Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 129

Suối nước nóng sương mù quanh quẩn, nhiệt độ nước cũng rất thích hợp, từng chuỗi hơi nước trong không khí dính kết cùng một chỗ, thuận rơi xuống, thật giống như cơn mưa ấm áp.

Bầu trời trong suốt, dù là bốn phía đều là sương mù và vách đá, Nguyễn Thu Thu cũng vẫn có thể rõ ràng phát giác được tia sáng bên ngoài.

Ánh mắt nàng có chút mơ hồ, lúc khắc chế không được run rẩy, dùng sức chớp chớp mắt, rốt cục loáng thoáng nhìn thấy rõ đám mây phiêu đãng trên bầu trời hơi có chút xám xịt bên ngoài sương mù.

Lông mi và trên trán đều là mồ hôi, não hải có chút trống không, Nguyễn Thu Thu cảm giác được thần thức thuộc về Uyên Quyết từ bốn phương tám hướng nhào đến, mang theo lực lượng khiến nàng không cách nào kháng cự, từng chút từng chút hòa vào với nàng.

Linh lực trong đan điền tăng vọt với một tốc độ đáng sợ, nương theo mệt mỏi và không còn chút sức lực nào vì thức tỉnh ký ức, và cảm giác quái dị nói không rõ, Nguyễn Thu Thu cảm thấy mình căn bản không thể động đậy.

Nàng lần đầu tiên cảm thấy mình đi đứng mềm như vậy, tay cũng mềm như vậy, toàn thân cũng giống như không có xương cốt, căn bản không có sức để nắm lấy quần áo vẫn chưa hoàn tàn rách hết của Uyên Quyết, nếu như không phải được chàng sói nào đó đỡ lấy, có lẽ nàng cũng sớm đã chìm xuống đáy suối nước nóng rồi.

{Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Nhưng cho dù không có bị chìm xuống đáy suối nước nóng, Nguyễn Thu Thu cũng cảm thấy mình sắp hít thở không thông.

Nàng cảm giác cánh tay được chàng sói đã tấn giai thành Ma Vương cầm thật chặt kia đã không phải là của mình nữa, không chỉ có như thế, nàng cảm thấy chân mình cũng sắp không phải là của mình nữa.

Vốn dĩ Nguyễn Thu Thu còn nghĩ, Uyên Quyết chỉ là một chàng sói thiếu kinh nghiệm thôi, ngay từ đầu Ma Vương tiên sinh thẹn thùng như vậy, nàng còn cho là mình có thể nắm giữ quyền chủ động.

Nhưng ai biết, tên sói này sau lần nhanh chóng đầu hàng khi nãy, đã mở ra được cánh cửa thế giới mới rồi.

Bây giờ, nàng thật sự hối hận vì sao vừa nãy lại phải thấy hắn đáng thương, phải gọi tên sói này tới chứ.

Lần này thì tốt rồi, vốn chỉ cần ngâm suối nước nóng một khắc đồng hồ, bây giờ nàng quả thực là đầu choáng hoa mắt, đã mất đi khái niệm thời gian.

Nguyễn Thu Thu đỏ từ mặt tới tai, đỏ xuống tận cổ, ngượng ngùng cắn môi dưới.

Uyên Quyết vừa ngây ngô lại bối rối, nhưng cho dù là vậy, cũng làm cho nàng khó mà chống đỡ được.

Nàng không nói được gì, mặt đỏ lên, cảm giác mình như mảnh lụa bay phất phơ trong gió, dắt dắt lung lay, hoàn toàn mặc cho sói xâm lược.

Tên sói này không hề ân cần như bình thường, chỉ cần nàng run rẩy nói cái gì đó là hắn lại tủi thân, nghẹn ngào hôn khóe môi nàng, nũng nịu gọi tên của nàng.

Không biết qua bao lâu, nàng đã sắp mất đi ý thức, bầu trời tựa hồ cũng ẩn ẩn có chút tối xuống, mới ngâm suối nước nóng xong.

Trên người bị quấn một chiếc trường bào màu đỏ, đầu Nguyễn Thu Thu mê man, thậm chí chưa kịp nhìn gương mặt tuấn tú không còn vết sẹo đã tắm sạch sẽ vết máu, nhưng đang đỏ ửng lên vì thẹn thùng của chàng sói nào đó, trực tiếp nhắm mắt lại, lâm vào mộng cảnh.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu Nguyễn Thu Thu xuất hiện một ý nghĩ.

