Trở lại Cung Cảnh Dương Đoạn Càn Mục ủ rũ cụp đuôi, cả người thất hồn lạc phách, thái giám tổng quản và Thúy Bích sợ tới mức còn tưởng rằng Đoạn Càn Mục đã phạm vào trọng tội gì bị Hoàng Thượng trách phạt!
Đoạn Càn Mục không biết bản thân đã trở lại phòng hắn như thế nào, trong đầu hắn hiện tại tất cả đều là lời Bạch Mạnh nói với hắn ——
"Không phải tại hạ cố ý ngăn trở, mà chính miệng Khanh Hàn dặn dò tại hạ...... Hắn nói hắn ai cũng có thể gặp, nhưng chỉ riêng không muốn gặp người."
"Gạt người......" Hai mảnh môi mỏng khẽ mở, Đoạn Càn Mục miệng khô lưỡi khô, giọng nói khàn khàn, "Ngươi lừa cô...... Hàn Hàn sẽ không nói như vậy, Hàn Hàn hắn...... Hàn Hàn hắn sẽ không đối đãi cô như vậy......"
Ngực tựa như bị khối đá đè ép, Đoạn Càn Mục hô hấp khó khăn, đại não thiếu oxy.
Lúc này sắc trời vẫn sớm, nhưng hắn không muốn làm gì cả, cứ như vậy an tĩnh mà ngồi xuống bên mép giường đến trời tối.
Màu đen bầu trời đêm bao phủ toàn bộ Cung Cảnh Dương, phảng phất cũng bao phủ thể xác và tinh thần Đoạn Càn Mục.
Hắn đột nhiên không biết hắn nên làm cái gì bây giờ.
"Nếu...... Hàn Hàn vẫn không chịu gặp cô nói......"
Hắn chẳng lẽ đời này sẽ không còn được gặp lại Tô Khanh Hàn sao?
Lớn lao sợ hãi lập tức tập kích Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Mục cảm thấy da đầu tê dại.
Đêm đã khuya, nhưng hắn không thể đi vào giấc ngủ, cũng ngủ không được.
Ngày mai chính là ngày sinh của phụ hoàng hắn, ở trong tiệc mừng thọ, mặc dù Tô Khanh Hàn không muốn, cũng nhất định phải gặp mặt hắn.
Con ngươi thất sắc ảm đạm nháy mắt sáng lên, trong lòng Đoạn Càn Mục không cấm nhiều hơi một tia tự tin.
"Đúng vậy, không sai, Hàn Hàn nhất định đang giận dỗi với cô, chỉ cần gặp mặt nói......"
Chỉ cần bọn họ hai người gặp mặt, nhất định có thể hòa hảo trở lại.
Đoạn Càn Mục dần dần tỉnh lại, ép mình đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng hắn liền tỉnh, sớm đã mặc vào triều phục chính thức, đầu đội kim quan, xem két kỹ gương mặt mình trong gương đồng.
Từ trước, Đoạn Càn Mục đối đối với gương mặt này rất tự tin, bởi vì hắn là mỹ nam tử đệ nhất Dực Bắc Quốc, không quan tâm vết sẹo nhàn nhạt bên mắt trái giác bị Tô Khanh Hàn làm bị thương để lại, hắn vẫn như cũ cho rằng mình tuấn mỹ đến không gì sánh được.
Hắn là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc dưới một người trên vạn người, luận thân phận, hắn tôn quý vô cùng, luận tướng mạo dung tư càng đẹp đẽ vô cùng.
Nhưng mà giờ này khắc này, trong lòng Đoạn Càn Mục không cảm thấy tự tin.
Hắn không biết...... Hiện tại Tô Khanh Hàn còn thích hắn hay không, hay không còn yêu hắn.
"Hàn Hàn......"
Gương mặt góc cạnh rõ ràng hiện rõ tâm tư nặng nề, Đoạn Càn Mục hít sâu một hơi, xoay người bước ra ngoài, mỗi một bước đi đều cảm thấy chần chờ mà lại gian nan.
Ban ngày, các quốc gia sứ thần sôi nổi dâng thọ lễ lên cho hoàng đế Dực Bắc Quốc, lúc chạng vạng tiệc mừng thọ mới chính thức bắt đầu.
