Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 123

"Hàn Hàn!"

Đoạn Càn Mục thì thào nhỏ giọng, chỉ thấy Tô Khanh Hàn lạnh lùng, có nề nếp mà nói: "Xin gọi ta là Tô Khanh Hàn, hoặc là Tô tướng quân."

Trong nháy mắt, Đoạn Càn Mục cảm nhận được áp lực đến từ Tô Khanh Hàn.

Đã từng, hắn có thể khống chế Tô Khanh Hàn, muốn đùa giỡn Tô Khanh Hàn trong lòng bàn tay.

Nhưng mà hắn lại tính sai.

Tô Khanh Hàn từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi, vẫn là đại tướng quân đỉnh thiên lập địa đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Khôi phục võ công, khôi phục chức quan, giờ này khắc này Tô Khanh Hàn trong mắt hắn vô cùng lóng lánh, tựa như ánh nắng giữa trưa.

Là hắn...... Bị bắt giữ.

Bị Tô Khanh Hàn bắt làm tù binh.

"Hàn......" Đoạn Càn Mục mở miệng suýt nữa lại nói sai, vì thế sửa lời nói: "Tô tướng quân, ta......"

Nhìn đến Đoạn Càn Mục muốn nói lại thôi, Tô Khanh Hàn vẫn như cũ không cho Đoạn Càn Mục sắc mặt tốt, "Ngươi cái gì? Nếu ngươi không ra ngoài ta sẽ gọi thủ hạ đuổi ngươi ra ngoài."

"Chờ một chút!" Đoạn Càn Mục sợ Tô Khanh Hàn thật sự gọi người đuổi mình đi.

Từ khi Tô Khanh Hàn rời khỏi hắn, thái độ Tô Khanh Hàn đối với hắn thật sự lãnh khốc phải gọi hắn chịu không nổi.

Hắn cảm giác trái tim như bị Tô Khanh Hàn chọc ra vỡ nát.

Nhưng mà nghĩ lại hành động hắn đã từng làm với Tô Khanh Hàn, hắn liền cảm thấy là hắn tự làm tự chịu.

"Ta...... Ta có hơi đói, Tô tướng quân ngươi xem, có thể cho ta ăn bữa cơm trước rồi lại đi?"

Nhìn Đoạn Càn Mục xoa bụng, một bộ đáng thương vô cùng, Tô Khanh Hàn không biết nên tức hay nên cười.

"Ta nơi này cơm canh đạm bạc chỉ sợ không hợp khẩu vị của ngươi."

Vừa nghe Tô Khanh Hàn nói như vậy, Đoạn Càn Mục lập tức cúi thấp đầu.

Không nghĩ tới hắn đã đáng thương như vậy rồi Hàn Hàn vẫn hung dữ với hắn như vậy!

"Vậy...... Cho ta uống miếng nước cũng được."

Ngẩng mặt, Đoạn Càn Mục vẫn không chịu từ bỏ.

Hắn ngay cả chi vị Hoàng Thái Tử cũng vứt bỏ, ngàn dặm xa xôi chạy đến Dao Nam Quốc chính là vì truy hồi Tô Khanh Hàn, một chút suy sụp nhỏ tuyệt đối không thể đả đảo hắn.

Tô Khanh Hàn bất đắc dĩ mà thở dài, rót chén nước cho Đoạn Càn Mục, sau đó ra khỏi phòng phân phó hạ nhân vài câu.

Đoạn Càn Mục trước sau chỉ đứng trong phòng, yên lặng nhìn chăm chú vào Tô Khanh Hàn.

"Đoạn Càn Mục......"

Thẳng đến khi Tô Khanh Hàn đi trở về, Đoạn Càn Mục mới hoang mang mà quay mặt đi, làm bộ vẫn luôn nhìn về phía nơi khác.

"Ngươi tính ăn vạ ta nơi này không đi, cũng không thể thay đổi ý nghĩ của ta...... Ta không yêu ngươi, chính là không yêu ngươi."

Ngực như bị ăn một quyền, Đoạn Càn Mục khẽ cắn môi.

Hắn hiện tại thật đúng là không thể ưỡn ngực ngẩng đầu mà nói với Tô Khanh Hàn "Ta nhất định sẽ khiến ngươi một lần nữa yêu ta".

Hắn không có tự tin và tin tưởng.

Trong phòng trở nên an tĩnh lại, hắn không hé răng, Tô Khanh Hàn cũng không nói lời nào.

Không khí oi bức làm Đoạn Càn Mục ướt đẫm mồ hôi, Đoạn Càn Mục năm lần bảy lượt muốn tìm đề tài tâm sự với Tô Khanh Hàn, nhưng lại sợ hãi Tô Khanh Hàn mở miệng tựa như lưỡi lam điên cuồng rạch nát trái tim hắn.

