Dực Bắc Quốc lại gặp bão tuyết, trận tuyết lần này thật sự lớn, giằng co ba ngày ba đêm vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Kể từ khi trong lao bị Tô Khanh Hàn đơn phương quyết liệt, Đoạn Càn Mục liền bị bệnh, bệnh nặng một hồi.
Toàn bộ Dực Bắc Quốc bị băng tuyết bao trùm trong ba ngày, Đoạn Càn Mục nằm trên giường không dậy nổi, mơ màng hồ đồ, ý chí tinh thần sa sút, phần lớn thời gian thần trí không đủ tỉnh táo.
Bên kia, Tô Khanh Hàn bị nhốt trong tử lao, an tĩnh chờ đợi ngày bị xử tử.
Kết quả, hắn chờ được lại là được phóng thích.
Đi từ nhà giam đến khi ngồi trên xe ngựa, Tô Khanh Hàn vẫn như cũ cảm thấy không chân thật.
Hắn cảm thấy mình phảng phất như đang nằm mơ, kỳ thật người khác thì sớm đã chết.
Nhưng mà, bông tuyết rơi lả tả xuống đỉnh đầu hắn, trên người, bông tuyết hỗn loạn lạnh thấu xương, gió lạnh thổi vào mặt hắn như cắt da.
Phân xúc cảm này, là sự thật.
Hắn không chết, thật sự vô tội được phóng thích.
"...... Tại sao?"
Môi mỏng khô khốc trầy da khẽ mở, Tô Khanh Hàn hít một hơi không khí lạnh.
Chẳng lẽ là...... Đoạn Càn Mục?
Trong đầu mới hiện ra ba chữ Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn dùng sức lắc đầu.
Trong thời khắc mấu chốt thế này hắn vẫn nghĩ đến Đoạn Càn Mục!
Chẳng lẽ thật sự nhớ mãi không quên sao!
Tô Khanh Hàn nghiến răng nghiến lợi.
Xe ngựa vừa chạy, xung quanh có rất nhiều thị vệ Dực Bắc Quốc đi theo, Tô Khanh Hàn không biết những người này đến hộ tống hắn, hay là tại áp giải hắn.
"Chúng ta đang đi đâu đây?"
Kéo rèm di chuyển lên trước, Tô Khanh Hàn nhẹ giọng hỏi xa phu.
Tên xa phu này cũng là thị vệ Dực Bắc Quốc.
"Chúng ta đang đến Dao Nam Quốc."
Thị vệ chỉ đơn giản trả lời Tô Khanh Hàn một câu, rồi nhậm chặt miệng không nhả ra nửa chữ.
Dao Nam Quốc?
Tô Khanh Hàn trợn to hai mắt, nội tâm thấp thỏm.
Tại sao muốn đưa hắn đến Dao Nam Quốc?
Hàng mi dài chớp chớp, Tô Khanh Hàn không nghĩ ra, bất an như nước biển thủy triều trong khoảnh khắc bao phủ hắn.
Đây là...... chủ ý của ai?
Hoàng đế Dực Bắc Quốc? Hay là...... Đoạn Càn Mục?
Tại sao lại đưa hắn đến Dao Nam Quốc?
Tô Khanh Hàn nghĩ trăm lần cũng không ra, đi đến bên cửa sổ vén rèm lên, ngửa đầu nhìn kiến trúc khí thế rộng rãi xa càng lúc càng xa.
Đó là cửa thành Dực Bắc Quốc vương đô Hàm Phong.
Hắn đây là...... hoàn toàn rời khỏi Dực Bắc Quốc sao?
Từ nay về sau, không bao giờ gặp lại Đoạn Càn Mục?
Trong giây lát, Tô Khanh Hàn nhớ lại lời nói trong lao với Đoạn Càn Mục ——
"Ta cầu xin ngươi cút đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt ta nữa!"
"Cho nên...... Đây là câu trả lời của ngươi sao?"
