Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 120

Mưa to không có bất kỳ dấu hiệu nào là sắp ngớt, chờ đến sau nửa đêm sấm sét và mưa càng nhiều, như là muốn bao phủ toàn bộ bộ lạc Đông Hùng.

Còn đường mòn nhỏ vốn có chút gập ghềnh bị nước mưa làm thành vũng bùn, những khối tuyết đọng trên những cây cao cũng đứt gãy bảy tám phần, từ trên nhánh cây rất cao rơi xuống, lúc tiếp xúc với mặt đất tạo ra âm thanh xoạt xoạt.

Từ chạng vạng tối, trong rừng rậm thỉnh thoảng lại truyền đến không ít tiếng dã thú kêu rên, hẳn là bị băng đột ngột rơi từ trên cây xuống đập trúng.

Vì phải chăm sóc những con non bị thương trong bộ lạc, sơn động của gấu trúc gia gia bị trưng dụng, hùng Tiểu Hồng và một nữ yêu khác phụ trách chăm sóc bọn họ.

Hùng Cổn Cổn đã khôi phục hơn phân nửa tinh thần ngồi trên đệm mềm mại, vừa chăm sóc Xà Khâm và Tiểu Anh bên cạnh, vừa lo lắng cho Thu Thu tỷ tỷ hay cho hắn ăn thịt trâu khô.

"Tiểu Bạc Hà, ngươi nói lúc nào Thu Thu tỷ mới khỏe lên được, ngày mai có thể khỏe lên được không? Phu quân của Thu Thu tỷ lúc nào mới trở về, đêm nay có thể trở về không? Tiểu Bạc Hà, trong rừng rậm có thật nhiều dã thú đang kêu, nếu bây giờ chúng ta ra ngoài, có phải có thể kiếm về rất nhiều thịt không?"

Tiểu Bạc Hà cầm cây châm trước đó nhờ Như Ý nãi nãi làm cho nàng, dựa theo cách Nguyễn Thu Thu dạy nàng dùng lông để làm quần áo, đôi mắt đỏ rực, nghe vậy quay lại nhìn Hùng Cổn Cổn một cái, "Ta không biết..."

Mạc Bạc Hà trưởng thành sớm, cũng không tương đối ngây thơ như Hùng Cổn Cổn, tương đối mẫn cảm, thật ra rất sớm đã ý thức được vấn đề còn nghiêm trọng hơn nhiều so với bọn họ nghĩ.

Vốn Tiểu Bạc Hà cứ nghĩ, đến bộ lạc Đông Hùng, Như Ý nãi nãi cũng quay về rồi, cuộc sống của bọn họ rất nhanh sẽ tốt lên.

Nhưng mới đến bộ lạc Đông Hùng không bao lâu, nguy hiểm đã càng ngày càng nhiều, bạn bè và người nhà lần lượt bị thương, đã làm nàng có chút không thể thừa nhận.

Hùng Cổn Cổn nghe được giọng nói của nàng không tốt lắm, an ủi nói, “Tiểu Bạc Hà, ngươi đừng lo lắng, mọi người nhất định sẽ không có chuyện gì."

Tiểu Bạc Hà cười cười với hắn, không nói gì.

Nàng biết Hùng Cổn Cổn có lòng tốt an ủi mình, chỉ là lúc này, bất kỳ lời an ủi nào cũng chỉ làm nàng thấy tình hình càng thêm bất lực.

Xà Khâm nằm ở bên cạnh họ, hai gò má tái nhợt xem ra rất suy yếu, Tiểu Bạc Hà dệt lông một lát, làm xong một cái khăn quàng cổ, quàng lên cho Xà Khâm.

Nàng cảm thấy, trước đó Xà Khâm một mực rất tự ti, có lẽ cũng là bởi vì quần áo của hắn quá rách rưới.

Tiểu Bạc Hà dự định lại dệt thêm một chút, cũng làm cho Tiểu Anh một cái khăn quàng cổ.

