm mắt của Nguyễn Thu Thu, đợi đến khi nàng phục hồi tinh thần trở lại, đôi môi đã truyền đến một cảm giác mềm mại, hô hấp nóng bỏng của Uyên Quyết cùng nàng lại đan xen với nhau.

Một tay khác của Nguyễn Thu Thu vô thức nắm chặt góc áo của Uyên Quyết, tuỳ ý để cho hô hấp của mình hoàn toàn bị đoạt đi, chỉ là vẫn như trước không có ý đáp lại nụ hôn sâu có phần lộ liễu của Uyên Quyết.

Sống lưng nổi lên cảm giác tê dại, Nguyễn Thu Thu cảm nhận được một tia yêu lực nhẹ nhàng đi qua từng chút từng chút trên hai tay đang nắm lấy Uyên Quyết của nàng.

Đợi đến khi nụ hôn dài kết thúc, ngoại trừ nàng tay chân hơi bủn rủn, ngược lại trạng thái mệt mỏi vì gắng sức điều trị của nàng đã giảm đi rất nhiều.

Uyên Quyết nắm tay nàng không buông, mặt Nguyễn Thu Thu có chút nóng, nhưng sau khi ánh mắt nàng liếc qua lại thấy mặt Uyên Quyết còn đỏ hơn nàng, lại cảm thấy khá hơn nhiều.

Bởi vì còn có rất nhiều đại bàng cần cứu chữa, nên sau khi chấm dứt nụ hôn, nàng quyết định bổ sung linh lực tại chỗ, một người một sói còn hơi đỏ mặt cùng nhau vội vàng đi cứu yêu.

Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, đến lúc gần như toàn bộ đại bàng đều được thu xếp tốt, trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Bên trên bầu trời dày đặc một tầng mây đen, nhìn qua có lẽ sắp có tuyết rơi hoặc là sắp có mưa.

Đại bàng đỏ có phần đuôi cánh màu vàng kim cũng đã bình thản rời khỏi thế gian, được Điền Tú và mấy đại điêu bị thương không quá nghiêm trọng chôn ở một nơi yên lặng hẻo lánh phía sau núi.

Vì tang lễ không tính là một sự việc vui sướng gì, đằng sau vẫn còn có Khanh Như Ý và các loại yêu cần được chăm sóc, nên Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết không tham dự.

Đợi đến lúc mấy yêu mạo hiểm vượt gió tuyết trở lại sơn động của Mạc gia gia, gấu trúc gia gia do mệt nhọc quá độ bị hôn mê cũng đã tỉnh lại.

Bên trong sơn động nhỏ có vài gốc cây hỏa noãn thảo, giờ phút này đầy yêu đứng ở đó.

Điền Tú với vẻ mặt tràn đầy sự mỏi mệt và tang thương ngồi trên ghế đá, chỉ chỉ cô nương tóc ngắn sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh nói, “Đây là bạn lữ của ta, Điền Diệp.”

Điền Diệp đứng lên nở nụ cười với mọi người, “Xin chào mọi người, ta là Điền Diệp, là tộc trưởng tạm thời của bộ lạc Sa Tộc, lần này thật sự rất cảm ơn các ngươi đã cứu nhiều yêu của bộ lạc chúng ta như vậy.”

Nàng rất cao, giọng cũng không tính là rất nhỏ, ngữ khí chân thành.

Tướng mạo Điền Diệp không tệ, mày lá liễu, đôi mắt hình lưỡi liềm, nhưng cũng không mang nét dịu dàng, mà lại có phong thái của một nữ hiệp. Mặc dù sắc mặt hiện tại không được tốt lắm, nhưng trên toàn thân đều toả ra một cỗ khí tức mãnh liệt.

Nguyễn Thu Thu có thể cảm giác được, khí tức của nàng mặc dù có chút suy yếu, nhưng thực lực hẳn là mạnh nhất trong sơn động này, ngoại trừ Sói Xám tiên sinh.

Giới thiệu đơn giản hết một lượt, Điền Diệp ngồi trên ghế đá, không chậm trễ thời gian, mà trực tiếp bắt đầu giải thích nguyên nhân khiến cho bộ lạc Sa Tộc vốn rất cường đại lại biến thành như vậy.

“Vài ngày sau khi Tú Nhi ngốc của ta rời đi, ta đã đột phá thành cường giả cấp năm sơ kỳ hệ không gian.” Giọng nói Điền Diệp trầm xuống, cổ tay mảnh khảnh nâng lên, đầu ngón tay rất nhanh hiện lên một tia sáng chập chờn.

Nguyễn Thu Thu thấy rõ ràng ở dưới bàn tay Điền Diệp tụ lại thành một khối không gian đáng sợ.

