Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 45


Chương 45  Tâm ý
 
Mặc dù miệng Vũ Khả nói không tha thứ, nhưng Tạ Kha biết tính cách của Vũ Khả đến cùng rất mềm yếu.
    
Bởi vì con người đó bảo anh im miệng, sau khi tức tối rời đi không lâu bèn quay trở lại, khí thế chẳng hùng hổ chút nào, hỏi, “Tạ Kha, anh bỏ tinh sa hệ hoả ở đâu rồi? Sao em không tìm thấy.”

    
Tạ Kha cười khổ, “Em gọi anh Kha Kha, anh sẽ dẫn em đi lấy.”
    
Vũ Khả: “...TẠ KHA!!”
    ……
 
Trong lúc Tạ Kha và Vũ Khả xảy ra chút xích mích, có lời qua tiếng lại vì chuyện của Cố Huấn Đình thì...
    
Tại biệt thự khác trên đảo Kha Kha...
    
Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình đang dùng bữa sáng cùng nhau, giữa hai người dường như đang bao trùm một không khí không rõ ràng.
    
Nói một cách chính xác là tiểu công chúa cảm thấy như vậy→_→
    
Có lẽ vì chuyện tối qua, mỗi lần ánh mắt anh lướt qua ngón tay cầm đũa của Lục Vãn Vãn, đôi tai sẽ cảm thấy hơi mất tự nhiên.

    
Từ chóp tai lan rộng ra cho đến trái tim, cảm giác mọi thứ dường như vẫn còn lưu lại sự dịu dàng khi được Lục Vãn Vãn bôi thuốc ngày hôm qua, dịu dàng và ấm áp.

    
Còn có chút tê dại.
    
Anh vẫn luôn lo lắng rằng Lục Vãn Vãn sẽ ghê tởm đôi tai của anh.
    
Nhưng từ chuyện ngày hôm qua, có lẽ cô ấy không hề ghét nó?
    
Có thể chấp nhận đôi tai rụng hết lông, thì sẽ có thể chấp nhận hình thú cũng như vậy chứ?
    
Nội tâm Cố tiểu công chúa phong phú, sắc mặt điềm đạm lặng lẽ nghĩ. Anh ăn bát cháo ấm nóng, nghĩ có lẽ hôm nay Phương Phương làm bữa sáng quá nóng, làm cho anh cảm thấy gò má bỏng rát.
    
Hơn nữa, không biết có phải ảo giác của anh không, anh cứ luôn cảm thấy sau khi được Lục Vãn Vãn bôi thuốc lên tai xong, tai anh luôn thấy có hơi ngứa, khiến anh không kìm được muốn đưa tay lên gãi.
    
Nhưng tai ở dưới mũ, anh lại không thể để cho cô biết thật ra tối qua anh vẫn tỉnh, chỉ đành nhẫn nhịn từng trận ngứa kết hợp với cơn đau hoà làm một.
    
Lục Vãn Vãn ngồi trước mặt anh, đuôi mắt thỉnh thoảng xẹt qua tiểu công chúa sẽ thấy trên mũ có chút cử động, cô chỉ cảm thấy vừa đau lòng lại vừa muốn cười.
    
Cô thu lại ánh mắt, ngồi trên ghế, nghĩ thầm lát nữa phải hỏi chuyện tiểu công chúa, bỗng lại thấy có chút căng thẳng.
    
Cô muốn hỏi anh, sau khi kết thúc chữa trị ở hành tinh Man-se-la, anh có dự định gì.
 
Mặc dù đa số thời gian, cô chỉ chung sống bình thường với tiểu công chúa, nhưng có lúc Lục Vãn Vãn vẫn ghi nhớ rằng, Cố Huấn Đình là đối tượng kết hôn tương lai do chính tay có chọn lúc ban đầu.
    
Thật ra Lục Vãn Vãn có thể cảm nhận được, vừa bắt đầu Cố Huấn Đình không phải ghét mình như thế, nhưng điều này không nói lên rằng anh sẽ đồng ý tiếp tục sống chung với cô, thậm chí phát triển lên một quan hệ khác.
    
Suy cho cùng anh lúc ban đầu, cho dù chịu thương tích nặng nề như vậy, cũng không muốn bị ép kết duyên chẳng phải sao?
    
Cô muốn tôn trọng quyết định của Cố Huấn Đình.
    
Hơn nữa...
    
