Gả Cho Biểu Ca - Tô Mạc Mạc

Chương 74

Tần Gián ôm chặt nàng: “Ta không dám nói với nàng, ta thực ra không có chức quan nào cả, chỉ là dân thường, vốn định đến Nhạc Dương làm xong việc rồi lại quay về dây dưa với nàng, xem nàng còn có bằng lòng cho ta chút sắc mặt tốt hay không, nhưng lại gặp dân biến.”
“Ta từng nghĩ không chừng sẽ chết ở Nhạc Dương, trong lòng không cam tâm, vẫn còn chí lớn chưa thành, có tổ phụ và phụ thân thương nhớ, còn có nàng… Vốn dĩ tưởng còn có thời gian để cứu vãn, nhưng ông trời không đợi người…
“Cẩn Tri, ở bên ta được không? Thử lại một lần nữa, có lẽ sẽ có kết quả tốt, được không?”
Trình Cẩn Tri quả thực đã động lòng.
Thực tế, ngay từ khi lo lắng cho sự an nguy của hắn mà vội vã đi đến Nhạc Dương, nàng đã động lòng rồi. Nàng sợ thế sự vô thường, sợ thời gian không còn nữa, nàng muốn bản thân và tự do, nhưng có một người mình yêu, một cuộc hôn nhân viên mãn cũng là điều nàng muốn.
Hai người đang nói chuyện, một giọng nói vang lên: “Quách tướng quân.”
Lời chưa dứt tiếng bước chân đã vội vã đi vào, Trình Cẩn Tri vội vàng ra khỏi vòng tay hắn, nhưng rõ ràng Quách Chấn Tề đã nhìn thấy, hắn ta khẽ ho một tiếng, rồi nói: “Tần công tử, nghe nói ngươi bị thương, có gì nghiêm trọng không?”
Tần Gián nói: “Chỉ là vết thương nhỏ, không đáng ngại, lần này bị kẹt trong sơn trại, đa tạ Quách tướng quân đã ra tay cứu giúp.”
Quách Chấn Tề vội vàng nói: “Là ta phải cảm ơn Tần công tử, nếu không có Tần công tử làm nội ứng, trận chiến này tuyệt đối sẽ không thuận lợi như vậy. Hôm nay việc đã xong, ta sẽ viết tấu thư, tấu rõ ngọn nguồn sự việc lên Thánh thượng, tuyệt đối không chôn vùi công lao của Tần công tử.”
Với nhân phẩm của Quách Chấn Tề và mối quan hệ của hai nhà Quách Tần, điểm này Tần Gián không hề nghi ngờ, hắn từ trên giường đứng dậy, hướng Quách Chấn Tề hành lễ nói: “Đa tạ tướng quân.”
Quách Chấn Tề ôm quyền hướng hắn: “Ta đến là để xem vết thương của Tần công tử, và để Tần công tử yên tâm, bên ngoài còn có việc phải làm, ta đi trước đây, Tần công tử và Trình phu nhân cứ tự nhiên.”
Nói xong liền dứt khoát rời đi, như thể nói “ta không làm phiền nữa” vậy.
Bên ngoài có chút ồn ào, hình như lại có người mới đến, loáng thoáng nghe thấy có người cầu xin nói mình là người chở hàng cho sơn trại. Tần Gián suy nghĩ một chút, nói: “Thành viên sơn trại phức tạp, khó tránh khỏi còn có chuyện như của Hà Kim Chi xảy ra, ta quen thuộc sơn trại, ta ra ngoài xem sao.”
“Được, chàng chú ý một chút.” Trình Cẩn Tri nói với hắn: “Hứa đại nhân mới đến, ông ta không tin các quan lại và thư lại ở đây, đôi khi sẽ bảo ta giúp ông ta chỉnh lý và sao chép một số văn thư, ta về xem sao, lát nữa sẽ quay lại.”
Tần Gián nghĩ nàng vẫn chưa trả lời mình, nhưng lại nghĩ, có lẽ nàng vẫn cần suy nghĩ, liền đồng ý nói: “Ta sẽ bảo Tần Bình ở bên cạnh trông chừng nàng.”
Đại chiến vừa kết thúc, có rất nhiều quân tan rã, quả thực hỗn loạn hơn trước, Trình Cẩn Tri gật đầu, quay người rời đi.
