Tần Gián khẽ mấp máy môi, gần như muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không thể phản bác.
Đã từ rất lâu rồi, hắn chưa từng nhớ lại những chuyện này, hắn cứ nghĩ họ bắt đầu vào đêm động phòng hoa chúc, sự thật là đêm đó nàng mới bắt đầu lọt vào mắt xanh của hắn, nhưng ở chỗ nàng, ấn tượng về con người hắn đã bắt đầu từ năm mười hai tuổi rồi.
Trình Cẩn Tri tiếp tục nói: “Sau này hôn sự được định đoạt, ta về Lạc Dương, cả Trùng Dương rồi đến tháng chạp, chàng đều không hề đến cửa, mẫu thân ta khuyên ta, bảo ta đừng nghĩ nhiều. Lúc đó nhị thúc tổ mẫu ta đang dưỡng bệnh ở trang viên này, tháng Chạp mẫu thân đến thăm bà, ta cũng đi cùng. Chúng ta ở đây ba ngày, nghe nói chàng cũng sẽ đến Y Dương vào ngày hai mươi tháng chạp, cô mẫu gửi thư đến, bảo chúng ta ở lại trang viên thêm hai ngày, có lẽ chàng sẽ đến thăm.
“Mẫu thân rất lo lắng, ta cũng rất lo lắng, ngày hôm đó ma ma trang điểm cho ta rất lâu, trời rõ ràng rất lạnh, nhưng ta không dám mặc ấm, ngay cả ăn uống cũng không dám phóng túng, chúng ta từ sáng đợi đến giữa trưa, rồi đợi đến tối, nhưng chàng vẫn không đến.
“Khi ánh sáng dần tắt, ta cuối cùng cũng xác định chàng chính là không thích ta, chính là không muốn chấp nhận cuộc hôn nhân này, cuộc hôn nhân này là ý của cô mẫu, là Trình gia không hề có cốt khí mà bám víu. Chàng, cũng như lão hầu gia, lão phu nhân, đều mang thái độ kiêu ngạo.
“Ngày hôm đó ta rất đau lòng, rất khó chịu, ta cũng là một người trong sạch tự cao, nhưng vào khoảnh khắc đó đã mất đi tất cả kiêu ngạo.”
“Sau đó vào buổi tối ngày hôm đó trời đổ tuyết, một đoàn người tìm đến trang viên, cầu kiến mẫu thân. Đó là Lục phu nhân ở Giang Châu, bà ấy từng sống nhờ nhà di mẫu, cùng làm hàng xóm với mẫu thân ta hai năm, bà ấy vì thăm người thân mà bị kẹt lại Lạc Dương, lại gặp bệnh, đành cầu xin được tá túc tại trang viên của chúng ta.”
“Cũng chính là ngày hôm đó, lúc ta thất vọng, đau khổ nhất, đã gặp được Lục công tử phong thái ngời ngời, tài hoa xuất chúng đến từ Giang Nam.”
Tần Gián đã nhiều lần muốn nói rồi lại thôi, lúc này bỗng nhiên chấn động, lộ ra sự đau khổ và hối hận vô tận, cùng với sự tuyệt vọng.”
Thì ra là lúc đó, thì ra là ở đây…
“Mẫu thân ta đương nhiên để họ ở lại, còn đích thân chăm sóc Lục phu nhân, hai người nói chuyện bên giường rất lâu.”
“Lục công tử ở trong lều cỏ này sắc thuốc cho mẫu thân hắn, ta sợ hắn không biết làm, nên đến đây ở bên hắn. Sau này ta nói ta sinh ra khi trời đổ tuyết nhỏ, nên tên gọi thân mật là Tiểu Tuyết, hắn nói hắn đứng thứ mười lăm, ngày sinh cũng là mười lăm, nên mẫu thân hắn hồi nhỏ gọi chàng là Viên Viên, bởi vì rằm trăng tròn.”
