Đêm khuya, trăng đơn treo cao.
Cảnh Dương Cung rộng lớn đã nghỉ ngơi, cho người ta một loại yên tĩnh an tường.
Tô Khanh Hàn lúc này vẫn ở trong phòng Đoạn Càn Mục, đang tự tay đút Đoạn Càn Mục uống thuốc.
"Ngươi hiện tại cảm giác thế nào?"
"Vẫn tốt...... Nhưng thật ra ngươi, chiếu cố ta cả ngày, không đi nghỉ ngơi một chút sao?" Đoạn Càn Mục uống thuốc do Tô Khanh Hàn đút, nhẹ giọng nói: "Trên người của ngươi cũng bị thương!"
"Chỉ là vết thương ngoài da, không giống ngươi bị thương nghiêm trọng." Tô Khanh Hàn nói nhẹ nhàng bâng quơ.
Nhưng mà gương mặt Đoạn Càn Mục góc cạnh rõ ràng thoạt nhìn lại rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào Tô Khanh Hàn tràn ngập quan tâm, "Dù chỉ là một vết thương nhỏ, cô cũng sẽ đau lòng."
Hàng mi dài chớp một chút, Tô Khanh Hàn cảm giác tim đập có chút khác thường, "Miệng lưỡi trơn tru...... Nhìn dáng vẻ ngươi vết thương chưa đủ nghiêm trọng à."
Vừa dứt lời, tay hắn đã bị Đoạn Càn Mục nắm lấy.
"Lời cô nói nhưng đều là thiệt tình, chẳng lẽ đến bây giờ ngươi chưa tin cảm tình cô đối với ngươi sao?"
"Ta......"
Mím môi, Tô Khanh Hàn hơi cúi đầu, trong lòng rối như tơ vò.
Trong đầu tự nhiên hiện ra hình ảnh Đoạn Càn Mục quên mình chắn đao cho hắn giữa rừng săn thú hoàng gia, Tô Khanh Hàn tim đập càng lúc càng nhanh.
Đoạn Càn Mục thiếu chút nữa đi đời nhà ma, vì hắn.
Đến cuối cùng thứ gì có thể khiến Đoạn Càn Mục lều mình đến cả tánh mạng cũng cam nguyện vứt bỏ!
"Cô thích ngươi, Hàn Hàn."
Âm thanh văng vẳng trong lòng và câu nói của hắn ăn khớp vào nhau, Tô Khanh Hàn không cấm cả kinh.
Trong ánh mắt là hình ảnh Đoạn Càn Mục xán lạn tươi cười, gương mặt tươi cười khiến trái tim Tô Khanh Hàn đập liên hồi không chịu khống chế.
"Hàn Hàn, vì ngươi, cái mạng này cô có thể không cần."
Đoạn Càn Mục chăm chú nhìn ánh mắt sáng ngời của hắn, nóng rực, phảng phất muốn hòa tan hắn, Tô Khanh Hàn có chút chống đỡ không được, gương mặt nóng bỏng.
"Ngươi, ngươi không thể nói ít lại mấy câu buồn nôn sao?"
"Thế mà ngươi bảo buồn nôn?" Thấy Tô Khanh Hàn thẹn thùng, Đoạn Càn Mục càng thêm hứng thú mà nói không ngừng, "cô càng muốn nói...... Ngươi là người đẹp nhất cô từng gặp, cô yêu ngươi, yêu hơn cả mình...... Đời này, chỉ cần có ngươi bồi bên người cô, cô liền thấy đủ......"
Không chờ Đoạn Càn Mục nói xong, Tô Khanh Hàn duỗi ra tay bịt kín miệng Đoạn Càn Mục.
"Không cần nói nữa......"
"Vì sao?" Đoạn Càn Mục nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc, "Ngươi không thích nghe sao?"
"Ta......" Tô Khanh Hàn muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, lắc lắc đầu, "Ta không phải không thích nghe......"
Không có người nào không thích nghe những lời ca ngợi, cũng không có người nào có thể từ chối mội người một lòng một dạ với bản thân, càng không có người nào không thích được một người khác thật lòng yêu mộ.
Nhưng mà......
Tô Khanh Hàn theo bản năng cúi đầu.
"Ta sẽ...... Sợ hãi......"
"Sợ hãi?" Tô Khanh Hàn nói khiến Đoạn Càn Mục sửng sốt.
