Ăn xúc xích của chồng/ hôn môi tí thì sao/ bị gậy th*t giã lên giã xuống bao nhiêu lần/ dùng lưỡi liếm láp lỗ sáo
Khi trời gần sáng, đảo lại đón một cơn mưa như trút, tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ. Dung Tuyết ngủ mê man, cảm giác tai mình được bưng kín, người cũng được ôm chặt trong lồng ngực ấm áp, cậu nhõng nhẽo cọ lên người chồng một cái, liếm môi cái nữa rồi ngủ tiếp.
Vì trời mưa nên Trần Tấn cũng tạm gác công việc đánh cá, hắn nán lại trên giường thêm một hồi, cảm thấy đã đến giờ mới đứng dậy nhào bột, định bụng làm chút sủi cảo cho Dung Tuyết.
Dung Tuyết vẫn luôn không nói, nhưng Trần Tấn biết cậu rất kén ăn, thịt hơi mỡ tí là cũng không ham. Vậy nên hắn làm nhân bằng thịt nạc băm, bỏ thêm nấm hương và lạp xưởng, vừa gói vừa đun nước, thả miếng sau là miếng trước vừa chín.
Thêm vào đó, Trần Tấn cũng nướng số ít viên bột còn lại làm thành bánh nhân thịt, vỏ ngoài giòn rụm, bên trong mềm nước, màu nâu cháy cạnh điểm xuyết giữa lớp nhân vàng mọng, nướng xong dùng dao cắt đôi chiếc bánh, để lộ nhân thịt căng đầy, rất gợi cảm giác thèm ăn.
Mỗi một dân ăn hàng đều có cặp 'mũi chó' cực nhạy với đồ ăn ngon, Dung Tuyết được mùi bánh thơm nức mũi đánh thức, cửa phòng ngủ không đóng, hương thơm mon men lại gần giường cậu, làm cậu suýt thì chảy nước miếng.
Ngoài trời mưa xối xả không ngừng, trong nhà lại ấm áp bình yên.
Dung Tuyết nhanh chóng vệ sinh cá nhân, rồi vào phòng bếp xem Trần Tấn luộc sủi cảo, tiện giúp hắn bóc tỏi pha nước chấm.
Trước kia Dung Tuyết ghét cay ghét đắng sủi cảo, vậy mà từ khi đến nơi này, thưởng thức nhân bánh Trần Tấn chế biến, cậu lại bỗng ngộ ra cái hay của sủi cảo, lớp vỏ mỏng bọc nhân thịt ướp sốt do chính tay A Tấn làm, cắn một miếng quá ư là sung sướng!
Giống như A Tấn ấy, bề ngoài khù khờ vô vị, lạnh nhạt im lìm, nhưng thật ra ấy mà, phần ngon miệng đều giấu hết bên trong, không tự thân nếm thử thì vĩnh viễn không biết hắn là báu vật thế nào!
Sau một bữa cơm tràn trề vui sướng, Dung Tuyết xoa xoa bụng, thỏa mãn đánh ợ một cái.
Không biết vườn rau ra sao rồi, hy vọng sẽ không bị úng nước chết.
Cậu đứng ngưỡng cửa nhìn ra, gió lùa một phát thế là mặt bị mưa tưới cho ướt nhép.
Trần Tấn đứng sau trông thấy, bất đắc dĩ thở dài, đoạn kéo cậu vào, cầm khăn tắm lau mặt cho Dung Tuyết.
"Ngày xưa mẹ em trồng hoa, gió quất phát là gãy, liệu vườn rau nhà mình có sống sót đến lúc tạnh mưa không nhỉ." Dung Tuyết chép miệng lắc đầu, cho rằng mưa dữ quá, lần trước mưa to mấy ngày, rau củ trông ỉu xìu hết cả, hong nắng mãi mới tỉnh, không biết lần này thì sao.
Nghe cậu nhắc tới mẹ, Trần Tấn bỗng ngừng động tác.
'Dung Tuyết' mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không thể có hồi ức gì về mẹ, lần trước Dung Tuyết phát sốt, Trần Tấn nghe cậu gọi mẹ còn có thể xem nhẹ, lần này nếu tiếp tục làm ngơ thì vô lý quá.
Nhưng Trần Tấn không muốn đối mặt với chuyện này.
Dung Tuyết nói xong vốn cũng chưa nhận thấy có gì không ổn, nhưng khi nhìn phản ứng mất tự nhiên của Trần Tấn, cậu mới hiểu mình vừa bại lộ rồi.
"A... A Tấn..." Lo thì lo, nhưng Dung Tuyết vẫn quyết định thẳng thắn với đối phương.
Nhưng Trần Tấn không cho cậu cơ hội thẳng thắn, hắn cầm ô chuẩn bị ra ngoài. Dung Tuyết ngơ ngơ ngác ngác, sốt ruột níu tay hắn lại, "Mưa mà, anh đi đâu thế?" Trần Tấn nhấp miệng, giấu đầu hở đuôi mà chỉ chỉ vườn rau.
"Chẳng lẽ anh định đi che ô cho chúng chắc, vào nhà mau!" Dung Tuyết hoàn hồn, cảm thấy hơi hơi tức giận, làm gì vậy chứ, tự dưng tránh mình như tránh ôn thần!
Mà một khi kích động lên là Dung Tuyết lại dễ đỏ mắt, nhưng thật sự không phải muốn khóc, chỉ đơn thuần là tức giận mà thôi.
Trần Tấn không biết, thấy Dung Tuyết ấm ức như vậy, lập tức đặt ô xuống, không dám khăng khăng ra ngoài nữa, thay vào đó chỉ luống cuống đứng gọn một bên với vẻ mặt tự trách.
