Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 125

"Ta không muốn thấy Bạch Mạnh và Tô Khanh Hàn ở bên nhau sao?"

Đoạn Càn Lân bừng tỉnh đại ngộ.

Nhưng tại sao?

Cảm giác tất cả nghi vấn đều không được giải đáp, Đoạn Càn Lân đau cả đầu.

Nhưng mà hắn nghĩ trăm lần cũng không ra.

Hắn chỉ biết hắn không thích nhìn Bạch Mạnh cười với Tô Khanh Hàn, đặc biệt cười vui vẻ đến như vậy.

Mỗi lần Bạch Mạnh cười với hắn, tươi cười tuy rằng thập phần ôn hòa, nhưng khi cười Đoạn Càn Lân cảm giác đó là loại lễ phép và khách khí.

Mà khi Bạch Mạnh đối mặt với Tô Khanh Hàn lại không giống nhau.

Bạch Mạnh tươi cười với Tô Khanh Hàn không giống người thường, là phát ra từ nội tâm.

"Xí......"

Đoạn Càn Lân phồng má, theo bản năng xoa xoa ngực, "Sao lại thế này? nơi này ta cũng cảm thấy khó chịu......"

Trong khi Đoạn Càn Lân một bên lầm bầm lầu bầu trở về, Bạch Mạnh nghe xong chuyện Tô Khanh Hàn muốn trao đổi với hắn.

"Rất xin lỗi Bạch đại ca......" Tô Khanh Hàn vẻ mặt xin lỗi, cúi đầu thật sâu, "Đệ biết đệ không nên xúc động như vậy, cũng biết không nên cuốn huynh vào, nhưng vì muốn Đoạn Càn Mục hoàn toàn hết hy vọng với đệ, đệ thật sự không còn cách nào khác......"

Lời còn chưa dứt, tay Bạch Mạnh đã đặt trên vai hắn.

Tô Khanh Hàn ngẩng mặt đối diện với Bạch Mạnh, phát hiện ánh mắt Bạch Mạnh nhìn hắn đã trở nên nghiêm túc chân thành tha thiết.

"Khanh Hàn, đệ và huynh có quan hệ gì, còn nói cuốn hay không cuốn gì chứ?"

"Bạch đại ca......"

Bạch Mạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tô Khanh Hàn, "Nếu đệ đã gọi huynh một tiếng Bạch đại ca, như vậy chuyện của đệ chính là chuyện của huynh, vốn dĩ huynh cũng lo lắng Đoạn Càn Mục nhân cơ hội chạy đến Dao Nam Quốc ý đồ gây rối với đệ, nếu đệ nguyện ý cho phép huynh hỗ trợ, huynh đương nhiên đạo nghĩa không thể chối từ."

"Đa tạ Bạch đại ca."

Thấy Tô Khanh Hàn chấp tay hành lễ, Bạch Mạnh không cấm dở khóc dở cười, "Đệ, với huynh mà lại cảm với tạ, còn có...... Nếu đệ đã nói với Đoạn Càn Mục đệ và huynh là người yêu tình đầu ý hợp, vậy từ nay về sau khi bên nhau với huynh phải biểu hiện đủ thân mật."

Nghe Bạch Mạnh nói ra ba chữ cuối cùng, trái tim Tô Khanh Hàn lộp bộp, không khỏi muốn đánh trống lớn.

Hắn lấy Bạch Mạnh làm bình phong, chỉ hy vọng Đoạn Càn Mục có thể biết khó mà lui, hết hy vọng với hắn.

Cần phải biểu hiện trước mặt Đoạn Càn Mục thân mật khăng khít với Bạch Mạnh, hắn không biết bản thân có thể làm được hay không, rốt cuộc, hắn cũng không có loại cảm tình kia với Bạch Mạnh.

Nhìn ra Tô Khanh Hàn đang mâu thuẫn rối rắm, dao động, Bạch Mạnh không tự giác mà nhấp môi.

Quả nhiên, Khanh Hàn vẫn không bỏ xuống được Đoạn Càn Mục.

Tô Khanh Hàn nói cho hắn chỉ không muốn bị Đoạn Càn Mục dây dưa, nhưng từ đầu tới đuôi không nhắc đến tình cảm với Đoạn Càn Mục còn hay không.

Bạch Mạnh nhịn không được thở dài nặng nề ở trong lòng.

Qua lâu như vậy, Tô Khanh Hàn rời khỏi Dực Bắc Quốc, thoát khỏi Đoạn Càn Mục, khôi phục võ công, trở thành Trấn Tây tướng quân...... Dù vậy, hắn vẫn không thể quên được Đoạn Càn Mục.

