Gả Cho Bệnh Kiều Ác Lang Xung Hỉ

Chương 92

“Thu Thu tỷ! Mọi người có nhà không?” Giọng Tiểu Bạc Hà vang lên, mang theo một chút lo lắng, khàn khàn, nhưng lại rõ ràng.

“Đám người Hùng Đóa Đóa cũng tới, bị thương rồi.” Đầu ngón tay Uyên Quyết lướt qua quả bông, dưới khóe mắt lóe lên một tia sát ý rồi lập tức biến mất.

Nguyễn Thu Thu nghe vậy lộ ra vẻ kinh ngạc, bỏ miếng quả bông trong tay xuống, đứng dậy chạy ra ngoài sơn động.

“Thu Thu tỷ… …”

Mắt Tiểu Bạc Hà ngấn nước, nôn nóng đến dậm chân.

Nguyễn Thu Thu mở cửa, đã nhìn thấy đôi mắt đang ngấn ngấn lệ của Tiểu Bạc Hà.

Nàng không kịp hỏi xảy ra chuyện gì, Tiểu Bạc Hà đã không nhịn nổi lấy tay lau nước mắt, nức nở nói, “…Cổn Cổn, Xà Khâm…”

Nguyễn Thu Thu đưa tay xoa đầu Tiểu Bạc Hà, ánh mắt nhìn về phía trước, thấy đôi cánh của Điền Tú gần như toàn là máu, trong lòng ôm lấy một con non đang thở yếu ớt.

Còn Hùng Cổn Cổn đứng bên cạnh hắn, hắn sắp biến thành con gấu trúc trọc, mặt mũi bầm dập, gầy tới mức bụng chỉ còn lại hai tầng thịt và sống lưng thì đầy vết máu, trên lưng còn cõng theo hai con non.

Xà Khâm và Hùng Cổn Cổn có vết sẹo giống nhau.

Sắc mặt Nguyễn Thu Thu đột nhiên trở nên khó coi, nàng không kịp hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại trở thành như vậy, vội vàng kép tay Tiểu Bạc Hà chạy vào trong, tránh qua để chừa lồi vào, “Nhanh, mọi người vào trước đi, xử lý vết thương trước đã.”

Sói xám tiên sinh lúc này đã có thể khống chế ma khí của cơ thể, cho dù là con non và người bị thương, đi vào sơn động của bọn họ cũng không bị tổn thương.

Đại Điêu và Hùng Đóa Đóa cũng không từ chối, một đại bàng một gấu cứ như vậy đi vào trong sơn động.

Nhìn thấy bọn họ chầm chậm bước tới, Nguyễn Thu Thu mới phát hiện không chỉ cánh của Điền Tú bị thương, mà chân cũng bị thương, xem ra vì nguyên nhân này, nên hắn chỉ ôm một con non.

Tiểu Bạc Hà dìu hai người họ, Nguyễn Thu Thu đang định thu dọn lại giường nằm, lấy thảo dược dự phòng ra, thì nghe thấy Uyên Quyết chậm rãi nói, “Chỗ này có giường.”

Nàng quay người, phát hiện đống quả bông của sơn động đang nhanh chóng tập hợp lại, dưới ánh sáng rực rỡ, dịu dàng của hỏa noãn thảo, mấy bó củi vứt ở góc không dùng tới, xếp thành một chiếc giường rộng hơn hai mét.

Nguyễn Thu Thu: “…”

Điền Tú và Hùng Đóa Đóa cũng không khách sáo, đặt đám con non cõng trên lưng xuống chiếc giường đá được phủ bởi lớp da thú mềm mại, sau đó bản thân trở lại hình người, sắc mặt tái mét ngồi xuống giường.

Hai mắt Tiểu Bạc Hà đã đỏ hồng, đứng bên cạnh Hùng Đóa Đóa, có chút cách xa Uyên Quyết.

Mặc dù biết Nguyễn Thu Thu tỷ đang ở trong sơn động, tỷ phu sẽ không hung dữ, nhưng vì khoảng cách thực lực và bản năng, nàng vẫn có chút sợ hãi.

Ngược lại thì Xà Khâm và con non bán xà bán ưng bị thương nặng tới mức hơi thở yếu ớt, sau khi cảm nhận được hơi thở của Uyên Quyết, lại dần dần mở mắt.

Ánh mắt của Sói xám tiên sinh nhìn sang hai con yêu, môi hơi hé, sắc u ám hiện lên trong ánh mắt.

“Là ma vật đã ra tay?” Giọng của hắn khàn khàn, ngữ khí từ tốn, dường như không để tâm chút nào, nhưng Nguyễn Thu Thu vừa hay đi lấy thảo dược quay lại, lại nghe ra sự giận dữ trong sự kiềm chế của hắn.

Nàng nhìn Hùng Đóa Đóa đau đớn đến nói không nên lời và Điền Tú cũng chẳng khá hơn hắn là mấy, cau mày.