Đè thấp mi mắt, mặt mày Tô Khanh Hàn nhíu lại, yết hầu nóng rực, trái tim kịch liệt đau đớn.
Không sai, đây là tâm nguyện của hắn.
Nếu Đoạn Càn Mục giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, vậy hắn còn gì bất mãn!
Hít sâu một hơi, Tô Khanh Hàn cúi đầu.
Rõ ràng là hắn luôn miệng yêu cầu Đoạn Càn Mục không xuất hiện trước mặt hắn, nhưng mà giờ này khắc này khi hắn sắp vĩnh viễn cáo biệt Dực Bắc Quốc, thế nhưng từ đáy lòng hắn vẫn chờ mong Đoạn Càn Mục có thể tới tiễn đưa hắn.
Nhưng mà hình ảnh hắn mãi mong chờ, trước sau không xuất hiện.
"...... A!"
Trầm mặc thật lâu sau, Tô Khanh Hàn tự giễu cười, "Kết thúc...... kết thúc thật rồi."
Cuối cùng cũng thoát ly khỏi ma chưởng của Đoạn Càn Mục, hắn nên cảm thấy may mắn mới đúng.
Nhưng mà con đường phía trước, không biết chờ đợi hắn ở Dao Nam Quốc sẽ là cái gì.
Không chớp mắt mà ngóng nhìn cửa thành Hàm Phong dần dần thu nhỏ, bông tuyết bay tán loạn làm ướt lông mi Tô Khanh Hàn, cũng làm mê loạn tầm mắt hắn.
Nội tâm không bình tĩnh, nhưng khuôn mặt Tô Khanh Hàn trắng bệch lạnh băng tựa tuyết, cứng đờ dại ra, giống người chết, chỉ có trong lúc lơ đãng toát ra vẻ não nề chứng minh hắn vẫn còn sống.
Vết bánh xe ngựa lưu lại vệt ấn thật sâu trên nền tuyết, tùy theo gió tuyết phiêu tán, giọng nói Tô Khanh Hàn bay theo gió:
"Đoạn Càn Mục, từ đây ngươi và ta...... Vĩnh không hề thấy."
......
Dực Bắc Quốc, Hàm Phong, Cảnh Dương Cung.
Bệnh nặng mới khỏi, Đoạn Càn Mục mới từ trong hôn mê tỉnh lại, dựa đầu lên giường.
"Hàn Hàn!"
"Thái Tử điện hạ......" Thúy Bích vắt khăn lau mồ hôi lạnh trên trán Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục bị bệnh suốt bốn ngày, bốn ngày gần đây, Thúy Bích thường xuyên nghe thấy Đoạn Càn Mục nói mớ, mỗi một lần đều gọi tên:
Hàn Hàn.
Thúy Bích biết, Hàn Hàn là nhủ danh Đoạn Càn Mục đặt cho Tô Khanh Hàn.
Nhưng mà trước mắt Tô Khanh Hàn đã sớm......
Thúy Bích không khỏi nặng nề mà thở dài.
Đoạn Càn Mục gặp ác mộng, ở trong mộng, Tô Khanh Hàn bị chém đầu thị chúng, hắn sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.
Mở mắt lại thấy cảnh bài trí trong phòng quen thuộc, Đoạn Càn Mục lúc này mới hậu tri hậu giác mà ý thức được hắn đang nằm mơ.
Nhưng giây tiếp theo, hắn đột nhiên cầm lấy cánh tay Thúy Bích, "Cô ngủ bao lâu rồi?!"
"Điện, điện hạ......"
Có loại cảm giác xương cốt bị Đoạn Càn Mục bóp nát, Thúy Bích đau đớn hít sâu liên tục.
Đoạn Càn Mục lúc này mới buông tay, vội vàng muốn xuống giường ——
Hắn nghĩ.
Tuy rằng Tô Khanh Hàn bị chém đầu trong mộng hắn, nhưng trong hiện thực Tô Khanh Hàn giết Hàn Thù là tử tội khó thoát.