Chỉ thấy Tô Khanh Hàn ngẩng đầu, nhìn Đoạn Càn Mục cười khổ, "Không thể được, ai bảo bản thân ta cả đời chưa từng có bằng hữu, càng không có ai thích...... Ta không rõ, ta có chỗ nào đáng giá để ngươi...... Ngươi ta vốn là địch nhân, vậy mà ngươi lại......"
Đối với chuyện cảm tình, Tô Khanh Hàn không có bất luận kinh nghiệm gì.
Đoạn Càn Mục là người duy nhất thổ lộ lòng mình trong đời hắn, là người đầu tiên cũng là duy nhất vì hắn chắn đao suýt nữa toi mạng.
Càng người đầu tiên cũng là duy nhất làm hắn động tâm.
Hắn càng ngày càng để ý Đoạn Càn Mục, càng ngày càng không bỏ xuống được, càng ngày càng ỷ lại...... Tô Khanh Hàn dần dần ý thức mình đã không rời khỏi Đoạn Càn Mục.
Rõ ràng chính Đoạn Càn Mục đã thay đổi nhân sinh quỹ đạo của hắn, rõ ràng Đoạn Càn Mục có nhiều khuyết điểm như vậy, rõ ràng Đoạn Càn Mục từng tìm mọi cách chà đạp hắn......
Nhưng vậy mà hắn vẫn bị Đoạn Càn Mục hấp dẫn, cầm lòng không đậu.
Càng nghe Đoạn Càn Mục nói về tình cảm, hắn càng cảm nhận được cảm tình đối với Đoạn Càn Mục.
Ở bên nhau với Đoạn Càn Mục, sống ở Dực Bắc Quốc, thế nhưng lại khiến hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Tô Khanh Hàn sợ hãi, hạnh phúc này là giả.
Hiện tại hắn chỉ có hai bàn tay trắng, Đoạn Càn Mục là thứ duy nhất hắn có.
Có một khoảng thời gian Tô Khanh Hàn sẽ cảm thấy, tựa hồ hắn chỉ có chặt chẽ nắm lấy Đoạn Càn Mục cọng rơm cứu mạng, mới có thể có được tương lai tốt đẹp.
Cảm giác vận mệnh bản thân bị người khác nắm giữ trong tay, khiến Tô Khanh Hàn càng thêm bất an.
Nhưng hắn không thể xoay chuyển điều gì, chỉ có thể tùy ý để mình càng lún càng sâu.
"Hàn Hàn, ngươi suy nghĩ cái gì? Sao cô cảm thấy ngươi có tâm sự nặng nề?"
Lực chú ý bị giọng nói Đoạn Càn Mục gọi trở về, Tô Khanh Hàn nặng nề thở dài, "Ta suy nghĩ...... Ta thật sự có thể tin tưởng ngươi sao? Ta thật sự...... Có thể giao thể xác và tinh thần của mình cho ngươi sao?"
Bị Tô Khanh Hàn hỏi đến sửng sốt, Đoạn Càn Mục lộ vẻ cười khổ, vươn tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt Tô Khanh Hàn, "Ngươi đang nói chuyện ngu ngốc gì? Ngươi không tin cô có thể tin tưởng ai? Hơn nữa...... Thân thể của ngươi và cả tâm, không phải đã sớm trao cho cô sao?"
Nhìn đến nét cười khổ trên mặt Đoạn Càn Mục dần dần trở nên tự tin, trái tim Tô Khanh Hàn bùm nhảy.
Thân thể hắn...... và cả tâm......
"Hiện tại hối hận cũng chậm rồi, Hàn Hàn......"
Tay Tô Khanh Hàn được Đoạn Càn Mục dùng đôi tay nắm lấy, Đoạn Càn Mục lực đạo rất nhẹ rất ôn nhu, nhiệt độ trong lòng bàn tay chạm vào đáy lòng Tô Khanh Hàn.
"Dù cho ngươi muốn hồi tâm, cô cũng sẽ không buông tay......"
Cảm nhận lực trên tay Đoạn Càn Mục tăng mạnh vài phần, Tô Khanh Hàn nhún nhún vai.
Hối hận sao?
Không......
Hắn không hối hận.
Hắn thích Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục cũng thích hắn, có thể cùng một người lưỡng tình tương duyệt là chuyện hạnh phúc cỡ nào!
"Từ nay về sau cô chỉ cho phép ngươi càng ngày càng thích cô, càng ngày càng không rời khỏi cô...... cô phải dùng tình yêu, mà khóa chặt chẽ ngươi ở bên người cô, ai cũng đừng nghĩ cướp đi."
