Vài ngày sau, một phong thư được gửi đến Tần phủ, giao cho Tần phu nhân.
Tần phu nhân mở thư, trước tiên gọi Trình Cẩn Tri đến, đưa thư cho nàng, sau đó lại mời tiểu tư đưa thư vào hỏi chuyện trực tiếp.
Trình Cẩn Tri vừa nhìn thấy thư đã giật mình, thư là do phụ thân nàng viết, nội dung lại nói thư từ nhà cũ gửi đến, mẫu thân nàng đột nhiên phát bệnh thổ huyết, gần đây đang tìm lương y cứu chữa, nhưng không biết liệu có thể bình an vô sự hay không, vì vậy mới vội vàng gửi thư báo.
Phụ thân nàng quyết định lập tức về nhà cũ một chuyến, trước khi đi đã gửi một phong thư đến đây.
Đợi tiểu tư đưa thư đến, Tần phu nhân hỏi cặn kẽ, tiểu tư cũng chỉ biết lão gia có lẽ sẽ đi trong hai ngày này, còn về bệnh tình của phu nhân ở quê nhà thì không biết thêm gì.
Trình Cẩn Tri sốt ruột không yên, không biết thân thể mẫu thân ra sao rồi, Tần phu nhân cũng lo lắng, nói với nàng: “Hay là thế này, con cứ đến biệt viện một chuyến trước, hỏi phụ thân con trong thư rốt cuộc nói gì, cũng dặn dò phụ thân con trên đường cẩn thận, đợi khi biết rõ chi tiết rồi hãy tính tiếp.”
Trình Cẩn Tri vội vàng đồng ý, không nói nhiều lời đã sửa soạn xong xuôi rồi ra khỏi nhà.
Đến biệt viện của Trình gia, quả nhiên thấy bên Trình gia cũng đang dọn dẹp, phụ thân đã xin nghỉ ở nhà, Trình Cẩn Tri từ chỗ ông lấy được thư từ nhà cũ gửi đến.
Trong thư nói sau khi uống thuốc bệnh thổ huyết đã thuyên giảm phần nào, đại phu nói có lẽ là do vị nhiệt, cần vừa chữa vừa theo dõi.
Vì đã biết bệnh tình, lại có phần thuyên giảm, trong lòng Trình Cẩn Tri liền nhẹ nhõm hơn nhiều, nói với phụ thân: “Phụ thân khi nào thì đi?”
Trình Duy Giản trả lời: “Sáng mai đi ngay, chỉ là trời không đẹp, e rằng sẽ mưa, đường đi sẽ không quá nhanh.”
Trình Cẩn Tri nhắc nhở: “Cho dù là đi thăm bệnh, phụ thân trên đường cũng không được sốt ruột, cô mẫu đặc biệt dặn dò, trên đường phải chú ý, trời nóng như bây giờ, sợ trên đường bị say nắng.”
“Con yên tâm, ta hiểu mà. Con ở Tần gia mọi việc đều tốt chứ?” Trình Duy Giản hỏi.
Trình Cẩn Tri gật đầu: “Phụ thân yên tâm, mọi việc đều tốt.” Nói rồi thở dài một tiếng, “Nếu con có thể cùng phụ thân về thì tốt biết mấy…”
Trình Duy Giản đáp: “Thôi đi, chỉ cần phụ thân về là được rồi, con mới đến đây mấy tháng, hơn nữa ca ca con sắp đến kinh thành, đến lúc đó thế nào cũng phải đến Tần gia bái kiến, con không ở đó chỉ có cô mẫu cũng không hay lắm.”
“Đúng là như vậy.” Trình Cẩn Tri chợt nhớ ra chuyện này, chỉ đành nói với phụ thân: “Vậy phụ thân đến Lạc Dương thăm dò bệnh tình của mẫu thân thì viết thư báo cho con trước, trong lòng con cũng có một chút an tâm.”
“Được, phụ thân đến nơi sẽ viết.” Trình Duy Giản nói.
Lúc này, Khương di nương bưng bánh ngọt đến, nói với Trình Cẩn Tri: “Cô nương từ khi về thăm nhà lần đầu tiên sau khi cưới xong mới về lại, hay là ở lại nhà ăn bữa cơm đi, tuy nói phụ thân và con đều nhớ phu nhân, nhưng cô nương cũng khó khăn lắm mới về một chuyến, cứ cùng phụ thân nói chuyện thêm một lát.”