Đoạn Càn Mục vốn tưởng rằng hôm nay ở trong triều đình hắn là có thể nhìn thấy Tô Khanh Hàn, nhưng đội ngũ sứ thần Dao Nam Quốc phái tới ước chừng có 50 người, chỉ có Bạch Mạnh làm đại biểu tiến lên triều hạ, bởi vậy Đoạn Càn Mục dù nhón chân mong chờ cũng không thể mong gặp lại Tô Khanh Hàn.
Tiệc mừng thọ tổ chức ngoài cung Chiêu Dương, sứ thần các quốc gia cả triều văn võ tề tụ một đường, trường hợp cực kỳ náo nhiệt, đẹp đẽ thịnh vượng.
Ngồi ở trên vị trí của mình, Đoạn Càn Mục duỗi dài cổ nhìn sứ thần các quốc gia ổn định chỗ ngồi.
Hắn đối với loại yến hội này từ trước đến nay chưa từng hứng thú, một lòng chỉ muốn gặp Tô Khanh Hàn, nói chuyện với Tô Khanh Hàn.
Tầm mắt ghim thẳng vào người Bạch Mạnh, Đoạn Càn Mục trừng mắt.
Bởi vì nam nhân làm hắn thương nhớ ngày đêm đang ngồi nơi đó, ngồi ở bên người Bạch Mạnh.
"...... Hàn Hàn!"
Đoạn Càn Mục không nghĩ ngợi buột miệng thốt ra.
Nhưng mà, trong yến hội quá mức ầm ĩ, tiếng la hắn trong khoảnh khắc đã bị bao phủ.
Nhóm sứ thần được xếp ở vị trí cách hắn rất xa, Tô Khanh Hàn căn bản nghe không thấy giọng nói của hắn.
Lòng Đoạn Càn Mục nóng như lửa đốt, ngực như bị lửa thiêu đốt.
Ánh vào mi mắt Tô Khanh Hàn, mặc một thân áo dài màu hồng cánh sen sắc thúc tay áo, đầu tóc đen tuấn dật bay lả tả, đôi mắt lượng như minh châu.
Hắn đang vừa nói vừa cười với Bạch Mạnh, dáng vẻ so với nửa năm trước, trở nên càng yêu cười, tươi cười cũng càng tự tin.
"Hàn Hàn......"
Đoạn Càn Mục nhẹ nhàng đứng lên.
Giây tiếp theo, Tô Khanh Hàn lơ đãng quay đầu, ánh mắt không hẹn mà gặp.
"Hàn......"
Gương mặt Đoạn Càn Mục lộ vẻ kinh hỉ, tươi cười trên mặt Tô Khanh Hàn bỗng chốc biến mất, tựa như bị đông lạnh, biểu tình lập tức trở nên lạnh nhạt đến cực điểm.
Đoạn Càn Mục không khỏi ngơ ngẩn, chỉ thấy tầm mắt Tô Khanh Hàn lập tức từ trên người hắn dời đi, tiếp tục không chút để ý mà nói chuyện phiếm với Bạch Mạnh bên cạnh, nói chuyện đến vui vẻ vô cùng.
Trái tim lừa dối chìm vào đáy hồ lạnh như băng, Đoạn Càn Mục ngồi xuống, đầu ngón tay lạnh lẽo.
Nửa năm không gặp, Tô Khanh Hàn không gầy ốm, ngược lại càng thêm thần thái sáng láng —
Là bởi vì hắn?
Là bởi vì Tô Khanh Hàn rời khỏi bên người hắn?
Ngực Đoạn Càn Mục bị bóp nghẹt, trái tim quặn đau, hô hấp dồn dập.
Mới vừa rồi Tô Khanh Hàn phản ứng đã chứng minh hết thảy, phản ứng kia rất chân thật, để Đoạn Càn Mục không muốn tin cũng khó.
Thời điểm ở trong ngục Tô Khanh Hàn từng nói với hắn, chém đinh chặt sắt mà nói, nói không muốn gặp lại hắn.
Giờ này khắc này, Tô Khanh Hàn cũng đích đích xác xác nỗ lực thực hiện lời thề kia.
Hai tay gắt gao nắm chặt, Đoạn Càn Mục trong lúc nhất thời thế nhưng không biết mình phải làm gì cho đúng.
Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần gặp lại Tô Khanh Hàn, ngăn cách giữa bọn họ có thể hoàn toàn tiêu trừ.
