Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 137

Nhưng lòng hiếu kỳ của đám trẻ con là vô cùng vô tận, Xà Khâm vừa nói là "dấu hôn", Hùng Cổn Cổn đã lập tức lắc lắc đầu, dùng ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn về phía Hùng Đóa Đóa bên cạnh, "Dấu hôn là cái gì?"

"Vì sao trên người Thu Thu tỷ và tỷ phu đều có dấu hôn vậy, là đồ tốt sao?" Tiểu Bạc Hà cũng nghi ngờ nhỏ giọng hỏi Xà Khâm.

Xà Khâm nhất thời nghẹn lời, mắt to chợt lóe lên một cái, cẩn thận nhìn Uyên Quyết.

Chàng sói nào đó hiếm thấy ở bên ngoài nở một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt thâm thúy lạnh như băng mềm mại xuống, nhẹ giọng nói, "Là đồ tốt."

Nguyễn Thu Thu: "......"

Nàng tức giận liếc Uyên tiên sinh, cảm thấy thẹn thùng lại có chút dở khóc dở cười, thấy chủ đề sắp đi vào con đường không thể cứu vãn, vội vàng ngăn đám trẻ con tiếp tục hỏi về truyền thuyết Ma Giới nữa, muốn giải thích.

Nhưng Nguyễn Thu Thu nghĩ nửa ngày, vẫn chỉ có thể nghĩ ra câu mà người lớn hay dùng để qua loa với đám trẻ con: "Cái này... chờ các ngươi lớn hơn một chút liền hiểu."

"Được rồi, Tiểu Miêu, Tiểu Ngư, các con đưa mấy đứa tụi nó đi đi." Khanh Như Ý nhìn Nguyễn Thu Thu đỏ bừng mặt, nhịn không được bật cười nói.

Tiểu Miêu đã tính là lớn rồi, đã hiểu rất nhiều, lập tức mập mờ dùng mắt ra hiệu cho đệ đệ nhà mình, kéo mấy đứa trẻ con chạy đến một bên khác đi chơi.

Nguyễn Thu Thu nhìn sang Khanh Như Ý, vẫn còn có chút không được tự nhiên gãi gãi mặt.

Như Ý nãi nãi đã biến trở về ngoại hình trẻ trung xinh đẹp, không còn tọc bạc hoa râm nữa, Mạc Bất Quy cũng trẻ ra rất nhiều, cái này khiến bọn họ dù là đứng chung một chỗ, cũng không còn chênh lệch nhiều nữa.

Mặc dù trước đó đã biết bọn họ đã không sao, nhưng bây giờ thật sự nhìn thấy "Như Ý nãi nãi" và "Mạc gia gia" từ đầu đến cuối vẫn giúp bọn họ hết sức lại trở về khỏe mạnh như vậy, Nguyễn Thu Thu vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Dù lần trước Khanh Như Ý và Mạc Bất Quy không có chờ đến kết cục hạnh phúc, thì lần này, bọn họ cuối cùng cũng được nghênh đón cuộc sống yên tĩnh.

Tại cửa vào thông đạo không gian cùng mọi người đã thật lâu không gặp hàn huyên một hồi, Điền Diệp mới hoảng hốt nghĩ tới điều gì, gãi gãi cằm: "Đi thôi, Nguyễn Hàn Sơn còn đang ở trong bộ lạc chờ các ngươi đó."

Nghe được Nguyễn Hàn Sơn, Nguyễn Thu Thu rõ ràng có chút căng thẳng.

Ma Vương tiên sinh cũng chú ý tới điểm này, chậm rãi nắm chặt tay Nguyễn Thu Thu như trước kia.

Nguyễn Thu Thu ngước mắt, chạm vào ánh mắt sâu lắng của Uyên tiên sinh, gật đầu, mỉm cười khoác lên cánh tay dài của hắn.

Áo bào màu đỏ của bọn họ bị làn gió thổi bay lên một góc, chặt chẽ quấn vào nhau, giống như nụ hôn nhẹ quấn quýt.

...

Càng đến gần bộ lạc Đông Hùng, Nguyễn Thu Thu càng phát ra hiện bộ lạc Đông Hùng thay đổi rất nhiều, trước đó phía sau núi tràn đầy tuyết đọng, trừ một chút sơn động hoang vu và cây cối trụ lủi, cơ hồ không có gì khác, cũng không có ai ở.

Nhưng hôm nay dọc đường đi tới, không chỉ những tuyết đọng lúc nào cũng có thể rơi xuống kia đã biến mất, trên cây cũng đã nhú lên chồi non, mà ngay cả phần lớn sơn động cũng đã được cải tạo một phen.

Dọc đường Nguyễn Thu Thu và Uyên Quyết nhìn thấy rất nhiều thứ mới lạ, công cụ nàng cơ hồ chưa thấy qua, còn đụng phải rất nhiều nhân tộc và ma vật cao cấp hỗn tạp ở trong đó.

