Tô Khanh Hàn thay đổi sắc mặt.
"Đoạn Càn Mục, ngươi không thể nói ra những lời chán sống như vậy? Ngươi phải tiếp tục kiên trì, ngươi phải sống sót!"
Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng trong sơn động, Tô Khanh Hàn đã không biết phải làm gì cho đúng.
Hắn không bỏ xuống được Đoạn Càn Mục, không thể trơ mắt nhìn Đoạn Càn Mục một mình ở trong sơn động chờ chết.
Nhưng mà nếu hắn không đi tìm thuốc giải, Đoạn Càn Mục hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Trong ánh mắt giãn ra phản chiếu vẻ mặt Tô Khanh Hàn nóng như lửa, Đoạn Càn Mục gian nan cười khổ, "Dù cho ta sống sót có ích lợi gì? Ngươi cũng không yêu ta......"
Lộp bộp!
Lòng Tô Khanh Hàn như bị ai giằng xé.
"Còn không bằng chết......"
Cả người Đoạn Càn Mục dần dần thả lỏng lại, phảng phất thật sự đã từ bỏ hy vọng sống, "Vì ngươi mà chết, để ngươi nhớ ta cả đời."
"Ngươi......" Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục chọc giận đến không nhẹ, dùng sức cắn răng, "Nếu ngươi chết thật, ta cũng sẽ không sống nữa."
Câu nói chắc chắn khiến Đoạn Càn Mục sắp nhắm chặt hai mắt trong nháy mắt tro tàn lại cháy.
Đoạn Càn Mục ngơ ngác nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, sâu trong nội tâm mãnh liệt chờ đợi câu nói tiếp theo.
"...... Tại sao?"
Đoạn Càn Mục phát ra âm thanh suy yếu, "Tại sao...... Ngươi muốn bồi ta cùng chết?"
"Bởi vì......" Tô Khanh Hàn muốn nói lại thôi, quay mặt đi.
"Chỉ là bởi vì ta là ân nhân cứu mạng của ngươi? Vì báo ân cho nên muốn đi theo ta sao?"
"Mệnh ta Tô Khanh Hàn không không đáng giá như vậy." Tô Khanh Hàn không biết tại sao lại tức giận.
Chỉ nghe Đoạn Càn Mục cười khẽ, "Vậy thì tại sao? Nói cho ta Hàn Hàn, tại sao ngươi muốn bồi ta cùng chết? Chúng ta này xem như...... Tuẫn tình sao?"
Bị Đoạn Càn Mục hỏi đến tâm hoảng ý loạn, Tô Khanh Hàn gãi ót, trong lòng cứ bồn chồn không thôi, không bình tĩnh nổi.
"Được không cần nói nữa, ta đi tìm thuốc giải cho ngươi."
"Ngươi trả lời ta trước......"
Đoạn Càn Mục tự nhiên không chịu để Tô Khanh Hàn đi, rõ ràng hơi thở thoi thóp, thái độ lại ngoài dự đoán cường thế, "Ngươi trả lời ta trước, trả lời xong ta sẽ thả ngươi đi."
"......"
Tô Khanh Hàn dùng sức nhấp môi.
Trong sơn động lập tức trở nên an tĩnh lại, chỉ có tiếng mưa rơi ngoài sơn động như châu lạc mâm ngọc, thanh thúy dễ nghe.
"Hàn Hàn, ngươi yêu ta sao?"
Trầm mặc thật lâu sau, Đoạn Càn Mục trịnh trọng hỏi vấn đề này.
Nhưng mà, sau một lúc lâu chờ đợi, Đoạn Càn Mục cũng không có thể chờ được lời Tô Khanh Hàn hồi đáp.
Muốn nói không cảm thấy thất vọng tuyệt đối là gạt người, Đoạn Càn Mục cỡ nào hy vọng trong lúc thời khắc thập tự nhất sinh hắn sinh có thể nghe thấy Tô Khanh Hàn chủ động nói ra lời thật lòng với hắn.
"Ngươi...... cuối cùng vẫn còn yêu ta đúng không?" Tựa như lầm bầm tự nói, Đoạn Càn Mục nhẹ giọng nỉ non, "Ngươi vẫn yêu ta, cho nên không màng tất cả chạy tới cứu ta, cho nên nói muốn bồi ta cùng chết...... Hàn Hàn, ngươi vẫn yêu ta, ta có thể chắc chắn rằng ngươi cũng không yêu Bạch Mạnh, người ngươi yêu là ta, là Đoạn Càn Mục ta...... Khụ! Khụ khụ khụ......"
