Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 85

Giờ tuất, Định Quốc Công cùng Khương Nịnh Bảo nói về mọi việc xảy ra tại lễ tắm rửa ba ngày, hạ nhân bên vinh hỉ đường vội vã đến đây bẩm báo, Kỳ nhi cùng Lân nhi đột nhiên khóc rống không thôi.

Những đứa nhỏ bình thường chỉ cần ăn no, sau đó dỗ một chút liền ngủ, rất ít khi nháo. Tạ lão phu nhân và Hoàng ma ma nhạy cảm phát hiện , hai đứa trẻ lần này khóc rống không giống bình thường. Vội vàng phái người vào cung mời thái y, đồng thời phái người thông báo cho phu thê Định Quốc Công.

" Quốc Công Gia, thiếp lo lắng cho hai đứa trẻ ".

Khương Nịnh Bảo cả khuôn mặt tràn ngập lo lắng, hận không thể lập tức đi thăm hai đứa bé, bị Định Quốc Công ngăn cản, nàng vừa mới sinh con, bên ngoài trời đông giá rét, nếu không may bị nhiễm lạnh, liền ảnh hưởng không tốt đến thân thể.

" Để ta đi xem một chút " Định Quốc Công nói.

" không được, thiếp cũng phải đi , thiếp sẽ mặc thật kĩ không để bị nhiễm lạnh". Khương Nịnh Bảo không muốn phải một mình chờ đợi, nàng cũng muốn biết hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì.

Định Quốc Công cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, đem Khương Nịnh Bảo mặc kín, tay dài duỗi ra, ôm cả người nàng vào trong ngực, trầm giọng nói " ta ôm nàng qua đó".

Khương Nịnh Bảo không có từ chối, tựa đầu vào lồng ngực rộng lớn của hắn " Quốc Công Gia, chúng ta mau đi thôi ".

Định Quốc Công lập tức ôm nàng ra khỏi căn phòng ấm áp, gió rét thấu xương, tuyết bay thưa thớt, nhưng Khương Nịnh Bảo cũng không cảm thấy rét lạnh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng thở trầm ổn của Định Quốc Công.

Xuân Hỉ cùng Xuân Nhạc hai mặt nhìn nhau.

Ra khỏi viện tử, hàng lang bên ngoài treo từng chiếc đèn lồng, nổi bật trong đêm đông giá rét, mang đến một chút ấm áp.

Vinh Hỉ đường đèn đuốc sáng trưng.

Lúc Định Quốc Công ôm Khương Nịnh Bảo tới, tất cả chủ tử trong phủ đều đông đủ. Tiếng hài tử khóc khàn cả giọng khiến tim Khương Nịnh Bảo đau đớn như muốn vỡ tan.

Định Quốc Công cũng cảm thấy trái tim co thắt lại, tay ôm Khương Nịnh Bảo cũng siết chặt, nổi đầy gân xanh. Tạ lão phu nhân cùng Hoàng ma ma vẫn đang cố dỗ dành bọn nhỏ.

" Quốc Công Gia, thả thiếp xuống " Khương Nịnh Bảo giãy giụa thoát khỏi lồng ngực Định Quốc Công, bước nhanh đến trước mặt hai đứa bé đang không ngừng khóc, ôm một đứa từ trong tay Hoàng ma ma.

" Kỳ nhi, ngoan, không khóc ".

Kì quái là Kỳ nhi vừa khóc đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, thở không ra hơi, được Khương Nịnh Bảo ôm vào trong ngực liền đình chỉ, khẽ thút thít.

Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng thở ra, nhìn bộ dạng nhu thuận của nó liền cảm thấy trái tim mềm mại, cúi đầu xuống, nhịn không được liền hôn lên gương mặt trắng nõn của nó.

Tạ Cảnh Dực nhìn cảnh này, đáy mắt thoáng qua một chút quan tâm.