Nghe Đoạn Càn Mục nói những lời có phần điên cuồng, Tô Khanh Hàn không nhịn được mà bật cười.
"Ngươi thích ta đến vậy sao?"
"Đương nhiên." Đoạn Càn Mục chém đinh chặt sắt trả lời: "Cô yêu ngươi yêu đến không thể tự kềm chế, không sợ sông cạn đá mòn địa lão thiên hoang cũng quyết chí không thay đổi."
"Ngươi......"
Kết quả lại nghe được Đoạn Càn Mục nói lời buồn nôn như vậy, Tô Khanh Hàn dở khóc dở cười.
"Được rồi, ta phải đi về, ngươi ngoan ngoãn ngủ một giấc đi!"
"Đừng đi......"
Tô Khanh Hàn mới vừa đứng lên, đã bị Đoạn Càn Mục gắt gao nắm lấy.
Quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn nhìn thấy trong đôi mắt Đoạn Càn Mục tràn đầy sự mãnh liệt không tha với hắn.
"Đừng rời khỏi cô, được không?"
Tô Khanh Hàn nhìn vào gương mặt không hề có huyết sắc của Đoạn Càn Mục, chăm chú nhìn vào đôi mắt long lanh, tâm lập tức liền đau.
"Ta sợ ảnh hưởng ngươi nghỉ ngơi."
"Có ngươi ở đây, cô mới có thể ngủ ngon!"
Tô Khanh Hàn mới ngồi xuống bên mép giường Đoạn Càn Mục, eo đã bị Đoạn Càn Mục dùng đôi tay vòng lấy.
"Hàn Hàn, cô rất nhớ ngươi......"
Biết Đoạn Càn Mục đang làm nũng, Tô Khanh Hàn cười khổ, "Ta không phải cả ngày đều bồi ngươi sao!"
"Không đủ......" đôi tay Đoạn Càn Mục không an phận mà sờ soạng bên hông Tô Khanh Hàn, tiếng nói từ tính nghe càng thêm gợi cảm liêu nhân, "Cô...... Muốn ngươi......"
Ý thức được Đoạn Càn Mục muốn làm cái gì, tim Tô Khanh Hàn đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng, "Ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, sao còn muốn làm những chuyện đó!"
"Ai nói ngươi câu dẫn cô." Đoạn Càn Mục giống như trẻ nhỏ chu môi.
"Ta nào có!" Tô Khanh Hàn không cấm nóng nảy, muốn tránh thoát đôi tay Đoạn Càn Mục đốt lửa bên hông hắn, nhưng lại sợ chạm vào vết thương của Đoạn Càn Mục, chỉ có thể trừng mắt với Đoạn Càn Mục.
Biết Tô Khanh Hàn không thật sự từ chối mình, Đoạn Càn Mục cười vô lại, "Cô biết hiện tại không thể xằng bậy, hay là......"
Theo động tác của Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn ngoan ngoãn nằm xuống bên mép giường, vạt áo cũng bị Đoạn Càn Mục cởi bỏ.
"Đêm nay ở chỗ này bồi cô đi! Làm gối ôm cho cô."
Biết mình không lay chuyển được Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Thời điểm Đoạn Càn Mục tàn nhẫn tựa như bạo quân, nhưng thời điểm làm nũng lại giống như đứa trẻ.
Tô Khanh Hàn không có cách với Đoạn Càn Mục, đành phải tùy ý để Đoạn Càn Mục muốn làm gì thì làm.
Một đêm qua đi, ngoài miệng Đoạn Càn Mục nói lấy Tô Khanh Hàn làm ôm gối, trên thực tế sờ soạng cả người Tô Khanh Hàn không sót thứ gì.
Sờ đến khi cảm thấy mỹ mãn, Đoạn Càn Mục ngủ rất yên ổn, nhưng cả một đêm Tô Khanh Hàn không thể ngủ ngon giấc.
Sáng sớm, Tô Khanh Hàn lại rúc vào trong lòng ngực Đoạn Càn Mục nghỉ ngơi một lát, tỉnh lại đã thấy tuyết rơi ngoài trời.
"Đây là......"
"Trận tuyết đầu Hàm Phong mùa đông năm nay."
Đoạn Càn Mục nhìn chăm chú vào bông tuyết bay xuống phiến phiến trong viện, nhẹ giọng trả lời.