Lục Vãn Vãn có hơi bất lực nghĩ, dựa theo tuổi trung bình của người thú và báo cáo kiểm tra của Tạ Kha, mặc dù lớn hơn mình mấy tuổi, nhưng tiểu công chúa vẫn có một hình thú chưa phát triển hoàn toàn.
    
Vẫn là trẻ con.
    
Vì vậy, dù lần trước anh tặng cho cô một kim cương hồng và đá hệ huyết đó, có lẽ chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, Lục Vãn Vãn cũng không nghĩ theo hướng nào khác.
    
Nghĩ như vậy cô vẫn có chút tiếc nuối và chua xót?
    
Lục Vãn Vãn bây giờ cũng không phân biệt rõ tình cảm của cô với Cố Huấn Đình là gì nữa, cô chỉ biết rằng, nếu như cái tên Cố Huấn Đình mặt mày kiêu ngạo nói muốn rời đi, cô lúc đó hết tám phần không biết phải phản ứng như thế nào.
    
Có lẽ sau một hồi đờ đẫn, cô sẽ cười và nói cô biết rồi.
    
Tâm trạng của cô có hơi lạ thường, tiểu công chúa lập tức phát hiện ra.
    
Lục Vãn Vãn tựa hồ như đang buồn?
    
Cố Huấn Đình khẽ cau mày, anh chưa bao giờ thấy cô để lộ ra sắc mặt như vậy trước mặt anh, anh cử động ngón tay, giả vờ không quan tâm gõ bàn.

    
Lục Vãn Vãn định thần lại, phát hiện “nhãi con” nào đó đang chăm chú nhìn mình.
    
Bờ môi anh óng ánh nước, trông có vẻ hồng hào hơn lúc trước, “Mệt sao?”
    
“Hả?” Lục Vãn Vãn ngây ngốc một lát, “Tôi không mệt...”
    
Cô phản ứng rất nhanh, đôi mắt chùng xuống, “Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”
    
Cố Huấn Đình dừng lại động tác, đôi mắt đen kịt yên tĩnh nhìn cô một cái, rồi cúi thấp đầu, “Được.”
    
Bàn tay Lục Vãn Vãn giấu dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm, hít thở sâu một hơi, cắn chặt răng đánh liều, thẳng thắn nói ra vấn đề chôn vùi trong tim đã lâu.
    
“Cố...Cố tiên sinh...”
    
“Tôi muốn biết, sau khi rời hành tinh Man-se-la...”
    
Lục Vãn Vãn càng nói càng cảm thấy nóng mặt, cũng không dám nhìn đôi mắt hẹp dài và gò má anh tuấn của người đối diện, ban đầu giọng nói rất khí thế, nhưng dần dà càng ngày càng yếu, “Anh...có dự định gì?”
    
Cô nói xong lại có chút hối hận, câu đó vốn muốn nói là “hay là muốn tiếp tục ở cùng với tôi”, nhưng ai ngờ nó như bị cấm chế, làm sao cũng không nói ra được.
    
Nhưng mà...
    
Mặt Lục Vãn Vãn rất nóng, khoé mắt đỏ lên một vùng, cô đã rõ ràng như vậy rồi, chỉ cần không phải là người đàn ông thép, có lẽ đều sẽ có phản ứng nhỉ?
    
Tuy nhiên, lúc nghe được Lục Vãn Vãn nhắc đến “rời đi” và “dự định khác”...
    
Trong tim Cố Huấn Đình phút chốc bao trùm rất nhiều cảm xúc mà anh không thể hiểu rõ.
    
Nhưng nhanh chóng tỏ ra như đã hiểu.
    
Kỳ thực bất kể Lục Vãn Vãn quyết định thế nào, anh đều đã nghĩ qua.
    
Chỉ là, có lẽ vào tối hôm qua, hành động của Lục Vãn Vãn làm anh rung động quá mức, ngập ngừng và tự cho mình là đúng.
    
Đến nỗi bây giờ cô bỗng nhiên hỏi anh tương lai có dự định gì, anh mới buồn một lúc, có chút mờ mịt không biết mình sai ở đâu, ngay cả những kế hoạch đã mô phỏng qua hàng ngàn lần trong đầu cũng không thể diễn tả được.
    
Có lẽ Lục Vãn Vãn vẫn thích người thú có lông hơn.
    
Tiểu công chúa tự chế giễu một lúc, chọn ra một cái mà anh dễ dàng chấp nhận nhất từ trong số vô vàn các lý do mà Lục Vãn Vãn có thể quyết định để thay đổi một đối tượng kết hôn.
    
