Hắn rõ ràng biết hắn nên quyết đoán.
Không cho Đoạn Càn Mục hy vọng, cũng không cho chính hắn hy vọng.
Cứ như vậy, hai người bọn họ không ai bị tổn thương lần nữa.
Trong lòng nghĩ đến rành mạch rõ ràng, nhưng mà bước chân Tô Khanh Hàn đuổi theo Đoạn Càn Mục ngày càng nhanh hơn.
Bóng đêm thâm trầm, đen như muốn hòa tan bóng người.
Nhưng mà ánh lửa bập bùng phảng phất trong cung Cẩm Ngọc nhuộm bầu trời đêm thành ánh đỏ say mê lòng người.
Bạch Mạnh bị Đoạn Càn Lân kéo lấy cổ tay, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
"Bồi ta đi khiêu vũ đi mà!"
"Nhưng mà......" Thấy Đoạn Càn Lân cường thế như thế, Bạch Mạnh dở khóc dở cười, "Nhưng mà người cùng vây quanh lửa trại khiêu vũ đều là người yêu, mặc dù không phải người yêu, cũng là người mình thích!"
"Này......"
Đoạn Càn Lân mở miệng, thiếu chút nữa buột miệng thốt ra "Vậy ngài và Tô Khanh Hàn cũng là người yêu hoặc thích nhau sao".
Vấn đề này, hắn không dám hỏi.
Có trực giác, nếu hắn hỏi, Bạch Mạnh nhất định sẽ cho hắn một câu trả lời chắc chắn.
Cứ như vậy, hắn sẽ không còn lời gì để nói, hơn nữa nghe xong còn sẽ cảm thấy rầu rĩ, không vui vẻ.
Cho nên hắn thay đổi chủ đề: "Dù cho là như vậy, hai người chúng ta không thể khiêu vũ với nhau sao?"
"Cái này......"
Bạch Mạnh muốn nói lại thôi.
Hắn rất muốn nói với Đoạn Càn Lân: "Không thể, bởi vì hai người chúng ta lại không phải người yêu khuynh mộ lẫn nhau."
Nhưng mà những lời này lại kẹt giữa răng hắn, không có thể nói với Đoạn Càn Lân.
Không biết nên làm gì, Bạch Mạnh hơi lo lắng.
Ánh vào mi mắt Đoạn Càn Lân, mở to đôi mắt ngập nước nhìn chăm chú hắn, ánh mắt chuyên chú chân thành tha thiết, thậm chí so với lửa trại thiêu đốt hừng hực càng nóng hơn.
Bạch Mạnh luôn có ảo giác —— Đoạn Càn Lân có hảo cảm với hắn.
Nếu ảo giác này không phải ảo giác thì......
Lưỡng đạo mày kiếm nhíu lại, chuyện kế tiếp Bạch Mạnh không muốn tiếp tục nghĩ nữa.
"Ngài chẳng phải là võ tướng à! Sao mà ư a lưỡng lự thế?"
Đoạn Càn Lân bắt lấy cánh tay Bạch Mạnh kéo Bạch Mạnh về phía lửa trại.
"Ta không ngại, chỉ muốn khiêu vũ với ngài mà thôi."
"Vậy nếu ta nói để ý thì sao?"
Bạch Mạnh nhẹ nhàng bâng quơ nói khiến bước chân Đoạn Càn Lân trở nên cứng đờ.
"Ngài...... Ngài có ý gì?" Đoạn Càn Lân quay đầu, nhoẻn miệng, ánh mắt nhìn Bạch Mạnh tràn ngập ủy khuất, "Ngài ghét bỏ ta sao?"
"Ta......" Bạch Mạnh khó xử.
Hắn có ấn tượng với Đoạn Càn Lân không kém, nếu mà nói, hắn cũng không muốn tổn thương Đoạn Càn Lân.
"Ta không ghét bỏ người."
"Vậy được rồi, hắc hắc!" Đoạn Càn Lân nhe răng cười, lại khôi phục bộ dáng rộng rãi yên vui ngày thường.
"Ai!" Bạch Mạnh bất đắc dĩ mà thở dài, cứ như vậy bị Đoạn Càn Lân kéo đi, không tình nguyện mà cùng Đoạn Càn Lân khiêu vũ.
Bên kia, Đoạn Càn Thuần chờ Lâm Vân hàn huyên xong với nhóm quan văn võ tướng Dao Nam Quốc, vừa định tiến lên đi mời Lâm Vân khiêu vũ, kết quả một người thái giám cung kính làm lễ mời, truyền đạt ý tứ công chúa Phi Anh muốn gặp mặt hắn.