Lời còn chưa dứt, Đoạn Càn Mục liền nhịn không được ho khan, khụ đến cuối cùng nôn ra một ngụm máu tươi.
Tô Khanh Hàn tức khắc nóng nảy, "Là! Ta vẫn yêu ngươi, cho nên không cần nói nữa, ta đi tìm thảo dược giải độc cho ngươi!"
"Không......"
Đoạn Càn Mục lập tức nắm lấy tay Tô Khanh Hàn đang chuẩn bị đứng lên, "Không được đi...... Ta muốn nghe ngươi lặp lại lần nữa......"
"Cái tên điên này lúc mấu chốt thế này vẫn tùy hứng như thế!"
Bị Tô Khanh Hàn mắng, Đoạn Càn Mục thảm đạm cười, gương mặt tái nhợt nhìn qua không còn huyết sắc, "Không còn cách nào khác! So với mệnh của ta...... lời thật lòng của ngươi còn quan trọng hơn."
"Ngươi......" Tô Khanh Hàn hoàn toàn không có cách với Đoạn Càn Mục.
Cởi áo ngoài ra khoác lên trên người Đoạn Càn Mục, hắn đỡ Đoạn Càn Mục dựa vào trên vách đá.
Hít sâu một hơi, Tô Khanh Hàn đối mặt với Đoạn Càn Mục, ánh mắt cực nóng như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.
"Đoạn Càn Mục, ta nghiêm túc nói cho ngươi...... Ta yêu ngươi, ta vẫn luôn yêu ngươi, dù cho mình đầy thương tích cũng chưa từng thay lòng đổi dạ...... Nếu lần này ngươi có thể sống sót, ta sẽ suy xét cùng ngươi trở về Dực Bắc Quốc, sau này...... Cùng ngươi sinh hoạt ở bên nhau."
"Hàn Hàn!"
Mở to đôi mắt, Đoạn Càn Mục không cần nghĩ ngợi ôm chặt Tô Khanh Hàn.
Máu tươi nháy mắt nhiễm đỏ y phục tuyết trắng của Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn sợ tăng thêm thương thế Đoạn Càn Mục, vẫn đẩy Đoạn Càn Mục ra, "Hiện tại ngươi minh bạch tâm ý của ta chưa? Vậy thả ta đi, trước mắt việc cấp bách là giúp ngươi tìm được thảo dược giải độc......"
"Độc không quan trọng."
"Hả?" Tô Khanh Hàn sửng sốt.
Chỉ thấy Đoạn Càn Mục xua xua tay với hắn, nhìn qua vẫn hữu khí vô lực.
"Độc không lo đâu, ta...... Có thuốc giải."
"...... Ha?" Tô Khanh Hàn trợn mắt há hốc mồm.
Đoạn Càn Mục chỉ chỉ bên hông mình, "Ta tốt xấu gì cũng là đại hoàng tử Dực Bắc Quốc...... Rời xa quê nhà dù như thế nào cũng phải chuẩn bị ít vật phòng thân chứ?"
Tô Khanh Hàn một bên hồ nghi nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục xem, một bên ở bên hông Đoạn Càn Mục sờ soạng, quả nhiên sờ được một bình Thanh Hoa tinh xảo.
"Ở đây có loại thuốc có thể giải được đa số độc trên đời, mãng xà liệt hỏa mặc dù là hung thú, độc vẫn thuộc loại xà độc, dùng cái này hẳn là được."
Theo lời Đoạn Càn Mục nói, Tô Khanh Hàn mở bình sứ Thanh Hoa ra, từ bên trong đổ ra một viên thuốc, đưa vào trong miệng Đoạn Càn Mục.
Sau khi nuốt một viên thuốc, Đoạn Càn Mục ngồi xếp bằng, vận dụng nội lực thúc đẩy dược hiệu nhanh chóng có tác dụng trong cơ thể.
Dần dần, Tô Khanh Hàn cũng nhìn thấy khuôn mặt Đoạn Càn Mục vốn không có hề huyết sắc khôi phục thành người bình thường có khí sắc, đôi môi xanh mét trở thành tím cũng trở nên hồng nhuận rất nhiều.
Đoạn Càn Mục cứ như vậy tĩnh tọa ước chừng thời gian một chén trà nhỏ, mới chậm rãi mở hai mắt.
Trước mắt, Tô Khanh Hàn vẫn luôn bồi hắn.