Trong lòng bồn chồn, Đoạn Càn Mục có dự cảm xấu.
Hắn cảm giác hắn đã ngủ rất lâu, lâu đến mức một giấc ngủ dậy, hắn có khả năng đã mất đi Tô Khanh Hàn.
Đoạn Càn Mục bệnh lâu quá khiến cả người mệt mỏi, mới vừa đứng lên, cả người suýt nữa té ngã.
"Điện hạ!" Thúy Bích vội vàng đỡ lấy Đoạn Càn Mục.
"Hàn Hàn đâu? Nói cho cô, Hàn Hàn thế nào?!"
Chưa bao giờ chưa thấy Đoạn Càn Mục cấp bách khẩn trương như thế, Thúy Bích cảm giác ngực nghẹn muốn chết, muốn nói lại thôi.
"Thái Tử Phi, ha không thể nào...... Tô Khanh Hàn hắn......"
"Hắn rốt cuộc thế nào mau nói!"
Bị Đoạn Càn Mục hét lớn, Thúy Bích sợ tới mức không biết làm sao, suýt líu lưỡi, "Tô Khanh Hàn, ngài ấy đã bị trục xuất!"
"Cái gì?!" sắc mặt Đoạn Càn Mục đột biến.
Đêm khuya tĩnh lặng, tuyết trắng xóa.
Đoạn Càn Mục mặc y phục đơn bạc ngồi ở đình viện, tùy ý gió lạnh tùy ý băng tuyết hỗn loạn tập kích thân thể yếu ớt bệnh nặng mới khỏi.
Hắn uống rượu.
Một người độc chước.
Không khoác áo choàng, bởi vì hắn chỉ mặc áo choàng tình lữ với Tô Khanh Hàn, hắn không muốn một mình mặc.
Lần trước hắn cùng Tô Khanh Hàn thưởng thức cảnh tuyết, lúc ấy Tô Khanh Hàn rúc vào trong lòng ngực hắn, chính miệng hắn hứa hẹn với Tô Khanh Hàn: "...... Sang năm, năm sau, ba năm sau...... cô phải luôn bồi ngươi cùng nhau xem tuyết......"
Đột nhiên, Đoạn Càn Mục cảm thấy chóp mũi lên men, hốc mắt cũng theo đó ươn ướt.
"Cô đây là làm sao vậy?"
Đoạn Càn Mục phát giác bản thân rất muốn khóc, tùy tay quệt đi nước mắt trên khóe mắt.
Đều nói nước mắt nam nhi nhưng không dễ dàng rơi, chẳng lẽ hắn bị lạnh một chút đã rơi lệ sao!
"Tô Khanh Hàn đi rồi...... Bị đưa đến Dao Nam Quốc......"
Ngửa đầu uống rượu một hơi cạn sạch, Đoạn Càn Mục nhịn không được lầm bầm lầu bầu.
Mấy ngày nay hắn bệnh nặng nằm trên giường không tỉnh, Dao Nam Quốc phái sứ thần đến Dực Bắc Quốc, dâng cho phụ hoàng hắn 30 danh mỹ nữ dị vực, nhưng lễ vật này không phải cho không, sứ thần Dao Nam Quốc đại biểu hoàng thất Dao Nam Quốc thỉnh Dực Bắc Quốc muốn một người ——
Tô Khanh Hàn.
Trong mắt phụ hoàng hắn, Tô Khanh Hàn đã sớm đã không còn giá trị, vẫn là tử tù, nếu có thể lấy hắn đổi lấy 30 danh mỹ nữ dị vực hắn cớ sao không làm.
Vì thế dứt khoát đồng ý, dưới tình huống hắn không biết gì Tô Khanh Hàn bị đưa lên xe ngựa đến Dao Nam Quốc.
"Vừa được miễn tội chết, lại được rời khỏi chốn Dực Bắc Quốc thương tâm, không phải khá tốt sao?"