Nàng thỉnh thoảng đứng dậy giúp đỡ Hùng Tiểu Hồng chăm sóc mấy con non bị thương, trong đáy lòng yên lặng cầu phúc cho Nguyễn Thu Thu, đây cũng là điều duy nhất nàng có thể làm.

Nhưng Tiểu Bạc Hà cầu phúc cũng không có mang đến cái tác dụng gì, tại buổi sáng ngày thứ ba, thời tiết càng thêm ác liệt, tình hình của Nguyễn Thu Thu cũng xấu thêm một bậc.

Nàng hô hấp trở nên dồn dập, bên môi không ngừng tràn ra máu tươi, ấn ký hình tai sói trên cổ tay phải cũng dần đỏ lên, giống như là lạc ấn bẩm sinh.

Nguyệt Thần đã không cách nào khống chế nhiệt độ cơ thể của Nguyễn Thu Thu, bọn họ chỉ có thể không ngừng đổi nước hạ nhiệt cho Nguyễn Thu Thu.

Điền Diệp cũng không dám trì hoãn, đút lá cây ẩn chứa cường đại sinh mệnh lực cho Nguyễn Thu Thu ăn, mới thấy sắc mặt của nàng khá hơn một chút.

Điền Diệp rất sốt ruột, nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể bị động chờ đợi.

Nàng chưa bao giờ hi vọng thời tiết mau chóng tốt lên như bây giờ, Uyên Quyết mau một chút biến thành Ma Vương, giáng lâm đến đại lục yêu tộc.

Nguyệt Thần nhìn Nguyễn Thu Thu sắc mặt tái nhợt, biểu cảm cũng rất khó coi.

Hắn bây giờ có chút lấy lại tinh thần, nếu như hắn cứu được Nguyễn Thu Thu, tu vi rút lui, có thể sẽ còn đắc tội Mặc Tịch; Nếu như hắn không dùng hết toàn lực cứu Nguyễn Thu Thu, đến lúc đó nhỡ đâu Ma Vương tiền nhiệm thức tỉnh trở về, thế thì hắn phải lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi.

Mặc dù hắn cũng không sợ Mặc Tịch, nhưng tu vi rút lui cũng làm cho hắn không quá tình nguyện. Nhưng đã giúp đến mức này, cũng không thể bỏ dở nửa chừng.

Nguyệt Thần sờ soạng một chút cặp sừng trên đầu mình, một lúc sau vẫn là quyết định đánh cược một lần.

Dù sao ca ca hắn cũng muốn làm Ma Vương, nhỡ đâu phu quân của Nguyễn Thu Thu thức tỉnh thành công, đến lúc đó cũng có thể tha cho ca ca một mạng.

Ngay lúc Nguyệt Thần cân nhắc lợi hại, bên ngoài sơn động đột nhiên truyền đến vang động kịch liệt, Nguyệt Thần rũ mí mắt, duy trì tư thế sừng phát angs, không hề động.

Khanh Như Ý mệt mỏi tựa vào ngực Mạc Bất Quy, nghe được động tĩnh thì mở hai mắt ra.

Nhìn một phòng già yếu, Điền Diệp rơi vào đường cùng, đành phải cắn răng một cái, nhanh chóng đi ra ngoài xem xét xem rốt cục xảy ra chuyện gì.

Nàng vừa đi ra ngoài mới ý thức được không thích hợp.

Vốn thời tiết bên ngoài chỉ là mưa to sấm chớp, ngoại trừ nước mưa và gió lớn làm một chút cành khô rơi xuống, tiếng dã thú tru lên bên ngoài hết thảy đều rất bình thường, nhưng bây giờ, trong những âm thanh hỗn tạp kia lại đột nhiên nhiều thêm chuỗi âm thanh "Cộc cộc cộc" như tiếng vó của ngựa Hỏa Liệt Nguyên cấp ba vậy, càng lúc càng gần, càng lúc càng gấp rút.

Điền Diệp cau chặt mày, cũng không đoái hoài tới mưa to, thực hiện một chút thuật pháp không gian, cánh chim giang rộng sau lưng, bay lên giữa không trung nhìn bốn phía.

