Hôm nay khó có được ngày nghỉ ngơi, đoàn người Đoạn Càn Mục không cần phải đi học, vì thế Đoạn Càn Thuần hẹn Lâm Vân dạo cẩm viên ngắm hoa, Đoạn Càn Lân hào hứng chạy tới phủ đại tướng quân Bạch Mạnh của không biết đi làm gì.
Đoạn Càn Mục một mình cô đơn bị bỏ lại để giữ nhà, một mình ngốc ở trong phòng ôn luyện bài vở.
Hắn phải từ bỏ Tô Khanh Hàn thật sao?
Tự nhiên không thể.
Có điều trong lòng Đoạn Càn Mục biết rõ dù hắn có làm gì Tô Khanh Hàn cũng không bị lay động, vì thế hắn đổi kế hoạch tác chiến——
"Hàn Hàn, ta sẽ khiến ngươi một lần nữa yêu ta."
Đây là lời thề Đoạn Càn Mục với Tô Khanh Hàn, cũng là lời thề với hắn.
Ưu tú như Tô Khanh Hàn, nhất định sẽ bị người ưu tú hấp dẫn, bởi vậy hắn muốn khiến mình biến thành người ưu tú, phải ưu tú hơn Bạch Mạnh, cứ như vậy mới có khả năng hấp dẫn ánh mắt Tô Khanh Hàn.
Hắn không hy vọng hắn trong mắt Tô Khanh Hàn là một nam tử đỉnh thiên lập địa hán lại là người chỉ biết nhi nữ tình trường không hiểu gia quốc thiên hạ.
Hơn nữa, ép Tô Khanh Hàn quá mức chỉ bị phản ứng ngược lại, Đoạn Càn Mục không muốn lặp lại sai lầm lần nữa, cho nên chỉ có thể không ngừng áp chế chính mình, áp chế tâm tình muốn thấy Tô Khanh Hàn.
Thời gian giây lát lướt qua, Đoạn Càn Mục đọc sách suốt một ngày, có chút mệt mỏi.
Hắn đứng lên thẳng eo, ra ngoài sứ quán tản bộ.
Lúc này đã chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây.
Đoạn Càn Mục bước đi ôn tồn, nhìn người người đi chợ, đường phố dân cư thưa thớt.
Phố này thoạt nhìn như là phố hoa, thời gian này vốn nên giăng đèn kết hoa, tiếng người ồn ào, tùy ý có thể thấy các cô nương trang điểm lộng lẫy vẫy gọi nam nhân.
Nhưng mà hiện ra ở trước mắt Đoạn Càn Mục phố hoa này...... Lại như là một tòa tử thành.
Đoạn Càn Mục nghỉ chân, quay đầu nhìn mọi nơi, xác nhận nơi này hoang tàn vắng vẻ, cho dù đánh nhau, cũng không làm bá tánh vô tội bị thương.
"Theo ta một đường, các ngươi có thể ra ngoài rồi."
Trong chớp mắt, màn đêm bỗng chốc xuất hiện một đám người.
Nhóm người này mỗi người đều mặc hắc y hòa hợp một thể với bóng đêm, che mặt, như có ảo thuật theo giọng nói Đoạn Càn Mục nháy mắt từ trên mái nhà thanh lâu xuất hiện trước mặt.
Tùy tiện đếm qua, những người này ít nhất cũng phải hơn trăm người, nội lực ai nấy đều hồn hậu thân thủ bất phàm, vừa thấy chính là có chuẩn bị mà đến.
Đoạn Càn Mục chắp tay sau lưng, mười ngón cong lên nắm thành nắm tay.
Những người này rõ ràng đều là chức nghiệp sát thủ, hơn nữa đều đến vì hắn.
Đoạn Càn Mục cũng lười hỏi mấy người do ai phái tới, bởi vì hắn biết hắn hỏi cũng như không, đối phương căn bản sẽ không nói cho hắn.
Vừa mới triển khai tư thế, chỉ thấy nhóm sát thủ hắc y thả người nhảy xuống đồng loạt nhằm về phía hắn.
Đoạn Càn Mục cứ như vậy đánh nhau với trăm tên.
Trong tay hắn không có vũ khí, nhưng hắc y nhân lại vũ đao lộng kiếm, còn sử dụng các loại tôi độc ám khí.
Cứ như vậy với mấy người này đánh nhau ước chừng hai cái canh giờ, Đoạn Càn Mục mệt đổ mồ hôi đầm đìa, có điều cũng may không có bị thương.
Bên chân hắc y nhân bị hắn giết chết nằm tứ tung ngang dọc, gần trăm tên sát thủ cứ như vậy chết hết dưới tay hắn.
Chỉ là, còn chưa xong.