" Nịnh Bảo, đứa nhỏ này tại sao cũng tới? " Tạ lão phu nhân nhìn Khương Nịnh Bảo dĩ nhiên chạy đến đây, nhưng thấy Kỳ nhi ngừng khóc, cũng không muốn quở trách Khương Nịnh Bảo, lập tức ôm Lân nhi cũng đa đang khóc nhét cho Khương Nịnh Bảo. Kì tích là Lân nhi cũng ngừng khóc.

Tạ lão phu nhân giúp nàng ôm một đứa, Lân nhi lần nữa khóc lớn. Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Thái y còn chưa tới, hai tiểu chủ tử ở trong tay mẫu thân đều yên tĩnh, nhưng vừa rời khỏi tay Khương Nịnh Bảo liền khóc khàn cả giọng.

Ba ngày này đều không có xảy ra chuyện gì, chỉ có sau lễ tắm rửa ba ngày liền xuất hiện tình trạng đứa nhỏ khóc rống, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.

Tạ lão phu nhân trong đầu lóe ra ý nghĩ, Khương Nịnh Bảo thể chất đặc thù không sợ sát khí của con trai, hai đứa trẻ vừa được nàng ôm cũng ngừng khóc " có thể nào bị người yểm trấn rồi? "

" Nếu thật bị người yểm trấn, hẳn là Quốc Công Gia cũng có thể ôm " Khương Nịnh Bảo cũng cảm thấy, chính mình còn là thai xuyên, nàng tin tưởng quỷ thần, trong sách còn xuất hiện Từ tiên cô , với bậc này đạo hạnh nhưng là bị Định Quốc Công giết chết rồi.

" Có muốn ôm thử đứa nhỏ hay không? " Tạ lão phu nhân do dự hỏi con trai đứng cách đó không xa, trong lòng có lo lắng... Nhưng có lẽ cháu trai cũng không sợ sát khí của hắn.

" Thiếp cảm thấy có thể thử " Khương Nịnh Bảo nói xong, cắn răng ôm đứa nhỏ lại gần.

Định Quốc Công thấy nàng ôm hai đứa con trai tới, theo phản xạ muốn lui về sau, sợ sát khí trênngười gây tổn thương cho đứa nhỏ , Khương Nịnh Bảo thấy thế tim giống như bị đâm một cái, chóp mũi chua xót, hốc mắt ẩn lệ, quát lên một tiếng " không cho phép lùi lại ".

Định Quốc Công toàn thân cứng đờ, lâm vào khó xử.

" Thiếp sẽ ôm Kỳ nhi Lân nhi chậm rãi tiếp cận chàng, nếu không thích hợp sẽ lập tức lui lại ".

Khương Nịnh Bảo ôm Kỳ nhi Lân nhi đã ngừng khóc từng bước từng bước đi về phía Định Quốc Công, tất cả mọi người ở đây đều nín thở ngưng thần, khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Định Quốc Công cũng khẩn trương đến nỗi trái tim đập nhanh, không dám cử động, cực lực thu lại khí tức của bản thân. Thẳng đến khi Khương Nịnh Bảo đi đến trước mặt hắn , hai đứa nhỏ không có dị dạng gì.

Định Quốc Công luôn luôn lạnh lùng kém chút nữa thất thố.

Mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, Tạ lão phu nhân vui mừng đến phát khóc, Hoang ma ma âm thầm lau khóe mắt. Tạ Cảnh Dực trong lòng dao động.

" Quốc Công Gia, bọn nhỏ không sợ chàng đâu " Khương Nịnh Bảo tay ôm đứa nhỏ đã sớm ướt đẫm mồ hôi, nàng vừa rồi kì thật rất khẩn trương, may mắn là trực giác của nàng không sai.

Nàng lộ ra nụ cười xán lạn, đem Kỳ nhi nhét vào trong tay Định Quốc Công đang khẩn trương đến nỗi luống cuống tay chân.

Kỳ nhi không khóc... thật sự không khóc.

Đổi qua Lân nhi cũng vậy.

Định Quốc Công cả thân thể căng cứng, bàn tay lớn cứng nhắc ôm lấy Lân nhi, trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc, hai đứa con của hắn không sợ hắn , thật tốt, thật tốt.