Dưới màn mưa mông lung, mà với thị lực của cường giả cấp năm sơ kỳ như nàng cũng không cách nào thấy rõ, nhưng Điền Diệp vẫn phát hiện được.

Cách bộ lạc Đông Hùng không xa, dường như có một đoàn người, cưỡi ngựa Hỏa Liệt Nguyên, trên đầu mang áo tơi tương tự cái mà Nguyễn Thu Thu làm ra, đang chạy rất nhanh về phía bộ lạc Đông Hùng.

Điền Diệp đáy lòng chấn kinh, vội vàng lao tới, lúc sắp tới gần đội nhân mã kia, mới nhìn rõ mặt của người cầm đầu kia, vậy mà lại có năm sáu phần tương tự với Nguyễn Thu Thu.

Điền Diệp bỗng nhiên nhớ hôm bọn họ đi trao đổi vật phẩm ở phiên chợ, mặt Nguyễn Thu Thu lộ vẻ do dự và kinh ngạc, giọng rất nhẹ "Điền Diệp, ngươi thấy rõ mặt người vừa nãy không?"

Đội nhân mã này là người của bộ lạc nhân tộc dưới lòng đất? Bọn họ sao lại đến đây, họ có phải là thân nhân của Nguyễn Thu Thu không?

Hay là nói, bọn họ từ nơi nào biết được Nguyệt Thần trao đổi bảo bối với họ, nên đến đây ăn cướp?

Điền Diệp suy nghĩ rất nhiều, thật sự là tình huống bây giờ rất đặc thù, không phải do nàng không nghĩ ngợi thêm.

Nàng vung cánh mấy lần, thấy được đằng sau đội nhân mã kia, có một chiếc xe đi theo, trên xe có một cái rương lớn, giống như là dùng băng ngọc làm thành.

Trong này lại chứa cái gì?

Điền Diệp đáy lòng càng thêm bất an, muốn đáp xuống, lại nghe được một giọng nói ôn hòa, "Vị cô nương điêu tộc này, không biết ngươi đang nhìn cái gì?"

Điền Diệp giật mình, cúi đầu xuống, phát hiện đoàn người kia chẳng biết đã dừng lại từ lúc nào, người nam nhân khoác áo tơi cầm đầu đang ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt nhu hòa dịu dàng, một đôi mắt đen như mực thẳng tắp nhìn vào nàng, tựa hồ có thể thấy rõ nàng đang ở giữa không trung, giọng cũng có thể truyền đến rõ ràng cách màn mưa, thực lực tuyệt đối không tính rất yếu.

"Yên tâm, ta không có ác ý." Nguyễn Hàn Sơn cong môi mỉm cười với Điền Diệp, "Ta tới tìm một nhân loại tên là Nguyễn Thu Thu, ngươi hẳn là biết nàng ở nơi nào."

"Ai biết ngươi nói thật hay giả." Điền Diệp cất cao giọng, đáy lòng hoài nghi.

"Tự giới thiệu mình một chút, ta là Nguyễn Hàn Sơn, đến từ bộ lạc nhân tộc dưới lòng đất, buổi sáng hôm nay lâm thời nhận được tin tức của tiền bối nhân tộc bị mất tích, nên ta mang theo bảo vật trong tộc tới cứu người."

Nghe hắn nói như vậy, Điền Diệp hơi yên tâm hơn một chút, nàng do dự hỏi, "Là ai bảo ngươi tới cứu người?" Trước đó nhân tộc dưới lòng đất còn cạnh tranh cùng bọn họ, sao đột nhiên lại trở nên tốt bụng thế.

"Là chủ thượng của tiền bối nhân tộc." Giọng Nguyễn Hàn Sơn vẫn ấm áp và ôn hòa như cũ, gương mặt cũng rất tĩnh lặng, nhưng giọng nói êm ái kia, dưới màn mưa đầy trời này lại phá lệ rõ ràng ——

"Ma Vương, Uyên Quyết."
Bình Luận (0)
Comment