Nàng ấy thấp giọng nói: “Trông thì là người rất lễ nghi, vậy mà lại cưỡng h**p một thiếp thất của phụ thân hắn. Vị thiếp thất đó không may mang thai, đúng lúc phụ thân hắn đi trại lính phía Tây chở lương thực, không có ở nhà. Thiếp thất sau khi biết thấy sự thật, liền nhảy giếng tự vẫn.
“Phu nhân bọn họ phát hiện thi thể đã mang thai. Thế là, phải tra rõ từ trên xuống dưới rốt cuộc là ai thông dâm với thiếp thất, cuối cùng mới biết lại là nhi tử tốt của bà ta. Bà ta lại vội vàng ém xuống, nhưng lại bị nhà họ Phương biết được, nhà họ Phương liền hủy hôn.”
Trình Cẩn Tri quả nhiên bị kinh ngạc, nàng vốn nghĩ tệ nhất cũng chỉ là bệnh hiểm nghèo, hay ham chơi, nhiều tì thiếp v.v… Vì hắn làm chức vụ có quyền lực thực sự trong quân đội, lại được Vương Thiện coi trọng, đoán chừng sẽ không tệ. Nào ngờ lại táo tợn đến thế.
Vừa áp bức cô nương yếu đuối, lại làm loạn cương thường, cuối cùng hại chết người, gây ra chuyện lớn như vậy, lại còn trơ trẽn đến Tần gia nói chuyện hôn sự.
Trình Cẩn Tri nhíu mày: “Ta biết rồi, về ta sẽ nói với nhị thẩm ta. Chuyện này ta sẽ không nói lung tung, ngươi cũng cẩn thận đừng nói với người khác ta đã hỏi ngươi.”
Diêu Vọng Nam lại vô tư: “Không sao, gia thế cao như vậy, người ta đều không biết ta là ai đâu.”
Trình Cẩn Tri vừa biết ơn, vừa yêu thích sự thẳng thắn và phóng khoáng của nàng ấy.
Kéo nàng ấy đi một đoạn, hỏi: “Ngươi khi nào về Lạc Dương?”
“Ngày kia, hôm nay về phải thu dọn đồ đạc.”
“Gấp thế sao?”
Diêu Vọng Nam buồn bã: “Mẫu thân ta đang nói chuyện hôn sự cho ta đó, ta phải sớm về canh chừng, không thể để mẫu thân định việc cho ta được.”
“Vậy… ngươi không định thành thân sao?” Trình Cẩn Tri hỏi.
Diêu Vọng Nam thở dài: “Cũng không đến mức đó, ta cũng từng nghiêm túc xem xét những mối hôn sự đó mà, nhưng những người đến nói chuyện hôn sự với ta là những người thế nào chứ? Hoặc là coi trọng tiền bạc của ta, cái gì cũng đồng ý, cái gì cũng nói tốt, rõ ràng là có ý đồ, ta đương nhiên không muốn gả; hoặc là nói rõ, muốn ta giữ bổn phận, không xuất hiện trên lĩnh vực kinh doanh nữa, mà ta lại không muốn…
“Ngươi biết đó, ta từ nhỏ đã ngổ ngáo, vừa không thể ngoan ngoãn ở trong nhà, lại không biết nấu cơm, may vá, vừa nghĩ đến những ngày tháng như vậy ta đã sợ rồi. Ta chỉ muốn tìm một người, có thể để ta tiếp tục quản lý cửa hàng làm ăn, lại là người mà ta coi trọng, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được.”
Trình Cẩn Tri nói: “Tìm thêm đi, phụ mẫu ngươi đều dễ nói chuyện, ngươi cũng thường xuyên ở bên ngoài, có thể gặp gỡ một số người, có lẽ ngày nào đó sẽ gặp được… Ta thì không có cách nào, sớm đã đính hôn rồi.”
“Người họ Tần đó… có ra ngoài ngủ không?” Diêu Vọng Nam hỏi.
Trình Cẩn Tri lắc đầu: “Gần đây không có.” Cuối cùng lại bổ sung: “Trừ ngoại thất kia ra, hắn đối xử với ta khá tốt. Ta quyết tâm quên đi những chuyện đó, tôn trọng hắn, cứ như vậy tiếp tục sống yên ổn.”
“Ừm, đúng vậy, hắn còn đặc biệt đưa ngươi đi hoa viên Triệu gia, tốt quá rồi, lại còn đẹp nữa.” Diêu Vọng Nam đồng tình.