Trình Cẩn Tri gật đầu, khách khí nói: “Vậy làm phiền di nương sắp xếp rồi.”
Lúc này Trình Duy Giản hỏi: “San San thế nào rồi, không còn ho nữa chứ?”
Khương di nương vội vàng nói: “Không không không, chỉ là sáng sớm ho hai tiếng, sau đó không nghe thấy nữa.”
Trình Duy Giản gật đầu: “Vậy thì tốt, nếu bị bệnh, lại phải chịu vất vả vì đi lại, e rằng sẽ càng nghiêm trọng.”
Trình Cẩn Tri kinh ngạc hỏi: “Phụ thân nói cái gì mà vất vả đi lại, San San muốn đi đâu?”
San San chính là nữ nhi của Khương di nương, là thứ muội của nàng, phụ thân đặt tên cho cô bé là Trình Cẩn San.
Trình Duy Giản nói: “Trước đây vốn định đợi qua đợt nóng rồi đưa họ về một chuyến, bây giờ thì sớm hơn một chút, chỉ là lần này ta đã xin nghỉ phép, sau này sẽ không thể xin nghỉ nữa, chuyến này làm một thể, đưa họ cùng về.”
Trình Cẩn Tri xưa nay luôn kính trọng phụ thân, sẽ không nghi ngờ quyết sách của phụ thân, nhưng lúc này lại không nhịn được, họ ngày mai sẽ đi, cũng không có thời gian để nàng từ từ, liền trực tiếp mở lời nói: “Nhưng bây giờ mẫu thân bệnh nặng, phụ thân lấy danh nghĩa thăm bệnh mà về, lại còn mang theo di nương và muội muội, điều này khiến mẫu thân trong lòng cảm thấy thế nào? Phụ thân không sợ mẫu thân ngược lại sẽ bệnh nặng hơn sao?”
Nữ nhi trực tiếp phản đối và chất vấn mình, Trình Duy Giản hơi không vui, sau đó phản bác: “Mẫu thân con từ lâu đã biết về di nương và muội muội con, trước đây cũng từng chủ động nói muốn đưa họ về một chuyến, nếu năm nay không về, lại không biết phải kéo dài đến bao giờ. Mẫu thân con bệnh nặng, vừa hay có di nương con đi chăm sóc bên giường, đi giúp đỡ quản lý việc nhà, chẳng phải vừa hay để mẫu thân con yên tâm dưỡng bệnh sao?”
Trình Cẩn Tri càng thêm tức giận, nói lớn: “Mẫu thân bệnh nặng, phụ thân không chỉ muốn đưa di nương về, mà còn muốn để di nương tiếp quản việc nhà, đây là cái gì? Là đã chọn xong người nối dây rồi sao?”
Trình Duy Giản nghe nàng nói vậy, không khỏi đập mạnh bàn: “Con đang nói bậy bạ gì đó!”
Khương di nương cũng lập tức quỳ xuống, nói với Trình Cẩn Tri: “Cô nương đa tâm rồi, ta xuất thân hèn mọn, đời này cũng chỉ có thể làm một tỳ nữ, lại sao dám có ý nghĩ bất kính với chính thất? Lão gia về là để thăm bệnh, nhưng người đâu có biết chăm sóc người bệnh, quản lý việc nhà, ta qua đó chẳng qua là để nghe phu nhân sai bảo, cô nương ngàn vạn lần đừng nghĩ xa xôi!”
Trình Cẩn Tri hiểu rằng, mình bây giờ nói chuyện không còn kiên nhẫn như trước nữa, vừa rồi nói chuyện quả thực hơi vội vàng, thân phận của Khương di nương quả thực không thể làm chính thất, nhưng nàng là thay mẫu thân bất bình, nàng khó có thể tưởng tượng, mẫu thân đang bệnh, khó khăn lắm mới mong được phụ thân về, lại cùng lúc mong được cả di nương và con riêng của phụ thân về.
Di nương kia trẻ, đẹp, có năng lực, so với di nương, mình đã là cúc vàng ngày mai, điều này khiến một người bệnh trong lòng nghĩ thế nào!