“Ngày hôm đó tâm trạng ta không tốt, không muốn ngủ, hắn lo lắng thân thể của mẫu thân hắn, cũng không đi ngủ, tuyết cứ rơi mãi, chúng ta ở trong lều cỏ này nói chuyện về rất nhiều điều, về những bài thơ đã đọc, những bức tranh đã xem, phong cảnh Giang Nam và Lạc Dương, cùng với đủ loại hy vọng và suy nghĩ trong lòng chúng ta.”
“Cho đến khi tuyết rơi dày ba thước, chúng ta mới giật mình nhận ra đã trò chuyện cả đêm ở đây, ngắm tuyết cả đêm.”
“Ngày hôm sau mẫu thân ta mới biết ta lại cùng hắn ở đây suốt cả đêm, cười mắng ta rằng, là người đã được hứa hôn rồi, càng ngày càng không đứng đắn, lại còn để khách cùng ta chịu lạnh.”
“Lúc đó ta rõ ràng nhìn thấy sự kinh ngạc thất vọng trong mắt hắn, còn ta cũng lại trở lại nỗi buồn của ngày hôm qua, lần đầu tiên nhận ra ta mới mười lăm tuổi, cuộc đời dường như đã không còn đường nào để đi nữa rồi.”
“Ngày hôm sau họ liền đi, ta cũng cùng mẫu thân trở về, ta hỏi mẫu thân, hôn sự với Tần gia có thể rút lại được không, bên đó đã không muốn rồi thì tại sao chúng ta phải cố chấp, mẫu thân nói tuyệt đối không thể rút lại.”
“Lần thứ hai gặp Lục Cửu Lăng, là ba tháng sau. Hắn đến kinh thành tham gia xuân vi*, đi ngang qua Lạc Dương, đến thăm. Lúc đó hắn ở nhà ta hai ngày, chúng ta không nói nhiều lời, nhưng phụ thân có lẽ từ chỗ mẫu thân đã nghe được điều gì đó, vẫn bảo ta ít lộ mặt, chi bằng ở trong phòng thêu vài thứ gửi cho cô mẫu. Lần đó ta bày tỏ với phụ thân ý muốn không muốn gả đến kinh thành, muốn hủy hôn, kết quả ông ấy đã ra lệnh phạt quỳ ba ngày, cấm túc một tháng.”
Xuân vi*: Kỳ thi hội được tổ chức vào mùa xuân
“Lúc đó ta biết, ta sẽ phải sống là người nhà họ Tần, chết là ma nhà họ Tần.”
“Sau đó là vụ án gian lận thi cử xảy ra, ta biết Lục Cửu Lăng bị tước công danh, còn bị cấm thi, trong lòng vô cùng không nỡ, liền viết cho hắn một phong thư, khuyên hắn hãy nghĩ thoáng hơn—chắc chắn phong thư đó chàng cũng đã xem qua rồi. Hắn đương nhiên đã hồi âm cho ta, ta nhận ra trong lời lẽ của hắn có sự thất vọng tuyệt vọng, nên lập tức viết thư lại cho hắn, cứ như vậy, vẫn thư từ qua lại cho đến trước khi ta vào kinh.”
“Trong khoảng thời gian này hắn chưa từng vào Lạc Dương, ta cũng không có cơ hội rời khỏi nhà, chưa từng gặp lại…”
Tần Gián nghe đến đây, đột nhiên trong tuyệt vọng nhìn thấy ánh sáng, hắn vốn tưởng nàng và Lục Cửu Lăng đã có tình cảm sâu đậm đến mức biển cạn đá mòn, bây giờ mới biết họ căn bản không có tình cảm sâu đậm đến thế, đúng vậy, nàng là khuê tú ở Lạc Dương đã có hôn ước, hắn là tài tử du ngoạm bốn phương ở Giang Nam, họ căn bản không có cơ hội gặp gỡ và ở bên nhau!
Hắn tuyệt đối không tin chỉ dựa vào vài phong thư, họ có thể đến mức không phải người kia thì không được, vậy nên những gì trên thư chính là tất cả của họ!
Hắn lập tức đến trước mặt nàng, một tay kéo lấy cánh tay nàng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Là lỗi của ta, từ đầu đến cuối đều là lỗi của ta, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa, Cẩn Tri, chúng ta hòa hợp như lúc ban đầu, bắt đầu lại từ đầu được không?”