Lúc này, hắn và Tô Khanh Hàn đang ngồi ở hành lang, Tô Khanh Hàn được hắn ôm vào trong lòng ngực, trên người vẫn khoác áo choàng chồn cừu tình lữ kia.
"Trận tuyết này thật lớn!" Tô Khanh Hàn cũng bị này cảnh tuyết bất ngờ hấp dẫn lực chú ý, "Cũng rất đẹp."
Tuyết trắng phấp phới rơi bay tán loạn, trắng xóa như từng mảnh lông chim uyển chuyển nhẹ nhàng, là lễ vật trời cao ban cho nhân gian tốt đẹp nhất.
"Không ngờ đã qua lâu như vậy!"
Nghe Tô Khanh Hàn lẩm bẩm, Đoạn Càn Mục quay đầu, "Ngươi nghĩ cái gì?"
Nhấc mi mắt, Tô Khanh Hàn đối diện với Đoạn Càn Mục, "Ta nói...... Không ngờ ta đến Dực Bắc Quốc làm Thái Tử Phi của ngươi, đã lâu như vậy, từ mùa hè...... Đến mùa đông......"
Đoạn Càn Mục sửng sốt, cười buông tay, "Lúc này mới mấy tháng! cô muốn bạch đầu giai lão với ngươi...... Sang năm, năm sau, ba năm sau...... cô phải luôn bồi ngươi cùng nhau xem tuyết, nếu ngươi ghét bỏ cô, cô cũng muốn vĩnh viễn ăn vạ ngươi."
Đoạn Càn Mục không chút để ý nói theo bông tuyết rơi vào đáy lòng Tô Khanh Hàn.
Sang năm, năm sau, ba năm sau......
Chờ cho đến lúc đấy, Đoạn Càn Mục chỉ sợ đã từ Thái Tử trở thành hoàng đế rồi nhỉ?
Làm hoàng đế, phải lưu lại con nối dõi, Đoạn Càn Mục tất nhiên sẽ có hậu cung 3000 giai lệ, đến lúc đó......
Tâm Tô Khanh Hàn bỗng dưng đau nhói.
Nhìn Tô Khanh Hàn nhíu mày, Đoạn Càn Mục nâng nhẹ mi mắt, ngay sau đó một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước rơi xuống vào má Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục, nhìn gương mặt Đoạn Càn Mục tuấn mỹ vô trù mỗi một khắc đều hiện lên sự nghiêm túc, hai mắt như hắc diệu thạch rực rỡ lấp lánh.
"Hàn Hàn, ngươi thật đẹp......"
Đột nhiên được Đoạn Càn Mục ca ngợi, Tô Khanh Hàn không khỏi ngẩn ra.
Muốn nói đẹp, kỳ thật Đoạn Càn Mục tài tuấn xinh đẹp, mạo so Phan An, nhan như Tống Ngọc, ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, dung tư gọi là không một tia tỳ vết.
Nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục đến xuất thần, nhìn đến khi Đoạn Càn Mục tươi cười giảo hoạt tà tứ, Tô Khanh Hàn mới hồi phục tinh thần, trái tim thình thịch nhảy.
Lúc này, hắn lại nghe Đoạn Càn Mục nói lời âu yếm với hắn.
"Hàn Hàn, cô rất thích ngươi, cô thật sự rất yêu ngươi."
Không hiểu được Đoạn Càn Mục lại bị chạm thần kinh nào, Tô Khanh Hàn hoang mang rối loạn quay mặt đi, làm bộ thưởng thức cảnh tuyết, nội tâm sầu lo mới vừa rồi giờ này khắc này tâm động thay thế được.
Gương mặt Đoạn Càn Mục tươi cười hạnh phúc, làm đầu Tô Khanh Hàn gối lên vai.
Bả vai Đoạn Càn Mục rộng lớn, cơ bắp cũng rắn chắc, gối tuy rằng không tính quá thoải mái, nhưng mang lại cho Tô Khanh Hàn cảm giác an toàn mãnh liệt.
Chỉ cần là khi được Đoạn Càn Mục ôm ấp, bất an sâu trong nội tâm Tô Khanh Hàn sẽ tan thành mây khói.
Tuyết rơi, từng mảnh từng mảnh bay xuống, đình viện to như vậy trong khoảnh khắc ngân trang tố khỏa, toàn bộ thế giới trở nên trắng xóa, trắng không nhiễm một hạt bụi.
Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục cứ như vậy rúc vào nhau cùng nhau thưởng thức cảnh tuyết, không khí điềm tĩnh lại tốt đẹp, gió lạnh căm căm bị đả động, tựa hồ trở nên ấm áp.
Sau một lúc lâu, giọng nam giàu có từ tính của Đoạn Càn Mục truyền đến lỗ tai Tô Khanh Hàn.
"Hàn Hàn, nói cho cô nghe một chút đi!"
"...... Cái gì?" Tô Khanh Hàn khó hiểu, ngẩng mặt tới.
Đoạn Càn Mục thoáng cúi đầu, ánh mắt giao hội với Tô Khanh Hàn, nhoẻn miệng cười, "Mấy ngày này, vẫn là cô dốc tâm dốc sức thổ lộ hết tâm tình với ngươi, chừng nào ngươi có thể nói cho cô nghe lời thật lòng của cô?"
"Ta......" Hiểu ý tứ Đoạn Càn Mục, ánh mắt Tô Khanh Hàn lập loè, trên mặt cũng nóng bừng, "Lúc trước ngươi không phải nói...... Ta đã nói với ngươi rồi hay sao!"
Đoạn Càn Mục nghe vậy sửng sốt, lập tức nhớ tới lời nói dối lúc trước của mình.
Hắn lừa Tô Khanh Hàn nói khi hai người củi khô bốc lửa Tô Khanh Hàn chính miệng nói thích hắn, nhưng mà trên thực tế, cho tới bây giờ hắn vẫn muốn từ chỗ Tô Khanh Hàn nghe được câu đó thì Tô Khanh Hàn chưa bao giờ nói ra.
Nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục ánh mắt hắn trở nên càng ngày càng nghiêm túc, càng ngày càng bức thiết, Tô Khanh Hàn không khỏi kích động, bông tuyết gió lạnh chạm vào mặt hắn ngay lập tức bị hòa tan.
"Ta......"
Tô Khanh Hàn nghe rõ từng nhịp tim đập trong lòng ngực, hắn hít sâu một hơi, hai mảnh môi nhẹ nhấp, mới do dự nói:
"Ta cũng...... Thích ngươi, Đoạn Càn Mục."
"Thật sự?!"
Đôi tay đột nhiên bị Đoạn Càn Mục nắm lấy, Tô Khanh Hàn trợn to hai mắt, không hiểu gì.
Cực kì kỳ quái, lúc trước ta không phải đã nói thích Đoạn Càn Mục sao? Sao Đoạn Càn Mục kinh hỉ đến vâyh?
"A......" Đoạn Càn Mục cũng hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, xấu hổ gãi ót, "Lần trước đó...... Ngươi không phải không đủ thanh tỉnh sao! Nhưng hiện tại không giống nhau, hiện tại ngươi thanh tỉnh mà, nghiêm túc mà nói ra ngươi thích cô, Hàn Hàn, cô thật sự...... Thật sự rất vui!"
Kinh hỉ và kích động trên mặt Đoạn Càn Mục không thể giả vờ, Tô Khanh Hàn không nghĩ tới hắn nghiêm túc thổ lộ sẽ khiến Đoạn Càn Mục vui vẻ như thế, trong lòng cũng không khỏi suy tư.
"Ngươi không phải đã sớm nghe ta nói thích ngươi rồi sao!"
"Nhưng mà chính miệng ngươi nói ra cảm giác không giống nhau! Về sau mỗi ngày cô đều phải nghe ngươi nói."
"Không được."
"Muốn sao muốn sao! Hàn Hàn tốt nhất với cô."
"Ngươi làm nũng cũng vô dụng."
"Vậy Hàn Hàn sử dụng mỹ nam kế đi."
"Ngươi......"
"Quả nhiên mỹ nam kế ngươi cũng không thể ngăn cản nổi?"
Đoạn Càn Mục cười xấu xa ấn ngã Tô Khanh Hàn xuống hành lang.
Tuyết rơi, an tĩnh, càng rơi xuống càng dày, hết thảy giả dối và lời nói dối đều được che giấu dưới lớp tuyết trắng thuần tịnh thánh khiết.
......
Dưỡng thương non nửa tháng, cuối cùng Đoạn Càn Mục khỏe lại trở nên sinh long hoạt hổ.
Mới vừa hạ triều, hắn vốn định hồi cung bồi Tô Khanh Hàn, nhưng lại bị Phạm Thừa Ngọc thịnh tình mời tới Phạm phủ.