Gả Cho Chàng Đánh Cá Bị Câm

Chương 15

Cưỡng hôn/ sợ ngu người/ anh là ai/ có biến thái/ con còn chưa đủ thảm chắc/ đây không phải háo sắc sao!/

Âm thanh dồn dập của xe cứu thương văng vẳng mãi bên tai, một cậu trai trẻ máu me be bét được đưa lên cáng, môi cậu tái nhợt, khuôn mặt đầy vết máu, mắt nhắm nghiền, rồi lại cố gắng mở ra, dường như đang tìm kiếm người nào, hoặc như muốn xác nhận một điều gì đó.

Cổ Dung Tuyết cứng ngắc, hình ảnh xung quanh đè lên nhau, choáng váng và đau đớn, khoảnh khắc xe cộ va chạm, cậu cảm giác mình đã mơ một giấc mơ xa xôi và đằng đẵng, ở đó có bầu trời xanh thẳm, sóng biển dập dờn...

Ngoài tiếng xe cứu thương ồn ào, cậu còn nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của mẹ, bàn tay cậu được nắm chặt, nhưng toàn thân cậu tê dại, không có bất kỳ cảm giác nào.

Cậu nhắm mắt, cảm giác thiếu mất thứ gì đó cứ gờn gợn trong lòng, chỉ là một khi hôn mê thì sẽ hoàn toàn quên sạch.

Ý thức chìm vào giấc ngủ say.

...

Mấy ngày sau, tại bệnh viện thành phố Tân Kinh.

Khăn mặt ấm áp chợt kề lên má, Dung Tuyết choàng tỉnh, quay đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều con trai ạ, chỉ là một giấc mơ thôi, nào có gì để nhớ lại." Mẹ Dung cũng đã hồi phục sau lần khủng hoảng ngày ấy, dù trên mặt bà vẫn còn tiều tụy, nhưng tâm trạng đã khá lên nhiều.

Bà nhìn Dung Tuyết đầy quở trách, nhưng tay vẫn nhẹ nhàng lau mặt cho cậu, "Con hôn mê mấy ngày rồi, tỉnh lại cũng không nói chuyện với mẹ sao."

Dung Tuyết bị băng kín cả trán, đùi và cánh tay, cổ đeo nẹp, không nhìn mặt còn tưởng cậu là xác ướp đang được quấn băng dở nữa.

Cậu ỉu xìu: "Có gì mà nói chứ ạ, con tỉnh lại hai giờ mẹ đã càm ràm mòn tai con rồi á."

"Mẹ bảo con nhìn đường cho cẩn thận còn không phải là vì tốt cho con à?"

Dung Tuyết rất bất đắc dĩ: "Mẹ, là do chiếc xe đất tự dưng vượt đèn đỏ mà, con đã cẩn thận lắm rồi ấy. Mẹ xem con thảm chưa này, mẹ đừng nói, đừng để con cứ phải nhớ lại chuyện này, con trai mẹ giữ mạng dưới tay hung thần đường phố không dễ đâu á, nói nữa là con ngốc luôn đấy..."

Mẹ Dung tặc lưỡi, để khăn vào chậu nước, "Sao con nói nhiều thế, mẹ nói một câu con cãi lại mười câu rồi đấy."

"Nào có, ban nãy mẹ nói một trăm câu con có cãi lại câu nào đâu!"

"Đấy là mày phớt lờ mẹ thì có!"

Hai người liếc nhìn nhau một cái, đồng thời thở phì: "Hừ!"

Ba Dung hút thuốc xong trở vào, từ ngoài nghe được tiếng hai mẹ con bên trong, toát giọt mồ hôi vô hình, đẩy cửa: "Tôi mới rời đi có mấy giây mà hai mẹ con đã kịp cãi cọ rồi?"

Ông nhìn Dung Tuyết, ánh mắt toát ra vẻ uy nghiêm của bề trên: "Ông bà ngoại với ông bà nội con biết con tỉnh lại, đều đang trên đường tới đây, lát nữa xốc tinh thần lên, để ông bà đến thăm còn yên lòng, biết chưa?"

Dung Tuyết quay phắt đầu: "Hừ!"

Rất ngúng nguẩy, làm như cơ thể không có chút vấn đề nào.

Cũng dễ hiểu thôi, vì toàn thân cậu chỉ có trán là đáng băng lại, còn những vết thương khác trên người cùng lắm chỉ là trầy xước, thậm chí không có lấy một khúc xương rạn nứt.

Hiện trường tai nạn máu me be bét, nhưng không biết tại sao thương tích trên người lại ít ỏi vô cùng, dĩ nhiên đây là điềm lành, nhưng ba Dung vẫn nhờ bệnh viện bọc Dung Tuyết thành xác ướp.