Công chúa Phi Anh, là hòn ngọc quý trên tay hoàng đế Dao Nam Quốc, tuổi vừa đôi tám.
Bởi vì tuổi còn nhỏ, được nuông chiều từ bé ngày thường điêu ngoa tùy hứng, bởi vậy hoàng đế Dao Nam Quốc cho phép nàng và học sinh Dực Bắc Quốc bọn họ cùng nhau vào học đường học tập, hy vọng mượn chuyện này giúp Công chúa Phi Anh thu liễm bớt, dụng tâm đọc sách.
Cứ như vậy, Đoạn Càn Thuần và Công chúa Phi Anh quen nhau.
Đi theo thái giám đi tới trước mặt Công chúa Phi Anh, Đoạn Càn Thuần không chờ thỉnh an, đã bị Công chúa Phi Anh kéo cánh tay.
"Đoạn Càn Thuần, người...... Bồi ta cùng khiêu vũ được không?"
"Cái gì?" Đoạn Càn Thuần trợn mắt há hốc mồm, "Công chúa điện hạ, không phải người phải mời người mình thích nhảy sao, chẳng lẽ công chúa người thích ta sao?"
Như không dự đoán được Đoạn Càn Thuần sẽ hỏi thẳng như thế, Công chúa Phi Anh giật mình, gò má trắng nõn đỏ ửng nhiễm thẹn thùng.
"Thì... thì sao? Bản công chúa thích người người còn không vui à?"
Vừa thấy Công chúa Phi Anh phản ứng vậy, Đoạn Càn Thuần cười khổ gãi gãi đầu, "Ta đương nhiên không phải không vui, chẳng qua công chúa điện hạ, này...... Ngày thường cùng nhiều người đi học như vậy, vậy mà lại chọn ta?"
"Bởi vì người thoạt nhìn thích hợp nhất với bản công chúa." Công chúa Phi Anh chỉ nhìn Đoạn Càn Thuần, trả lời đúng lý hợp tình, "Quan văn ở nước nhà của người đều quá cứng nhắc, lớn lên cũng khó coi...... Đại hoàng tử Đoạn Càn Mục tuy rằng ưu tú nhưng thoạt nhìn hơi hung giữ, không dễ khống chế, thất hoàng tử Đoạn Càn Lân lại như một đứa trẻ, cảm giác không bằng bản công chúa thành thục! Đến nỗi vị Lâm Vân kia...... Ta cảm thấy hắn quá lãnh đạm với bản công chúa, tính cách cũng quá cứng nhắc, không dễ chơi. Chỉ có người, tổng hợp điều kiện chắp vá cũng tạm được!"
"Ách......"
Nghe Công chúa Phi Anh nói, Đoạn Càn Thuần giật khóe miệng, nhỏ giọng nói thầm: "Cái này là lời khen à?"
Cứ cảm thấy cái Công chúa Phi Anh gọi là "Thích", là bắt người trở thành đồ chơi trong tay, Đoạn Càn Thuần bất đắc dĩ mà đỡ trán.
Lúc này, dư quang hắn lơ đãng thoáng nhìn Lâm Vân cách đó không xa.
Lâm Vân chính xoay người lại nhìn phía hắn bên này.
Đoạn Càn Thuần không cần nghĩ ngợi lập tức nắm tay Công chúa Phi Anh.
Thấy một màn như vậy, sắc mặt Lâm Vân đột biến.
Đoạn Càn Thuần vốn định quan sát Lâm Vân có thể lộ ra biểu tình ghen tuông hay không, kết quả chỉ thấy Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, quyết đoán xoay người sang chỗ khác, dùng ót đối mặt với hắn.
Không xong......
Đoạn Càn Thuần bĩu môi, ý thức được mình khả năng biến khéo thành vụng.
"Ây, người nắm lấy tay bản công chúa làm cái gì? Đau bản công chúa!"
Đến khi nghe Công chúa Phi Anh ồn ào, Đoạn Càn Thuần mới vội vàng buông tay, "Xin lỗi công chúa điện hạ, vốn dĩ ta muốn giúp công chúa điện hạ xem chỉ tay."
"Xem chỉ tay?" Công chúa Phi Anh hồ nghi mà nhìn chằm chằm Đoạn Càn Thuần, chợt xua xua tay, "Thôi đừng xem chỉ tay nữa, người rốt cuộc bồi ta khiêu vũ không?"
"Không được!" Đoạn Càn Thuần cự tuyệt tuy rằng âm thanh nhu hòa, nhưng ngữ khí quả quyết.