Nàng không để ý đến Khương di nương, nói với Trình Duy Giản: “Phụ thân nếu vì thăm bệnh, thì đừng mang theo di nương và muội muội; phụ thân nếu muốn mang theo di nương và muội muội, thì đừng nói là đi thăm mẫu thân, cứ nói là đi nhận tổ quy tông là được rồi, chỉ là mẫu thân vẫn đang bệnh, chắc là không có cách nào đến uống chén trà của di nương.”
Trình Duy Giản lạnh mặt nói: “Mấy tháng không gặp, con lại học được vài phần ngang bướng của cô mẫu con, nhưng cho dù là cô mẫu con, trước mặt tổ phụ con cũng phải cung kính. Mẫu thân con là người hiền hậu nhất, tuyệt đối sẽ không nói gì, con thì hay rồi, thân là con cái, lại còn dám quản giáo phụ thân!”
“Cái gọi là hiền hậu, chỉ là chịu đựng uất ức mà không nói ra, phụ thân lại sao biết mẫu thân không phải là hiền hậu trước mặt người khác, mà lại âm thầm rơi lệ?”
“Con đang vu khống mẫu thân con chỉ là giả vờ hiền hậu sao?” Trình Duy Giản giận dữ nói: “Ta không biết con sao lại trở thành bộ dạng này, con ở Tần gia sống thế nào? Hay là nói chỉ vì con đã gả vào Tần gia, nên mới dám về đây bất kính với cha mẹ?”
Lúc này bên ngoài có người đến báo: “Lão gia, Tần cô gia đã đến.”
Tần Gián đến, tự nhiên không thể chậm trễ, Trình Cẩn Tri không lên tiếng, Trình Duy Giản nhìn nàng, vội vàng chỉnh lại quần áo, đáp: “Để cô gia vào đi.”
Khương di nương nhìn Trình Duy Giản, cũng kịp thời đứng dậy, đứng sang một bên.
Mấy người đều rơi vào im lặng.
Khi Tần Gián đến, vừa nhìn đã nhận ra bầu không khí trong phòng không đúng.
Khương di nương ra đón hắn, lại vô cùng nhiệt tình, nhạc phụ đứng dậy mời hắn ngồi, sau đó Khương di nương lại đích thân dâng trà cho hắn, còn Trình Cẩn Tri thì chỉ đứng dậy khi hắn vừa bước vào cửa, sau đó ngồi xuống, không hề nói lời nào.
Hắn chủ động giải thích với Trình Duy Giản: “Sáng sớm con ra ngoài, trở về mới biết nhạc mẫu bệnh nặng, Cẩn Tri đã vội vàng chạy đến, con liền lập tức đến ngay, không biết bệnh tình của nhạc mẫu thế nào rồi?”
Nói xong, cũng nhìn về phía Trình Cẩn Tri.
Trình Cẩn Tri vẫn không có động tĩnh gì, Trình Duy Giản nói: “Đa tạ Mục Ngôn quan tâm, nói là bệnh thổ huyết do vị nhiệt, đại phu khám qua thì đã thuyên giảm phần nào, chắc là không có gì đáng ngại, Mục Ngôn không cần quá lo lắng.”
Tần Gián nói: “Vậy thì tốt, nếu cần thiết, có thể trả hậu hĩnh mời danh y ở kinh thành nhanh chóng đến Lạc Dương để khám cho nhạc mẫu.”
Trình Duy Giản gật đầu: “Mục Ngôn nói đúng, nhưng hiện tại trong nhà không nói gì, hẳn là vẫn chưa cần.”
Lúc này Khương di nương nói: “Cô gia lát nữa cũng ở lại đây ăn cơm nhé, ta đi xuống dưới dặn dò một tiếng.”
Nói rồi định đi, Trình Cẩn Tri lại đột nhiên nói: “Di nương không cần phiền phức, chúng con không ăn cơm.”