Đoạn Càn Mục nhẹ giọng nói dùng sức nắm chén rượu.
Tuy nói hắn không yêu Tô Khanh Hàn, nhưng hắn cũng không muốn Tô Khanh Hàn chết.
Nếu Dao Nam Quốc giúp hắn cứu Tô Khanh Hàn một mạng, hắn hẳn cảm thấy nhẹ nhàng mới đúng.
Nhưng mà giờ này khắc này, Đoạn Càn Mục lại cảm thấy ngực bị đè ép khối bàn thạch ngàn cân, ép tới mức hắn thở không nổi.
"Rốt cuộc cô sao lại thế này? bởi vì không thể hoàn toàn khống chế Tô Khanh Hàn sao?"
Vươn tay, Đoạn Càn Mục cầm quyền đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Hắn vốn định đùa bỡn Tô Khanh Hàn.
Hắn vốn tưởng rằng hắn có thể đùa bỡn Tô Khanh Hàn.
"Ai!"
Đoạn Càn Mục thở dài trầm trọng.
Hiện tại hắn uống rượu lại nhớ đến lúc trước cùng Tô Khanh Hàn ở Túy Vân Hiên uống rượu nho Tây Vực. Hắn cảm thấy uống ngon mới cố tình dẫn Tô Khanh Hàn đi nhấm nháp, nhưng mà lúc này một mình hắn uống, lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Trời tờ mờ sáng.
Đoạn Càn Mục cứ như vậy ngồi ở đình viện uống rượu thưởng tuyết vượt qua một đêm, ngày hôm sau liền cảm nhiễm phong hàn.
Lâm Vân biết được Đoạn Càn Mục vừa khỏi bệnh đã nhiễm phong hàn, tức giận trách cứ toàn bộ bọn hạ nhân trong Cung Cảnh Dương một hồi.
"Điện hạ, ngươi không thể tùy hứng như vậy, Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc quý giá, thân thể của người chính là thiên kim chi khu."
Từ trong tay Lâm Vân nhận lấy chén thuốc đang bốc khói, Đoạn Càn Mục cười khổ một chút nhún vai, "Ngươi cũng đừng cứ nhắc mãi cô, cô chỉ là......"
Trong đầu đột nhiên hiện ra thân ảnh Tô Khanh Hàn, trái tim Đoạn Càn Mục nhảy dựng.
Hắn chỉ là nhớ Tô Khanh Hàn.
Nhớ Tô Khanh Hàn nhớ ngủ không được, uống lại rượu từng uống với Tô Khanh Hàn, thưởng lại tuyết cùng thưởng với Tô Khanh Hàn.
Hắn cho rằng hắn làm như vậy sẽ không nhớ Tô Khanh Hàn.
Nhưng mà......
Đoạn Càn Mục ho khan hai tiếng.
"Điện hạ, mau uống thuốc đi!"
"Được."
Cúi đầu nhìn chén thuốc chua xót, Đoạn Càn Mục không cấm mày kiếm khẩn ninh.
Hắn nhớ rõ, hắn đã từng tự tay đút Tô Khanh Hàn uống thuốc, sợ Tô Khanh Hàn cảm thấy khổ, còn cố ý lệnh ngự trù làm ăn bánh bò trắng cho Tô Khanh Hàn hắn thích nhất, kết quả Tô Khanh Hàn không cảm kích, một bàn bánh bò trắng đều bị chính hắn ăn đi, ăn nhiều đến mực khàn họng.
Hắn còn nhớ rõ, Tô Khanh Hàn cũng từng tự tay đút hắn uống thuốc, đoạn thời gian hắn bị thương kia, Tô Khanh Hàn vẫn luôn bồi bên người hắn, so bất luận kẻ nào cũng phải chiếu cố cẩn thận tỉ mỉ hắn.