Lời thì nói vậy, nhưng nàng ấy lại từ mắt Trình Cẩn Tri nhìn thấy sự bất lực và thỏa hiệp. Thế là nàng ấy hiểu, đó là Cẩn Tri tự mình thuyết phục bản thân.
Nàng ấy cũng chỉ có thể cổ vũ, không thì sao đây?
Đã đến rồi thì cứ an phận, nếu không người chịu khổ là chính mình.
…
Tần Vũ kéo theo cành tỳ bà đó trở về viện, nha hoàn Hỉ Nhi vui mừng, hỏi hắn: “Công tử cầm cái này làm gì? Đây là công tử bẻ sao?”
Tần Vũ nhìn cành cây đó một cái, “Ừm” một tiếng: “Ta bẻ đấy.”
“Chính là cây trong viện chúng ta đó sao? Tỳ bà đó không ngon mà? Bẻ nó làm gì?” Hỉ Nhi hỏi.
Tần Vũ không đáp lời, kéo cành cây về phòng, ngồi xuống bên bàn lại nhìn nó mấy lần, sau đó không nhịn được hái một quả tỳ bà bóc vỏ đưa vào miệng.
Quả nhiên lại chua và chát, khó nuốt.
Hắn lại không nhịn được nhếch khóe môi, vành tai không khỏi phớt hồng.
…
Tần Gián từ ngoài vào, bước vào vườn, vừa vặn thấy Trình Cẩn Tri dẫn Diêu Vọng Nam đi về phía lói đi dành cho khách, rõ ràng là tiễn Diêu Vọng Nam ra cửa.
Hai người họ, một người mặc váy dài màu hồng phấn, một người mặc áo cộc tay màu xanh hồ, trẻ trung thanh xuân, yểu điệu thướt tha, đi cùng nhau vô cùng đẹp mắt… Đương nhiên phải nói là thê tử của hắn còn xuất sắc hơn một bậc, hắn đứng tại chỗ nhìn rất lâu, cho đến khi Trình Cẩn Tri tiễn Diêu Vọng Nam đến cửa trước.
Một lúc sau Trình Cẩn Tri mới trở về, trong vườn gặp Tần Gián.
“Biểu ca về từ lúc nào vậy?” Nàng hỏi.
Tần Gián nhìn nàng, ôn hòa đáp: “Vừa nãy.”
Ánh mắt hắn nhìn thẳng, nửa ngày không rời đi, Trình Cẩn Tri hỏi: “Chàng nhìn gì vậy?”
“Nàng cài hoa lên tóc đẹp lắm.” Hắn nhận xét “Hay là sau này ngày nào cũng cài hoa đi, đặc biệt là mẫu đơn, kiều diễm mà không mất đi vẻ sang trọng.”
Trình Cẩn Tri nói: “Thôi đi, hôm nay mới cài hoa mà đã hái ba bông mẫu đơn rồi, một bông không giữ được quá hai canh giờ, trong viện cũng không trồng, cây mẫu đơn của ta tổng cộng chỉ nở có năm bông. Nếu không phải nó sắp chết rồi, ta cũng không nỡ hái nó.”
“Sắp chết rồi?” Tần Gián hỏi.
Trình Cẩn Tri thở dài: “Ta không biết cách trồng mẫu đơn, chưa từng nuôi sống được cây nào.”
“Thảo nào chỉ mua một cây.” Tần Gián cười nàng. Sau đó nói: “Mua thêm mấy cây nữa đi, trồng trong vườn, để thợ làm vườn giúp nàng chăm sóc, thêm mấy loại hoa hồng, tường vi nở hoa quanh năm, chẳng phải lúc nào cũng có hoa để đeo sao?”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến gần Lục Ảnh, có thể nhìn thấy những bụi trúc rậm rạp vươn ra ngoài tường viện. Trình Cẩn Tri đáp: “Mẫu đơn khó trồng, tốt nhất là trồng dưới đất. Nhưng nơi trồng trúc thì không thể trồng hoa được, đất đầy rễ tre. Nếu muốn trồng hoa, phải đào hết số trúc này đi, chàng có nỡ không?”
Điều này lại khiến Tần Gián ngạc nhiên, không biết nói gì. Hắn thật thà nói: “Không nỡ.”