Trình Cẩn Tri sau đó nói: “Ta từ rất sớm đã biết sự tồn tại của Vân cô nương, ba tháng trước ngày cưới, Vọng Nam nói với ta, chàng muốn từ hôn để cưới nàng ấy.”
Tần Gián vội vàng nói: “Đó là lời hồ đồ ta cố ý nói ra, cho dù là lúc đó cũng không phải ý thật, những gì ta vừa nói chính là tất cả về ta và Vân cô nương, tuyệt đối không có nửa điểm giấu giếm, nàng hãy tin ta, ta thật lòng yêu và ngưỡng mộ nàng!”
Trình Cẩn Tri nhìn hắn: “Nhưng lần này, ta muốn tự mình lựa chọn một lần… Tần Gián, ta muốn cùng chàng hòa ly, được không?”
Tần Gián ngây người nhìn nàng, không dám tin “Tại sao? Nàng đâu có yêu Lục Cửu Lăng đến thế phải không? Chúng ta chẳng phải cũng từng tốt đẹp sao? Nàng hãy tin ta, ta tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện thư từ, chuyện Lục Cửu Lăng nữa, sẽ không bao giờ chọc giận nàng, tại sao nhất định phải hòa ly?”
Trình Cẩn Tri lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Sẽ không đâu, chàng vẫn là chàng, chàng là phu quân của ta, là trời của ta, giữa chúng ta như thế nào không do ta quyết định, chỉ do chàng quyết định… Mà cuộc sống như vậy, ta thực sự không thể tiếp tục được nữa rồi. Sau khi hòa ly, chàng tất nhiên có thể cưới người chàng muốn cưới, còn ta, ta chưa bao giờ có cơ hội tự mình quyết định, chưa bao giờ có cơ hội đi một con đường khác, đây có lẽ là cơ hội duy nhất của ta, ta không muốn từ bỏ.”
Tần Gián không hiểu lắm: “Vậy nàng muốn đi con đường nào?”
“Ít nhất không phải làm thê tử của chàng.” Nàng nói.
Tần Gián đứng yên nhìn nàng, mắt đỏ hoe, trầm giọng nói: “Nàng ghét ta sao? Chưa từng yêu ta… dù chỉ một chút thôi sao?”
Trình Cẩn Tri không đáp lời, rất lâu sau mới nói: “Cầu biểu ca thành toàn.” Nói xong, đứng dậy rời đi.
Hắn đứng tại chỗ, nhìn nàng đi xa.
Sao lại thành ra thế này chứ? Chỉ cần không phải gả cho hắn, con đường nào cũng được sao?
Thành toàn… Nàng muốn hắn thành toàn thế nào, hòa ly với nàng, thả nàng rời xa hắn, cho Lục Cửu Lăng cơ hội, rồi để mình và một nữ nhân không rõ tên tuổi khác sống cả đời sao?
Nàng sao lại nghĩ hắn có thể làm được điều đó chứ?
Nếu ngày đó là hắn đến, hắn cũng có thể cùng nàng ngồi ở đây ngắm tuyết cả đêm, trò chuyện cả đêm, hắn đã bỏ lỡ, bỏ lỡ ba năm, nhưng bây giờ họ là phu thê, chẳng lẽ ngay cả cơ hội bù đắp cũng không có sao?
Hắn một mình ngồi trong lều cỏ rất lâu.
Đợi khi hắn về phòng, Tịch Lộ gõ cửa, đưa cho hắn một tờ giấy.
Hắn nhìn một cái, trên đó rõ ràng viết “Phóng thê thư”.
Là chữ của nàng, nàng tự mình viết phóng thê thư, tự mình ký tên, ấn dấu tay, chỉ đợi hắn ký tên của mình.
Chữ vẫn là nét chữ hắn đã thấy vô số lần, nàng dùng nét chữ đoan trang này gửi đi rất nhiều thư cho Lục Cửu Lăng, lại viết cho mình một tờ phóng thê thư.