Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 134

Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh, Đoạn Càn Mục cũng thành công mượn được binh Dao Nam Quốc.

Có điều hoàng đế Dao Nam Quốc chỉ đồng ý cho Đoạn Càn Mục mượn hai vạn binh, nếu Đoạn Càn Mục thành công đánh bại đoạn làm há, bảo vệ ngôi vị hoàng đế Dực Bắc Quốc, như vậy chờ đến khi Đoạn Càn Mục đăng cơ, trong vòng mười năm Dao Nam Quốc sẽ được miễn tất cả giao dịch thu nhập thương phẩm từ thuế.

Nếu Đoạn Càn Mục thất bại, Dao Nam Quốc sẽ lập tức phủi sạch quan hệ với Đoạn Càn Mục.

Đây, chính là nội dung hiệp nghị.

Đoạn Càn Mục không có con đường lựa chọn thứ hai, hơn nữa hắn cho rằng hoàng đế Dao Nam Quốc cũng không có công phu sư tử ngoạm, hai bên xem như giao dịch bình đẳng.

Trước mắt trước dưới tình huống này, hoàng đế Dao Nam Quốc chịu viện thủ hắn kỳ thật đã vô cùng cảm kích.

Chỉnh đốn binh mã yêu cầu một chút thời gian, trong lúc này Đoạn Càn Mục vẫn như cũ ở tại sứ quán, thường thường mà cùng Tô Khanh Hàn, Đoạn Càn Thuần, Bạch Mạnh nghiên cứu phương án tác chiến.

Lần này Dao Nam Quốc cho mượn hai vạn binh mã đều từ quân của Bạch Mạnh.

Trước kia Bạch Mạnh làm thống soái, Tô Khanh Hàn thường sẽ làm phó soái làm bạn với hắn.

Nhưng mà lúc này đây lại ngoại lệ.

Sứ quán không khí áp lực, bởi vì từ đầu đến cuối Bạch Mạnh đều làm mặt lạnh, như muốn giết người.

Tô Khanh Hàn trong lòng biết rõ Bạch Mạnh tại sao không vui.

Hội nghị tác chiến giằng co cả ngày, lúc chạng vạng mới kết thúc.

Bạch Mạnh làm bộ việc công xử theo phép công rời khỏi sứ quán, Tô Khanh Hàn lập tức đuổi theo.

"Bạch đại ca......"

Bạch Mạnh đi ở phía trước khẽ dừng lại, không xoay người.

Đối mặt với bóng dáng Bạch Mạnh, Tô Khanh Hàn bất đắc dĩ thở dài, "Bạch đại ca, đệ biết huynh đang giận ta."

"Huynh không có."

Bạch Mạnh trả lời rất dứt khoát, nhưng ngữ khí lại rõ ràng mang theo tức giận.

Tô Khanh Hàn nhún nhún vai, dở khóc dở cười, "Thật không tức giận thì mời đệ đến say hương cư ăn cơm đi! Chẳng phải huynh luôn nói món ăn vặt ở say hương cư rất đặc sắc sao, nhưng chúng ta đều bận quá, vẫn luôn không đi ăn, hiện tại vừa lúc có cơ hội tốt."

Nghe Tô Khanh Hàn nhắc tới say hương cư, Bạch Mạnh lúc này mới nhớ tới lúc trước hắn luôn luôn nhắc tới với Tô Khanh Hàn, nhưng vẫn luôn không dẫn Tô Khanh Hàn đi ăn.

Ngược lại là Đoạn Càn Lân, đánh bậy đánh bạ thành người thứ nhất hắn dẫn đến say hương cư ăn cơm.

Nhớ tới Đoạn Càn Lân, Bạch Mạnh lại nhớ đến cảnh Đoạn Càn Lân hành sự không phù hợp thân phận hoàng tử ăn ngấu nghiến.

"Ơ? Huynh đang cười cái gì?"

Vòng đến trước người Bạch Mạnh, Tô Khanh Hàn không dự đoán được Bạch Mạnh vậy mà đang cười trộm.

"A......"

Lấy lại tinh thần, Bạch Mạnh cũng không ngờ hắn lại cảm thấy buồn cười, không khỏi thanh thanh giọng nói, lại lần nữa xụ mặt, "Say hương cư không thích hợp, chúng ta vẫn nên đổi nơi khác thôi! "

Ồ?" Tô Khanh Hàn có chút kinh ngạc, nhưng cũng không để ý, rốt cuộc ăn cơm với Bạch Mạnh nhau cũng không phải mục đích của hắn.