"Hả?" Công chúa Phi Anh nhíu mày, "Người dám từ chối lời mời bản công chúa? ăn gan hùm mật gấu sao?!"
Nghe Công chúa Phi Anh nói như vậy, Đoạn Càn Thuần nhẹ giọng bật cười, "Công chúa điện hạ, ta Đoạn Càn Thuần tuy địa vị không cao bằng đại ca, nhưng tốt xấu cũng là nhị hoàng tử Dực Bắc Quốc, chúng ta ngàn dặm xa xôi đi đến Dao Nam Quốc, là khách quý, cho dù là công chúa điện hạ, chỉ sợ cũng không thể cưỡng bách ta làm chuyện ta không thích đúng không?"
"Người......" Công chúa Phi Anh hoảng sợ, hít hà một hơi, nhỏ giọng lầu bầu: "Người nói như vậy cũng có vài phần đạo lý...... Nhưng mà, nhưng mà bản công chúa muốn người bồi ta khiêu vũ, người vì cái gì không chịu!"
"Bởi vì ta có người thích, nhưng người kia không phải công chúa điện hạ người."
"Vậy sao?"
Nghe Đoạn Càn Thuần nói xong, Công chúa Phi Anh mở to hai mắt, "Người có người mình thích? Là ai là ai?"
Cứ cảm thấy Công chúa Phi Anh so với hắn, càng để ý người hắn thích, Đoạn Càn Thuần không nhịn đươc cười khổ đỡ trán lắc đầu.
"Rốt cuộc là người nào? Lớn lên đẹp không?"
"Đẹp." Đoạn Càn Thuần khẳng định thật sự quyết đoán, "Người ta thích là một đại mỹ nhân!"
Nói rồi, hắn quay đầu liếc Lâm Vân bên kia một cái, kết quả vừa vặn cùng ánh mắt Lâm Vân không hẹn mà gặp.
Hoang mang rối loạn, Lâm Vân vội vàng quay mặt đi, gương mặt đỏ lên vài phần.
Nhị hoàng tử và Công chúa Phi Anh Dao Nam Quốc đang làm gì?
Lâm Vân mày kiếm trói chặt, mới vừa rồi nhìn thấy một màn Đoạn Càn Thuần chủ động nắm lấy tay Công chúa Phi Anh vứt đi không được.
Hai người bọn họ...... Khi nào quan hệ trở nên tốt như vậy?
Nhớ lại cảnh hai người gặp nhau trên đường, hình ảnh Đoạn Càn Thuần càng sinh động, ánh mắt Công chúa Phi Anh cũng nhìn chằm chằm Đoạn Càn Thuần không bỏ.
"Chẳng lẽ nói......"
"Chẳng lẽ nói cái gì?"
Trái tim chợt nhảy dựng, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn Đoạn Càn Thuần cợt nhả.
"Em lầm bầm lầu bầu cái gì đó?"
"Ta......" Lâm Vân chớp chớp mắt, ánh mắt lập loè.
Cảm giác bản thân làm chuyện trái với lương tâm phải xin lỗi Đoạn Càn Thuần, trái tim thịch thịch thịch đập cực nhanh, Lâm Vân không tiếng động hít sâu một hơi, "Người...... sao không khiêu vũ cùng Công chúa Phi Anh?"
"Em sao biết nàng mời ta khiêu vũ?" Đoạn Càn Thuần buồn bực.
"Đoán cũng có thể đoán được." Lâm Vân giơ mi mắt nhìn về phía Đoạn Càn Thuần, lại thấy nụ cười trên mặt Đoạn Càn Thuần đột nhiên thu liễm vài phần, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn cũng trở nên có chút nguy hiểm.
"Em sao không cho rằng...... Cũng có khả năng là ta chủ động mời nàng?"
"Cái......"
Đoạn Càn Thuần hỏi Lâm Vân á khẩu không trả lời được.
Nhìn giữa mày Lâm Vân nhăn dần dần gia tăng, Đoạn Càn Thuần khoanh tay trước ngực, cười nhún nhún vai, "Vị Công chúa Phi Anh kia tuy rằng tùy hứng một ít, có điều cũng rất đáng yêu."
Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy Lâm Vân đột nhiên xoay người, đi đến bên kia.
"Ai Lâm Vân!"
Đoạn Càn Thuần nắm lấy cánh tay Lâm Vân.
"Buông ta ra." Lâm Vân hạ giọng kháng nghị.
