Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 51


Chương 51 Canh một
    
Phương Phương và Nhuyễn Nhuyễn là robot nghe lời, sau khi thấy động tác của Cố Huấn Đình bèn lập tức yên tĩnh đứng tại chỗ không động đậy.
    
Cố Huấn Đình thấy trên trán Lục Vãn Vãn lấm tấm mồ hôi liền điều chỉnh nhiệt độ trong phòng xuống một chút, đặt bánh vào bụng của Phương Phương để giữ ấm.

    
Sau đó lập tức liên hệ với Tạ Kha lúc này vừa xong việc, mệt muốn đứt hơi, yêu cầu anh cung cấp thuốc.
    
Đợi hai tiếng sau, Lục Vãn Vãn cuối cùng đã mở thông được “con đường”, đá hệ huyết trong tay vỡ vụn, dị năng đã nhiều hơn so với bình thường, chỉ là thể lực cạn kiệt, cả người mềm oặt, đến cả ngồi thôi cũng không vững.
    
Đầu óc cô hỗn loạn, chỉ mỗi việc duy trì tình thần tỉnh táo thôi cũng đã rất mất sức.
    
“Uống nước.” Một giọng nói trầm khàn truyền đến bên tai, Lục Vãn Vãn cố gắng mở đôi mắt đã bị mồ hôi làm nhòe đi, mơ hồ nhìn thấy bên mặt cứng rắn của tiểu công chúa.
    
Cô thuận theo cổ tay của người đó, từ khi sinh ra, đây là lần đầu tiên cảm nhận được được người khác bón nước cho có cảm giác gì.
    
Tuy rằng “nước” ở đây là nước ép tử ngọc.
    
Bón cô uống nước là một chú mèo kiêu ngạo.
    


Từ khi có nhận thức đến hôm nay, mỗi lần cô bệnh đều tự mình vượt qua. Lúc còn nhỏ chỉ có thể ôm chăn để vã mồ hôi, lớn thêm một chút mới biết phải uống thuốc mới khỏi bệnh.
    
Gần như chẳng biết cảm giác được người khác chăm sóc là thế nào, hốc mắt có hơi cay, Lục Vãn Vãn uống một ngụm nhỏ nước ép tử ngọc, Cố Huấn Đình cẩn thận kiểm soát cổ tay, không để cho cô uống quá nhanh.
    
Sau khi bổ sung một chút thể lực, Lục Vãn Vãn mới cảm thấy tốt hơn một chút.
    
Đến khi tiểu công chúa đưa cho cô chiếc khăn tay đã chuẩn bị sẵn thì đã qua rất lâu.
    
Lục Vãn Vãn lau sạch mồ hôi mới để ý Tạ Kha cũng ở trong phòng, “Tạ Kha, sao anh lại đến đây?”
    
Tạ Kha: “...” Tôi cũng muốn biết tại sao lại bị gọi qua đây.
    
Anh lôi ra một số thiết bị kiểm tra, “Có người không yên tâm chứ gì.”
    
Lục Vãn Vãn: “...”
    
Cô lén lút nhìn Cố Huấn Đình, tiểu công chúa sờ sờ tai, không nhìn cô.
    
Tạ Kha thấy họ “tôi tránh anh, anh tránh tôi”, hai người cứ như thể “tình yêu tuổi học trò” vậy, anh không biết nói gì hơn, chỉ thầm khinh bỉ ở trong lòng.
    
Lần này nếu không phải vì Cố Huấn Đình giúp bọn anh cải thiện phòng ngự trên đảo Kha Kha, còn Lục Vãn Vãn lại cho bọn anh một tin tình báo quan trọng, anh đường đường là một bác sĩ nổi tiếng, sao có thể vừa nhận được tin nhắn đã tức tốc phi đến, lại còn cam tâm tình nguyện quan sát và chờ đợi liền mấy tiếng đồng hồ mà không thu tiền chứ!
    