Nhưng mà, vẫn hắn quá ngây thơ rồi.
Hiện tại khoảng cách giữa hắn và Tô Khanh Hàn xa như vậy, mặc dù gặp mặt thì có thể thế nào?
Tô Khanh Hàn căn bản không phản ứng hắn!
Nắm chặt tay đến chảy máu, đôi tay Đoạn Càn Mục rỉ máu nâng chén rượu, ngửa cô uống một hơi cạn sạch.
Yết hầu bị rượu nóng rát bỏng cháy, ngực tựa hồ cũng bị thiêu đến vỡ nát.
Đoạn Càn Mục không cam lòng, đứng lên đi về phía Tô Khanh Hàn, bước qua đại sảnh.
Dư quang liếc đến qua Đoạn Càn Mục thẳng tắp đi tới, Tô Khanh Hàn thuận miệng nói với Bạch Mạnh muốn đi nhà vệ sinh, nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi.
Nhìn Tô Khanh Hàn đứng dậy, Đoạn Càn Mục cắn môi, bước nhanh hơn đuổi theo bóng dáng Tô Khanh Hàn.
Bóng đêm thâm trầm, trăng sáng trên cao.
Tô Khanh Hàn không kìm được, bất tri bất giác đi tới hậu viện cung Chiêu Dương.
"Hàn Hàn!"
Đoạn Càn Mục đuổi theo Tô Khanh Hàn, nhịn không được hét lớn.
Sắp đi vào núi giả Tô Khanh Hàn đột nhiên nghỉ chân, cứ như vậy đưa lưng về phía hắn.
Dưới ánh trăng, áo ánh tím Tô Khanh Hàn nhìn qua tựa như ảo giác thần bí khó lường, tựa như ảo mộng, nếu không phải áo dài uyển chuyển nhẹ nhàng theo gió bay đi phát ra tiếng phành phạch, Đoạn Càn Mục còn tưởng rằng hắn và Tô Khanh Hàn gặp chỉ là một giấc mộng, không phải chân thật.
Trầm mặc rất lâu, phảng phất qua mấy chục năm.
Đoạn Càn Mục cảm giác khi đến đây, Tô Khanh Hàn không muốn gặp hắn ——
Thật sự không muốn gặp hắn, không muốn nhìn thấy hắn mặt, cho nên mới không xoay người lại, trước sau lấy bóng đối diện với hắn.
"...... Hàn Hàn......"
Thật sự chờ không kịp, Đoạn Càn Mục khẽ mở môi mỏng, hít sâu một hơi, giọng nói không tự giác phát run.
Hắn hy vọng Tô Khanh Hàn có thể xoay người lại liếc hắn một cái.
Đáng tiếc Tô Khanh Hàn không như vậy.
Mặc kệ hắn gọi "Hàn Hàn" bao nhiêu lần, Tô Khanh Hàn đều không có một tia phản ứng, cuối cùng Đoạn Càn Mục vẫn thỏa hiệp.
Hắn không thể không thỏa hiệp.
"Tô...... Khanh Hàn......" Đoạn Càn Mục gian nan gọi tên đầy đủ của Tô Khanh Hàn.
Tô Khanh Hàn xoay người, gương mặt tuấn mỹ gợn sóng bất kinh, ánh mắt giao hội với Đoạn Càn Mục cũng không thể kích khởi một tia gợn sóng.
Có như vậy trong nháy mắt, Đoạn Càn Mục nghĩ ra một ý tưởng không chân thực——
Hàn Hàn có phải đã quên cô hay không?
"Tô Khanh Hàn sứ thần Dao Nam Quốc, tham kiến Thái Tử điện hạ."
Nhìn Tô Khanh Hàn chắp tay thỉnh an, tâm Đoạn Càn Mục tựa như bị thứ gì nghiền qua dư, đau đến mức hắn nhịn không được mở miệng, hàm răng trên dưới run lên.
"Ngươi...... Ngươi không cần như vậy, Hàn Hàn, cô......"
"Thái Tử điện hạ theo dõi ta đến nơi đây là vì chuyện gì?"
Tô Khanh Hàn trực tiếp đánh gãy lời hắn nói, lại còn dùng chữ "Theo dõi" như vậy.
Mới lạ và khoảng cách không cần nói cũng biết, loại thái độ xa lạ so với vừa nãy coi thường còn muốn cho Đoạn Càn Mục khó chịu.