Vừa bắt đầu vào công việc nàng liền không rảnh đến đây, nàng ở thư viện, Tần Gián ở quân doanh, mãi đến chiều ngày hôm sau Tần Gián mới đến Thư viện Nhạc Dương.
Thư viện Nhạc Dương bây giờ là trọng điểm của nha môn, Tần Gián không thể tùy tiện vào, Trình Cẩn Tri từ thư viện đi ra, cùng hắn đi dạo trong thành.
Thành Nhạc Dương vừa mới khôi phục trật tự, nhưng vẫn còn dấu vết sau tai họa, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những ngôi nhà bị thiêu rụi, những cửa tiệm bị đập phá, những phủ đệ dán liễn tang, và cả những bờ đê bị nước nhấn chìm…
Nhưng phần lớn các cửa hàng đều đã hoạt động trở lại, người đi trên phố cũng không còn ít nữa.
Tần Gián vừa nhìn thấy nàng đã muốn nắm tay nàng, bị nàng né tránh, hắn liền mỉm cười với nàng, nói với nàng đêm qua quá bận, nên không đến được.
Trình Cẩn Tri nói nha môn tri phủ bên này cũng bận rộn, rảnh rỗi cũng đã là nửa đêm, nàng không đến được.
Hai người đi bộ dọc bờ sông, Tần Gián hỏi: “Vậy, chuyện ta nói hôm qua, nàng có đồng ý không?”
Trình Cẩn Tri thẳng thắn nói ra lời trong lòng: “Muốn đồng ý, nhưng lại sợ hãi. Trong thế gian này, nam nhân có thể tùy tiện nói lời yêu thương, nhưng họ có thể lập gia đình, hòa ly, đình thê, nạp thiếp, tái hôn, tái hôn lần nữa… Nữ nhân thì khác, một bước là cả đời.”
“Nàng sợ gì, sợ ta không tốt với nàng sao?”
Tần Gián đang định nói thêm, Trình Cẩn Tri đáp: “Ta sợ ta nhất định phải đối tốt với chàng, nhưng một người làm sao có thể đặt hy vọng cả đời mình lên người khác chứ?”
Tần Gián im lặng rất lâu, Trình Cẩn Tri nhìn hắn, nói: “Ta biết chàng không hiểu lời ta nói, lời này của ta, nam nhân có lẽ cả đời cũng không hiểu được.”
“Ta hiểu.” Hai người đi đến một nơi xa trung tâm thành phố, Tần Gián nắm tay nàng.
“Sau khi Thái tử băng hà, ta càng hiểu rõ hoàn cảnh của nàng. Cẩn Tri, ta tự cho mình cả đời là rồng phượng trong loài người, ta có xuất thân phi phàm, lại có tài hoa hơn người, nhưng Thánh thượng một câu nói, có thể định đoạt sống chết của ta…
“Ban đầu đối với việc xử lý ta, Thánh thượng hai ngày sau mới công bố, trong hai ngày này, Thánh thượng đã hạ lệnh chém đầu năm thị vệ Đông Cung và hai quan viên.
“Ta lúc đó từng nghĩ mình có thể sẽ chết, trong lòng bi thương, lại có phần không phục. Việc ngã ngựa hôm đó hoàn toàn là ngoài ý muốn, không thể đề phòng được. Lúc Thái tử còn sống Thánh thượng nuông chiều Cửu hoàng tử, mặc kệ loại người như Vương Thiện bắt nạt Thái tử, hoàn toàn không để ý đến trong lòng Thái tử có gì lo lắng và ưu phiền. Chúng ta ở bên cạnh Thái tử, giúp ngài ấy trừ bỏ Vương Thiện, củng cố ngôi vị thái tử, nhưng Thái tử chết rồi, Thánh thượng lại đột nhiên tỉnh ngộ, lại lại nhen nhóm lên tình phụ tử, trừng phạt quan viên Đông Cung.”
“Sau đó, ta mới biết, đời này ta có cố gắng đến mấy cũng vô ích, chỉ vì một câu nói của Thánh thượng. Cho nên ta hiểu ý nàng nói, ta là trời của nàng. Trong lòng ta đối với Thánh thượng cũng có oán hận, có thất vọng, có sự lạnh lẽo, nhưng lại có thể làm gì chứ, ta chỉ có thể cảm ơn Hoàng ân mênh mông,
Tha cho ta một mạng, Ngài ấy chính là trời của ta.