Được rồi, trọng tâm là không thu tiền.
    
Tạ Kha kiểm tra đơn giản qua cho Lục Vãn Vãn, “Không việc gì cả, chỉ là sức mạnh tinh thần tăng mạnh, nhớ phải luyện tập thể lực.”
    
“Đúng rồi, lần này tôi cũng mang tinh thể tuyết nọa và một số thuốc đến .” Tạ Kha vừa nói vừa móc thuốc ra, cuối cùng lấy ra một bình sứ mới, “Lúc sáng anh nói với tôi đã dùng hết, nhưng tôi quên đưa cho anh.”
    
Nhìn lọ sứ nhỏ quen thuộc đó, Lục Vãn Vãn sững người một lát, bên trong dường như là thuốc mọc lông...
    
Ý của anh dùng hết rồi nghĩa là, tiểu công chúa vẫn luôn lén lút bôi thuốc cho bản thân sao?!
    
Dường như cô đã nắm bắt được gì đó.
    
Cố Huấn Đình hung dữ trừng Tạ Kha một cái, anh ta mới phản ứng lại, “À phải, phải rồi, cái này không phải cho anh đâu, tôi nhớ nhầm, hình như là một người thú khác cũng đang đau đầu vì rụng lông...”
    
Anh ta giải thích như vậy chi bằng đừng giải thích.
    
Lục Vãn Vãn mỉm cười, thấy tai của tiểu công chúa đỏ lên một mảng.
   
Cô không để anh quá lúng túng, hơn nữa cô có thể nhìn ra, quan hệ giữa Cố Huấn Đình và Tạ Kha đã tốt hơn rất nhiều, có chút mùi vị của “bạn xấu”, cô dứt khoát chào một tiếng rồi về phòng tắm rửa.

 
Đến lúc cô xuống thì Tạ Kha đã đi rồi.
 
Một cái bánh gato nhỏ đặt trên bàn, Cố tiên sinh cũng không ở đây.
  
Da mặt anh rất mỏng, 80% là không biết đối mặt với Lục Vãn Vãn thế nào, mà chỉ để lại một mẩu giấy trên bàn...
 
“Tôi quen biết người thú hói đó, Tạ Kha cầm nhầm thuốc rồi.”
 
“Bánh ngọt quá, tôi không thích, cô ăn đi.”
   
Lục Vãn Vãn: “...”
 
Cô đọc thầm nội dung trên tờ giấy, sau đó nhẹ nhàng cười lên.
    ……
 
Đêm hôm sau, chính là ngày hai người định sẵn cùng nhau tham gia hội bán đấu giá ảo.
 
Hai người có hơi căng thẳng, khi gần đến buổi tối, Nhuyễn Nhuyễn vô cùng khó hiểu hỏi, “Vãn Vãn, tại sao ngài lại mang chiếc váy mà bình thường chẳng bao giờ mang vậy?”
 
Lục Vãn Vãn đỏ mặt, cô cảm thấy mình ăn mặc như vậy có hơi thái quá, nên đã cất lại bộ lễ phục chỉ có tham gia yến tiệc mới mang đó, đổi thành một cái váy bình thường, tiểu công chúa đã thấy qua.
 
Sau đó quang não của cô rung lên.
 
Cô mở ra, đó là tin nhắn của tiểu công chúa gửi đến, “Sẵn sàng chưa, liên kết mạng hành tinh.”
Lúc này Lục Vãn Vãn mới để ý, hôm nay là hội đấu giá ảo, chỉ cần liên kết mạng, không cần phải gặp mặt nhau.
 
Cô ăn mặc như vậy chẳng có ý nghĩa gì sất.
 
Lục Vãn Vãn thở dài, ngồi cạnh giường, liên kết với mạng hành tinh.
 
Còn trong một căn phòng khác, Cố Huấn Đình một thân áo quần chỉnh tề, lại còn xịt nước hoa cũng đã liên kết mạng.
 