Hắn cũng nhìn về phía cây trúc đó, vui mừng nói: “Nàng xem những cây trúc này thanh tú mảnh mai làm sao, là do ta đặc biệt tìm những cây trúc non tốt để trồng. Đến khi hè đến, từng trận gió trúc thổi qua, đặc biệt trong lành mát mẻ.”
Hắn đột nhiên hỏi: “Nàng có biết chơi cờ không?”
“Biết một chút.” Trình Cẩn Tri đáp.
Tần Gián lại hiểu, nàng không phải người nói khoác, “biết một chút” của nàng nhất định là khá thành thạo. Hắn liền lập tức nói: “Vậy đợi ta rảnh rỗi, chúng ta sẽ đánh cờ dưới bóng trúc nghe gió trúc thổi, tự nhiên sẽ thảnh thơi, thế nào?”
Trình Cẩn Tri cười một tiếng: “Được.”
Thực ra nàng không muốn chơi cờ, khi rảnh rỗi, nàng là một người rất lười, không thích động não, nhưng chơi cờ lại phải động não. Nàng thích ngồi trong bụi mẫu đơn trò chuyện uống trà hơn, nhưng rõ ràng, nàng sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy: Chàng hãy nhổ hết những cây trúc mà chàng tỉ mỉ chăm sóc đi để trồng mẫu đơn, sau đó ngồi nói chuyện phiếm với ta đi.
Thế nên, thà nghe hắn chơi cờ, dù sao hắn cũng chỉ nói vậy, chưa chắc đã có thể dành thời gian để tìm nàng chơi cờ.
Tần Gián kéo nàng về phòng, nàng lại dừng bước: “Ta đi gặp mẫu thân trước, sau đó sẽ cho người gọi nhị thẩm đến nói chuyện nhà họ Vương.”
“Nhà họ Vương thật sự có chuyện sao?”
Trình Cẩn Tri gật đầu: “Coi như không nhỏ. Đợi ta về rồi sẽ nói với chàng.”
Nàng đến Hiền Phúc Viện, trước tiên nói chuyện với Tần phu nhân, sau đó Tần phu nhân cho người gọi Vu thị đến, Trình Cẩn Tri truyền đạt lại lời của Diêu Vọng Nam cho Vu thị.
Vu thị vừa nghe xong liền kinh hãi: “Lại có người táo tợn như vậy sao!”
Theo bà ta, hắn cưỡng h**p một nha hoàn thì cũng thôi đi, cứ coi như hắn nhất thời mê muội, nhưng đây lại to gan đến mức dám động lòng với tì thiếp của phụ thân mình.
Có thể thấy gia phong của nhà họ Vương đã hỏng bét hoàn toàn, nếu Tần gia gặp chuyện như vậy, lão Hầu gia phải nôn ra máu tại chỗ, nói không chừng sẽ trực tiếp cho người đánh chết, đâu thể coi như không có chuyện gì mà đi khắp nơi nói chuyện hôn sự được?
Tần phu nhân hỏi Vu thị: “Ngươi nói xem, chuyện hôn sự này có tiếp tục không?”
Vu thị thở dài: “Tiếp tục gì mà tiếp tục, cho dù ta muốn, Cầm tỷ nhi cũng sẽ không muốn đâu!”
Tần phu nhân đáp: “Quả thật quá không ra thể thống gì, không muốn thì thôi đi, cũng không phải không tìm được người tốt.”
“Đúng vậy, đây là tử điệt* tốt nhất của nhà họ Vương rồi, những người khác không biết hư hỏng đến mức nào nữa. Quả nhiên quan lại hoạn quan không có lễ nghi phép tắc gì, thật sự không ổn.” Vu thị nói rồi quay đầu nhìn Trình Cẩn Tri: “Hôm nay đa tạ con, nếu không phải con, ta đâu thể biết được chuyện như vậy!”
Tử điệt*: con cháu
“Là Diêu cô nương thẳng thắn, con vừa hỏi là nàng ấy liền nói cho con biết.” Trình Cẩn Tri nói.
“Diêu cô nương không tệ, giống như nữ hiệp trong các vở kịch.” Vu thị cũng theo đó mà khen, sau đó nói: “Đợi lão gia về ta đi hỏi ông ấy, nếu ông ấy đồng ý, chuyện hôn sự này ta sẽ hủy bỏ.”
Tần phu nhân lại đề nghị: “Nên sớm không nên muộn, nếu thật sự muốn từ chối thì từ chối sớm đi, để khỏi kéo dài quá lâu, tin tức truyền ra ngoài người khác đều biết. Hơn nữa cũng sẽ khiến nhà họ Vương bên đó ôm hy vọng, cuối cùng không thành, trong lòng sẽ không vui.”