Bạch Mạnh kỳ thật muốn dẫn Tô Khanh Hàn đến say hương cư nếm thử những món ăn vặt hắn cực lực đề cử, nhưng mà không phải hôm nay, không phải giờ này khắc này.

Giờ này khắc này hắn, tâm phiền ý loạn, dù đến say hương cư ăn cơm chỉ sợ hắn nhấm nháp không ra mỹ vị.

Bạch Mạnh cảm thấy hiện tại hắn nhớ đến say hương cư, lại nhớ tới hồi ức tốt đẹp với Đoạn Càn Lân, hắn không hy vọng kí ức tốt đẹp bị thay thế, bị phá hư.

Đi theo bên người Bạch Mạnh vào một nhã gian khách điếm, Tô Khanh Hàn ngồi xuống.

"Bạch đại ca, đệ......"

"Khanh Hàn, đệ còn nhớ trước khi huynh rời khỏi Dực Bắc Quốc đến nơi đây đã nói gì với đệ không?"

Không nhập tòa, Bạch Mạnh đứng trước mặt Tô Khanh Hàn, vẻ mặt nghiêm túc mà đoạt lấy lời nói.

Tô Khanh Hàn biết Bạch Mạnh muốn biết chuyện giữa hắn và Đoạn Càn Mục, không khỏi thở dài, "Bạch đại ca, đệ biết huynh vì đệ mà hao tâm tổn sức, nhưng đệ rất xin lỗi huynh, xin lỗi một phen hảo ý với đệ......"

"Khanh Hàn......"

"Nhưng mà đệ đã quyết tâm."

Giọng nói trong nháy mắt trở nên kiên định vô cùng, Tô Khanh Hàn nhìn vào mắt Bạch Mạnh khiến Bạch Mạnh cảm giác áp bách.

Hắn cũng vì chuyện Tô Khanh Hàn cầu xin hoàng đế Dao Nam Quốc từ chức Trấn Tây tướng quân, muốn theo đoàn người Đoạn Càn Mục trở về Dực Bắc Quốc mới tức giận như thế.

Tuy nói trong lòng hắn hiểu rõ, đây là chuyện sớm hay muộn, cũng là chuyện đương nhiên.

Nhưng Bạch Mạnh vẫn không khỏi tức giận.

Dựa vào cái gì Đoạn Càn Mục nhẹ nhàng như vậy đã có thể mang Tô Khanh Hàn đi khỏi người hắn?

Rõ ràng hắn quen biết Tô Khanh Hàn trước, cũng là hắn trở thành bằng hữu với Tô Khanh Hàn trước.

Nhưng kết quả, Tô Khanh Hàn lại không thuộc về hắn.

Bạch Mạnh càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, ngực nghẹn muốn chết.

"Bạch đại ca......"

Tô Khanh Hàn thở dài, đứng dậy đến bên người Bạch Mạnh, nhẹ nhàng vỗ bả vai Bạch Mạnh, "Tuy rằng đệ không thể cam đoan với huynh chuyện gì, nhưng ít ra đệ có thể nói cho huynh...... Đệ hiện tại rất hạnh phúc, về sau cũng sẽ tiếp tục hạnh phúc, cho nên không cần lo lắng cho đệ."

"Khanh Hàn......"

Quay đầu nhìn về phía Tô Khanh Hàn, tuy rằng Bạch Mạnh thấy Tô Khanh Hàn mỉm cười, nhưng hắn không thế nào cười nổi.

Tô Khanh Hàn hạnh phúc hắn đương nhiên sẽ vui vẻ thay Tô Khanh Hàn, nhưng mà nghĩ đến cảnh hạnh phúc là Đoạn Càn Mục mang đến cho Tô Khanh Hàn, hắn không thể nào vui vẻ nổi.

Huống chi, Tô Khanh Hàn tương lai hạnh phúc, nhất định không có hắn, rốt cuộc hắn ở Dao Nam Quốc, mà Tô Khanh Hàn đến Dực Bắc Quốc.

Một khi lần này tách ra, hai người bọn họ sau này chỉ sợ rất khó gặp lại.

"Đệ...... thích hắn như vậy sao?"

Sau một hồi trầm mặc, Tô Khanh Hàn đột nhiên nghe thấy Bạch Mạnh nỉ non.

"Huynh nói cái gì?"