Lâm Vân nhìn Đoạn Càn Mục nhìn chằm chằm chén thuốc phát ngốc, lại còn nhìn chằm chằm chén thuốc ngây ngô cười, không khỏi kinh ngạc.
"Điện hạ, người làm sao vậy?"
"A?"
Đoạn Càn Mục ngẩng đầu, trong ánh mắt hiện lên gương mặt Lâm Vân buồn bực.
Hoảng hốt, hắn cho rằng hắn có thể thấy Tô Khanh Hàn.
Không hiểu tại sao Đoạn Càn Mục lộ ra biểu tình thất vọng, Lâm Vân nhẹ giọng, "Nếu điện hạ cảm thấy ti chức phiền, vậy ti chức xin cáo lui."
"Chờ một chút."
Đoạn Càn Mục ngăn cản Lâm Vân.
"Có một việc...... cô muốn hỏi ngươi."
"Điện hạ muốn hỏi cái gì?"
Mếu máo, Đoạn Càn Mục muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, "Chính là...... cô muốn biết, tại sao Dao Nam Quốc chỉ đích danh nói họ muốn Tô Khanh Hàn? Chẳng lẽ Tô Khanh Hàn cũng đi hòa thân?"
"Không phải." Lâm Vân lập tức phủ định, giải thích cho Đoạn Càn Mục, "Là bởi vì Bạch Mạnh."
"Bạch Mạnh?!"
Nghe thấy cái tên này, Đoạn Càn Mục lập tức thay đổi sắc mặt.
Chỉ thấy vẻ mặt Lâm Vân nghiêm túc giải thích: "Sau khi Cung Quốc diệt quốc, Bạch Mạnh và bộ hạ hắn đều dưỡng thương ở Dao Nam Quốc, hoàng đế Dao Nam Quốc rất thưởng thức Bạch Mạnh, cố ý mời chào Bạch Mạnh quy thuận, làm đại tướng quân Dao Nam Quốc, sau đó Bạch Mạnh lại đưa ra điều kiện với hoàng đế Dao Nam Quốc, nếu muốn mời chào hắn, trước hết phải cứu Tô Khanh Hàn từ Dực Bắc Quốc, vì thế hoàng đế Dao Nam Quốc mới dùng 30 danh mỹ nữ dị vực trao đổi Tô Khanh Hàn."
Bên tai vang lên lời nói Lâm Vân gợn sóng bất kinh, nội tâm Đoạn Càn Mục nhấc lên sóng to gió lớn.
Hóa ra...... Là Bạch Mạnh......
Trái tim như là bị bàn tay dùng sức nắm lấy, sắc mặt Đoạn Càn Mục khó coi, đại não hít thở không thông.
"Điện hạ người không sao chứ?" Lâm Vân khẩn trương vươn tay đến Đoạn Càn Mục, lại thấy Đoạn Càn Mục lắc đầu.
"Cô không sao, ngươi lui xuống đi!"
Mấp máy môi, Lâm Vân còn muốn nói cái gì, nhưng vẫn chắp tay với Đoạn Càn Mục, ngoan ngoãn lui xuống.
Trong lòng hắn biết rõ ràng, giờ này khắc này, người Đoạn Càn Mục yêu cầu kia ——
Không phải hắn.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ còn một mình Đoạn Càn Mục.
Trong tay thuốc đã sớm lạnh, nhưng Đoạn Càn Mục không chút nào để ý.
"Tô Khanh Hàn đi Dao Nam Quốc...... hóa ra là chủ ý của Bạch Mạnh......"
Khóe môi giật giật, Đoạn Càn Mục cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, rõ ràng hắn chưa hề uống một ngụm thuốc nào!
"Ở Dao Nam Quốc, Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh......"
Trong đầu cầm lòng không đậu hiện ra tình cảnh Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh hoa tiền nguyệt hạ như hình với bóng vừa nói vừa cười, Đoạn Càn Mục tức giận cắn răng, răng rắc một tiếng chén thuốc vỡ tan rơi xuống mặt đất.