Nói xong nàng quay sang Trình Duy Giản: “Con không phải bất kính với phụ thân, con là xót thương mẫu thân, phụ thân đừng đội cho mẫu thân cái mũ ‘hiền hậu’ rồi bắt bà ấy phải làm thánh nhân, chỉ cần phụ thân đặt mình vào hoàn cảnh của bà ấy, lấy lòng mình suy bụng người, liền sẽ biết lúc này không nên mang theo di nương và muội muội về. Huống hồ muội muội còn nhỏ như vậy, nhỡ đâu trên đường bị bệnh, về nhà lại phải chăm sóc thêm một đứa trẻ, trong nhà làm sao mà xoay sở kịp?”
Trình Duy Giản không ngờ trước mặt nữ tế mà nàng lại lôi chuyện vừa rồi ra nói lại, không khỏi cảm thấy mất mặt, nhưng lại không tiện nổi giận lúc này, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nữ tế*: con rể
Khương di nương vội vàng nói: “Cô nương xin bớt giận, đều là lỗi của ta.”
Nói rồi lại quỳ xuống trước mặt Trình Cẩn Tri, giải thích: “San San thân thể khỏe mạnh, sẽ không sao đâu, ta cũng thật lòng muốn đi chia sẻ nỗi lo với phu nhân, để phu nhân có ấn tượng tốt. Phu nhân là chính thất, trong nhà lại có các thúc bá, thím dâu khác, sao có thể dung thứ cho một tỳ nữ như ta làm càn? Cô nương thực sự đã lo lắng quá nhiều rồi! Phụ thân cô nương là người kính trọng phu nhân nhất, nghe tin phu nhân bị bệnh, liền lập tức xin nghỉ phép muốn về, là ta đã nhắc đến, phu nhân bị bệnh, trong nhà e rằng không có người chăm sóc, chi bằng đưa ta cùng về để giúp đỡ chăm sóc, phụ thân cô nương mới đồng ý…
“Sớm biết sẽ khiến cô nương đa tâm, ta đã không nhắc đến chuyện này rồi, vô cớ làm hỏng mối quan hệ phụ tử giữa cô nương và lão gia, hai người khó khăn lắm mới đoàn tụ một lần…” Nói rồi quỳ trên đất khóc lóc.
Trình Cẩn Tri nhìn về phía phụ thân, sự bất bình và tức giận vừa rồi tuy chưa lắng xuống, nhưng cảm xúc của nàng đã cố gắng kiểm soát, lúc này nàng chậm rãi nói: “Con không đồng ý phụ thân lúc này mang di nương và muội muội về, ca ca con cũng sẽ không đồng ý, phụ thân nếu thật lòng kính trọng mẫu thân, thì không nên không màng đến cảm nghĩ của bà, bà là người hiền hậu, nhưng bà cũng là một con người.”
Nói xong nàng liền đứng dậy: “Đột nhiên đến thăm, làm phiền phụ thân rồi, con xin phép đi trước.” Nói xong không nói thêm lời nào nữa, quay người rời đi.
“Cô nương, không phải đã nói sẽ ở lại ăn cơm rồi mới đi sao…” Khương di nương vẫn đang níu kéo, Trình Duy Giản thì sắc mặt xanh mét, một lời cũng không nói.
Tần Gián đành cáo lui với Trình Duy Giản, cùng Trình Cẩn Tri ra khỏi cửa.
Ra đến ngoài cửa, vừa hay trời đổ mưa lớn.
Tần Gián vốn đã chuẩn bị sẵn, che ô che mưa cho nàng, mở lời nói: “Khi ra cửa ta thấy trời có vẻ không ổn, đã cho người chuẩn bị một chiếc xe ngựa lớn rộng rãi, trên đường sẽ không quá xóc nảy.”
Trình Cẩn Tri đứng một lúc, im lặng bước lên chiếc xe ngựa lớn hơn, chàng cũng theo sau vào.
Hai người ngồi trong xe ngựa, khóe mắt Trình Cẩn Tri đã ướt đẫm.
Tần Gián vừa rồi chỉ nghe được hai câu, nhưng trong lòng đã đại khái hiểu ra, mẫu thân nàng bị bệnh, phụ thân nàng về thăm bệnh, nhưng lại chuẩn bị cùng lúc mang theo di nương và tiểu nữ nhi về, nàng không đồng ý, vì thế mà đã cãi lời phụ thân.
Nàng vừa rồi, quả thực hoàn toàn không giống như trước kia ôn nhu tĩnh lặng, mà giống như một con chim mái giương cánh để bảo vệ gia đình.