Hắn thở dốc không thôi, Đoạn Càn Mục cảm thấy tâm thần không yên.
Còn có......
Còn có một người tránh ở chỗ tối tùy thời mà động.
Quả như dự đoán, Đoạn Càn Mục nghe thấy được tiếng bước chân.
Phía trước phố hoa tĩnh mịch, có hai người theo hướng hắn đi tới.
Hai người kia cũng một thân hắc y, che mặt, nhưng khác với những tên sát thủ hắc y bị hắn giết chết, hai người này từ đầu đến chân tản ra sát khí và mùi máu tươi càng đậm, từ đáy lòng cảm thấy hoảng sợ.
Cao thủ và cao thủ mặt đối mặt, lẫn nhau đều có thể nhận thấy được đối phương rất lợi hại.
Mồ hôi lạnh theo thái dương Đoạn Càn Mục chảy xuống, Đoạn Càn Mục cong cong khóe môi, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sát khí.
"Nhìn dáng vẻ ta đêm nay thực may mắn, có thể cùng hai vị cao thủ so chiêu."
"So chiêu?" Trong đó một người hắc y nhân méo mó cổ, "Xem ra ngươi vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình nhỉ."
Một hắc y nhân khác hai tay ôm ngực phát ra tiếng cười lạnh, "Hừ, chúng ta Thiết Tâm Đường muốn giết người trước nay chưa từng thất thủ, nếu ngươi không muốn chịu tra tấn tốt nhất nên tự sát đi."
Bị hai tên hắc y nhân bức bách, Đoạn Càn Mục ngược lại cất tiếng cười to, "Ha ha ha! Muốn ta Đoạn Càn Mục tự sát? Các ngươi chưa đủ tư cách."
"Ngươi!"
Hai tên hắc y nhân bị Đoạn Càn Mục chọc giận không nhẹ, chớp mắt phóng ra nội lực cường đại.
Đoạn Càn Mục mày kiếm một túc.
Hai người này đích xác không đơn giản, nội lực hóa hình, một bên hừng hực nóng như lửa đốt, một bên lại lạnh băng đến hàn khí.
Hơn nữa Đoạn Càn Mục còn nhận thấy được phố hoa tĩnh mịch truyền đến tiếng vang khác thường ——
Giống động vật nào đó đang chạy vội trên mái hiên, giống động vật nào đó đang ở trên mặt đất bò sát.
Giây tiếp theo, từng đôi mắt màu xanh băng sáng chói trong màn đêm——
Là sói.
Trên mái hiên, hàng trăm hàng ngàn con sói tạo thành bầy như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn.
Dưới mái hiên, mấy vạn rắn độc bò ra từ trong thanh lâu, phun ra chất lỏng chết chóc.
Đoạn Càn Mục bị vây quanh!
"Hai người này thật đúng là không đơn giản, có điều muốn giết ta Đoạn Càn Mục không phải dễ dàng như vậy."
Vừa dứt lời, hai tên hắc y nhân và bầy sói bầy rắn đồng loạt tấn công Đoạn Càn Mục.
Đoạn Càn Mục mới vừa chiến đấu với trăm tên sát thủ tiêu hao rất nhiều nội lực, mà hiện tại hắn lại phải một mình một người đối kháng với địch nhân.
Dần dần, Đoạn Càn Mục trở nên lực bất tòng tâm.
"Có sơ hở!"
Hắc y nhân đột nhiên hô to một tiếng, ngay sau đó, sói ba đầu đói phía sau lưng Đoạn Càn Mục nhào tới.
Xì!
Đoạn Càn Mục chém kiếm ngang người, chém sói ba đầu đói thành hai nửa.
Đồng thời lại từ lòng bàn tay ngưng tụ nội lực bắn ra thành quang đao, liên tiếp chém chết từng con rắn độc.
"Sách!"
Hắc y nhân không cấm líu lưỡi, tựa hồ không dự đoán được Đoạn Càn Mục vậy mà còn có thể đánh như vậy.
"Nhìn dáng vẻ chỉ có thể xuất đòn sát thủ!"
"Không sai."
Hai tên hắc y nhân đối diện, gật gật đầu.
Đoạn Càn Mục ý thức được đối phương chuẩn bị làm chuyện gì đó.
Giây tiếp theo, dưới chân đột nhiên kịch liệt chấn động, bầu trời đêm đỉnh đầu cũng nháy mắt mây đen giăng đầy.
Ánh trăng, biến đỏ.
Một con mãng xà hóa đỏ từ trong mặt đất bay lên.
Cùng lúc đó, trước mặt Đoạn Càn Mục phố hoa đột nhiên kết băng, chỉ nghe răng rắc một tiếng vang lớn.