Sau một lúc lâu, Tô Khanh Hàn xem hắn như không khí, tự mình ngồi bên mép giường cầm lấy một quyển binh thư lên đọc.

Đoạn Càn Mục cẩn thận dè dặt lại gần Tô Khanh Hàn, phát hiện Tô Khanh Hàn đang đọc binh thư hắn soạn thảo.

Thoáng hoảng hốt, hắn liên tưởng tới chính hắn.

Ở những ngày không có Tô Khanh Hàn làm bạn, hắn cũng dựa vào đọc binh thư Tô Khanh Hàn viết cầm cự qua ngày.

"Cái kia......"

Nhận thấy được tầm mắt Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn lúc này mới phản ứng lại, ném binh thư trong tay sang bên cạnh, "Ta tùy tay lấy mà thôi."

Giật giật khóe miệng, Đoạn Càn Mục mếu máo.

Hắn vốn muốn tìm đề tài binh thư tâm sự với Tô Khanh Hàn.

"Mấy quyển binh thư ngươi mới viết kia...... Ta cũng có đọc."

Một bên nói, Đoạn Càn Mục một bên tự nhiên ngồi xuống bên người Tô Khanh Hàn, "Bên trong có một cái du long trận pháp là ra rất hứng thú."

Cứ cảm thấy Đoạn Càn Mục thân cận quá mức, Tô Khanh Hàn muốn dịch sang bên cạnh, nhưng bên cạnh chính là đầu giường và cái bàn.

"Ngươi cảm thấy hứng thú cũng vô dụng." Tô Khanh Hàn cố ý quay đầu, lộ gáy về phía Đoạn Càn Mục, "Ta sẽ không giảng du long trận pháp kỹ càng tỉ mỉ cho ngươi nghe, vạn nhất tương lai ngươi dùng nó đối phó ta làm sao bây giờ."

Nghe Tô Khanh Hàn nói, tựa hồ vẫn muốn binh nhung tương kiến với hắn ở trên chiến trường, Đoạn Càn Mục không khỏi cười khổ.

"Dù ta Đoạn Càn Mục sống không từ thủ đoạn, cũng không thể sát hại người thương!"

Những lời này Đoạn Càn Mục nói rất tự nhiên, không chút để ý, lại tạo cho Tô Khanh Hàn từng vòng gợn sóng trong lòng.

"Nhưng ta cũng sẽ không thủ hạ lưu tình với ngươi."

Tô Khanh Hàn lạnh như băng liếc hắn một cái, Đoạn Càn Mục gãi mặt, thuận miệng nói thầm: "Dù sao du long trận pháp của ngươi ta cũng đoán được cụ thể hành quân bày trận như thế nào."

"Cái gì?" Tô Khanh Hàn chấn động, "Chuyện này không có khả năng."

Lắc đầu, Đoạn Càn Mục nhìn chăm chú vào Tô Khanh Hàn, nhoẻn miệng cười, "Ngươi không tin?"

"Không tin." Tô Khanh Hàn trả lời chắc chắn.

Nếu trước mắt có cơ hội để Tô Khanh Hàn lau mắt mà nhìn hắn, Đoạn Càn Mục tự nhiên sẽ không bỏ lỡ.

Vì thế hắn đứng lên, trải trang giấy ở trên bàn, bắt đầu đề nét bút đồ.

Tô Khanh Hàn cũng đứng lên, đi đến phía sau Đoạn Càn Mục, an tĩnh mà nhìn.

Du long trận pháp là sau khi hắn đến Dao Nam Quốc nghĩ ra được, cũng chỉ thuận tay đề một câu vào binh thư, cụ thể hành quân bày trận như thế nào hắn tự nhiên sẽ không tường thuật.

Nhưng mà, nhìn Đoạn Càn Mục bút tẩu long xà, thật sự dần dần họa ra trận pháp hắn vắt hết óc nghĩ ra được, Tô Khanh Hàn lưỡng đạo mày kiếm không khỏi nhíu lại, đôi mắt mở to tràn ngập kinh ngạc.

"Ngươi...... Ngươi đây là như thế nào làm được?"

Buông bút, Đoạn Càn Mục xoay người mặt đối mặt với Tô Khanh Hàn, khoảng cách giữa hai người gần gũi chỉ cách một trang giấy.

"Bởi vì ta hiểu ngươi, thích ngươi."

"Ngươi......"

Ý thức Đoạn Càn Mục chỉ nhân cơ hội lôi kéo làm quen với hắn, Tô Khanh Hàn cắn răng, giận dữ đẩy Đoạn Càn Mục ra.

Bị đẩy đến lảo đảo, Đoạn Càn Mục không giận phản cười, cầm họa tốt bày trận đồ giải thích cho Tô Khanh Hàn: "Ta nếu tướng lĩnh quân địch của ngươi, liền sẽ từ nơi này...... Còn có nơi này xuống tay công phá, hai nơi này là chỗ trận pháp suy yếu nhất."