“Một người, làm sao có thể yêu đương với trời của mình? Ngài ấy định đoạt sinh tử của mình mà…”
Trình Cẩn Tri nhìn hắn, đứng yên, không thèm để ý đến xung quanh có người hay không, dựa vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Không biết là để an ủi hắn, hay là vì xúc động khi hắn thực sự đã hiểu được lòng nàng: một người làm sao có thể yêu đương với trời của mình.
Hắn có thể dùng lời lẽ làm tổn thương người khác, nàng thì không; hắn có thể đập cửa bỏ đi, nàng thì không; hắn còn có thể vui chơi ong bướm, nàng vẫn phải hiền huệ đại lượng, phụng dưỡng song thân của hắn. Nhiều lúc không phải là hắn cố ý, mà là hắn chính là cái trời đó, trời sau khi đập cửa bỏ đi vẫn có thể quay về, đó là một ân huệ.
Tần Gián ôm nàng nói: “Cẩn Tri, ta biết trong thế gian này trượng phu lớn hơn trời, điều này khiến nàng khó chịu, nàng không muốn ở cùng ta, nhưng ta sẽ cố gắng làm cái trời che mưa chắn gió đó, chứ không làm cái trời biến hóa khôn lường kia, ta hứa với nàng, nếu một ngày nào đó nàng vẫn thất vọng về ta, ta sẽ để nàng rời đi.”
Im lặng một lát, Trình Cẩn Tri từ trong lòng hắn nói: “Vậy chàng hãy viết một bản thư hòa ly cho ta giữ trước.”
Tần Gián có chút ngạc nhiên, thầm nghĩ sao lại nhắc đến hòa ly nữa rồi, nghĩ kỹ lại, đây chẳng phải là đồng ý lấy hắn sao? Nếu không phải lấy, đâu cần thư hòa ly?
Hắn vui mừng, không kịp suy nghĩ kỹ, lập tức nói: “Được!”
Nói rồi liền ôm chầm lấy nàng, hận không thể xoay hai vòng trên mặt đất, cho đến khi Trình Cẩn Tri lập tức đánh vào tay hắn, hắn mới nhìn thấy có người bên cạnh đang nhìn về phía này, liền đặt nàng xuống.
“Đừng dùng sức, chàng còn đang bị thương đó!” Nàng nhắc nhở, đẩy hắn ra.
Tần Gián kéo nàng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta về luôn không? Trực tiếp đón nàng về kinh thành, hay là phải làm lại đại lễ?”
Trình Cẩn Tri cũng không biết, tuy nói rằng triều đại này cho phép hòa ly, nhưng phu thê hòa ly dù sao cũng không nhiều, nàng cũng không để ý người ta là về thẳng hay làm lại lễ.
Hắn hỏi: “Nàng muốn làm thế nào? Muốn làm lại lễ cưới không?”
Trình Cẩn Tri không nói là không tốt, tổ chức lễ cưới tốn thời gian và công sức, lại tốn rất nhiều tiền, nhưng trực tiếp về, lại cảm thấy… hình như vẫn là sự tiếp nối của những ngày tháng trước đó.
Nàng lại nghĩ đến một chuyện, nói: “Ta không biết phụ thân ta có bằng lòng hay không, ông ấy gần đây nhìn trúng điệt nhi của một đồng liêu, người đó mới góa vợ, nói là tiền đồ vô lượng, vẫn muốn ta về xem mặt.”
Tần Gián lập tức hỏi: “Làm quan gì, sao lại tiền đồ vô lượng? Ta có biết không?”
Trình Cẩn Tri đáp: “Nói là họ Mai, làm Tuần án Ngự sử ở Đại Đồng, hắn ta còn từng nhờ người gửi cho ta một bức thư, nói có ý muốn gặp mặt, ta đến giờ vẫn giữ, không biết trả lời thế nào.”
Nàng vừa nói Tần Gián liền nghĩ ra là ai, người này là tiến sĩ trước hắn hai khóa, năm nay tuổi khoảng ba mươi mấy, khá được Hoàng thượng trọng dụng, tuổi còn trẻ đã làm đến Tuần án Ngự sử, không phải tầm thường, vị trí này, gần như là chắc chắn sẽ là một đại thần trấn giữ biên cương trong tương lai.