Từ trong phố hoa đóng băng chạy ra một con sói khổng lồ.
"Cái gì?!"
Đoạn Càn Mục chấn động, lúc này, mãng xà đỏ há cái miệng toàn máu của mình từ phía sau Đoạn Càn Mục muốn cắt nát đầu Đoạn Càn Mục.
Cẩn thận!
Hai mắt trừng lớn, một bóng hình từ phía sau vụt nhanh đến.
Người này mặc một thân bạch y, trong màn đêm thoạt nhìn đặc biệt bắt mắt.
"...... Hàn Hàn?!"
Chỉ thấy Tô Khanh Hàn rút kiếm khỏi vỏ, một chém nhắm thẳng vào cái miệng đang há to của mãng xà.
Chất lỏng trong miệng xà có tính ăn mòn rất lớn cứ liên tục chảy ra, làm phỏng cả cánh tay Tô Khanh Hàn.
"Hàn Hàn, sao ngươi lại ở......"
"Đừng nói nhảm nữa, chạy mau!"
Tay cầm kiếm thả lỏng, Tô Khanh Hàn giữ chặt lấy tay Đoạn Càn Mục, cất bước chạy đi.
Hai người sử dụng khinh công mượn nóc nhà thanh lâu thoát khỏi chỗ này, trong lúc chạy trốn, Tô Khanh Hàn mới giải thích cho Đoạn Càn Mục: "Ta nhận được tin tức, nói tập đoàn sát thủ Thiết Tâm Đường ngày gần đây trà trộn vào Thành Phụng Dương."
"Thiết Tâm Đường?"
"Thiết Tâm Đường đến từ tiểu quốc Túc Phong tiếp giáp phía đông nam Dao Nam Quốc, vương thất nơi đó chỉ là cái thùng rỗng, người chân chính cầm quyền chính là tập đoàn sát thủ Thiết Tâm Đường tiếng tăm lừng lẫy, phàm là người Thiết Tâm Đường muốn giết, chưa từng có ai có thể thoát khỏi tay bọn họ."
"Lợi hại như vậy?"
"Bởi vì thủ lĩnh và phó thủ lĩnh Thiết Tâm Đường là hai huynh đệ có được huyết thống đặc thù, có thể khống chế hung thú, bọn họ một người được xưng là ngự sói sử, khống chế bầy sói, đòn sát thủ là sói băng hung thú cực bắc; một người khác được xưng là ngự xà sử, khống chế rắn độc, đòn sát thủ là liệt hỏa mãng xà hung thú nuốt trời."
"Thì ra là thế......"
"Bọn họ phát triển lớn mạnh đến nay, dưới trướng sát thủ vô số, thù lao người phi thường không phải ai cũng trả nổi, bởi vậy người sau lưng muốn giết ngươi, thân phận nhất định không phải là nhỏ."
Cùng với Tô Khanh Hàn chạy trốn, ánh mắt Đoạn Càn Mục khó có thể từ trên người Tô Khanh Hàn dời đi.
Sườn mặt Tô Khanh Hàn góc cạnh rõ ràng, vừa không quá mức nhu hòa, cũng không quá sắc bén, da thịt trắng nõn dưới ánh trăng phảng phất tản ra ánh sáng nhàn nhạt mông lung, tựa như một viên ngọc trong suốt khó cầu.
"Cái mạng này nhanh nữa sẽ không còn ngươi còn có tâm trạng nhìn ta."
Mắt nhìn phía trước bước chân càng nhanh hơn, Tô Khanh Hàn nhịn không được giáo huấn Đoạn Càn Mục một câu.
Đoạn Càn Mục cười khổ mếu máo.
"Đánh không lại chạy mới là thượng sách, giống ngươi vừa rồi vẫn muốn phân cao thấp với bọn họ, sớm hay muộn sẽ đầu mình hai nơi."
"Nhưng ta không muốn đào binh."
"Đây không phải ở trên chiến trường." Tô Khanh Hàn quay đầu, bốn mắt nhìn nhau với Đoạn Càn Mục, "Ngươi lấy trứng chọi đá, đã làm rất tốt rồi."
"Hàn Hàn......"
Chạy khỏi phố hoa, Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn dẫn dắt nhau chạy đến đường nhỏ tránh khỏi sự đuổi giết của sát thủ, trong bất tri bất giác chạy tới trong rừng cây hoang tàn vắng vẻ.
Bỗng chốc, Đoạn Càn Mục dừng lại, bắt lấy tay Tô Khanh Hàn.
"Sao ngươi lại đến cứu ta?"
Một giây dao động trên mặt Tô Khanh Hàn nhanh chóng lướt qua, hắn làm bộ không nghe thấy lời nói Đoạn Càn Mục, ánh mắt nhìn phía sau Đoạn Càn Mục, sợ người Thiết Tâm Đường lại đuổi theo.
"Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này, chúng ta vẫn mau chóng hồi cung đi! Thiết Tâm Đường dù có gan tày trời cũng không dám ở trong cung xuống tay với ngươi."
"Không được!"
- ---
*Sao không về rồi chửi nhau, ở đây đợi người đến giết làm gì không biết:))
- ---
Đoạn Càn Mục gắt gao nắm chặt tay Tô Khanh Hàn không bỏ, gương mặt tuấn dật phi phàm nghiêm túc đến đáng sợ, "Ngươi hiện tại phải trả lời ta, tại sao tới cứu ta?"
"Ta không phải nói sao?" Bị Đoạn Càn Mục truy vấn đến có điểm phiền, Tô Khanh Hàn lập tức hất tay Đoạn Càn Mục ra, "Ta biết Thiết Tâm Đường tiến vào Phụng Dương......"
"Nhưng ngươi cũng không xác định được người Thiết Tâm Đường muốn giết nhất định là ta không phải sao?"
Đoạn Càn Mục hỏi lại khiến Tô Khanh Hàn á khẩu không trả lời được.
Đỉnh đầu bầu trời đêm thâm thúy, trong rừng gió nhẹ nhẹ phẩy.
Thời gian phảng phất tại đây một khắc yên lặng, trong thiên địa chỉ còn lại Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục.
Mặt đối mặt với Đoạn Càn Mục, lòng Tô Khanh Hàn không an phận xao động.
"Nói cho ta, tại sao?"
Không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Mục trầm mặc một lát, bức thiết mà truy vấn: "Tại sao ngươi đến cứu ta? Không ai biết ta một mình đi nơi nào, tập đoàn sát thủ dù cho tiến vào Phụng Dương cũng không chắc là tới giết ta, cứ như vậy sao ngươi cố tình tìm đến ta?"
"Ta......" Tô Khanh Hàn quay mặt đi, ấp a ấp úng, ánh mắt lập loè.
"Ngươi nghe nói tập đoàn sát thủ kia vào thành trước tiên chạy tới tìm ta, tại sao lại quan tâm ta như vậy? cần gì phải để ý đến sống chết của ta?" Nói nói, giọng nói Đoạn Càn Mục càng lúc càng lớn, cảm xúc cũng dần dần trở nên kích động, "Ngươi không phải nói ngươi không yêu ta sao? Nếu không yêu ta không cần đối tốt với ta như vậy! Không cần một bên không ngừng cho ta hy vọng một bên lại cự tuyệt ta ngàn dặm......"
"Ta không yêu ngươi!" Tô Khanh Hàn lớn tiếng đánh gãy lời Đoạn Càn Mục, ngực trên dưới phập phồng, đôi mắt sáng kịch liệt dao động, hốc mắt đỏ bừng.
"Ta cứu ngươi...... Chỉ bởi vì thân phận ngươi tôn quý, là đại hoàng tử Dực Bắc Quốc, không phải bởi vì ta còn yêu ngươi."
"Ngươi gạt người!"
Đoạn Càn Mục dùng sức bắt lấy hai vai Tô Khanh Hàn, "Ngươi gạt ta, ngươi nhất định còn yêu ta, nhất định còn......"
"Đoạn Càn Mục!" Tô Khanh Hàn giận dữ đẩy Đoạn Càn Mục ra, "Không cần lừa mình dối người! Ta và ngươi đã sớm kết thúc, hiện tại người ta yêu là Bạch Mạnh!"
Lạnh như băng ném xuống những lời này, Tô Khanh Hàn xoay người muốn chạy, cảm thẩy chính mình hấp tấp chạy tới cứu Đoạn Càn Mục thật sự rất hối hận.
"Không!"
Đoạn Càn Mục đột nhiên từ phía sau Tô Khanh Hàn ôm chặt lấy Tô Khanh Hàn, "Không Hàn Hàn, ngươi là của ta, đời này của ngươi đều là của ta! Ta không cho phép ngươi và người khác ở bên nhau, ngươi đã quên sao ngươi là Thái Tử Phi của ta, đời này kiếp này vĩnh viễn đều là...!"
Gió thổi, đột nhiên trở nên lạnh lẽo thấu xương, thổi rối loạn mái tóc đen nhánh của Tô Khanh Hàn.
Bị Đoạn Càn Mục chặt chẽ khóa khuỷu tay, Tô Khanh Hàn không phản kháng không giãy giụa, mà khẽ mở hai mảnh môi khô khốc tái nhợt, từng lời từng câu tan biến trong gió:
"Là ngươi đã quên, Đoạn Càn Mục, ta đã bị hưu, bị ngươi hưu."