Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 137

Hốc mắt lại bắt đầu lên men, Đoạn Càn Lân dùng sức nhấp môi.

"Là vậy sao, quả nhiên là như thế này."

Đoạn Càn Lân nhỏ giọng nói thầm, kỳ thật trong lòng sớm đã có dự cảm như vậy.

Chỉ là bởi vì Bạch Mạnh vẫn luôn đối xử với hắn rất tốt, khiến hắn nghĩ lầm Bạch Mạnh tuy rằng thích Tô Khanh Hàn, nhưng cũng thích hắn.

Cẩn thận ngẫm lại căn bản chính là không có khả năng.

Nếu Bạch Mạnh thích Tô Khanh Hàn, tự nhiên sẽ không thích hắn.

Trái tim như bị hàng ngàn vết kính đâm vào, Đoạn Càn Lân trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với Bạch Mạnh như thế nào, quay đầu liền chạy.

"Ai u!"

"Đoạn Càn Lân!"

Nhìn thấy Đoạn Càn Lân trực tiếp đâm vào cột nhà, Bạch Mạnh khiếp sợ.

Duỗi tay ra, hắn kịp thời ôm Đoạn Càn Lân trở lại, cơ thể hai người dính sát vào nhau.

Thiếu chút nữa cho rằng hắn xác định đập người vào cây cột rồi, kết quả bao vây Đoạn Càn Lân lại là một thân thể ấm áp rắn chắc.

Cả người Đoạn Càn Lân cứ ở trong lòng ngực Bạch Mạnh sửng sốt sau một lúc lâu, mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

"...... Ơ?"

Nhấc tay khỏi gương mặt mình, Đoạn Càn Lân nhìn thấy vẻ mặt Bạch Mạnh khẩn trương.

"Người rốt cuộc đang làm gì? Có biết vừa mới rất nguy hiểm hay không?"

Bị Bạch Mạnh mắng, Đoạn Càn Lân vểnh miệng lên, vốn dĩ trong lòng cảm thấy ủy khuất, hiện tại càng muốn khóc không thôi.

"Ai cần ngài lo!"

Đoạn Càn Lân nhịn không được hét lên với Bạch Mạnh, "Dù sao ngài không thích ta, ta sống hay chết có quan hệ gì với ngài đâu?!"

"Người!"

Bạch Mạnh bị Đoạn Càn Lân làm tức giận đến không nhẹ.

"Được, người chết sống ra sao đều không quan hệ với ta được chưa?"

Tuy rằng biết hắn không nên tức giận với Đoạn Càn Lân, nhưng Bạch Mạnh vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái, lập tức buông Đoạn Càn Lân.

Vòng tay ấm áp lập tức biến mất, Đoạn Càn Lân lại không vui, chủ động nắm tay Bạch Mạnh, đặt lên người hắn một lần nữa, "Không được, ngài vẫn ôm ta một lát nữa đi!"

"...... Hả?" Bạch Mạnh bị Đoạn Càn Lân làm cho không hiểu gì.

"Ta mặc kệ, ngài đã từ chối ta, chẳng lẽ còn không thể ôm ta một cái an ủi sao!"

Nhìn Đoạn Càn Lân lộ ra vẻ đáng thương vô cùng, Bạch Mạnh bất đắc dĩ mà thở dài, chậm rãi mở hai tay ra, lại lần nữa ôm lấy Đoạn Càn Lân.

Đoạn Càn Lân tuy rằng thân thể không suy yếu, nhưng sờ lên nhưng thật ra so với trong tưởng tượng của hắn gầy hơn một vòng, Bạch Mạnh không ngừng nghĩ, Đoạn Càn Lân đã ăn gì trong những năm qua?

Trong đầu tự nhiên mà vậy hiện ra bộ dáng Đoạn Càn Lân ăn ngấu nghiến, Bạch Mạnh lại lắc đầu, cảm thấy chính mình buồn lo vô cớ.

Lúc này, bầu trời tờ mờ sáng.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, Bạch Mạnh cứ như vậy an tĩnh mà ôm Đoạn Càn Lân, dần dần nghe được tiếng Đoạn Càn Lân hít thở cân xứng.

...... Không thể nào?

Bạch Mạnh cúi đầu, không khỏi cười khổ.

Đoạn Càn Lân được hắn ôm vào trong ngực cứ như vậy ngủ rồi.