Vu thị tự nhận mình xử lý việc không kém (gì Tần phu nhân, những điều này đều đã xem xét đến, liền có chút khinh thường nói: “Đại tẩu yên tâm đi, ta sẽ báo cho phụ thân con bé một tiếng, ngày mai ta sẽ đi nói với người mai mối rằng nữ nhi của ta muốn tìm một học giả, bọn họ cũng không nói được gì.”
Tần phu nhân liền không nói chuyện này nữa, lại nói: “Ta nghĩ lại, hay là chuyển bữa tiệc tối ngày kia sang buổi sáng. Lão gia tuổi đã cao, dạ dày không tốt, sợ buổi tối ăn nhiều đồ thịt, uống nhiều rượu, không tiêu hóa được. Ta lát nữa sẽ cho người đi truyền lời, các ngươi cũng về nói một tiếng đi.”
Vu thị cười cười, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Dù sao bây giờ người chủ trì việc nhà là Tần phu nhân, bà ta cũng không có quyền lên tiếng.
Nhưng bà ta quả thực khâm phục Tần phu nhân. Trước mặt người khác bà ấy là người quyết đoán mạnh mẽ, không ai có thể cãi lại bà ấy. Nhưng trước mặt trưởng bối, dù là lão Hầu gia hiện giờ, hay bà bà trước đây, bà ấy đều có thể làm rất chu đáo, lại rất tinh tế.
Chỉ riêng việc chăm sóc lão Hầu gia thôi, vậy mà có thể dời bữa tiệc lên buổi sáng, sau này ai mà không nói bà ấy hiếu thuận?
Trình Cẩn Tri về kể lại chuyện nhà họ Vương cho Tần Gián, lại nói với hắn chuyện tiệc tối đổi thành tiệc trưa.
Tần Gián nói: “May mà nhị thẩm cưng chiều Cầm muội, nếu là mẫu thân, nói không chừng sẽ ép buộc thành hôn.”
Trình Cẩn Tri không vui, đáp: “Mẫu thân cũng phản đối mà.”
Tần Gián lúc đó mới nhận ra mình nói lỡ lời. Đó là cô mẫu của nàng, nàng dù sao cũng bảo vệ, hơn nữa…
Hắn đột nhiên nghĩ, mình và nàng kết hôn cũng là bị ép buộc, nhưng nàng chắc không biết chứ?
Đúng vậy, nếu biết, thái độ nàng khi gả về sẽ không như vậy. Chần chừ một lát, hắn quyết định không cần nhắc đến, để khỏi thêm chuyện, liền tiến lên nói: “Vậy là ta đã hiểu lầm mẫu thân rồi, bà ấy dời bữa tiệc cũng tỉ mỉ chu đáo. Lần trước thầy thuốc có nói tổ phụ không nên ăn quá nhiều vào buổi tối.”
Trình Cẩn Tri trên mặt không có gì khác lạ, gật đầu “ừm” một tiếng.
Tần Gián kéo tay nàng: “Ngày nào cũng có việc, nếu không thì ta cũng muốn đưa nàng ra ngoài dạo chơi. Vốn định ngày mai đi cùng nàng ra ngoài, nhưng điện hạ lại mời tiệc.”
Trình Cẩn Tri không muốn nói nhiều, quay người đi lấy sổ sách để che giấu tâm trạng, vừa đáp: “Ta ở nhà tốt lắm, ở trong nhà cũng sống ổn, biểu ca thực sự không cần quá quan tâm đến ta.”
Tần Gián nhìn bóng lưng nàng bên bàn sách, cảm thấy hình như có gì đó không đúng, nhưng nghĩ kỹ lại, nàng vốn dĩ là người hiền thục hiểu chuyện như vậy, lại không có gì không đúng.
…
Ngày hôm sau, Tần Gián đến Đông Cung dự tiệc.
Chỉ là bữa tiệc đơn giản, chỉ có ba người thân cận nhất bên cạnh Thái tử: Hắn và Thẩm Di Thanh, và một người nữa là Từ Tử Kỳ, điệt tử* của Từ Hoàng hậu, quản lý túc vệ Đông.
Điệt tử*: Cháu trai
Trong bữa tiệc, nói chuyện qua lại, rồi lại nói đến sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Cửu hoàng tử.