Bảo hắn nhu nhược cũng được, ích kỷ cũng được, hắn chỉ không mong Dung Tuyết tiết lộ thân phận thật của mình với hắn, hắn chỉ muốn chung sống với Dung Tuyết như vậy giờ, bình yên sống hết một đời.
Dung Tuyết không biết nỗi lo và sự sợ hãi của Trần Tấn, cậu thở phì phò trở về phòng ngủ, ôm gối nằm lăn trên giường, "Anh biết thừa em không phải 'Dung Tuyết' ngày trước phải không, giờ còn giả bộ cái gì, em không muốn giấu giếm anh mãi, vì em cho rằng câm không có nghĩa là ngốc, ban đầu em không tự nguyện tới nơi này, em cũng không có ý xấu với anh, sao anh lại tránh né chuyện em không phải 'Dung Tuyết'? A... Chẳng lẽ anh có tình cảm với 'Dung Tuyết' trước kia?"
Dung Tuyết ngân giọng: "Cũng phải, nếu không có em, thì anh đã kết hôn với cậu ấy rồi."
Lời nói lẫy luôn là lời gây tổn thương nhất, nhưng Dung Tuyết lại không ngừng được, cuộc sống hiện đại của cậu đang quá tốt đẹp, gia đình yên ấm, tài sản bạc triệu, vậy mà bỗng dưng vô cứ xuất hiện tại nơi này, thay thế một người tự sát, dù tính cậu có lạc quan tích cực đến đâu thì cũng khó tránh khỏi những lúc chạnh lòng.
Cảm xúc dồn nén lâu ngày đột ngột bùng nổ, nước mắt cậu vỡ òa, "Có lẽ anh không đoán được em đến từ đâu, nhưng nếu anh ghét phải biết đến vậy, thì em cũng sẽ không nói, chờ đến khi em đi rồi, anh không tìm được em thì đừng có mà hối hận. Hừ, em có nói anh cũng không tìm được em nữa."
Trần Tấn đứng lặng, ngây ngốc lắng nghe lời lẽ chứa dao từ miệng Dung Tuyết.
Dung Tuyết không hề quá khích, nhưng cậu có phần mỉa mai nói mát, chẳng qua lời mỉa mai đi kèm nước mắt cậu, lại khiến Trần Tấn phải đau lòng.
Không có giấy bút trong tay, mà Trần Tấn cũng không có tâm trạng loay hoay viết chữ, hắn bước tới bên giường, cúi người ôm Dung Tuyết vào lòng, nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu.
Dung Tuyết dùng dằng muốn đẩy hắn ra, nhưng đẩy chưa được hai cái đã bắt đầu rơi nước mắt, nước mắt như diều đứt dây, càng chảy càng dữ dội, "Anh đã không quan tâm em là ai như vậy thì còn ôm cái mẹ gì! Anh biết anh đang ôm ai chắc hu hu..."
Trần Tấn nghe vậy vừa ôm Dung Tuyết chặt hơn, vừa cắn dái tai cậu.
"Anh đừng có hôn em..." Dung Tuyết bĩu môi né tránh Trần Tấn, "Anh nghĩ thế nào, anh lấy giấy viết rõ ràng cho em..."
Trần Tấn gật đầu, nhanh chóng đứng dậy tìm giấy bút viết chữ.
Dung Tuyết giận nhanh mà nguôi cũng nhanh, nhân lúc Trần Tấn đi tìm giấy bút, cậu nức nở một hồi là tỉnh táo lại, cậu biết thật ra Trần Tấn không có lỗi gì, Trần Tấn chỉ không muốn biết cậu thật sự là ai mà thôi.
Nghĩ đến đây Dung Tuyết càng méo miệng muốn khóc.
Nếu Trần Tấn chỉ đơn giản là cần một người vợ, mà không phải muốn yêu đương với cậu, vậy thì phải làm sao đây, trái tim nhiệt huyết của cậu ném đi đâu rồi?
Trần Tấn trở lại rất nhanh, cầm theo một tờ giấy viết siêu ẩu, Dung Tuyết khóc mờ cả mắt, nhìn mãi chẳng hiểu hắn viết con quỷ gì.
Dung Tuyết cũng thây kệ, nghĩ bụng yêu ai thì yêu, thế là cậu trực tiếp phun sạch họ hàng hang hốc nhà mình cho Trần Tấn nghe, xong xuôi lại nhìn chằm chằm Trần Tấn, "Em không phải ma, nhưng có lẽ em đã chết một lần rồi. Anh có tiếp thu được không, nếu không được thì em... em sẽ nghĩ cách trả lại tiền sính lễ cho anh."
Trần Tấn vốn tưởng Dung Tuyết cùng lắm sẽ là một tiểu thiếu gia tùy hứng gả thay, có lẽ là có quan hệ song sinh với 'Dung Tuyết' trước đây, vì gặp biến cố mà hai người chia cắt, đến tận khi trưởng thành mới tìm lại được nhau, không ngờ Dung Tuyết lại nói em ấy đến từ tương lai, chuyện này vượt quá phạm vi nhận thức của Trần Tấn, thế nên hắn nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Tuy nhiên dù phi lý nhưng hắn vẫn không hề hoài nghi tính chân thực trong lời Dung Tuyết, vì Dung Tuyết hoàn toàn không có lí do để lừa gạt hắn.
Hắn viết trên giấy: Không li hôn.
"Anh không để bụng thật sao?"
Trần Tấn: Không
Dung Tuyết tủi thân: "Vậy sao anh không muốn biết em là ai, anh sợ gì chứ?"
Trần Tấn: Sợ em đi. Đừng đi.
Đến từ tương lai, chẳng trách Dung Tuyết vừa nói: em có nói anh cũng không tìm được em nữa.