Tuy rằng trong lòng nén giận, nhưng Tô Khanh Hàn vẫn nghiêm túc nghe Đoạn Càn Mục nói chuyện, nghiêm túc nhìn Đoạn Càn Mục chỉ vị trí.

Ngắn ngủi trầm tư qua đi, hắn rầm một tiếng đoạt lại bày trận đồ từ trong tay Đoạn Càn Mục.

"Trận pháp này ta sẽ bố trí cải tiến một lần nữa, còn có......"

"Gì?"

Cuộn tròn tờ giấy rồi châm lửa tiêu hủy, Tô Khanh Hàn quay đầu, chăm chú nhìn Đoạn Càn Mục lóe lên hàn quang, "Ngươi ở trước mặt ta biểu hiện thông minh cũng vô dụng, ta sẽ không yêu ngươi...... Ngược lại sẽ muốn giết ngươi."

Giọng nói Tô Khanh Hàn trong nháy mắt đè thấp, cả người tản ra khí lạnh mãnh liệt.

Đoạn Càn Mục ý thức mình tựa hồ biến khéo thành vụng, không cấm cười khổ gãi gãi ót.

"Nếu chết ở trong tay ngươi mà nói, ta sẽ không có một câu oán hận."

Nghe Đoạn Càn Mục nói thầm như vậy, Tô Khanh Hàn nhấc mi, ngay sau đó liền nhìn thấy Đoạn Càn Mục giơ tay đầu hàng.

"Tuy rằng ta không muốn chết."

"Ngươi......"

Trong lúc nhất thời không biết nên nói gì nổi Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng.

Đoạn Càn Mục đi theo phía sau Tô Khanh Hàn, đi không được vài bước đã bị Tô Khanh Hàn mắng chửi: "Ngươi là trùng theo đuôi sao? Tự ở trong phòng chờ ăn cơm đi."

"Chỉ mình ta ăn?" Đoạn Càn Mục kinh ngạc.

"Chẳng lẽ ngươi còn muốn ta bồi ngươi ăn?" vẻ mặt Tô Khanh Hàn nghiêm túc hỏi lại.

Đoạn Càn Mục thoải mái hào phóng gật đầu, "Ừ, nếu ngươi không bồi ta, vậy ta cũng không ăn."

"Ngươi!" Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục chọc tức giận đến không nói nên lời.

Đồ ăn hắn đã phân phó hạ nhân đi chuẩn bị, kết quả hiện tại Đoạn Càn Mục nói không ăn?!

"Tô tướng quân, ta nói như thế nào cũng là đại hoàng tử Dực Bắc Quốc, đường xa mà đến chính là khách, ngươi để ta một người dùng bữa, chắc không phải đây là đạo đãi khách của Trấn Tây tướng quân Dao Nam Quốc chứ?"

Bị Đoạn Càn Mục nói cho nghẹn họng, Tô Khanh Hàn khẽ cắn môi, gian nan thốt ra một chữ: "...... Được."

Cứ như vậy, Đoạn Càn Mục thành công ăn vạ ăn cơm trưa trong phủ tướng quân của Tô Khanh Hàn.

Tuy rằng bữa cơm trưa này khó ăn phải gọi là không thể nuốt nổi, có điều có Tô Khanh Hàn tiếp khách, Đoạn Càn Mục vẫn vui vẻ chịu đựng.

Ban đầu Tô Khanh Hàn phân phó hạ nhân chuẩn bị một bữa cơm trưa phong phú.

Nói cho cùng hắn và Đoạn Càn Mục từng sống chung với nhau, biết Đoạn Càn Mục thích ăn sơn trân hải vị, cho nên muốn chi ba tháng tiền cơm chuẩn bị cho Đoạn Càn Mục một bàn Thao Thiết thịnh yến, cũng để cho Đoạn Càn Mục ăn no mỹ mãn rồi nhanh chóng rời khỏi phủ.

Kết quả, Đoạn Càn Mục chọc giận Tô Khanh Hàn, một bàn đồ ăn ngon lành Tô Khanh Hàn đổi thành rau dại có vị chua xót quái dị, bọn hạ nhân thường ăn cơm canh đạm bạc cũng cảm thấy kinh khủng.

Món rau dại Tô Khanh Hàn tất nhiên không động đũa, tuy hắn cũng từng ăn những thứ này sống qua ngày, nhưng Đoạn Càn Mục sinh ra đã ngậm thìa vàng nhất nhiên không chịu nổi.

Tuy rằng biết hắn như vậy là trẻ con, nhưng Tô Khanh Hàn vẫn muốn thấy dáng vẻ Đoạn Càn Mục bị hắn chỉnh.