Nguyễn Thu Thu không để tâm tới việc có làm bẩn sơn động hay không, làm ấm và ngưng tụ vài giọt nước chữa trị, điều khiển giọt nước rửa sạch những vết thương nặng trên người hai con yêu.

Đại Điêu là chân, đầu gối phải gần như bị vỡ vụn, vai trái cũng bị thương một chút, vết thương của Hùng Đóa Đóa chủ yếu ở vùng bụng, bị một vết thương hở khá dài, bởi vì trước đó là yêu hình, bị che lấp bởi lông và thịt nên không hiện rõ.

Bây giờ biến thành hình người, thì có thể nhìn thấy vết thương còn đang chảy máu.

Nguyễn Thu Thu cau mày, lại ngưng tụ một giọt nước chữa trị cấp hai, chia thành hai phần, phân đều cho hai con yêu cầm máu.

Xong xuôi mọi việc, nàng mới quay người, đi kiểm tra ba con non.

Dưới sự bảo vệ của đám người Hùng Đóa Đóa, tình hình của ba con non Hùng Cổn Cổn vẫn không hề lạc quan, trong đó có con non bán xà bán ưng là thương nặng nhất, Xà Khâm xem ra là đáng thương nhất.

Vảy rắn còn sót lại trên người Xà Khâm ở trạng thái rất lộn xộn.

Trong lòng Nguyễn Thu Thu hiện ra một suy đoán, tức tới mức tay có chút run rẩy.

Nàng vén tay áo Xà Khâm lên, phát hiện vảy dưới tay áo hắn gần như đều bị một lực lớn tác động, toàn bộ vảy bị rút lên.

Trong phút chốc khóe mắt nàng đỏ lên, tay Nguyễn Thu Thu run rẩy, cắn môi, gắng hết sức giúp bọn họ chữa trị.

Áp khí quanh người Uyên Quyết cũng càng ngày càng thấp, nó giống như đám mực dày đặc, không thể tan.

Nguyễn Thu Thu cũng chẳng quan tâm tới việc tiết kiệm linh lực nữa, nàng tạo ra năm giọt nước chữa trị cấp ba, đưa cho bọn họ uống, lại bảo Tiểu Bạc Hà giúp mình cho bọn họ dùng thảo dược.

Đợi trong khoảng thời gian ngắn ngủi xử lý xong mọi việc, linh lực trong cơ thể nàng chỉ còn lại một phần năm.

Sói xám tiên sinh mang xe lăn ra, vô cùng kịp thời đỡ được thê tử chân đã có chút mỏi nhũn, cùng nàng ngồi trên xe lăn.

Bởi vì lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì, tuy một người một sói có chút ngượng ngùng với hành động thân mật này, nhưng lại không thẹn thùng như lúc ở một mình.

“Các ngươi tại sao lại thành ra thế này?” Nguyễn Thu Thu nhíu mày, vừa tức giận vừa lo lắng vừa nghi hoặc.

Chẳng qua là bọn họ tu luyện hai ngày, sao có thể xảy ra biến cố lớn như vậy. Khi nhìn thấy con non bán xà bán ưng, Nguyễn Thu Thu vô thức cảm thấy rất có thể có liên quan tới lão rắn đen kia.

Nhưng nàng cũng không nhịn được mà nghĩ, tộc trưởng gia gia là cấp bốn đỉnh phong, thực lực Như Ý nãi nãi cũng là cấp năm. Nếu lão rắn đen làm bọn họ bị thương, gấu trúc gia gia bọn họ sao lại không giúp?

Trừ phi, là ma vật trong cấm địa mà Uyên Quyết nói trước kia, cũng có thể là khả năng xấu nhất, nàng và Sói xám tiên sinh đã bị “chủ thượng” phát hiện.

Điền Tú bị thương trên mặt, không tiện nói chuyện, Tiểu Bạc Hà lại nói không rõ ràng, Hùng Đóa Đóa không nén được cơn đau ở vùng bụng, cắn răng nghiến lợi nói, “Là lão rắn đen.”

Nghe thấy là lão ta thật, Nguyễn Thu Thu thở phào một hơi, sau đó trong lồng ngực lại dâng lên sự tức giận, nói, “Các ngươi đi ra bên ngoài bộ lạc sao? Sao có thể gặp được lão ta? Như Ý nãi nãi đâu, không giúp các ngươi sao?”

Sắc mặt Hùng Đóa Đóa không được tốt lắm, biểu cảm có chút chán nản, “Con ma cổ trong người Như Ý nãi nãi dường như bộc phát, bắt đầu từ tối hôm trước đã rời khỏi sơn động.”

“Sáng nay không biết xảy ra chuyện gì, Xà Khâm và Cổn Cổn không ở trong sơn động của tộc trưởng.” Hùng Đóa Đóa nói, nhìn mắt Xà Khâm, giọng nói càng lúc càng nhỏ, “Đệ và Điền Tú đi tìm bọn họ, kết quả thì phát hiện…”
Bình Luận (0)
Comment