Tất nhiên, bây giờ huynh muội Vương Thiện và Cửu hoàng tử được sủng ái tràn đầy như một thanh kiếm sắc bén treo trên đầu Đông Cung. Đông Cung đã không muốn ngồi chờ chết, thì chắc chắn phải nghĩ ra cách đối phó.
Mấy người bàn bạc xem làm thế nào để chiếm được thánh, để Hoàng thượng hiểu rằng Thái tử mạnh hơn Cửu hoàng tử.
Thẩm Di Thanh đột nhiên nói: “Hoàng thượng sủng ái Cửu hoàng tử, hơn nửa lý do là sủng ái Quý phi. Đã như vậy, chi bằng chúng ta cũng đi dân gian tìm kiếm những mỹ nhân giỏi ca múa, dâng tặng cho Hoàng thượng, làm giảm sự sủng ái của Quý phi, rồi sinh thêm một hoàng tử, thì được thôi!”
Từ Tử Kỳ nói: “Có lý, vừa hay huynh trong tộc của ta sắp đi Giang Nam, nghe nói đó nhiều mỹ nhân, ta bảo hắn đi tìm.”
Thái tử nhíu mày nói: “Nói bậy, ta là trữ quân, vốn dĩ nên lấy xã tắc làm trách nhiệm của mình, chia sẻ nỗi lo cho phụ hoàn, sao có thể làm những chuyện nịnh nọt như vậy? Vậy ta với Vương Thiện cùng những thái giám nịnh bợ kia thì có gì khác biệt?”
Thẩm Di Thanh lẩm bẩm: “Thời điểm đặc biệt, thì dùng cách thức đặc biệt thôi mà…”
Tần Gián nói: “Mỹ nhân trong hậu cung chẳng lẽ không nhiều sao? Quý phi có thể được sủng ái nhiều như vậy, đâu phải dễ dàng bị mất sủng? Hơn nữa ngươi nghĩ nịnh hót Hoàng thượng, làm Hoàng thượng vui lòng dễ học lắm sao? Đây vốn dĩ không phải là việc mà chúng và điện hạ giỏi, làm những điều này chẳng khác nào lấy sở đoản của ta, tấn công sở trường của địch, chắc chắn thất bại.”
Thẩm Di Thanh nhìn hắn: “Vậy ngươi nói phải làm sao?”
Tần Gián lại không nói gì.
Ngay khi Thẩm Di Thanh định nói “còn nước còn tát”, Tần Gián nói: “Ngày xưa Lưu Bang muốn phế Lưu Doanh, Lữ Hậu mời Thương Sơn Tứ Hạo đến, khiến Lưu Bang dứt khoát từ bỏ ý định. Cốt lõi của kế sách này là Lưu Bang biết Thái tử được lòng dân, đủ lông đủ cánh, mới đành phải dẹp bỏ ý nghĩ. Thần nghĩ, Đông Cung có nên từ bỏ việc lôi kéo thánh tâm, mà thay vào đó lôi kéo triều thần, lôi kéo dân tâm không?”
Thẩm Di Thanh lập tức nói: “Nhưng vấn đề là, làm sao để lôi kéo triều thần? Nếu Vương Thiện biết Đông Cung lén lút lôi kéo triều thần, một lời tố cáo liền là đại tội; trước đây Tây Nam đại hạn, điện hạ tự mình xin cứu trợ, Hoàng thượng cũng không ưng thuận.”
Từ Tử Kỳ không nói được gì, hắn không có kinh nghiệm về những chuyện này, nhìn Thẩm Di Thanh, lại nhìn Tần Gián.
Thái tử cũng nhìn Tần Gián.
Tần Gián nói: “Các ngươi có thể chú ý, chúng ta đều là người ở đâu? Phần lớn quan lại Đông Cung là người ở đâu?”
“Ta là người Thái Nguyên.” Thẩm Di Thanh nói.
“Sơn Đông, Mục Ngôn cũng là Sơn Đông.” Từ Tử Kỳ nói.
Thái tử phản ứng lại: “Phần lớn quan lại trọng yếu trong Đông Cung là người phương Bắc.”
“Bởi vì những người thân cận với Thái tử đều là hậu duệ của công thần phương Bắc, hoặc là hoàng thân quốc thích, mà hoàng thân quốc thích cũng là người phương Bắc.” Tần Gián nói, “Vương Thiện là người Giang Tây, do đó không ít triều thần phương Nam đầu quân cho Vương Thiện. Nếu có thể có quan hệ thân thiết hơn với triều thần phương Nam, để triều thần phương Nam ủng hộ điện hạ, thì ngôi vị Thái tử tuyệt đối không thể bị lay chuyển.”