Nếu như trước đây, chức quan của mình tuy không bằng hắn ta, nhưng ở bên cạnh Thái tử, lại trẻ hơn rất nhiều, đương nhiên không kém hắn tra, nhưng bây giờ lại là một trời một vực, người ta là mây, hắn là bùn, điều duy nhất có thể nói đến, chính là thân phận Hầu tước trong nhà và cháu đích tôn của hắn.
Nghĩ kỹ lại, Cẩn Tri là một nữ tử như vậy, phần lớn đều là người ta cầu hôn, nếu không phải nàng tự mình không bằng lòng, nói không chừng đã sớm gả đi nơi khác rồi, căn bản sẽ không ở lại Giang Châu.
Còn về phía nhạc phụ, trước đây nhạc phụ rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, bây giờ hắn đã mất tiền đồ, kế mẫu lại đã qua đời, lại từng có những chuyện không vui trước đó, có lẽ nhạc phụ căn bản không muốn Cẩn Tri quay lại Tần gia.
Cữu ca thì khỏi phải nói, hắn ta từ trước đến nay đều không thích hắn.
Tần Gián thở dài một tiếng, phát hiện Cẩn Tri đã đồng ý, nhưng vẫn chưa phải là vạn sự đại cát.
Hắn nói: “Ta vẫn nên đến nhà nàng cầu hôn trước, xin lỗi phụ thân, hy vọng ông ấy có thể bỏ qua Mai Ngự sử mà chọn ta.”
Trình Cẩn Tri nói: “Chuyện này chàng yên tâm, cùng lắm ta về sẽ viết thư trả lời cho Mai đại nhân, nói ta đã quyết định quay về Tần gia, sẽ không tái giá, hắn ta liền sẽ không cầu hôn nữa.”
“Vậy phụ thân sẽ trách nàng.” Tần Gián nói: “Nàng không cần phải đối đầu với phụ thân, ta đi thuyết phục phụ thân là được.”
Trình Cẩn Tri nhìn hắn, không biết hắn là người như vậy, tự phụ đã quen rồi, liệu có chịu được cái khí chất cúi đầu nhún nhường đó không.
Lại nghĩ kỹ, hắn từng được người ta ủng hộ, đến Giang Châu một chuyến liền được các quan lớn nhỏ tranh nhau thiết yến, đến lần thứ hai thì không ai hỏi han; lại đến Nhạc Dương, Hứa Kỳ và Quách Chấn Tề đối với hắn đều chỉ là khách sáo bề ngoài, không còn chút ý lấy lòng nào, có lẽ hắn đã sớm chấp nhận tất cả những điều này.
Nàng coi như ngầm đồng ý, hắn lập tức nói: “Vậy chúng ta lập tức quay về, ta đến nhà nàng cầu hôn nhé?”
Trình Cẩn Tri nhắc nhở: “Nếu chàng thật sự có chút tình cảm với mẫu thân, đừng quên, chàng vẫn đang trong kỳ tang.”
Tần Gián quả thực đến bây giờ mới nghĩ ra, kế mẫu mất năm ngoái, kỳ tang là ba năm, đến bây giờ mới một năm rưỡi.
May mắn thay, kỳ tang ba năm không phải là ba năm tròn, mà là hai mươi bảy tháng, trừ đi mười bảy tháng đã qua, còn mười tháng.
Mười tháng này hắn sẽ dùng để thuyết phục nhạc phụ, định đoạt hôn sự.
Hắn đáp: “Là ta không tốt, quên mất chuyện này, nhưng ta không phải không có tình cảm với mẫu thân.
“Sau khi mẫu thân qua đời, ta đã suy nghĩ rất nhiều, ở vị trí của bà ấy không có quá nhiều lựa chọn. Phụ thân tính tình quá ôn hòa, không giỏi tính toán cũng không nóng nảy, cố mẫu của ta vừa là nguyên phối, vừa là công chúa hoàng gia, mẫu thân mạnh mẽ, lại là lớn tuổi mới kết hôn, nếu bà ấy muốn có địa vị trong gia đình, phải có thủ đoạn mạnh mẽ, dù sẽ khiến ta không vui, bà ấy cũng không để ý đến.”