Từ trên biểu tình, hắn cũng biết Tô Khanh Hàn có bao nhiêu khẩn trương cỡ nào lo lắng hắn.
Đoạn Càn Mục nhịn không được cười không khép miệng được, "Ta thật đúng là hạnh phúc!"
Vừa dứt lời, hắn đã bị Tô Khanh Hàn dùng sức búng trán.
"Ngươi bây giờ không sao nữa chứ?"
"Ừ." Đoạn Càn Mục gật gật đầu, "Không sao nữa, độc trong cơ thể đã được giải."
Theo những lời này, sắc mặt Tô Khanh Hàn trở nên càng ngày càng khó coi, cả người đằng đằng sát khí.
"Ách......" Đoạn Càn Mục ý thức được cái gì, khóe miệng giật giật, "Cái kia...... Hàn Hàn......"
"Ngươi ngay từ đầu đã biết mình sẽ không chết, bởi vì có thuốc giải?"
"Ta......"
"Cho nên ngươi cố ý, cố ý giả vờ đến kho hơi thở thoi thóp, gạt ta mắc câu, ép ta nói lời thật lòng, có phải không?"
Lửa giận càng ngày càng nghiêm trọng, hai tay Tô Khanh Hàn gắt gao nắm chặt quyền, hận không thể đấm cho Đoạn Càn Mục một trận để xả giận.
Đoạn Càn Mục gãi gãi mặt, dở khóc dở cười, "Không phải...... Không phải, Hàn Hàn, ngươi nghe ta giải thích!"
"Ta đây không phải đang nghe sao?" Hai tay ôm ngực, Tô Khanh Hàn xụ mặt, nhìn qua hung thần ác sát.
Đoạn Càn Mục không khỏi cười khổ, "Ta...... Tuy rằng có thuốc giải, nhưng mà, bị thương lại trúng độc vẫn rất khó chịu......"
Nghe Đoạn Càn Mục vừa nói như vậy, Tô ánh mắt Khanh Hàn lại cầm lòng không đậu rơi xuống trên ngực Đoạn Càn Mục.
Độc tuy rằng đã giải, nhưng thương thế trên ngực vẫn như cũ nhìn thấy ghê người.
"Hơn nữa, nếu ngươi không chính miệng nói cho ta tâm ý của ngươi, hoặc là người ngươi yêu đúng thật là Bạch Mạnh...... vậy ta sẽ không uống thuốc giải."
"Ngươi......"
Đoạn Càn Mục thoải mái mà cười cười, "Không còn cách nào khác! Ta không có ngươi căn bản sống không nổi, còn không bằng đã chết."
"Ngươi sao có thể nói những lời không có trách nhiệm như vậy!" Tô Khanh Hàn nhéo vạt áo Đoạn Càn Mục một phen, "Dù cho không có ta, ngươi không phải còn có quốc gia ngươi bá tánh ngươi sao?"
Biết Tô Khanh Hàn từ trước đến nay xem trọng quản gia quốc thiên hạ đến nhường nào, Đoạn Càn Mục cho rằng đây cũng là ưu điểm lớn nhất của Tô Khanh Hàn.
Có điều hắn vẫn lắc đầu, lời nói thấm thía, "không giống nhau...... ngày trước ta không yêu ngươi, quốc gia, bá tánh đối với ta mà nói xác thật rất quan trọng, nhưng mà......"
Nhấc mi mắt, Đoạn Càn Mục chăm chú nhìn Tô Khanh Hàn, đôi mắt liếc mắt đưa tình.
Tô Khanh Hàn bị ánh mắt Đoạn Càn Mục nhìn vào gương mặt không chịu được đỏ ửng.
"Ngươi là người duy nhất...... duy nhất khiến ta hiểu rõ yêu một người là cảm giác gì, đối với ta mà nói, sau khi yêu ngươi...... Ngươi chính là toàn bộ của ta, ta không thể không ngưng yêu ngươi, không thể trơ mắt mà nhìn ngươi yêu người khác, cho nên......"
Đoạn Càn Mục dùng sức nắm lấy tay Tô Khanh Hàn, giọng nói đều có chút nghẹn ngào, "Cho nên nếu ngươi không yêu ta, ta còn không bằng chết cho xong việc...... Ta định như vậy thật."
Trong lòng biết rõ ràng Đoạn Càn Mục vừa mới dùng cái chết uy hiếp hắn, cũng không phải đang nói lời ngon tiếng ngọt lừa gạt hắn.