Thái tử mắt sáng bừng, Thẩm Di Thanh lập tức hỏi: “Vậy làm sao để lôi kéo triều thần phương Nam?”
Tần Gián: “Chưa nghĩ ra.”
Thẩm Di Thanh thở dài.
Từ Tử Kỳ nói: “Ngươi chính là ném ra một vấn đề khó, tự mình phạt ba chén rượu đi.”
Tần Gián phản bác: “Sao lại gọi là ném ra một vấn đề khó, ta là đưa ra một hướng đi, phần còn lại các ngươi tự mình suy nghĩ kỹ đi.”
Lúc này Thái tử phi đến, nói với mấy người: “Cái hướng đi này cũng là đại hỉ. Nếu mọi việc dễ dàng như vậy, Đông Cung đã không khó làm đến thế.”
Mấy người đứng dậy hành lễ với Thái tử phi.
Thái tử phi nói: “Không cần đa lễ. Ta vừa hay từ trong cung trở về, có được mấy chiếc túi thơm, bên trong đựng xạ hương, long não và hùng hoàng. Ta thấy màu sắc đều đậm, lại hợp với nam tử, nên mang đến xem các vị có vừa ý không.”
Nói rồi bảo nha hoàn mang lên, một nha hoàn vội vàng lấy ra một chiếc hộp gỗ sơn đỏ vuông vắn, thấp, trước tiên đưa đến bên Tần Gián.
Tần Gián lại nhìn mười mấy bông hoa tươi trước mặt mà sửng sốt.
Bên cạnh Thẩm Di Thanh đã kêu lên: “Sao lại là hoa?”
Nha hoàn nhìn, lúc đó mới kinh ngạc nói: “Nô tỳ lấy nhầm rồi.”
Đang nói chuyện, một nha hoàn khác tiến lên nói: “Ở đây.” Nói rồi đưa lên chiếc hộp tương tự, bên trong nằm bốn năm chiếc túi thơm tỏa mùi thuốc.
Tần Gián lại vẫn nhìn chiếc hộp gỗ đã bị lấy đi, hỏi: “Hộp đó vừa nãy đựng tượng sinh hoa* phải không?”
Tượng sinh hoa*: Hoa giả trông như thật
Nếu là hoa thật, nhất định sẽ không đựng trong hộp.
Thái tử phi đáp: “Chính xác, vừa mới từ trong cung mang về, lại bị các nàng ấy làm lẫn lộn.” Nàng ấy vừa nói, vừa ra hiệu cho nha hoàn mang chiếc hộp đó lại đến trước mặt Tần Gián.
“Mục Ngôn nếu thích, chi bằng chọn hai bông mang về tặng nương tử mình hoặc người trong lòng.”
Nha hoàn vâng lệnh mang chiếc hộp cũ đến, Tần Gián vừa nhìn đã thấy hai bông mẫu đơn, trong đó có một bông chính là Yên Chi Hồng mà Trình Cẩn Tri đã đeo. Hắn cầm bông hoa đó lên xem xét kỹ lưỡng, quả nhiên khác với hoa lụa thông thường, thực sự sống động như thật, cầm trên tay mới biết là giả.
Hắn hỏi: “Đây là làm từ gì vậy?”
Thái tử phi nói: “Nó gọi là hoa nhung, xuất xứ từ phủ Ứng Thiên, làm từ sợi bạc và sợi tơ tằm, mười mấy công đoạn thủ công, một thợ lão luyện một ngày cũng chỉ làm được vài cánh hoa, bên ngoài không bán được.”
Tần Gián quả thật không quan tâm đến túi thơm, Cẩn Tri đã làm cho hắn một cái rồi. Nhưng hai bông mẫu đơn này thực sự kiều diễm, vừa hay hợp với nàng.
Lấy hai bông mẫu đơn này làm quà đáp lễ cho túi thơm cũng không tệ.
Hắn chọn hai bông, một bông là Yên Chi Hồng mà Trình Cẩn Tri đã đeo, một bông là màu hồng bạc nhạt, tương tự màu hoa đào.
Hắn nói với nha hoàn: “Cứ lấy hai bông hoa này đi, túi thơm ta không cần.”