Điền Diệp thuận tay phất một cái làm khối không gian này tản đi, giọng điệu nghiêm túc, “Cho nên nhận biết của ta đối với không gian trở nên rất mạnh, ước chừng tầm năm ngày trước, ta phát hiện có một số không gian không ổn định đột nhiên xuất hiện xung quanh bộ lạc Sa Tộc chúng ta.”

“Ban đầu ta cũng không để ý lắm.” Trong giọng nói Điền Diệp có chút hối hận, “Nhưng vào một ngày sau, lúc ta xem xét lại, những không gian không ổn định đó đã biến thành những thông đạo không gian.”

Nguyễn Thu Thu nghe vậy, trong mắt lướt qua rất nhiều nghi hoặc, nàng tò mò, chẳng lẽ những thông đạo không gian này có năng lực công kích, nhưng vẫn yên lặng nghe gấu trúc gia gia nói chuyện.

“Ngươi nói vậy có nghĩa là, có ma vật từ vực sâu đi qua thông đạo này để tấn công bộ lạc các ngươi?” Giọng nói Hùng Kiện Khang không lớn, nhưng lại vang vọng rất rõ ràng bên trong sơn động nhỏ hẹp.

Nguyễn Thu Thu nhịn không được hỏi, “Ma vật là đến từ vực sâu?”

Gấu trúc gia gia dừng lại một chút, sau đó mới giải thích, “Đúng vậy, đại lục yêu tộc và vực sâu thực chất có thể xem như hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nhưng giữa hai thế giới này lại có con đường tương thông.”

Nguyễn Thu Thu có chút hoảng hốt, đây là lần đầu tiên nàng biết đến những chuyện này.

Hùng Đoá Đoá cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, dù sao thực lực của hắn không đủ, trước đó căn bản là không có tư cách để biết những việc này.

“Đúng vậy.” Điền Diệp ở bên cạnh bổ sung thêm, “Thông thường chỉ có những yêu có thực lực đến cấp bốn hậu kỳ được tộc trưởng và mọi người tín nhiệm mới được biết chuyện này.”

“Ở giữa đại lục yêu tộc và vực sâu có một vài cái thông đạo không gian cố định, những thông đạo này bình thường đều rất nguy hiểm, chỉ có ma vật cấp cao mới có thể an toàn đi qua.”

Nguyễn Thu Thu khẽ gật đầu, nàng cuối cùng cũng hiểu được vì sao mà ma vật thưa thớt ở trên đại lục yêu tộc nhiều năm như vậy mà vẫn chưa bị diệt hết.

“Nếu như chỉ là ma vật thôi thì đã tốt.” Điền Diệp nói, “Bộ lạc chúng ta cũng được xem như là một bộ lạc mạnh trong những bộ lạc lớn ở phía nam, tộc trưởng nãi nãi là cấp sáu trung kỳ, nhiều trưởng bối khác cũng rất mạnh, ngay cả Tộc Vu tỷ tỷ cũng là cường giả cấp bốn.”

Yêu có thực lực cấp sáu đỉnh phong thật sự rất mạnh, trên cơ bản đều có thể hoành hành trên đại lục yêu tộc.

“Là thú triều?” Sói Xám tiên sinh nói khẽ, lại một lần nữa quay lại mấu chốt của vấn đề.

Điền Diệp thở dài thật sâu, dùng sức nhẹ gật đầu, “Đúng vậy.”

Khí hậu ở đại lục yêu tộc hoàn toàn khác so với ở Trái Đất, mùa đông là mùa đông trên toàn bộ đại lục, dù chỉ là một góc nhỏ thuộc đại lục thôi cũng đều là mùa đông, so với bình thường, mùa đông trong thế giới này tàn khốc hơn ở Trái Đất nhiều lần.

Mỗi khi mùa đông đến, lũ dã thú cấp thấp đều lâm vào điên cuồng.

Ma vật chỉ cần dẫn dắt đôi chút, hàng ngàn vạn dã thú cấp một, cấp hai, thậm chí là dã thú cấp ba đều sẽ ở tình trạng đói khát, điên cuồng đánh tới bộ lạc được chỉ định.

Cho dù được coi là yêu có thực lực rất cường đại, nhưng đối mặt với nhiều dã thú như vậy, còn phải bảo vệ nhiều yêu trong tộc, cũng chỉ còn một con đường cuối cùng là liều mạng.

Điều này, không cần Điền Diệp nói, tất cả mọi người đều hiểu được.

Điền Diệp cũng không đành lòng nói ra chi tiết, chỉ đơn giản nói qua, “Sau một trận chiến ác liệt, tộc trưởng nãi nãi đã tách khỏi chúng ta, vì bảo vệ thú con, Tộc Vu tỷ tỷ cũng….”