"Huynh hỏi đệ......" Bạch Mạnh quay đầu nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn, hốc mắt thậm chí đỏ lên, "Huynh hỏi đệ...... thích hắn như vậy sao? Hắn rốt cuộc có cái gì tốt?!"

Mặc dù Bạch Mạnh không nói họ khai tên, nhưng Tô Khanh Hàn cũng biết trong miệng Bạch Mạnh "Hắn" chính là ai.

"Nơi nào tốt......"

Vuốt cằm, Tô Khanh Hàn nghiêm túc tự hỏi, "Đoạn Càn Mục hắn tính cách kém, song thương thấp, nếu nói ưu điểm duy nhất có lẽ là gương mặt đẹp!"

Tô Khanh Hàn tự mình nói xong nhịn không được ha ha ha cười rộ lên.

Trong sứ quán, Đoạn Càn Mục chăm chú nghiên cứu bản đồ đường hành quân hắt xì liên tục.

Xoa xoa mũi, hắn lầm bầm lầu bầu: "Sao mà ta có cảm giác có người đang nói xấu sau lưng ta thế nhỉ?"

Khách điếm, nghe Tô Khanh Hàn trả lời, Bạch Mạnh mở to mắt, không hiểu gì.

Hắn không tin Tô Khanh Hàn chỉ đơn thuần coi trọng gương mặt Đoạn Càn Mục.

"Có phải đệ lừa huynh đúng không?"

"Không có không có." Tô Khanh Hàn xua xua tay trước mặt Bạch Mạnh, "Chúng ta là loại quan hệ thế nào, đệ sao có thể lừa huynh...... Đệ nói đều là lời nói thật, Đoạn Càn Mục người này xác thật không có ưu điểm gì."

Tô Khanh Hàn mới vừa dứt lời, Đoạn Càn Mục bên kia lại hắt xì hai cái, khiến Đoạn Càn Thuần và Lâm Vân đều nhịn không được lo lắng thay Đoạn Càn Mục có phải bị cảm nhiễm phong hàn hay không.

Bạch Mạnh có chút suy sụp ngồi xuống, thở ngắn than dài, "Nếu Đoạn Càn Mục không có ưu điểm, vậy đệ còn thích hắn ở điểm gì?"

"Chỉ vì hắn là Đoạn Càn Mục." Tô Khanh Hàn nhoẻn miệng cười.

Giơ mi mắt, Bạch Mạnh nhìn Tô Khanh Hàn, phảng phất từ trong hình ảnh Tô Khanh Hàn tươi cười nhìn thấy bóng dáng của sự hạnh phúc.

"Dù cho Đoạn Càn Mục không có ưu điểm, nhưng đệ vẫn thích hắn...... Đệ muốn ở bên cạnh hắn."

Làm trò trước mặt Bạch Mạnh rồi nói trắng ra, Tô Khanh Hàn ít nhiều có chút ngượng ngùng, gương mặt đỏ bừng.

"Chờ một ngày kia... huynh thích người nào đó, liền sẽ hiểu cảm giác của đệ bây giờ."

Mím chặt môi, Bạch Mạnh suýt nữa buột miệng phủ quyết câu nói của Tô Khanh Hàn.

Hắn có người mình thích!

Cho tới nay, hắn luôn có người mình thích.

"Huynh......"

Người huynh thích kia chính là đệ——

Những lời này, Bạch Mạnh cỡ nào muốn chính miệng nói cho Tô Khanh Hàn!

Hắn muốn cho Tô Khanh Hàn biết tâm ý của hắn, muốn khiến Tô Khanh Hàn hồi tâm chuyển ý.

Nhã gian lặng ngắt như tờ, không khí tựa như đông đặc lại ngay lúc này.

Trầm mặc sau một lúc lâu, Bạch Mạnh vẫn đem lời đến bên miệng nuốt trở vào.

Đến giờ khắc này rồi, hắn dù thổ lộ với Tô Khanh Hàn thì có ích lợi gì?

Vạn nhất lại khiến cho Tô Khanh Hàn phản cảm, hắn chẳng phải ngay cả làm bằng hữu với Tô Khanh Hàn cũng không được sao?

Bạch Mạnh lắc đầu.

Hắn không muốn làm chuyện mạo hiểm như vậy.

Hắn không thể làm chuyện mạo hiểm như vậy.

"Huynh làm sao vậy Bạch đại ca?"