Lúc đó Thẩm Di Thanh và Từ Tử Kỳ đã lấy xong túi, Từ Tử Kỳ nhìn hắn, trêu chọc nói: “Đây là của Tú Trúc à?”
Thẩm Di Thanh lắc đầu: “Ngươi nói toàn là chuyện cũ rồi, bây giờ sớm không còn chuyện gì của Tú Trúc nữa. Người ta bây giờ tân hôn yến nhĩ, phu thê tình sâu, ta nói tám chín phần là của nương tử rồi.”
“À?” Từ Tử Kỳ thắc mắc “Chính là điệt nữ của kế mẫu hắn đó sao?”
“Chính xác, nghe nói xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, đêm tân hôn đã bị mê hoặc, sau này còn cố ý điều chỉnh thời gian nghỉ phép để cùng người ta đi dạo vườn nữa chứ!”
Từ Tử Kỳ định bảo hắn kể chi tiết về việc “bị mê hoặc”, nhưng lại thấy Tần Gián liếc mắt sang bên, liền khẽ ho hai tiếng, ra hiệu bằng mắt với Thẩm Di Thanh.
Thẩm Di Thanh nghịch chiếc túi thơm, nhìn Tần Gián một cái: “Ta đâu có sợ hắn, lúc đó bản thân hắn tỏ vẻ bực bội đầy mình vì chuyện hôn sự, hại chúng ta cũng vì hắn mà thở dài không biết bao nhiêu lần? Bây giờ trở mặt nhanh hơn ai hết…”
Hắn quay đầu nhìn Tần Gián: “Trước thì nói cưới người ta làm chính thê, sau lại nói người ta nạp thiếp, bây giờ lại làm người ta mong ngóng đợi chờ, ta phải thay Tú Trúc mắng ngươi một câu kẻ phụ.”
Tần Gián không để ý hắn, nha hoàn đưa hai bông hoa nhung mà hắn đã chọn được đựng trong hộp gỗ cho hắn, hắn nhìn chiếc hộp có chút ngẩn ngơ.
Sau đó rời khỏi Thái tử phủ, hắn lên ngựa, nhưng không đi ngay, mà đứng yên một lát, lấy chiếc hộp gỗ ra, nhìn nhìn, lấy bông Yên Chi Hồng ra, bông Ngân Hồng còn lại bên trong, lại móc tiền ra, cùng với chiếc hộp đưa cho Thạch Thanh: “Mang đến chỗ Vân cô nương đó, cứ nói ta hôm khác sẽ đến thăm nàng ấy.”
Thạch Thanh nhận lấy: “Tiểu nhân đi ngay sao?”
Tần Gián gật đầu, Thạch Thanh liền đút tiền và hộp vào trong ngực, nhanh chân đi về phía ngõ Liễu Chi.
Nhung hoa không có hộp sợ bị biến dạng, Tần Gián xuống ngựa, nhẹ nhàng đặt bông hoa trên tay vào túi áo trong tay áo, dắt ngựa đi về phủ.
Đến Tần phủ đúng lúc hoàng hôn, thấy hắn trở về, Trình Cẩn Tri lập tức nói: “Chàng về rồi à? Túi thơm của ta đã thêu xong từ hôm qua rồi, quên đưa cho chàng.”
Nói rồi vào phòng lấy túi thơm đến cho hắn xem: “Dây tua dùng màu vàng, bên trong đặt xương bồ, thanh cao, ngải diệp, cũng thêm chút trầm hương, chàng ngửi thử xem.”
Tần Gián ngửi thử, hương thơm thanh mát tĩnh tâm, liền biết nàng vẫn nhớ hắn thích hương thơm nhẹ nhàng.
Nàng buộc túi thơm cho hắn, nhìn nhìn: “Không hợp với bộ quần áo chàng đang mặc lắm, nếu chàng mặc bộ đồ màu trắng ngà kia thì lại hợp.”
Nàng định tháo túi thơm xuống, Tần Gián lại ấn tay nàng xuống, ôn hòa nói: “Nàng cho ta quả mộc qua, ta trả lại nàng ngọc quý* (ý nói đáp lại tình cảm bằng thứ quý giá hơn).”
Nói xong, từ trong ống tay áo lấy ra bông mẫu đơn đó.
Trình Cẩn Tri ngạc nhiên: “Chàng hái ở đâu vậy, để trong ống tay áo mà không hỏng sao?”
Nói rồi chạm vào, phát hiện là tượng sinh hoa.