"Không bỏ." Đoạn Càn Thuần cường thế, năm ngón tay mạnh mẽ hữu lực nắm lấy cánh tay Lâm Vân.
Lâm Vân rất muốn trực tiếp dùng sức hất tay Đoạn Càn Thuần, nhưng mà ngại với thân phận, hắn lại không thể nổi giận với Đoạn Càn Thuần.
"Nhị hoàng tử, xin người buông tay."
Đầu và giọng nói bị ép tới thấp thấp, Lâm Vân khẩn cầu Đoạn Càn Thuần.
"À......" Đoạn Càn Thuần nhấp môi môi, "Em trước nói cho ta biết em vì sao tức giận vậy không, ta sẽ buông tay, thế nào?"
"Ta không tức giận."
"Gạt người." tay Đoạn Càn Thuần đột nhiên dùng lực, Lâm Vân không chuẩn bị tâm lý, thình lình bị kéo vào trong lòng ngực Đoạn Càn Thuần.
"Nhị hoàng tử!" Lâm Vân sợ ngây người.
Trước mắt xung quanh tất cả đều là người, Đoạn Càn Thuần vậy mà ở trước mắt bao người kéo hắn vào trong lòng ngực.
"Có quan hệ gì, dù sao trong chốc lát hai ta cũng phải đi khiêu vũ!"
"...... Cái gì?"
Đoạn Càn Thuần nói Lâm Vân nghe được hòa thượng quá cao sờ không tới đầu (không hiểu được tình huống).
"Lâm Vân, em nói thật cho ta, vừa mới em có phải ghen hay không?"
Bùm!
Lâm Vân hoảng hốt, gương mặt đỏ bừng.
"Em không trả lời ta vậy xem như em ngầm đồng tình." Đoạn Càn Thuần ôm Lâm Vân ôm càng dùng sức, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười vui sướng, "Ta sẽ không khiêu vũ cùng Công chúa Phi Anh, bởi vì người ta thích không phải nàng."
Theo lời Đoạn Càn Thuần nói, Lâm Vân càng hoảng loạn hơn.
"Tuy rằng là phong tục Dao Nam Quốc, nhưng cũng là phong tục quan trọng nhất, ta chỉ muốn cùng khiêu vũ với người mình thích mà thôi......"
Nói rồi, Đoạn Càn Thuần chậm rãi buông Lâm Vân ra, ôn nhu mà dắt tay Lâm Vân, "Cho nên Lâm Vân, em nguyện ý khiêu vũ cùng ta không?"
Hai mắt mở lớn, Lâm Vân ngây ra như phỗng mà nhìn Đoạn Càn Thuần, tiếng tim đập phảng quanh quẩn bên tai.
Đây là......
Đoạn Càn Thuần tỏ tình với hắn sao?
Gương mặt nóng đến kinh người, Lâm Vân trong lúc nhất thời vậy mà quay đầu chạy trốn.
Hắn muốn chạy trốn.
Hắn không biết bản thân nên đối mặt với tình cảm Đoạn Càn Thuần như thế nào, cho nên muốn tránh thoát.
Nhưng mà......
"Ta...... Nguyện ý."
Ma xui quỷ khiến, Lâm Vân nhẹ giọng nói ba chữ này, nói xong hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Hắn vậy mà đồng ý với Đoạn Càn Thuần.
Biết rõ khiêu vũ có hàm nghĩa như thế nào vẫn đồng ý nhảy với Đoạn Càn Thuần.
"Thật tốt quá!"
Toàn bộ hưng phấn và vui sướng phát ra từ nội tâm viết trên mặt Đoạn Càn Thuần, không chờ Lâm Vân suy nghĩ cẩn thận tâm ý của mình đã bị Đoạn Càn Thuần lôi kéo cùng nhau khiêu vũ.
Trong ánh lửa bập bùng, Lâm Vân phát giác nụ cười trên mặt Đoạn Càn Thuần trở nên càng thêm tươi đẹp, đôi mắt cong thành trăng khuyết cũng giống như vẩy đầy vô số ngôi sao nhỏ.
Khiêu vũ cùng hắn vui vẻ như vậy sao?
Phảng phất như đã chịu mê hoặc, Lâm Vân cũng dần dần cong khóe môi, cảm xúc cao hứng tựa như bỏ thêm mật ong, tan chảy trong lòng.
Trong khi Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân, Bạch Mạnh và Đoạn Càn Lân đang ở bên lửa trại có đôi có cặp mà khiêu vũ, Tô Khanh Hàn chạy đến bên hồ mới tìm thấy Đoạn Càn Mục.