Sơn động cũng đã được thiết kế lại, thậm chí Nguyễn Thu Thu còn phát hiện có mấy yêu tộc thực lực cường đại đang ở trong sơn động tu luyện.

"Lần trước sau khi bệ hạ đả thông lối đi giữa đại lục yêu tộc và Ma Giới, đã có rất nhiều yêu tộc tìm đến chúng ta." Điền Diệp ở bên cạnh giải thích: "Nguyễn Hàn Sơn và Nguyệt Thần đều phái thuộc hạ tới hỗ trợ xây dựng bộ lạc chúng ta."

"Chỉ một tháng, đã phát triển rất nhanh chóng." Điền Diệp nói, "Bây giờ bộ lạc chúng ta, sẽ không còn bị ai coi thường nữa."

Thật ra nàng vốn là bộ lạc Sa Tộc, lẽ ra không nên có lòng cảm mến mãnh liệt như vậy đối với bộ lạc Đông Hùng.

Nhưng tại thời điểm bọn họ khó khăn nhất, là cái bộ lạc nhỏ yếu này đã trợ giúp bọn họ.

Về sau, cũng là Uyên Quyết gián tiếp giúp nàng báo thù, lại thêm trong hai tháng này, bọn họ ở chỗ này dưỡng thương, tự tay tham gia vào việc xây dựng bộ lạc, cái này cũng khiến cho mọi người của bộ lạc hồng điêu, đã hoàn toàn coi bộ lạc diện tích không quá lớn này trở thành nhà của mình.

Thỉnh thoảng có vài con điêu nhỏ vì thương thế chưa hoàn toàn khôi phục, còn không thể biến thành hình người rũ cụp cánh chơi đùa ở hai bên, Nguyễn Thu Thu đi qua nhìn thấy cũng rất thương, quay sang hỏi Điền Diệp: "Trong bộ lạc còn có một số thương binh tàn tật sao?"

Điền Diệp sửng sốt một chút, gật gật đầu: "Có."

Nàng nói xong, nghĩ tới điều gì, gương mặt trở nên rạng rỡ hẳn, "Thu Thu, ngươi nói là..."

Nguyễn Thu Thu gật gật đầu, "Ta hẳn là có thể thử một chút, nhưng không xác định có thể trị hết."

Sau khi thực lực tăng lên, nàng rất rõ ràng cảm nhận được năng lực chữa trị của mình đã nhảy vọt đến trình độ nhất định, đã có thể đạt đến mức độ giúp những yêu, ma có thực lực yếu hơn nàng mọc ra chân, tay mới.

Nghe được tiểu phu nhân nói như vậy, Uyên Quyết thoảng qua nhíu mày, chỉ lạnh lùng nói với Điền Diệp: "Một ngày nhiều nhất chỉ trị liệu một thương binh."

Hắn sẽ không ngăn Nguyễn Thu Thu làm chuyện nàng muốn, nhưng lại không muốn nàng cảm thấy mệt nhọc.

Nguyễn Thu Thu nghe Uyên Quyết nói vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn bổ sung: "Nếu như là con non, một ngày có thể trị liệu hai đến ba con."

Nàng nói xong, nhón chân hôn lên môi Uyên Quyết, chớp chớp mắt với hắn.

Nàng biết chàng sói của nàng nhất định sẽ đồng ý.

Hai mắt Uyên Quyết hơi tối đi một chút, đôi tai ửng đỏ, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Nguyễn Thu Thu, môi mỏng câu lên, hơi cúi người, nhỏ giọng nói gì đó bên tai nàng.

Nụ cười trên mặt Nguyễn Thu Thu đông cứng lại, nàng không thể tin được nhìn tên sói này, ánh mắt không được tự nhiên nhìn lướt qua mấy người Điền Diệp đứng phía sau bọn họ không xa, sợ bị bọn họ nghe được lời tên sói này vừa nói ra.

Cái gì gọi là, nếu như nhiều hơn một con, hắn sẽ muốn thử một tư thế mới mà hắn rất muốn thử?

Chàng Bụt ngây thơ tinh khiết không hiểu sự đời của nàng đi đâu rồi? Tên Đại Ma Vương lưu manh này mới không phải chàng sói nhà nàng, trả chàng sói ngây thơ lại cho nàng.

Nhưng cũng may, hẳn là Ma Vương tiên sinh đã dùng cấm chế gì đó, nên hắn nói chỉ có nàng có thể nghe được.

Nguyễn Thu Thu đỏ mặt nhìn chàng sói nào đó, khắc sâu suy nghĩ tên sói này đến cùng là học xấu từ đâu, dù thế nào cũng sẽ không phải từ chỗ Nguyễn Hàn Sơn được?

Nàng vừa nghĩ vậy, cách đó không xa đã truyền đến giọng của Nguyễn Hàn Sơn.

Mang theo chút tức giận và căng thẳng không dễ dàng phát giác, vẫn nho nhã như cũ: "Nếu đều đến, sao còn không vào trong?"
Bình Luận (0)
Comment