Mặc dù nàng cũng không phải là rất kháng cự, nhưng không có tiến hành đến cuối cùng cứ như vậy... hay là, không thành khế nữa...

Tên sói nào đó mới vừa cùng tiểu phu nhân âu yếm và được mở ra thế giới mới, còn không biết tiểu thê tử của mình đã có chút không chịu đựng nổi, hàng mi đen nhánh cong cong, mắt hơi nhắm hờ, rất chi là hưng phấn.

Trên người hắn huyễn hóa ra bộ quần áo mới.

So da sói tự mang lúc trước đen hơn một chút, ẩn ẩn lưu chuyển sánh sáng long lanh như những vì sao.

Đôi mắt đỏ của Uyên Quyết chăm chú nhìn Nguyễn Thu Thu đang ngủ, cúi xuống hôn khẽ lên môi nàng, sau đó không chịu được liếm liếm môi, cố nén một chút tưởng niệm, sau đó mới bế nàng vào sơn động, đắp kín chăn cho nàng.

Ngón tay thon dài vén nhẹ góc chăn cho nàng, Uyên Quyết ngồi bên giường cưới, ánh mắt u ám.

Nội tâm của hắn giãy dụa hồi lâu, cuối cùng vẫn đỏ mặt quyết định cùng tiểu phu nhân ngủ chung một cái chăn.

Chân tay dài và cái đuôi to ôm Nguyễn Thu Thu thật chặt vòng trong lòng ngực.

Bởi vì buổi chiều bị ‘bắt nạt’ lâu như vậy, giấc ngủ này của Nguyễn Thu Thu cũng không được yên giấc cho lắm.

Nàng mơ một giấc mơ đáng thương, mơ mình bị bắt nạt, trong mộng cái chăn mềm mại ấm áp đột nhiên biến mất, thay vào đó là một cái chăn cứng rắn.

Cái chăn kia còn giống như thành tinh, không ngừng quấn lấy nàng, làm nàng vướng víu chết đi được.

Nhưng bởi vì thực sự quá mệt mỏi, Nguyễn Thu Thu một ngón tay cũng không muốn nhấc lên, chỉ đành phải chịu đựng, chỉ vào lúc thật sự khó chịu lắm rồi mới khẽ kêu hai tiếng tên của chàng sói nào đó, hi vọng hắn đánh cái chăn yêu này cho nó chạy đi.

Đang tiếc là, một chiêu này căn bản vô dụng, ngược lại càng khiến cái chăn yêu quấn chặt hơn.

Tóc dài rủ xuống, hàng mi khép hờ, có chút che đậy lòng ham chiếm hữu không thể khống chế nơi đáy mắt.

Nàng là của hắn, chính là của hắn, là của hắn.

Là là của hắn, chính là của hắn, là của hắn.

Bọn họ rốt cục không còn trở ngại gì nữa, sắp được thành khế rồi.

Trái tim loạn nhịp, nghẹn ngào, Uyên Quyết khắc chế hôn lên tai của nàng, răng nanh nhỏ đụng đụng vào vành tai của nàng, cuối cùng vẫn thu vào, chỉ hóa thành một cái liếm cắn nhẹ nhàng.

Hắn cảm thấy mình càng lúc càng vô sỉ, tâm cơ lại biến thái, thật lâu trước đó, những yêu không thích hắn đánh giá hắn cũng không sai.

Hắn chính là... Một con sói biến thái.

Bây giờ, còn nhiều thêm danh xưng lão đại đứng đầu Ma Giới.

Nhưng vậy thì lại thế nào?

Hắn đã có được thứ nhất độc nhất vô nhị lại trân quý nhất trogn hai thế giới này.

Trong đôi mắt hẹp dài của Uyên Quyết lướt qua một ý cười, mặc dù hắn vừa được giải tỏa một chút tưởng niệm, nhưng cũng không hề hoàn toàn đạt được thỏa mãn, nhưng chỉ cần như vậy, cảm giác được Nguyễn Thu Thu ngay tại trong ngực hắn, ở bên người hắn.

Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nàng, nửa đời thống khổ như vực sâu kia, giống như chẳng đáng là gì.

Còn lại, chỉ có một mảnh trời đầy ánh nắng dịu dàng và tĩnh mịch.