Trong lúc nhất thời, Bạch Mạnh không biết nên nói gì mới tốt, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cảm tình Tô Khanh Hàn xét đến cùng là của Tô Khanh Hàn, hắn không tư cách khoa tay múa chân.

Có điều nếu hiện tại Tô Khanh Hàn tìm hắn sắm vai người yêu, liền chứng minh hắn không phải một chút cơ hội cũng không có.

Tưởng tượng như vậy, Bạch Mạnh lại thoáng khôi phục niềm tin.

"Khanh Hàn......"

Chần chờ một chút, Bạch Mạnh vẫn chủ động cầm tay Tô Khanh Hàn.

Tô Khanh Hàn muốn rút tay ra, lại bị Bạch Mạnh cầm thật chặt.

"Bạch đại ca......"

"Chỉ là diễn kịch mà thôi, đệ không cần có tâm lý gánh nặng quá lớn." Bạch Mạnh an ủi Tô Khanh Hàn.

Khi cùng Bạch Mạnh mười ngón tay đan vào nhau, trong đầu Tô Khanh Hàn hiện ra bóng dáng Đoạn Càn Mục trong giây lát.

Hắn nhớ tới khi hắn và Đoạn Càn Mục tình chàng ý thiếp, Đoạn Càn Mục cũng giống như vậy cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau, tay nắm tay ở Cung Cảnh Dương sân vắng tản bộ, ngắm hoa thưởng tuyết, bàn chuyện quốc gia đại sự, nói chiến trường phong vân.

"Khanh Hàn...... Khanh Hàn?"

"A......"

Lực chú ý bay xa bị giọng nói Bạch Mạnh gọi trở về, Tô Khanh Hàn nhìn Bạch Mạnh cười khổ, "Đệ làm sao vậy, nghĩ gì mà ngẩn người thế?"

"Đệ......" Tô Khanh Hàn muốn nói lại thôi, lắc đầu, "Đệ không sao."

Giọng nói vừa thốt ra, hắn đã rút tay từ trong lòng bàn tay Bạch Mạnh.

"Bạch đại ca, hiện tại Đoạn Càn Mục không ở chỗ này, đệ vẫn chưa...... chưa thích ứng được."

"A xin lỗi, là huynh đường đột."

"Không phải, không trách Bạch đại ca...... Bạch đại ca nguyện ý giúp đệ, đệ đã vô cùng cảm kích."

Nghe Tô Khanh Hàn nói lời cảm tạ, Bạch Mạnh lại có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Lúc ở Cung Quốc, hắn và Tô Khanh Hàn là bằng hữu, giữa hai người vẫn duy trì khoảng cách quân tử.

Mà hiện tại, qua thời gian dài như vậy, lại đã trải qua nhiều chuyện như vậy, quan hệ giữa hắn và Tô Khanh Hàn vẫn như cũ chỉ là quan hệ quân tử chi giao đạm như nước——

Không có một chút tiến bộ.

Bạch Mạnh cảm thấy Tô Khanh Hàn vạch ranh giới giữa hai người bọn họ, mà ranh giới kia, không cho phép kẻ nào vượt qua.

Ngoại trừ Đoạn Càn Mục.

Hai tay dùng sức nắm chặt, Bạch Mạnh cảm thấy tức giận.

Nhưng hắn không biết đối tượng tức giận là Đoạn Càn Mục hay là chính hắn.

Bầu trời, âm u, tảng mây đen lớn bao phủ toàn bộ Thành Phụng Dương.

Đoạn Càn Mục thất hồn lạc phách, trong bất tri bất giác đi vào trong rừng trúc.

Gió nổi, ào ào thổi bay từng lá trúc xanh tươi.

Đoạn Càn Mục có cảm giác thiên địa giữa vạn sự vạn vật đều trở nên hư vô mờ mịt.

Ở chỗ này, chỉ có một mình hắn.

Hàn Hàn, thích người khác......

Hàn Hàn yêu Bạch Mạnh......

Trong đầu rối như tơ vò, Đoạn Càn Mục càng nghĩ càng cảm thấy trái tim như bị kim đâm.

"A......"

Mở lớn miệng, hắn liều mạng phun ra nuốt vào không khí lạnh thấu xương, vẫn cảm thấy hít thở không thông.

"Hàn Hàn...... Hàn Hàn......"

Đoạn Càn Mục nhịn không được gọi một lần nữa tên Tô Khanh Hàn.

Nhưng hắn gọi như thế nào, Tô Khanh Hàn cũng sẽ không hồi tâm chuyển ý.

"Aaaaaaaa——!"