Chưa kể câu nói đầu tiên Dung Tuyết nghe được khi tỉnh dậy là: "Cục cưng, xương con tan nát hết rồi, sợ là về sau không xuống giường được nữa." Dọa cho Dung Tuyết sợ ngu người.

"..." Lúc này ba Dung đang mím chặt môi, "Được rồi, dù đúng là do ba đề xuất bọc con thành kiểu này, nhưng cũng chỉ vì ba muốn cho con một bài học nhớ đời thôi, tóm lại mai mới được tháo, đừng mơ tưởng nhiều."

Dung Tuyết lén lút đảo mắt, thầm nghĩ, đâm xe không làm cậu bị thương, nhưng lời dọa nạt của ông bà già lại làm đầu cậu hỏng bét luôn rồi!

"Thế để vậy không sợ dọa hãi ông bà con hở."

Mẹ Dung cười tít mắt: "Ông bà con vẫn ở đây chăm con mãi, mấy vết thương trên người con ông bà còn biết rõ hơn mẹ ấy chứ."

Dung Tuyết dùng dằng: "Con nói thật, dù đúng là con vừa đi vừa nhìn điện thoại, nhưng mà ba mẹ thế này là quá đáng lắm luôn, con vẫn là bệnh nhân đấy, anh con đâu rồi, con muốn tìm anh, để anh phân xử cho con!"

Không ai quan tâm đến cậu.

Bỗng nhiên, có người gõ cửa phòng bệnh, mẹ Dung tưởng là ông bà Dung Tuyết tới, liền vội vàng đi ra mở cửa.

Không ngờ lại là người nhà họ Trần.

"Ấy, bà Trần đấy hả, lâu lắm không gặp." Mẹ Dung tươi cười tiếp đón, bà còn chưa kịp đến gần mẹ Trần, đã thấy một cậu thanh niên vóc dáng cao to bước ra từ phía sau mẹ Trần, cậu ta gấp gáp bước vào phòng bệnh, đứng bên giường Dung Tuyết, nhìn chằm chằm Dung Tuyết.

Mọi người đều giật nảy mình, đặc biệt là Dung Tuyết đang bị băng bó toàn thân.

Dung Tuyết kinh hãi: "Xin... chào?"

Chàng thanh niên có vẻ rất cuống cuồng, nhưng lại không nói một lời, chỉ nhìn Dung Tuyết từ trên xuống dưới, thấy Dung Tuyết quấn vải trắng toàn thân, hốc mắt ngày càng đỏ ửng, cuối cùng khóc hẳn luôn.

Còn khóc rất là... hừm...

Dù miêu tả thế này thì hơi dị, nhưng thật sự cứ như là vợ mất vậy.

Dung Tuyết:???

Mọi người trong phòng bệnh:???

"Này, anh không sao đấy chứ..." Dung Tuyết hoàn hồn đầu tiên, điên cuồng nháy mắt ra hiệu với mẹ mình, bố này là ai thế, mau kéo anh ta đi!!! Kỳ lạ thật, cảm giác tinh thần không bình thường cho lắm.

Mẹ Dung đứng ngoài chỉ chỉ mình, rồi lại chỉ chỉ cửa.

Dung Tuyết gật đầu, đúng đúng đúng, mẹ mau kéo ổng đi!

Mẹ Dung xoa cằm: Chà, ý là để các mẹ ra ngoài trước ấy mà.

Bà quan sát chàng thanh niên tuấn tú mới vào chốc lát, đã hiểu, chắc đây là cậu cả đi du học nhà họ Trần hả, chẳng lẽ lại là bạn trai Tuyết Nhi nhà mình? Thấy Tuyết Nhi bị thương nên đau lòng?


Tinh thần hóng chuyện bốc cháy ngùn ngụt, thế rồi bà rất 'nghe lời' mà kéo cả mẹ Trần lẫn ba Dung ra ngoài, không quấy rầy thời gian chuyện trò của đôi trẻ.

Dung Tuyết tuyệt vọng nhìn theo bóng lưng mẹ, nhưng chẳng dám kêu than.

Không phải chứ má! Con nhờ mẹ kéo tên này đi cơ mà, sao mẹ lại bỏ của chạy lấy người rồi!!!

"Đại ca, có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng khóc, chỗ kia có giấy ăn anh tự rút một tờ nhé, tay thằng em đây tạm thời không tiện lắm, ha ha ha." Dung Tuyết cười giả lả.

"A..." Giọng nói của chàng thanh niên rất khàn, cứ như mấy chục năm trời không mở miệng nói một câu nào, giờ đang cố gắng nặn âm thanh ra vậy, "A Tuyết..."