Bởi vì cùng đăng nhập ở một nơi, nên Lục Vãn Vãn vừa online, xung quanh một mảng trống không bỗng xuất hiện rất nhiều người.
 
Tướng mạo dáng vẻ của những nhân vật trên mạng không khác là mấy so với hiện thực, quần áo đều thống nhất, nếu muốn đồng bộ với hiện thực hoặc đổi quần áo thì có thể chi một số tiền nhất định để mua.
 
Lục Vãn Vãn vẫn đang tìm tiểu công chúa, còn phía tiểu công chúa đã tìm thấy cô rồi.
 
Bởi vì ở trên không gian ảo, anh không cần phải suy xét tướng đi đang đứng nhiều như vậy, đến nỗi khi Lục Vãn Vãn nhìn thấy một người quen thuộc, vóc dáng cao lớn hướng tới mình, trong nhất thời vẫn có chút không quen.
 
Cố Huấn Đình đứng bên cạnh cô, chú ý đến quần áo của cô, lặng lẽ quản chặt cái tay muốn mua chức năng đồng bộ hiện thực.

 
“...Cố tiên sinh?”
 
Lục Vãn Vãn nhìn gương mặt lạnh lùng, không một biểu cảm của tiểu công chúa, hỏi một tiếng.
 
“Ừm.” Cố Huấn Đình gật đầu, đè nén tâm trạng căng thẳng, nói càng ngày càng ít, cố gắng dùng một từ để giải quyết, quyết không dùng hai từ, “Đi?”
 
Lục Vãn Vãn: “...”
 
“À, được, tôi xem xem số hiệu tinh cầu trên vé.”
 
Tiểu công chúa gật đầu lạnh lùng, tỏ vẻ mình đã biết.
 
Lục Vãn Vãn cảm thấy lúng túng, nhưng may thay có vẫn còn việc để làm, nên cảm thấy vẫn còn đỡ, “Là w521314.”
 
Số hiệu của hành tinh này có hơi tùy hứng, Lục Vãn Vãn nói xong cảm giác mình như đang tỏ tình vậy (*), vẫn may tiểu công chúa dường như chẳng chú ý.
* Con số trên nghĩa là em yêu anh suốt đời suốt kiếp.
 
Anh chạm vào phần hỗ trợ trên mạng ảo của mình, tiện tay làm cho Lục Vãn Vãn, trông chẳng giống như một người đã tách khỏi xã hội công nghệ bảy năm, sử dụng rành rọt như thế.
 
“Tay.”
 
Cố Huấn Đình ăn nói ngắn gọn, Lục Vãn Vãn miễn cưỡng cũng hiểu được một chút, cô chìa tay ra có sự thăm dò.
 
Meo meo nào đó phủ bàn tay to lớn lên tay cô, có một số xúc cảm rất nhẹ khi vừa mới bắt đầu, nhưng nhanh chóng không còn cảm giác gì nữa.
 
Bàn tay của hai nhân vật ảo nắm chặt, Lục Vãn Vãn có hơi mông lung, tầm nhìn phía trước đột nhiên xảy ra sự biến hoá dữ dội.
 
Khoảng không sụp đổ dưới chân họ, hai người họ như hai đốm sáng le lói trong vũ trụ, rơi vào dòng thác dữ liệu, xuyên qua rất nhiều ngân hà chói mắt không nhìn rõ, đi đến trên tinh cầu mang số hiệu w521314.
 
Ánh mặt trời chiếu xuống từ đỉnh đầu, những ngọn cỏ màu hồng trải khắp trên nền đất, phía trước gần chỗ bán đấu giá nhìn như nơi biểu diễn của đoàn xiếc là hai đài phun nước đang phun ra ánh nước bảy sắc cầu vồng.
 
“Chào mừng quý vị đến với hội đấu giá áo giáp ảo được tổ chức mỗi năm một lần.”

 


Bình Luận (0)
Comment