Đột nhiên, Đoạn Càn Mục gầm lên giận dữ, ngưng tụ nội lực thủ to lớn một đao cắt đứt một cây trúc thô tráng, ngay sau đó Đoạn Càn Mục nắm cây trúc trong tay trở thành kiếm, như nổi điên cuồng chém cây trúc, phảng phất cây trúc trở thành Bạch Mạnh hoặc là chính hắn.

Khi mây đen bao phủ toàn bộ bầu trời, mưa to tầm tã rốt cuộc hạ xuống.

Tô Khanh Hàn lúc này đang ở trong phủ, ỷ vào cửa sổ nhìn ra xa, tầm nhìn chỉ có mưa bụi dày đặc.

"Ta...... Có phải làm sai rồi hay không?"

Tô Khanh Hàn lẩm bẩm tự nói, thở ngắn than dài.

Đoạn Càn Mục vẫn luôn phát tiết ở trong rừng trúc, thẳng đến khi mưa tạnh.

Mưa to tưới hắn thành chuột lột, khi hắn trở về sứ quán vừa vặn bị Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân bắt gặp, dọa hai người nhảy dựng.

Không thể nghi ngờ, có thể làm Đoạn Càn Mục suy sút đến trình độ như thế, cũng chỉ có Tô một mình Khanh Hàn.

Lâm Vân kìm nén không được, muốn đi tìm Tô Khanh Hàn, lại bị Đoạn Càn Thuần ngăn cản.

"Đừng quá sốt ruột, quá sốt ruột ngược lại sẽ biến khéo thành vụng."

"Nhưng mà điện hạ hắn......"

Đoạn Càn Thuần đặt ngón tay lên môi Lâm Vân.

"Truy một người nào có dễ dàng như vậy! Đại ca hắn từ trước đến nay tùy hứng làm bậy duy ngã độc tôn, lần này làm hắn thua tại trong tay Tô Khanh Hàn cũng không tồi, có thể học tập như thế nào là yêu một người."

Không dự đoán được Đoạn Càn Thuần sẽ nói như vậy, Lâm Vân ngơ ngẩn mà chớp chớp mắt, "Vậy...... Nhị hoàng tử người biết như thế nào là yêu một người?"

"Ta......" Đoạn Càn Thuần bị Lâm Vân hỏi đến túng túng.

Đôi mắt sáng nhìn chăm chú vào Lâm Vân, hắn chỉ nhìn gương mặt Lâm Vân đã cảm thấy tim đập nhanh hơn.

"Ta cũng không nói được phương thức ta yêu người kia đúng hay không, nhưng ta không giống đại ca, ngay từ đầu ta đã hiểu rõ tình cảm của mình."

Trái tim đập thình thịch, Lâm Vân quay mặt đi, tránh chạm mắt với Đoạn Càn Thuần.

Ngay từ đầu ta đã hiểu rõ tình cảm của mình —— những lời này khơi dậy từng vòng gợn sóng trong lòng hắn.

Cho tới nay, hắn đều cho rằng người mình thích là Đoạn Càn Mục, chủ tử duy nhất của hắn.

Nhưng mà từ khi nghe trộm được Đoạn Càn Thuần bày tỏ tâm ý với hắn, hắn trở nên không có cách nào không để ý đến Đoạn Càn Thuần, khi đối mặt với Đoạn Càn Thuần cầm lòng không đậu mà mặt đỏ tim đập.

Chẳng lẽ ta cũng, không phát hiện tình cảm với Đoạn Càn Thuần sao?

Đột nhiên như vậy để tay lên ngực tự hỏi, khuôn mặt Lâm Vân xấu hổ đến đỏ bừng.

"Lâm Vân, em làm sao vậy?"

"Ta không sao."

Đẩy tay Đoạn Càn Thuần ra, Lâm Vân hoang mang rối loạn chạy đi.

"Ai......"

Vươn tay bắt lấy bóng dáng Lâm Vân, Đoạn Càn Thuần bất đắc dĩ mà thở dài, "Rốt cuộc sao lại thế này? giữa ta và Lâm Vân xem như có tiến triển hay là không tiến triển?"

......

Cứ như vậy, đoàn người Đoạn Càn Mục bắt đầu rồi hành trình cầu học của bọn họ ở Dao Nam Quốc, mặc dù ba người Đoạn Càn Mục, Đoạn Càn Thuần, Đoạn Càn Lân tiến đến cầu học động cơ đều không thuần, nhưng mỗi ngày vẫn đúng hạn đi học, tham quan, viết bút ký.