Anh đắn đo nên trả lời câu hỏi của cô như thế nào, chỉ có điều đôi tai cụp xuống không thể kiềm chế được, cụp xuống rất thấp, rất thấp.
    
Thời gian dần trôi, trong lòng Lục Vãn Vãn dần dần bình tĩnh lại.
    
Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh lạ thường, ngay cả Nhuyễn Nhuyễn đang lăn tròn một bên và Phương Phương đang đan khăn đều dừng động tác lại, màn hình điện tử nhìn nhau, tựa hồ như quan sát được không khí trong phòng bỗng trở nên rất kỳ lạ.
    
Mặt Lục Vãn Vãn không nóng nữa, nhưng hốc mắt lại hồng lên.

    
Cô tưởng tượng mình sẽ vừa mỉm cười vừa nói “tôi biết rồi”, nhưng có một người đã cướp câu nói đó trước.
    
Bàn tay Cố Huấn Đình vốn ở trên bàn đã nhẹ nhàng thu về, dùng sức nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch, anh ngẩng đầu nhưng không nhìn thẳng Lục Vãn Vãn, giọng nói còn trầm khàn hơn bình thường gấp mấy lần, “Tôi biết rồi.”
    
Dưới góc nhìn của cô, dường như còn thấy trên hàng mi dài và cong vút của tiểu công chúa đọng lại một vài hạt nước rất rõ ràng, cô nghe anh vẫn tiếp tục nói, “Trước lúc rời đi, tôi vẫn muốn ở với Phương Phương vài hôm nữa, được không?”
    
Lục Vãn Vãn: “...”
    
Cô tựa hồ nghĩ ra điều gì đó, nhìn Cố tiên sinh trước mặt đang mím môi, giữa hàng lông mày vẫn là vẻ lãnh đạm như cũ, một ý nghĩ đột nhiên dâng lên trong đầu.
    
Suy nghĩ này khiến cô có chút không thể thẳng thắn được, vừa đau lòng, tức giận, lại vừa chua xót, đã lúc này rồi, cái gì mà ngại ngùng, thể diện, tất cả cô đều quên hết.
    
Lục Vãn Vãn nhìn anh, “Cố tiên sinh, lẽ nào anh vẫn luôn cho rằng tôi muốn đuổi anh đi?”
    
Cố Huấn Đình: “...”
    
Đôi đồng tử đảo một lúc, kinh ngạc nhìn Lục Vãn Vãn, rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ là chiếc mũ vốn đang bẹp xuống, đôi tai bên trong như khôi phục lại sức sống, dựng cao trở lại.
    
Lục Vãn Vãn vẫn đang tỉ mỉ quan sát sự biến hoá cảm xúc trên mặt tiểu công chúa: “...”
    
Cô vừa bất lực, đau lòng lại tức giận, không nhịn được nói, “...Tôi, lẽ nào biểu hiện của tôi lúc trước còn chưa đủ rõ ràng sao?”
    
Lần đầu tiên Cố Huấn Đình thấy Lục Vãn Vãn thất thố như vậy, phút chốc không biết làm thế nào, anh khẽ mở to mắt, sắc mặt vẫn rất nhợt nhạt, vết thương trên gò má vẫn chưa lành, nhìn trông có vẻ vừa ngốc, vừa đần, vừa đáng thương, vừa...thê thảm.
    
Sống như một chú mèo lang bạt, nhạy cảm, tự cho là đúng.
    
Lục Vãn Vãn nhìn dáng vẻ của anh, rõ ràng không thể tức giận được nữa.
    
Nghĩ lại thì trong những tháng này trước, bên ngoài anh vô cùng điềm tĩnh, nhưng thực tế sâu bên trong lại rất nhạy cảm và yếu đuối, đến cùng cười không được, khóc cũng chẳng xong.
    
Tâm trạng của cô dần thả lỏng, “Từ trước đến nay, tôi chưa từng muốn đuổi anh đi.”
    
Cô mỉm cười nói, “Vậy nếu Cố tiên sinh không có dự định gì đặc biệt, đợi sau khi kết thúc chữa trị ở tỉnh cầu Man-se-la, hãy trở về hành tinh Tiểu Lộc sống cùng tôi đi.”
    
Tác giả có lời muốn nói: Lục Vãn Vãn: “Anh có biết nhiều lúc em hận anh như khúc gỗ!”
    
Cố Huấn Đình: “...”

 


Bình Luận (0)
Comment