Hắn nói với nàng: “Vị di nương này không phải người đơn giản, nàng ta là kẻ gây chuyện, nhưng lại ở khắp nơi thể hiện sự yếu đuối, trước mặt phụ thân nàng ta tự mình nhận hết trách nhiệm, khắp nơi nghĩ cho phụ thân, ngược lại khiến nàng ta trông như đang đổ vạ cho người khác… Nếu nhạc mẫu không có thủ đoạn mạnh mẽ, quyết liệt, nhất định khó mà chống đỡ được, hay là, ta cũng cùng nàng về một chuyến?”
Trình Cẩn Tri trả lời: “Ca ca sắp vào kinh, ta lúc này rời đi không tiện lắm, cứ để phụ thân về trước một chuyến, sau đó ta sẽ đi, có lẽ ta có thể cùng ca ca về.”
Nàng chịu trả lời hắn, khiến hắn rất vui, nhanh chóng nói: “Được, khi đó không cần bận tâm bên này, có thể ở nhà thêm vài ngày.”
Nàng im lặng, không nói thêm lời nào.
Hắn biết nàng trong lòng đau khổ, muốn nắm lấy tay nàng để an ủi, nhưng lại không hiểu sao có chút do dự, sợ khiến nàng không vui, cuối cùng không động.
Sau đó lại an ủi: “Phụ thân hẳn sẽ nghe lời khuyên, có lẽ là không quen việc nàng phản bác ông ấy, nên mới hơi nổi giận.”
Trình Cẩn Tri khẽ vén rèm xe bên cạnh, nhìn ra ngoài màn mưa.
Tần Gián đột nhiên nhận ra, mặc dù mình cố gắng an ủi nàng, nhưng nàng lại không mấy để tâm đến lời an ủi của hắn.
Sương mưa bay vào tay nàng, làm ướt tay nàng, khiến bàn tay vốn đã trắng nõn của nàng càng thêm trắng bệch, gần như không thấy chút huyết sắc.
Lúc này cũng nổi gió, gió mưa đều rơi vào tay nàng.
Hắn không nhịn được đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé ướt lạnh của nàng trong lòng bàn tay mình.
Trình Cẩn Tri không có động tác, cũng không nói lời nào, không né tránh hắn.
Hắn nói: “Nếu thực sự lo lắng, có thể để mẫu thân gửi cho nhạc phụ một phong thư, nếu mẫu thân lên tiếng, nhạc phụ sẽ không thể không nghe. Hơn nữa di nương của nàng xuất thân ca kỹ, thân phận bị hạn chế, tuyệt đối sẽ không uy h**p được địa vị của nhạc mẫu.”
Trình Cẩn Tri lúc này ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ta biết, ta còn biết có lẽ vài năm nữa, Khương di nương cũng sẽ thất sủng, có lẽ nàng ta cũng biết, nên mới vội vàng muốn nữ nhi của mình được ghi vào gia phả.
“Vị trí chính thê của mẫu thân ta đương nhiên sẽ không thay đổi, bà xuất thân từ Bùi gia ở Giang Lăng, phụ mẫu chi mệnh, nhờ người mai mối, gả vào Trình gia hai mươi bốn năm, hiền lương thục đức, không ngại vất vả, trừ khi bà qua đời, nếu không tuyệt đối sẽ không ai có thể thay thế vị trí chính thê của bà, nhưng điều này chỉ là bởi vì bà là nữ nhi họ Bùi, chứ không phải vì chính bản thân bà, phụ thân ta chỉ sợ đã quên tên bà, quên đi dung nhan khi bà còn trẻ.”
Nói đến cuối cùng, trong mắt nàng đã lại rưng rưng lệ, nở với hắn một nụ cười mỉa mai và cay đắng, sau đó dời ánh mắt, rút tay ra.
Tần Gián đột nhiên cảm thấy, lời nàng nói dường như không chỉ nói phụ thân nàng, mà còn đang nói hắn, nàng đang xây một bức tường dày đặc quanh mình, nàng không cần sức mạnh và sự an ủi của hắn, bởi vì đối với nàng mà nói, hắn cũng là kẻ thù của nàng.