Phục hồi tinh thần lại, Bạch Mạnh nhìn Tô Khanh Hàn cười khổ, "Huynh không sao...... Nếu đệ đã quyết định, huynh cũng không thể ngăn cản đệ."

"Ừm." Tô Khanh Hàn cười gật gật đầu, "Yên tâm đi, dù cho đệ sau này thành người Dực Bắc Quốc, Bạch đại ca huynh là người Dao Nam Quốc, đệ và Bạch đại ca vẫn mãi là bằng hữu với nhau."

"......" khóe môi run nẩy, Bạch Mạnh hít hà một hơi.

Bằng hữu...... Sao?

Có thể làm bằng hữu với Tô Khanh Hàn cả đời cũng không phải chuyện gì không tốt.

Cúi đầu, nét cười khổ trên mặt Bạch Mạnh dày thêm vài phần.

Lúc này, Tô Khanh Hàn rót một ly rượu chủ động kính Bạch Mạnh, "Bạch đại ca, ly rượu này đệ kính huynh."

"Này xem như...... rượu cáo biệt sao?" Ngực nghẹn muốn chết, Bạch Mạnh cố gắng kiềm chế giọng nói, gắng gượng duy trì bình tĩnh.

"Không...... Chỉ là đệ muốn cảm ơn Bạch đại ca luôn chiếu cố đệ cho tới nay." Tô Khanh Hàn nói xong, cúi đầu kính rượu.

"Huynh là đại ca đệ, chiếu cố đệ là việc nên làm, đệ không cần khách khí."

Ngoài miệng nói như vậy, Bạch Mạnh ngẩng cổ, uống rượu một hơi cạn sạch.

Rượu ở khách điếm vốn có tiếng nhất nơi đây, nhưng mà giờ này khắc này uống vào trong miệng Bạch Mạnh lại cảm thấy chua xót khó có thể nuốt xuống.

Trong lúc Tô Khanh Hàn và Bạch Mạnh uống rượu tâm sự ở khách điếm, Đoạn Càn Lân lại chạy tới trong phòng Đoạn Càn Thuần, luôn miệng nói có chuyện đại sự muốn tìm Đoạn Càn Thuần thương lượng, còn đuổi Lâm Vân từ trong phòng Đoạn Càn Thuần ra ngoài.

Lâm Vân thật ra không để ý, nhưng Đoạn Càn Thuần lại không vui.

Hắn thật vất vả mới đuổi Lâm Vân tới tay, còn đang muốn mỗi ngày đều ở bên nhau với Lâm Vân trải qua thế giới hai người nữa!

"Ta nói thất đệ, ngươi rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?"

Nhìn Đoạn Càn Thuần bày bộ dạng đau khổ, Đoạn Càn Lân nhấp nhấp môi, từ ống tay áo to rộng lấy ra một thứ đưa cho Đoạn Càn Thuần, "Cái này cho ca, làm bồi thường."

Nhìn đồ vật trong tay Đoạn Càn Lân, Đoạn Càn Thuần nhướng mày.

Đó là một khối ngọc bội thủ công tinh mỹ hồng phỉ tài chất hiếm thấy, Đoạn Càn Thuần nhớ rõ đây là lễ vật phụ hoàng trước kia ban thưởng cho Đoạn Càn Lân, Đoạn Càn Lân cực kỳ thích.

"Ngươi cũng biết quấy rầy chuyện tốt nhị ca ngươi thì phải bồi thường! nhưng mà món đồ nhỏ này ta không hiếm lạ, ngươi vẫn nên giữ lại đi!"

Đoạn Càn Thuần xua xua tay với Đoạn Càn Lân, liền nhìn thấy Đoạn Càn Lân vểnh miệng lên, như bị ai ăn hiếp vậy.

"Nhị ca......"

"Rồi rồi, không cần bồi thường cho ta, ngươi nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

Tâm tình Đoạn Càn Lân rất tốt, cười thu lại ngọc bội hồng phỉ, ngồi xuống đối diện Đoạn Càn Thuần, tay chống cằm, "Ta có chuyện muốn hỏi nhị ca."

"Chuyện gì ngươi hỏi đi!" Đoạn Càn Thuần khó thấy Đoạn Càn Lân nghiêm túc như thế lại thần thần bí bí, không cấm tò mò.

"Chính là...... Chính là......" Đoạn Càn Lân ấp a ấp úng, gương mặt trắng nõn dần dần phiếm đỏ, "Chính là...... Thích một người là cảm giác gì?"
Bình Luận (0)
Comment