"Cô......" Đoạn Càn Mục muốn giải thích, nhưng trong lúc nhất thời hắn không biết nên giải thích như thế nào, "Cô chỉ...... Muốn gặp ngươi."
"Hiện tại người đã gặp được." Tô Khanh Hàn lãnh đạm nói, xoay người muốn đi.
"Hàn Hàn!"
Đoạn Càn Mục tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay Tô Khanh Hàn.
"Buông tay."
Tiếng nói nặng nề biểu thị công khai Tô Khanh Hàn không vui, năm ngón tay Đoạn Càn Mục nháy mắt cứng đờ, không tình nguyện mà buông ra.
"Chỉ cần ngươi không đi...... Chỉ cần ngươi nghe cô nói cho hết lời."
"Được, ta nghe." Tô Khanh Hàn có chút bất đắc dĩ mà thở dài, hai tay ôm ngực.
Cảm giác Tô Khanh Hàn đứng ở trước mặt tựa như khối băng, Đoạn Càn Mục không tự rùng mình, trong lòng liều mạng kiểm soát ngôn ngữ.
Trước mắt cơ hội khó được, hắn không thể lại bỏ lỡ.
"Chuyện lúc trước...... Là cô không tốt."
"Ngươi muốn nói chuyện gì?" Tô Khanh Hàn cười lạnh đặt câu hỏi.
"Toàn bộ...... Toàn bộ mọi chuyện đều là cô không tốt." Nhìn không chớp mắt chăm chú nhìn Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục nói chém đinh chặt sắt, tình ý chân thành.
Hắn đã hạ quyết tâm!
Hắn cần phải thổ lộ hết tâm tư của hắn cho Tô Khanh Hàn.
"Hàn Hàn, cô sai rồi, cô thật sự biết sai rồi...... ngày trước cô làm ra những chuyện không thể tha thứ với ngươi, ngươi mắng cô, oán cô, đều là cô gieo gió gặt bão, ngươi nếu cảm thấy chưa hết giận, có thể đánh cô, cô tuyệt không trốn tránh."
Đôi tay gắt gao nắm chặt, Đoạn Càn Mục hít sâu một hơi, ý đồ giảm bớt nội tâm khẩn trương và kích động.
"Khi ngươi rời khỏi Dực Bắc Quốc, cô bị bệnh, bởi vì trong ngục quyết liệt với cô, cho nên cô bị bệnh không dậy nổi, căn bản không biết phụ hoàng xem ngươi làm vật trao đổi đưa đến Dao Nam Quốc."
"......"
"Còn có chuyện Hàn Thù, cô đã điều tra toàn bộ. Là Hàn Thù xúi giục phụ hoàng phế Thái Tử Phi, cũng là Hàn Thù kiến nghị phụ hoàng để cô cưới công chúa Lan Yên Quốc...... Lúc ấy phụ hoàng cô chi khai, cô lúc ấy căn bản không biết tình, hơn nữa cô dù thế nào cũng không thể nghĩ được bọn họ dám trên mí mắt cô nhốt ngươi vào phòng chất củi, thậm chí lão thất phu Hàn Thù đối vậy mà với ngươi......"
Nhìn Tô Khanh Hàn thay đổi sắc mặt, Đoạn Càn Mục lập tức im miệng không nói.
Hắn không dám tiếp tục nói tiếp.
Nói thêm gì nữa, chỉ biết bây giờ hắn đang bóc từng vết sẹo Tô Khanh Hàn.
Chuyện kia, hắn cũng là sau khi hỏi thái giám tổng quản mới biết được sự tình ngọn nguồn.
Cho tới bây giờ, Đoạn Càn Mục không được nghĩ mà sợ.
Nếu Tô Khanh Hàn không thể giết được Hàn Thù, nếu để Hàn Thù thực hiện được, vậy hắn......
Trong lồng ngực bốc cháy lên một một đốm lửa hừng hực, Đoạn Càn Mục dùng sức gằn từng chữ.
"Nếu Hàn Thù không bị ngươi giết chết, cô cũng nhất định phải bầm thây vạn đoạn hắn."
Càng nghĩ càng giận, Đoạn Càn Mục chăm nhìn chú Tô Khanh Hàn, đôi mắt sáng ngời không hiểu sao nước mắt trào ra.