Thở dài một tiếng, hắn tiếp tục nói: “Trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, phụ thân dường như không còn ý định tái hôn nữa, nếu mẫu th*n d*** suối vàng có biết, cũng sẽ có chút an ủi.”
Trình Cẩn Tri đáp: “Phụ thân đã quyết định như vậy sao?”
“Sau này mới biết, bây giờ thì không.” Hắn nói.
Nàng nói với hắn: “Chàng đừng nên thất vọng, khi công chúa mẫu thân mất phụ thân còn trẻ, đương nhiên sẽ tái hôn, bây giờ tuổi đã lớn rồi, sức lực không bằng trước, lại có chuyện của Vũ đệ, chuyện của chúng ta, phụ thân không còn ý nghĩ đó nữa là bình thường.”
Tần Gián kinh ngạc, nàng có thể nắm bắt được những điểm tinh tế như vậy, và an ủi hắn: Nàng lo lắng hắn sẽ để bụng việc phụ thân tái hôn không lâu sau khi sinh mẫu của hắn qua đời, nhưng lại không có ý nghĩ đó sau khi kế mẫu qua đời.
Hắn nói: “Yên tâm, ta không còn ngây thơ như vậy nữa rồi, hai người mẫu thân đều đã qua đời, hà cớ gì phải so đo những chuyện này? Huống hồ bản thân ta còn đang một mớ hỗn độn, nàng về bên ta, ta đâu còn tâm trí để quản người khác?”
Trình Cẩn Tri cười.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, hắn nói: “Dù sao thì, chúng ta cứ về trước đã, sau đó ta sẽ đến thăm phụ thân, cầu xin ông ấy đồng ý gả nàng cho ta.”
“Ừm, được.”
Hắn vui vẻ nắm chặt tay nàng, mỉm cười đi về phía trước.
Đã có kỳ tang, hắn lại mất tiền đồ, cữu huynh, nhạc phụ, chắc chắn đều sẽ không có sắc mặt tốt với hắn, nhưng so với những điều này, ít nhất nàng đã bằng lòng, hắn cảm thấy mọi chuyện đều có thể từ từ giải quyết, sớm ngày đưa nàng về nhà.
Vài ngày sau, hai người cùng với hộ vệ rời Nhạc Dương, Tần Gián trước tiên đưa Trình Cẩn Tri đến Giang Châu, rồi mới về kinh thành.
Đến Tiểu Niên*, Tần Gián cuối cùng cũng đến kinh thành.
Tiểu Niên*: Một trong những ngày lễ quan trọng trước Tết Nguyên Đán
Trước đây vội vã đến Giang Châu hay đi Nhạc Dương, cưỡi ngựa nhanh mấy ngày, mười mấy ngày là đến, chuyến này cùng Trình Cẩn Tri từ Giang Châu về lại mất hơn một tháng.
Chiều nay Tần Vũ từ ngoài sân vào, đúng lúc gặp Diêu Vọng Nam, Diêu Vọng Nam thấy hắn ta vẻ mặt vui mừng, thuận miệng hỏi: “Đại ca về rồi sao?”
Tần Vũ gật đầu: “Ừm, mới về.”
Tần Gián tuy cuối năm mới về, nhưng đầu tháng đã có thư gửi về, sớm đã có tấu chương của triều đình gửi đến kinh thành, người trong nhà đều biết Tần Gián bình an vô sự lại lập công, nên không còn lo lắng nữa. Diêu Vọng Nam nghe tin, cũng không quá bất ngờ, thực ra tính ra hắn lẽ ra đã phải đến rồi.
Tần Vũ lại nói: “Còn một chuyện nữa.”
“Hả?” Thấy hắn ta nói trịnh trọng như vậy, Diêu Vọng Nam có chút tò mò.
Tần Vũ nói: “Đại ca nói huynh ấy muốn cầu hôn biểu tỷ, biểu tỷ đã đồng ý quay về rồi, nhưng cữu cữu có thể sẽ không đồng ý, ngày mai huynh ấy sẽ đi thăm cữu cữu nói chuyện này.”
Diêu Vọng Nam vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Thật sao? Ta đã nói họ phải hòa giải mà, tuy đại ca của chàng không ra gì, nhưng ta vẫn rất sẵn lòng cho Cẩn Tri quay về đó!”