“Thì ra là giả?” Nàng xuất thân Trình gia, cũng đã biết được rất nhiều kỳ trân dị bảo, các loại hoa cũng đã thấy không ít, nhưng chưa bao giờ thấy loại nào sinh động và đẹp như vậy.
“Đây là hoa nhung cống nạp từ phủ Ứng Thiên, làm từ sợi bạc và sợi tơ tằm. Ta xin từ Thái tử phi đó.”
Trình Cẩn Tri tỉ mỉ nhìn bông mẫu đơn đó, thật sự giống như hoa thật, thậm chí nói, nó còn đẹp hơn hoa thật.
Cả bông mẫu đơn lớn bằng nắm tay nữ nhân, nhụy vàng, cánh hoa đỏ rực nhiều lớp, những cánh hoa đầy đặn kiều diễm, mỗi cánh một vẻ, lại không có hai cánh hoa nào hoàn toàn giống nhau.
Trên cành nhỏ còn có hai nụ hoa nhỏ, bên cạnh ba chiếc lá xanh. Thợ thủ công chắc chắn là thợ lão luyện với kỹ thuật và thẩm mỹ đều siêu việt. Vị trí của nụ hoa và lá xanh đều được trang trí rất tốt, hầu như bất kỳ nữ tử nào cũng phải không thể rời mắt.
Nàng thực lòng thích, nhìn Tần Gián, lại cúi đầu nhìn bông mẫu đơn trên tay.
Tần Gián hỏi: “Có muốn đeo thử không?”
Trình Cẩn Tri cười một tiếng, cầm hoa đi vào gian trong trước bàn trang điểm, ngồi xuống ghế, cài hoa lên đầu.
Tần Gián nhận lấy, cài hoa vào giữa tóc nàng, nhưng lại lỏng lẻo. Trình Cẩn Tri đưa cho hắn mấy chiếc trâm nhỏ “Dùng cái này.”
Hắn liền thử dùng chiếc trâm nhỏ đó để cố định, loay hoay rất lâu, cuối cùng cũng đã cài hoa xong.
Trình Cẩn Tri nhìn mình trong gương, đó là một khuôn mặt mỹ nhân với hoa mẫu đơn tô điểm cho nhau.
Sau đó nàng nhìn thấy Tần Gián bên cạnh cũng nhìn vào gương, hỏi nàng: “Thích không?”
Nàng quay đầu lại, thật lòng nói: “Thích.”
Trên khuôn mặt rạng rỡ tươi sáng của hắn nở một nụ cười ấm áp dịu dàng, trong mắt toàn bộ đều là hình ảnh nàng.
Nàng đột nhiên nghĩ, lúc đó từ Lạc Dương đến Biện Kinh, nàng biết mình chuyến này là để đến Hầu phủ xem mắt (, biết nếu không có gì bất ngờ, họ sẽ đính hôn, cũng biết vị biểu ca kia tài giỏi đến mức nào, trong sáng như trăng gió, ngay cả phụ thân một người thâm trầm như vậy, cũng nói hắn “tuấn tú vô song, dung mạo như Phan An*.”
Phan An: một mỹ nam nổi tiếng thời xưa
Nàng đã từng tưởng tượng dáng vẻ của hắn, và hắn thực ra còn tuấn tú hơn nàng tưởng tượng.
Hắn tiến lại gần, hôn lên môi nàng.
Bắt đầu thật nhẹ nhàng, nhưng rất nhanh liền cởi bỏ chiếc mặt nạ nhẹ nhàng, bắt đầu cạy mở hàm răng, hung hăng quấn lấy, không chút thương tiếc tấn công chiếm đoạt.
Nàng từ trước đến nay đều ngoan ngoãn để hắn làm gì thì làm, dù sao hiền thê cũng chỉ cần làm được như vậy.
Nhưng lần này, có lẽ là quyết tâm toàn tâm toàn ý đầu tư vào tình nghĩa phu thê, lại có lẽ là sự bốc đồng nhất thời của ngày hôm nay, nàng thử đáp lại, quấn lấy đầu lưỡi hắn.
Chỉ là một hành động nhỏ nhưng hắn liền nhận ra, ôm chặt nàng vào lòng, ấn vào gáy nàng tiếp tục làm sâu thêm sự quấn quýt.
Sau đó ôm nàng lên, đi về phía giường.
Cho đến khi hắn siết chặt nàng vào lòng, gắn chặt sâu sắc, nàng mới chợt nhớ ra, trời còn chưa tối mà…