Nàng nói xong có chút nghẹn ngào, Điền Tú bên cạnh cũng gắt gao nắm chặt tay, trên trán kiềm chế nổi lên đầy gân xanh.

Nguyễn Thu Thu có thể hiểu được tâm trạng của đại điêu, quê nhà mình yêu thương gặp chuyện như vậy, mà bản thân lại không có mặt tại hiện trường…. Cho dù hắn biết rõ thực lực mình không tính là rất mạnh, nhưng hắn cũng khó mà không buồn bã được.

Điền Diệp hít sâu một hơi, “....Cũng may, ba phần yêu của bộ lạc chúng ta vẫn sống sót, cho nên chỉ có thể từ bỏ lãnh thổ của mình, tìm đến các bộ lạc khác để tìm kiếm sự trợ giúp.”

“Thế nhưng, mấy bộ lạc phía nam luôn nói rằng chúng ta không được may mắn, lại gặp phải thông đạo không gian, đừng nói tới việc hỗ trợ cứu chữa, ngay cả mấy cây thảo dược cũng không cho.” Điền Diệp cười lạnh một tiếng, “Từ trước đến nay, bộ lạc chúng ta cũng chưa từng nhỏ mọn như vậy bao giờ.”

Gấu trúc gia gia nghe vậy thở dài một tiếng, tất nhiên là vô cùng đồng ý với điều này, loại chuyện như vậy ông đã thấy quá nhiều, cũng không khiển trách gì, dù sao đối với nhiều bộ lạc mà nói, mùa đông thảo dược cũng là vật rất trân quý.

“Vậy các ngươi làm sao có thể tìm được đến nơi này?” Hùng Kiện Khang hỏi.

Trên mặt Điền Diệp lướt qua một hồi đau khổ, “Chúng ta một đường bay tới, hỏi từng bộ lạc một.”

Nguyễn Thu Thu thật sự không thể ngờ lại nhận được một câu trả lời như vậy, lúc trước nàng còn tưởng rằng, Điền Diệp và Điền Tú có lẽ có phương pháp để liên lạc, cho nên mới tìm đến đây để nương tựa.

Kết quả lại biết được, họ chẳng qua chỉ là đánh bậy đánh bạ thôi.

Nghĩ đến bộ dạng những con yêu chồng chất vết thương lúc ban ngày, Nguyễn Thu Thu không nhịn được mà thở dài.

Điền Diệp nhìn bọn họ, thực sự không biết nói cái gì. Nàng muốn nói với bọn họ rằng có thể mùa đông này bọn họ cũng sẽ chỉ có thể nương nhờ ở đây, nhưng bộ lạc Đông Hùng làm sao có thể thu nhận được nhiều người bị thương như vậy?

Nàng không biết nên làm thế nào để mở miệng nói ra yêu cầu đó, người ta đã giúp bọn họ, đã là ân huệ rất khó có được.

“Trước tiên, mấy ngày nay các ngươi cứ ở bộ lạc dưỡng thương cho tốt đi.” Hùng Kiện Khang nhìn vẻ mặt Điền Diệp, biết rõ ràng nàng đang khó khăn vì điều gì, lập tức dứt khoát nói giúp nàng.

Gấu trúc gia gia nói xong, Điền Diệp còn chưa kịp khóc, Điền Tú đã khóc oà lên như một tiểu tức phụ, nước mắt ào ào rơi xuống, mơ hồ không rõ, nói lời cảm ơn với gấu trúc gia gia, thật sự có chút mất hình tượng một nam yêu mạnh mẽ.

“Khóc cái gì, nói cảm ơn là được rồi, đừng khóc.” Điền Diệp nện một phát lên đầu bạn lữ nhà mình, đáy mắt cũng mơ hồ có ánh nước, đôi mắt nàng sâu sắc nhìn về phía mọi người, trong mắt tràn đầy cảm kích.

Hùng Kiện Khang cười, trấn an Điền Diệp vài câu, dặn dò bọn họ đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, có chuyện gì ngày mai lại nói, tiếp đó bảo Hùng Đóa Đóa đưa bọn họ đến nơi ở của họ để nghỉ ngơi.

Sau khi Điền Tú, Điền Diệp và các loại yêu rời đi, trong sơn động chỉ còn lại ba người Hùng Kiện Khang, Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết.

“Gấu trúc gia gia, tín vật.” Nguyễn Thu Thu nhận lấy một khối gỗ nhỏ từ tay Sói Xám tiên sinh, đưa cho Hùng Kiện Khang.

“Ngươi giữ lại đi.” Hùng Kiện Khang khoát tay áo, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn, “Trước tiên không nói tới cái này, ta và các ngươi nói một chút về phát hiện trong việc tu bổ kết giới của ta lần này.”
Bình Luận (0)
Comment