Tần Vũ khẽ ho một tiếng, đại ca từ trước đến nay đều là niềm tự hào trong nhà, là tử tôn duy nhất được tổ phụ yêu chiều, nhưng Diêu Vọng Nam lại chưa bao giờ che giấu sự không thích của mình đối với đại ca.
“Đáng tiếc, ta rất muốn gặp nàng ấy, nhưng lại không ra khỏi cửa, càng không thể chạy đến Giang Châu.” Nàng thở dài.
Nàng ở hậu viện không chịu nổi, ngược lại thường xuyên chạy đến các khu vườn ở kinh thành, hoặc đi theo dì hai tham gia các bữa tiệc ở khắp nơi, nhưng dù sao cũng chỉ có thể ở kinh thành.
Tần Vũ biết nàng không muốn gả cho mình, không muốn ở lại Tần gia, mọi thứ đều bị ép buộc, hắn ta suy nghĩ một chút, hỏi nàng: “Vậy nàng có muốn về Lạc Dương một chuyến không? Tuy chưa đến Giang Châu, nhưng sau Tết có thể đi Lạc Dương một chuyến. Sau đó ta sẽ viết thư cho biểu tỷ, ta sẽ bảo người đưa đến Giang Châu cho nàng.”
Diêu Vọng Nam ngây người, hỏi lại hắn để xác nhận: “Về Lạc Dương sao?”
“Ừm.”
Nàng hỏi: “Vậy chàng có đi cùng không?”
Trên cổ Tần Vũ vẫn còn nhìn thấy vết sẹo đỏ, hắn ta không muốn gặp người nhà nhạc gia, và hắn ta cũng không muốn bị nàng ghét bỏ, liền đáp: “Ta không đi, phụ thân bảo ta sau Tết trùng tu gia phả, đối chiếu nhiều chỗ sai sót, ta phải đi làm rồi.”
“Ồ, được, vậy sau Tết ta đi Lạc Dương.” Diêu Vọng Nam vui vẻ đi vào nhà.
Đến tối, nàng suy nghĩ kỹ lại, lại bắt đầu do dự.
Vì mẫu thân nàng hai hôm trước mới nhờ người gửi thư, hỏi nàng có thai hay không, có cần mời đại phu lớn tuổi ở Lạc Dương đến xem không.
Nàng vừa về, trước hết là một mình, không có phu quân đi cùng thì không hay, lại không có thai, còn chạy về nương gia, người khác sẽ có nhiều lời đồn đoán, mẫu thân nàng cũng sẽ lo lắng, nói không chừng còn đuổi nàng về.
Hơn nữa còn có công công bên này nữa…
Tính ra nàng vào cửa cũng đã một năm rưỡi rồi, Tần Vũ bị công công đuổi vào phòng cũng đã hai tháng rồi, nàng không hề có tin tức gì, còn chạy về nương gia, công công nhất định sẽ không vui.
Nàng trằn trọc, không ngủ được, không biết có nên về hay không.
Sau đó nàng liền nghe thấy tiếng ho từ phía Tần Vũ.
Thì ra hắn ta vẫn chưa ngủ.
Đằng nào cũng không ngủ được, nàng liền khoác áo choàng đứng dậy, bưng một cây đèn cầy chạy đến sương phòng phía đông của Tần Vũ.
Tần Vũ trên giường cảm thấy ánh sáng, đang lấy làm lạ, vừa định ngẩng đầu, liền nghe thấy giọng của Diêu Vọng Nam: “Chàng chưa ngủ à?”
Hắn ta giật mình, lập tức ngồi dậy từ trên giường, “Ta…”
Diêu Vọng Nam ngồi xuống mép giường hắn ta nói: “Ta có chuyện muốn nói với chàng.”
“Vậy…” Tần Vũ có chút bối rối, hắn ta trong chăn chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng bằng lụa, lúc này lúng túng dùng chăn che lại, muốn mặc quần áo vào, nhưng quần áo lại ở ngay bên cạnh, Diêu Vọng Nam lại còn ngồi bên giường nhìn chằm chằm vào hắn t.
Hắn ta đành nói: “Vậy ta mặc quần áo trước đã.”
Diêu Vọng Nam chậm chạp, lúc này mới nhận ra hắn ta chưa mặc quần áo, thầm nghĩ hóa ra nam nhân cũng sẽ ngại ngùng.