"Hở, anh cứ nói đi, anh đang bị cảm cúm hả? Giọng hơi khàn ấy ha ha..." Dung Tuyết tiếp tục cười xã giao, để lộ hàm răng trắng bóc, nhưng thật ra lòng đang giật mình gần chết.

Trần Tấn chau mày, vuốt ve khuôn mặt Dung Tuyết, hắn biết đây là Dung Tuyết của hắn, không phải ai thay thế gì ai nữa, nhưng hắn không thích Dung Tuyết nhìn mình xa lạ như thế, càng không thích... Dung Tuyết khiến bản thân thê thảm như vậy.

Sao lại bị thương đến thế này.

Đàn ông rơi lệ ắt không phải chuyện đùa, trong ký ức của hắn, mười mấy năm qua chưa một lần rơi nước mắt, nhưng lúc này lại chẳng thể cầm lòng.

Sau khi cổ họng có vấn đề, hắn đã im lặng suốt mười mấy năm. Run rủi thế nào, hắn còn chưa lên thành phố khám bác sĩ cùng Dung Tuyết, cổ họng đã tức khắc tự lành.

Trên đường tới đây, hắn quan sát cảnh vật qua ô cửa kính, đây chính là tương lai trong miệng Dung Tuyết, một thế giới phồn hoa Trần Tấn chưa từng chứng kiến.

Hắn không vui vẻ, hắn hoài niệm thuở xưa.

Hắn cúi người, dưới ánh nhìn thảng thốt của Dung Tuyết, dịu dàng hôn lên đôi môi đỏ hồng của cậu.

Dung Tuyết trợn trừng hai mắt, đầu rụt thẳng về sau, thấy người đàn ông vẫn định hôn tiếp, liền mặc kệ hết thảy, lôi theo cả đống băng vải nhảy xuống giường: "Ba!!! Mẹ!!! AAA!!! Biến thái!!! A a a!!!"

Mẹ Dung vừa nghe mẹ Trần kể chàng trai kia cũng không phải cậu con cả đi du học nhà họ Trần, mà là cậu út vẫn luôn ngây dại bấy lâu, bà nhớ lại hành động kỳ lạ vừa rồi của hắn, nhất thời bất an, mà ngay sau đó lại nghe được tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết của thằng con nhà mình.

Phải cứu con trai!!!

Mọi người bên ngoài vội đẩy cửa vào, chỉ thấy trong phòng bệnh đã loạn cào cào.

...

Nhà họ Trần cũng là danh môn thế gia có tiếng ở thủ đô.

Đứa nhỏ nhất tên là Trần Tấn, nghe nói mới sinh ra đã khuyết thiếu bảy phách, các đại sư nổi tiếng đều nhận định như vậy, gọi hồn vô dụng, nói cái gì mà... bảy phách không ở thế giới này, phải đợi, đợi đến thời cơ thích hợp mới có thể gọi về.

Trần Tấn sống hai mấy năm như xác chết biết đi, ngây ngây dại dại, không bước ra ngoài nửa bước, vậy mà thời cơ thích hợp trong lời đại sư vẫn mãi không tới.

Kết quả, đúng lúc nhà họ Trần đang tuyệt vọng nhất, đại sư bỗng tính thấy thời cơ, liền chạy xe thâu đêm tới nhà họ Trần.

Nghe đồn có một nhóm hòa thượng đến nhà họ Trần tụng kinh suốt ba ngày, cậu út nọ cũng hôn mê trên giường suốt ba ngày ấy.

Ba ngày sau, cậu út nhà họ Trần tỉnh dậy, không còn ngốc nữa, thay vào đó là ánh mắt sắc bén, trông rất có tinh thần, chẳng qua không nói được, chỉ viết trên giấy rằng muốn tìm người, cụ thể là tìm Dung Tuyết.

Thử hỏi trong giới thượng lưu có ai chưa từng nghe danh Dung Tuyết? Tiểu thiếu gia nghịch ngợm phá phách của nhà họ Dung! Hôm trước còn mới gặp tai nạn nữa.

Dĩ nhiên mẹ Trần cũng biết, nhưng bà không hiểu sao con trai mình lại quen biết đối phương.

Nhưng Trần Tấn muốn tìm, nên người làm mẹ như bà cũng cứ dẫn hắn tới.

Rồi thì, chuyện cứ thế.

Con trai bà cưỡng hôn con trai nhà người ta!

Trời ơi, có phải vẫn chưa gọi được hồn về không...

Đây đây đây đây đây không phải là một tên háo sắc hay sao...
Bình Luận (0)
Comment