Lúc ấy, Tô Khanh Hàn bất lực đến cỡ nào, tuyệt vọng cỡ nào!
Đoạn Càn Mục ngẫm lại liền đau lòng không thôi.
"Hàn Hàn......"
Lấy hết can đảm, hắn tiến lên một bước, kéo gần khoảng cách với Tô Khanh Hàn.
Thấy Tô Khanh Hàn không trốn tránh, hắn thoáng thở phào một hơi, cảm giác hắn vẫn có hy vọng.
Hắn và Tô Khanh Hàn đã trải qua rất nhiều chuyện, tuy rằng không phải đều là chuyện tốt, nhưng giữa hai người vẫn có không ít hồi ức tốt đẹp độc nhất vô nhị.
Hắn không tin Tô Khanh Hàn thật sự dứt khoát với hắn.
"Nếu lúc ấy cô ở bên cạnh ngươi, cô tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu ủy khuất lớn như vậy." Đoạn Càn Mục theo bản năng muốn giữ chặt tay Tô Khanh Hàn, nhưng ngón tay động lại động, cứng đờ ở giữa không trung, vẫn không dám tùy tiện đụng vào Tô Khanh Hàn.
Một trận gió đêm nhẹ nhàng phảng phất bên người Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn, lạnh căm căm, mang đi một ít độ ấm trên trán Đoạn Càn Mục.
Vài giọt mồ hôi theo thái dương chảy xuống cằm Đoạn Càn Mục.
"Hàn Hàn, kỳ thật trận đánh cược kia......" Đoạn Càn Mục nuốt nước miếng, trái tim thình thịch nhảy, mỗi một chữ nói ra liền cầm lòng không đậu hít sâu một hơi, "Trận đánh cược kia...... Là cô thua, là cô thích ngươi trước, cô thật sự...... Thật sự yêu ngươi, chẳng qua lúc trước cô quá ngu, không nhận thấy được tâm ý chính mình."
Âm cuối nhịn không được run rẩy, Đoạn Càn Mục khẩn trương đến mức trán, lòng bàn tay, cổ tất cả đều là mồ hôi.
Rõ ràng lúc trước hắn làm trò bày tỏ với Tô Khanh Hàn rất nhiều lần, nhưng lúc ấy hắn không kích động giống như bây giờ.
Đây... có lẽ là tình yêu thật sự!
Hắn đối với Tô Khanh Hàn là tình yêu.
Càng khẳng định phần cảm tình trong lòng đối với Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục càng có thể nghe thấy tiếng tim đập đến lợi hại.
"Ta yêu ngươi, Hàn Hàn."
Kiên định bày tỏ tâm ý bản thân, Đoạn Càn Mục lấy hết can đảm giữ chặt tay Tô Khanh Hàn.
Lúc này Tô Khanh Hàn không từ chối không phản kháng, khiến hắn cảm thấy vui sướng vô cùng.
"Hàn Hàn, trở về đi! Trở lại bên cạnh ta...... Lúc này đây, ta tuyệt đối sẽ không tái phạm sai lầm, tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu tổn thương nữa, chúng ta bắt đầu một lần nữa, ta sẽ sủng ngươi, thương ngươi, yêu ngươi...... Nắm lấy tay người cùng nhau đầu bạc, làm bạn nhất sinh nhất thế."
Chân thành tha thiết cảm động bày tỏ tâm ý trong màn đêm, tắm gội ánh trăng điềm tĩnh, tiêu tán trong gió lạnh.
Mây đen, che khuất ánh trăng.
Trước mắt Tô Khanh Hàn phảng phất như bị sương đen bao phủ, Đoạn Càn Mục theo bản năng nhíu mày, ngay sau đó, hắn nắm lấy tay Tô Khanh Hàn bị Tô Khanh Hàn nhẹ nhàng đẩy ra.
Trong lòng bàn tay lập tức trở nên trống rỗng, trong lòng Đoạn Càn Mục luống cuống.
"Thật đáng tiếc......"
Giọng nói Tô Khanh Hàn lãnh đạm không nhanh không chậm chui vào lỗ tai Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục trái tim căng thẳng.
"Ta không hề yêu ngươi."
"Hàn Hàn......"
"Không, là ta trước nay chưa từng chân chính yêu ngươi, Đoạn Càn Mục."