Từ ngày ấy phân biệt với Tô Khanh Hàn, liên tiếp ba ngày, Đoạn Càn Mục không thể tái kiến Tô Khanh Hàn.

Một phương diện là thời gian hoạt động và địa điểm hắn được phép đi có hạn, Tô Khanh Hàn cũng thường xuyên đi tới đi lui giữa phủ đệ với quân doanh, về phương diện khác chính là Đoạn Càn Mục không biết lần nữa đối mặt Tô Khanh Hàn, phải biểu hiện thế nào mới tốt.

Nếu Tô Khanh Hàn không có người trong lòng, hắn có thể truy hồi Tô Khanh Hàn.

Nhưng mà hiện tại Tô Khanh Hàn có Bạch Mạnh, hắn chẳng khác gì lại chen chân vào tình cảm giữa Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh.

Hắn không muốn tổn thương Tô Khanh Hàn, không muốn phá hủy tương lai Tô Khanh Hàn.

Nhưng mà hắn lại không làm được chắp tay nhường Tô Khanh Hàn cho người khác, cho nên ba ngày này, hắn sống một ngày bằng một năm, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, buồn bực không vui, thậm chí còn thổ huyết.

Cũng trong ba ngày, Tô Khanh Hàn chưa từng chủ động tìm hắn, thậm chí một câu cũng không nhắc đến hắn.

Biểu hiện Tô Khanh Hàn đã chứng minh hết thảy.

Đoạn Càn Mục không hiểu tại sao hắn không chịu hết hy vọng, cứ thích lừa mình dối người như mậy?

Mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm buông xuống, Đoạn Càn Mục từ học đường đi ra, đi ở cuối cùng, bước đi một mình.

Đêm nay, hắn rốt cuộc có thể nhìn thấy Tô Khanh Hàn.

Bởi vì đêm nay là lửa trại tiết tổ chức mỗi năm một lần ở Dao Nam Quốc.

Lửa trại tiết là ngày hội truyền thống của Dao Nam Quốc, trong ngày hội mọi người vây quanh lửa trại hừng hực thiêu đốt ăn thịt, khiêu vũ, ngụ ý quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, rực rỡ, phồn vinh hưng thịnh.

Năm nay, Dao hoàng thất Nam Quốc thiết trí lửa trại ở Cung Cẩm Ngọc, mời văn võ bá quan từ trên xuống dưới trong triều vào cung cùng ăn mừng.

Các học sinh từ Dực Bắc Quốc đến tự nhiên cũng có trong danh sách được mời, đám người Đoạn Càn Mục trở về thay đổi y phục liền tới Cung Cẩm Ngọc, xa xa đã trông thấy ánh lửa trại tận trời.

Các lễ nghi phiền phức tất nhiên cũng khác với Dực Bắc Quốc, lửa trại tiết Dao Nam Quốc náo nhiệt tự do tùy tính, để người hướng tới.

Mọi người nhất chờ đợi chính là mời người mình thích cùng vây quanh lửa trại khiêu vũ, dân gian có loại cách nói, nếu với khiêu vũ người mình thích một vòng quanh lửa trại, liền sẽ được đến thần yêu chúc phúc.

Lúc này, bóng đêm tuy tối, nhưng Cung Cẩm Ngọc lại thoáng như ban ngày, tiếng người ồn ào, náo nhiệt phi phàm.

Đối mặt với lửa trại cháy hừng hực, Đoạn Càn Mục không tự giác mà bước đến, đi qua, hướng một về người đang ngồi với đại thần Dao Nam Quốc uống rượu nói chuyện phiếm.

"Tô tướng quân......"

Tô Khanh Hàn nghe được giọng nam quen thuộc, mi mắt nháy mắt giơ lên.

Quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt không ngoài sở liệu phản chiếu hình ảnh Đoạn Càn Mục.

Đoạn Càn Mục mặc trường bào màu đỏ tía thêu kim dơi văn tơ tằm, đầu đội tử kim bạch ngọc quan, cả người nhìn qua anh tuấn tiêu sái, rất khí chất vương giả.

Nhìn chăm chú vào Đoạn Càn Mục như vậy, Tô Khanh Hàn cố ý mặt trầm xuống, giọng nói lạnh băng, "Có chuyện gì sao?"

Tô Khanh Hàn lãnh đạm phảng phất như hất vào đầu Đoạn Càn Mục một chậu nước lạnh, Đoạn Càn Mục hít sâu một hơi, lúc này mới lấy hết can đảm nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Khanh Hàn.

Một lát, hắn khẽ mở miệng, "Tô tướng quân, ta muốn mời ngươi khiêu vũ, ta có được cơ hội này không?"
Bình Luận (0)
Comment