Nhưng mà sau khi ăn uống no nê, Đoạn Càn Mục vẫn biểu hiện như thường, lông mày cũng chưa nhăn.

"Tô tướng quân có phải đã quên hay không, ta cũng là người hàng năm mang binh đánh giặc, thời điểm lương thảo thiếu thốn, ăn cỏ cắn vỏ cây đều là chuyện bình thường."

Đoạn Càn Mục không để ý nói nhắc nhở Tô Khanh Hàn.

Hắn thật sự đã quên.

Trong khoảng thời gian làm Thái Tử Phi của Đoạn Càn Mục kia, Đoạn Càn Mục ở trong mắt hắn vẫn luôn là Hoàng Thái Tử sống trong nhung lụa.

"Ta còn tưởng rằng......"

"Ngươi còn tưởng rằng ta là cái loại lúc lương thảo thiếu thốn thì chỉ lo chính mình hưởng lạc, thống soái nhìn các tướng sĩ uống gió ăn đất sao?"

"......"

Tô Khanh Hàn nhấp môi.

Trên thực tế, lúc lương thảo thiếu thốn, xác thật có rất nhiều thống soái đều là người độc hưởng những tài nguyên còn lại, để các tướng sĩ đấu tranh anh dũng ăn đói mặc rách.

Tô Khanh Hàn cũng chưa từng làm chiến hữu cùng đánh giặc với Đoạn Càn Mục, không biết Đoạn Càn Mục có thể chịu khổ như vậy.

Hóa ta ta...... Cũng không phải quá hiểu biết Đoạn Càn Mục.

Tô Khanh Hàn nhịn không được cảm khái ở trong lòng.

Hàng mi dài nhẹ dương, hắn tựa hồ từ trong vẻ mặt Đoạn Càn Mục nhìn thấy một tia ý cười, không khỏi hỏi: "Ngươi nói vậy muốn cho ta lau mắt mà nhìn đối với ngươi đúng không?"

Đoạn Càn Mục giật mình, ánh mắt trở nên vài phần chột dạ, cười cười, "Thế mà bị ngươi phát hiện. "

Trong ánh mắt Tô Khanh Hàn xuất hiện dao động trong phút chốc.

Ngay sau đó hắn thở dài, "Đoạn Càn Mục, ngươi thật sự không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở trên người ta...... Nếu ngươi đã tới Dao Nam Quốc, thì chuyên tâm học tập, giữa ta với ngươi...... tuyệt đối không thể tái tục tiền duyên."

Ăn nhiều rau dại khó ăn như vậy Đoạn Càn Mục cũng chưa cảm thấy khổ, nhưng lời này của Tô Khanh Hàn lại thực sự làm trong lòng hắn khổ không nói nổi.

Mấp máy môi, hắn phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với Tô Khanh Hàn, rồi lại không biết nên nói cái gì.

Trước mắt, Tô Khanh Hàn đã biết tâm ý của hắn.

Nhưng từ chối không nhận.

Đoạn Càn Mục trong lúc nhất thời vậy mà không biết mình rốt cuộc còn có thể truy hồi Tô Khanh Hàn hay không.

"Đa tạ Tô tướng quân khoản đãi."

Đứng lên, Đoạn Càn Mục chắp tay kính chào Tô Khanh Hàn.

Cho rằng Đoạn Càn Mục cuối cùng cũng đi, Tô Khanh Hàn mới vừa thở phào một hơi, Đoạn Càn Mục liền tiến đến bên người hắn, "Như vậy Tô tướng quân, kế tiếp ngươi dẫn ta tham quan một chút phủ tướng quân của ngươi đi!"

Tô Khanh Hàn sắc mặt đột biến, vẻ mặt nghiêm khắc, "Đoạn Càn Mục, ngươi đến tột cùng muốn như thế nào? Vẫn luôn ở chỗ này lì lợm la liếm ngươi cho rằng ta có thể hồi tâm chuyển ý?"

"Ta......"

Không nghĩ tới Tô Khanh Hàn đột nhiên phát lớn tính tình như vậy, Đoạn Càn Mục giống như đứa trẻ phạm sai lầm thật sâu mà cúi đầu.

Ngay cả Tô Khanh Hàn cũng không hiểu tại sao lại trút giận lên người Đoạn Càn Mục, tựa hồ chỉ cần đối mặt với Đoạn Càn Mục, hắn liền không có cách nào bình tĩnh lại.

Trong phòng không khí ngưng đọng, dài dòng trầm mặc qua đi, tay Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục chậm rãi nắm lấy.

Trái tim đập liên hồi, đầu ngón tay Tô Khanh Hàn lạnh băng chỉ vì chạm vào da thịt Đoạn Càn Mục liền không thể tưởng tượng mà trở nên ấm áp.
Bình Luận (0)
Comment