Đây là lời nói thật lòng của Đoạn Càn Mục.
Dù có thuốc giải, cũng không muốn uống —— tuy rằng Tô Khanh Hàn cho rằng Đoạn Càn Mục không nên phí hoài bản thân mình như thế, nhưng mà tư vị yêu không được quả thực sống không bằng chết, hắn không phải không biết.
Dang rộng hai tay, Tô Khanh Hàn ôn nhu mà ôm Đoạn Càn Mục.
Tuy rằng độc đã được giải, nhưng thân thể Đoạn Càn Mục vẫn lạnh băng như cũ, hoàn toàn không ấm áp giống ngày thường.
"Thực xin lỗi, là ta không tốt...... Ta không nên lừa gạt ngươi."
Đột nhiên nghe thấy Tô Khanh Hàn xin lỗi, Đoạn Càn Mục tức khắc luống cuống, "Không không không, sao có thể nói Hàn Hàn không tốt, người không tốt kia rõ ràng chính là ta."
"Ừ, không sai, ngươi không tốt."
Không ngờ tới lời mình nói để an ủi bị Tô Khanh Hàn khẳng định, Đoạn Càn Mục cảm thấy mặt bị rút gân, dở khóc dở cười.
"Ngươi người này trời sinh tính ngạo mạn, không ai bì nổi, lãnh khốc tàn bạo, bá đạo không nói lý, còn giống như trẻ nhỏ tùy hứng làm bậy, đầu óc cũng không được tốt lắm......"
Bị Tô Khanh Hàn không chút khách khí mà nói hết tật xấu, Đoạn Càn Mục đã chịu đả kích to lớn, cả người co lại càng ngày càng nhỏ, "Cũng, cũng không cần phải nói phóng đại như vậy chứ? Tuy rằng đều là sự thật......"
Nhìn Đoạn Càn Mục dẩu miệng, Tô Khanh Hàn buồn cười, "Có điều...... Ta thích ngươi, có ta yêu ngươi là đủ rồi nhỉ?"
"Ừm!" Đoạn Càn Mục nháy mắt mãn huyết sống lại, điên cuồng gật đầu với Tô Khanh Hàn, "Ta không cần cái gì cả, chỉ cần Hàn Hàn yêu ta."
Nhìn trên mặt Đoạn Càn Mục lộ ra vẻ tươi cười, Tô Khanh Hàn cũng không tự chủ được mà hiểu ý cười.
Ngoài Sơn động, gió lớn thổi, rốt cuộc ngừng.
Xuất hiện một vòng cầu vồng lớn, tựa như trời cao ban tặng lễ vật cho Đoạn Càn Mục và Tô Khanh Hàn.
Đoạn Càn Mục dựa vào vai Tô Khanh Hàn ngủ rồi, tiếng hít thở cân xứng phá lệ thơm ngọt.
Tô Khanh Hàn thật ra không ngủ được, ngửa đầu nhìn ngoài sơn động, nhìn trời dần dần trong sáng, toàn bộ vạn vật nghênh đón tia nắng ban mai xán lạn.
Hiện tại ngẫm lại, hắn không hiểu ngày trước bản thân luôn rối rắm cái gì.
Đoạn Càn Mục yêu hắn, hắn cũng yêu Đoạn Càn Mục, chỉ sợ hãi tương lai có khả năng lại chịu thương tổn liền lùi bước, có điều bởi vì chính mình nhát gan lại ích kỷ thôi.
Tô Khanh Hàn cười khổ.
Cho tới nay, hắn đều nhốt bản thân trong một cái lồng sắt đá, cho rằng như vậy có thể tránh cho bị thương.
Là Đoạn Càn Mục mạnh mẽ đánh vỡ cái lồng kia.
Cũng là Đoạn Càn Mục kéo hắn ra khỏi đó.
Đau đầu, đôi mắt Tô Khanh Hàn thông suốt dần sáng lên, nhẹ liếc Đoạn Càn Mục đang gối lên đầu vai hắn ngủ say.
"Tên ngốc này ngủ cũng rất đáng yêu nha!"
Lẩm bẩm tự nói, Tô Khanh Hàn nhoẻn miệng cười, cong thành huyền nguyệt.
......
Sau giờ ngọ, Bạch Mạnh, Đoạn Càn Lân, Đoạn Càn Thuần, Lâm Vân bốn người suất thủ tìm người, thời điểm tìm được Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục trong sơn động, từ Dực Bắc Quốc truyền đến một tin tức kinh thiên.