Khương Nịnh Bảo ôm Kỳ nhi đến cho nhũ mẫu, nhũ mẫu ôm một cái, đứa bé liền khóc, mấy người Tạ lão phu nhân cũng thử một lần, vẫn là như thế.

Tạ lão phu nhân lần này càng thêm khẳng định hai đứa cháu trai bị người yểm trấn hoặc là dính vào mấy thứ bẩn thỉu, người ở chỗ này trong lòng cũng có cùng suy nghĩ với lão phu nhân.

Lúc này, Triệu quản gia đã mời Trần thái y cùng tôn thái y tinh thông nhi khoa đến, Triệu quản gia vừa tiến đến, liền thấy Định Quốc công thận trọng ôm tiểu thiếu gia, khiếp sợ đến nỗi bước chân lảo đảo một chút.

"Lão phu nhân, thái y đến."

"Nhanh để bọn họ kiểm tra một chút, Nịnh Bảo, đem Kỳ Nhi cùng Lân Nhi ôm tới." Tạ lão phu nhân vội vàng nói.

Trần thái y cùng tôn thái y có chút kỳ quái, Triệu quản gia không phải nói hai tiểu chủ tử khóc rống không ngừng sao?

Khương Nịnh Bảo đem hai đứa bé ôm tới đặt ở trên giường, nàng an vị bên người đứa bé, có lẽ là có khí tức của nàng, hai thằng nhóc không khóc nháo nữa.

Trần thái y cùng tôn thái y nghe xong Tạ lão phu nhân thuật lại, trên mặt đều là không thể tưởng tượng nổi, tỉ mỉ kiểm tra cho hai thằng nhóc một lần, tã lót cũng cẩn thận xem qua, liền ngay cả hai người nhũ mẫu đều không có bỏ qua, không có phát hiện vấn đề gì.

Hai người nhíu mày.

"Nịnh Bảo, con rời đi một chút." Tạ lão phu nhân nghĩ nghĩ, phân phó một câu.

Khương Nịnh Bảo rời giường, Kỳ Nhi cùng Lân Nhi đột nhiên khóc lớn lên, hai vị thái y giật nảy mình, vội vàng lần nữa chẩn bệnh cho bọn nhỏ.

một chén trà qua đi , hai vị thái y mồ hôi lạnh chảy xuống, dĩ nhiên kiểm tra không ra nguyên nhân.

Khương Nịnh Bảo đau lòng nhìn hai con trai khóc đến thở không ra hơi, cũng nhịn không được nữa qua ngồi ở bên cạnh nó, hai cánh tay vuốt ve khuôn mặt của bọn nó.

"Kỳ Nhi, Lân Nhi, ngoan, mẹ ở đây, không khóc!"

Hai thằng nhóc lập tức ngừng tiếng khóc.

Hai vị thái y: "..."

Tôn thái y chần chờ một chút, bất đắc dĩ nói: "Lão phu nhân, hai vị tiểu thiếu gia không có sinh bệnh, thân thể khỏe mạnh, đoán chừng là dính vào đồ không sạch sẽ, hoặc là bị người yểm trấn."

Loại tình huống này kỳ thật rất phổ biến, có một số ít người đạo hạnh kém ác độc chuyên hại người.

Quốc Công phu nhân thể chất đặc biệt tất cả mọi người đều biết được, nàng không sợ Quốc Công Gia trên thân mang sát khí, có nàng ở bên người hai vị tiểu thiếu gia, đồ không sạch sẽ không dám tới gần.

Định Quốc công lại càng không cần phải nói.

Cho nên hai cái tiểu thiếu gia được Định Quốc công cùng Quốc Công phu nhân ôm mới không khóc, sựtình phiền toái, Tạ lão phu nhân đưa tiễn hai vị thái y về, quyết định ngày mai đi Thanh Thủy Tự mộtchuyến mời cao tăng tới.

Về phần hai thằng nhóc, thì bị Khương Nịnh Bảo cùng Định Quốc công ôm về chủ viện.