“Quần áo của chàng ở đâu, ta lấy giúp chàng nhé?” Nàng hỏi.
Tần Vũ vội vàng nói: “Không cần, ta tự lấy.”
Thấy nàng vẫn nhìn chằm chằm vào hắn ta, hắn ta đành nói: “Nàng đợi một lát, ta lập tức đứng dậy mặc quần áo.”
Diêu Vọng Nam một lúc mới hiểu ý hắn ta là muốn mình ra ngoài trước.
Thế là nàng đành phải đứng dậy từ bên giường đi ra ngoài trước, đến gian ngoài, quay lưng vào trong chờ đợi.
Bên trong có tiếng xột xoạt một lúc, không lâu sau phía sau liền truyền đến giọng hắn ta “Bên ngoài lạnh, nàng vào đi.”
Diêu Vọng Nam đi vào, liền thấy hắn ta đã mặc áo khoác dài chỉnh tề, đi giày, là loại có thể búi tóc là có thể ra ngoài gặp người, không giống mình, chỉ khoác một chiếc áo choàng.
Tần Vũ nghiêm chỉnh ngồi xuống bên bàn, hỏi nàng: “Chuyện gì, nàng nói đi.”
Nàng đành phải đến ngồi xuống bên bàn, đáp: “Chỉ là ta muốn hỏi, phụ thân chàng có nói gì khác không? Có hỏi chuyện có thai hay không? Có nói xấu ta, không hài lòng về ta không?”
Ban đầu nàng quả thực không muốn gả vào đây, nhưng đã gả vào rồi, thật sự làm loạn đến mức khiến công công chán ghét, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Tần Vũ vội vàng nói: “Không có, nàng đừng nghĩ nhiều, phụ thân bình thường không mấy khi hỏi chuyện hậu trạch, hơn nữa gần đây đại ca gặp nguy hiểm, phụ thân tâm trí đều ở Nhạc Dương, lại là cuối năm, việc đón tiếp tiễn đưa bận rộn hơn trước rất nhiều, ông ấy chưa từng nhắc đến nàng.”
“Ồ…” Nhìn từ đây, hình như sau Tết không rảnh để ý đến mình sao? Vì Tần Gián muốn cưới Cẩn Tri mà, đây là chuyện lớn.
Tần Vũ dường như đoán được nỗi lo lắng của nàng, nói: “Chuyện đi Lạc Dương nàng không cần lo lắng, đến lúc đó ta sẽ nói là ta bảo nàng về thăm nhà, phụ thân tuyệt đối sẽ không nói gì, cho dù có chuyện gì muốn cằn nhằn, cũng chỉ là cằn nhằn với ta vài câu, ông ấy sẽ không đích thân trách mắng nàng đâu, nàng yên tâm, phụ thân hiền hòa hơn mẫu thân ta nhiều, bình thường không mấy khi nổi giận.”
Lâu như vậy rồi, Diêu Vọng Nam cũng đã hiểu rõ tính tình của công công, quả thực không mấy nghiêm khắc. Còn về phía lão Hầu gia thì sao…
Lão Hầu gia thì thiên vị trưởng tôn, dù Tần Gián bị cách chức, ông ấy vẫn thiên vị, đối với Tần Vũ – tiểu tôn tử này – thì chưa từng quan tâm đến, mặc kệ hắn thế nào, ngay cả đối với tôn tử cũng vậy, thì khỏi cần nói đến tôn tức phụ, chỉ cần không quá đáng, người ta sẽ không để ý.
Khoảnh khắc này, nàng cảm thấy Tần Vũ cũng giống mình, một người là nữ nhi, bị đặt tên “Vọng Nam” (mong con trai), trong nhà luôn quan tâm đến đệ đệ hơn; một người là tiểu tôn tử bị đại ca che khuất hào quang, dù bản tính thiện lương, làm việc tỉ mỉ cẩn thận, nhưng lại không được coi trọng.
Nàng thở dài trong lòng, vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy vết sẹo đỏ lộ ra trên cổ hắn, lại nhớ đến lúc nãy ở bên giường nhìn thấy vết sẹo của hắn kéo dài xuống cổ vẫn còn rõ nét, liền không kìm được nói: “Có thể cho ta xem người chàng được không?”
Nói xong lại lập tức giải thích: “Xem vết thương của chàng.”

 

 

Bình Luận (0)
Comment