Hắn ôm nàng hồi lâu, cơn buồn ngủ cũng ập tới, linh hồn dựa vào chấp niệm chống cự mấy trăm năm, dường như trong nháy mắt này, rốt cục cũng cảm nhận được sự mỏi mệt.

Cơn buồn ngủ giống như thủy triều ập đến, cơ hồ trong nháy mắt bao phủ Ma Vương bệ hạ cường hãn, truyền thuyết rừng rậm không cảm thấy mệt mỏi, hung tàn vô tình, như lời đồn đại bên ngoài, rốt cục cảm thấy buồn ngủ sau quãng thời gian dài đằng đẵng bị tra tấn trong sự thanh tỉnh cô độc.

Hắn cũng không ép buộc mình thanh tỉnh, cứ như vậy nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, thậm chí tóc dài còn có chút ướt sũng, vương cùng một chỗ với mái tóc dài của tiểu phu nhân yêu dấu của hắn, đan vào nhau, không phân khác biệt.

Sơn động yên tĩnh lại, chỉ có hỏa noãn thảo trong góc còn đang tận tụy tản ra ánh sáng dịu nhẹ ấm áp.

... {Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn}

Nguyễn Thu Thu ngủ một giấc thật lâu, lúc nàng tỉnh lại, mặc dù hai chân vẫn có chút không quá dễ chịu, nhưng tay chân cuối cùng khôi phục một chút sức lực.

Nàng cảm giác có thứ gì đó quấn lấy eo của mình, đưa thay sờ sờ, phát hiện là cái đuôi của Ma Vương tiên sinh.

Dựa theo thường ngày mà nói, chàng sói đáng nhẽ ra lúc này đã không còn nằm ngủ trong sơn động vẫn còn nằm đây, Nguyễn Thu Thu cẩn thận nhúc nhích, phát phát hiện mình đang nằm gọn trong ngực tên sói này, nằm ở trong ngực hắn ngủ.

Nàng khẽ ngẩng đầu lên, thấy chàng sói vẫn trong trạng thái ngủ say.

Đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn rõ Uyên Quyết hoàn toàn khôi phục dung mạo.

Thật ra cũng không khác lúc trên mặt có vết sẹo mấy.

Lông mày rất đen, lông mi dài cong vút, mũi rất cao và thẳng, đôi môi hồng nhuận cuối cùng cũng không có mím chặt khổ sở nữa, giống một chú sói con xinh đẹp.

Chỉ là quầng mắt thâm đen, trước đó hắn máu me đầy mặt mở to mắt nên nhìn không rõ, bây giờ đã nhìn ra sự mỏi mệt từ quầng thâm mắt này của hắn.

Thật giống như sói con lúc trước khóc không muốn nàng rời vậy, vô cùng bình thường và yếu ớt.

Nguyễn Thu Thu thận trọng đưa tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mí mắt Uyên Quyết, giống như làm vậy sẽ có thể giúp hắn nhẹ nhõm hơn một chút vậy.

Sinh sinh tử tử, luân hồi mấy lần, nhất định rất vất vả.

Nguyễn Thu Thu không vội vã, mà là thả tay xuống, chọn một tư thế thoải mái trong ngực hắn, nhắm mắt lại một lần nữa.

Khi nàng tỉnh lại một lần nữa, bên ngoài trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời ấm áp xuyên vào, Uyên Quyết cũng đã không còn nằm bên cạnh nàng nữa.

Mùi thơm ngào ngạt từ khác một chỗ khác của sơn động truyền đến, như đang nói cho nàng, Ma Vương tiên sinh đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi.

Nguyễn Thu Thu ngủ hơi mê man, nàng xoa xoa cánh tay bủn rủn, gắng gượng ngồi dậy, sau đó lúng túng phát hiện bên giường chỉ để một bộ quần áo của Uyên Quyết.

Còn là bộ màu xanh nhạt lúc trước nàng làm cho hắn, rõ ràng là hắn đã về bộ lạc để lấy.

Nhưng hắn vì sao cố ý không lấy quần áo cho nàng, nàng không thể hiểu được.

Nguyễn Thu Thu có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, nàng nhìn trường bào màu đỏ rộng thùng thình mặc trên người, do dự một chút, vẫn là thay bộ đồ khác của chàng sói nào đó vào, cố gắng dùng dây lưng buộc chặt cổ áo, nhưng thoạt nhìn vẫn có chút buồn cười.
Bình Luận (0)
Comment