Về phần ai yểm trấn hai thằng nhóc, Định Quốc công đêm nay bề bộn nhiều việc, hắn cùng Khương Nịnh Bảo đều hoài nghi thủ phạm là Dương Thư Thanh, nhưng Dương Thư Thanh chưa hề tiếp cận qua hai thằng nhóc.

Chứ nói chi là các nữ quyến khác.

Yểm trấn ngoại trừ cần ngày sinh tháng đẻ, còn cần thứ khác như quần áo hoặc là sợi tóc móng tay, những thứ này Khương Nịnh Bảo được Hoàng ma ma căn dặn, nàng đều rất chú ý.

Cho hai thằng nhóc tắm ba ngày là thuộc hạ của Định Quốc Công cùng gia quyến, người đáng giá tín nhiệm, quà thu được ở lễ tắm ba ngày đều nhất nhất kiểm tra qua,không có bất cứ vấn đề gì.

sự tình lập tức lâm vào trong bế tắc.

Khương Nịnh Bảo trực giác việc này cùng Dương Thư Thanh có quan hệ, nhưng lại tìm không được mộtchút chứng cứ, từ khi Dương Thư Thanh đến phủ, nhất cử nhất động của nàng ta đều bị Hắc Y thân vệ bí mật giám thị.

Nàng đọc lại nội dung cuốn sách ở trong đầu một lần nữa, đều không tìm ra một chút dấu vết.

Quả nhiên không hổ là nữ chính.

không có chút nào có thể khinh thường.

Dù là nàng ngàn phòng vạn phòng, vẫn là xảy ra chỗ sơ suất.

Khương Nịnh Bảo mấp máy môi đỏ, lần này giao phong, nàng thua một nước.

Định Quốc công phủ đột nhiên mời thái y, động tĩnh rất nhanh lọt vào trong mắt kẻ để ý, trong phủ Tần Vương Dương Thư Thanh nhìn gương đồng lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Đừng tưởng rằng nàng không biết, nàng hôm nay tại Định Quốc công phủ một mực bị người giám thị.

Khương Nịnh Bảo xác thực đem đứa bé bảo hộ đến cực kỳ chặt chẽ, không có để cho người ngoài ôm vào tay, chỉ là để mọi người ở khoảng cách gần nhìn xem, nhưng là, nàng thủ đoạn mười phần bí ẩn , không có ai có thể nhìn thấu.

Dương Thư Thanh cũng không có tận lực tiếp cận đứa bé của Khương Nịnh Bảo.

Nàng ta ở lại lễ tắm ba ngày, sau khi kết thúc, không có trực tiếp rời đi , cố ý dùng lời buồn nôn để khiêu khích Khương Nịnh Bảo cũng là vì không khiến người khác hoài nghi, ai chẳng biết nàng ta cùng Khương Nịnh Bảo có cừu oán, nếu như nàng không làm như vậy, mới có thể càng lộ ra điểm khả nghi.

Chính là Khương Nịnh Bảo hoài nghi đến trên đầu nàng, cũng tìm không thấy chứng cứ.

Dương Thư Thanh tưởng tượng Khương Nịnh Bảo hai tìm không được nguyên nhân hai đứa bé xảy ra chuyện, trong lòng một trận thoải mái, khuất nhục lúc trước quét sạch sành sanh.

Đáng tiếc chính là Từ Tiên cô chết quá sớm, nàng từ Từ Tiên cô nơi đó có được đồ vật có chút ít, dùng một chút sẽ ít một chút, ai có thể nghĩ tới hương khí có thể dùng tới đối phó hài nhi vừa ra đời.

Tần Vương phi bây giờ đắc ý, tự cho là nghiêm phòng mưu hại để cho nàng ta không cách nào ra tay, đợi nàng sinh ra đứa bé...

Dương Thư Thanh cười lạnh, một người hai người thật sự coi chính mình thông minh, thật tình khôngbiết, trừ Khương Nịnh Bảo người này làm nàng ta chật vật, những người khác ở trong mắt nàng ta đều là không chịu nổi một kích.
Bình Luận (0)
Comment