Nghĩ đến Đoạn Càn Lân tựa hồ đợi hắn suốt cả đêm, cả đêm chưa từng chợp mắt, hơn nữa thổ lộ còn bị hắn từ chối, Bạch Mạnh càng nghĩ càng cầm lòng không đậu mà đau lòng thay Đoạn Càn Lân.

Kỳ thật hắn đích xác không chán ghét Đoạn Càn Lân, hắn không nói dối.

Nếu hắn không quen biết Tô Khanh Hàn, không thích Tô Khanh Hàn mà nói, nói không chừng sẽ nhận lấy tâm ý Đoạn Càn Lân.

Rốt cuộc trong mắt hắn Đoạn Càn Lân cực kỳ đáng yêu.

Cảm thấy một người nam tử đáng yêu vẫn là lần đầu tiên.

Đoạn Càn Lân ôn nhu mà ngủ rồi, Bạch Mạnh chặn ngang bế Đoạn Càn Lân tay chân nhẹ nhàng đặt trên giường.

"Được rồi ngủ một giấc đi!"

Nhìn chăm chú vào mặt Đoạn Càn Lân ngủ thơm ngọt, Bạch Mạnh cảm thấy ngực trái mình hơi đau.

"Có lẽ tỉnh ngủ, ngài sẽ không thích ta."

"...... Ừm...... Bạch Mạnh...... Bạch...... Mạnh......"

Mơ hồ nghe thấy Đoạn Càn Lân nói mớ, trái tim Bạch Mạnh nhảy dựng, đau đớn tăng thêm vài phần.

Hắn muốn tính toán rời đi, nhưng lại không đành, cứ như vậy ngồi xuống ở mép giường.

"Ta rốt cuộc có chỗ nào tốt, người sao thích ta như thế?"

Lầm bầm lầu bầu, biểu tình trên mặt Bạch Mạnh có chút phức tạp, nội tâm càng ngũ vị tạp trần, cảm thấy vui sướng lại có loại tiếc hận nhàn nhạt.

Bầu trời trong xanh.

Đoạn Càn Lân ngủ một giấc này tới khi mặt trời lên cao, ngủ ngon giấc.

"A...... Ngủ thật ngon!"

Đánh một cái ngáp thật lớn, hắn ngồi dậy, lại duỗi cái eo lười.

Lơ đãng quay đầu thấy, hắn lúc này mới nhìn thấy Bạch Mạnh ngồi ở trên ghế.

"Á?!"

Hai mắt Đoạn Càn Lân chợt trừng lớn.

Hắn sở dĩ ngủ một giấc đặc biệt thỏa mãn, bởi vì hắn nằm mơ.

Một giấc mộng đẹp.

Ở trong mộng, hắn và Bạch Mạnh lưỡng tình tương duyệt, tình đầu ý hợp, hoa tiền nguyệt hạ, nhĩ tấn tư ma.

Nhưng mà khi nhìn thấy Bạch Mạnh ngồi ở mép giường hắn, Đoạn Càn Lân rốt cuộc ý thức được mộng chung quy là mộng, sẽ không thay đổi thành hiện thực.

Hiện thực, Bạch Mạnh từ chối đoạn tình này.

Ngồi ở trên giường ôm lấy cơ thể nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, cả người Đoạn Càn Lân cuộn thành một đoàn, không nói một lời.

Lúc này, Bạch Mạnh tỉnh lại.

Hắn tối hôm qua không cách nào ngủ lại đuọce, vẫn luôn thủ bên cạnh Đoạn Càn Lân, chỉ là sáng sớm thoáng ngủ gật, giấc không sâu.

"Đoạn Càn Lân?"

Nhìn Đoạn Càn Lân giống cái túi trút giận tròn thành một đoàn, Bạch Mạnh không hiểu gì, "Người làm sao vậy? nơi nào không thoải mái sao?"

"Nơi nào cũng không thoải mái." Đoạn Càn Lân quay đầu liếc Bạch Mạnh một cái, chỉ chỉ vào ngực trái, "Đặc biệt là nơi này."

Biết Đoạn Càn Lân chỉ chính là trái tim, Bạch Mạnh cũng cảm giác trái tim hơi nhói lên, không chịu được thở dài một tiếng, "Thực xin lỗi Đoạn Càn Lân, ta làm người khó chịu."

"Ngài càng xin lỗi ta càng khó chịu!" Đoạn Càn Lân bị Bạch Mạnh chọc giận không nhẹ, "Thật không hiểu được ngài có chỗ nào tốt, vì cái gì ta cứ phải cố tình thích ngài đâu!"

Đoạn Càn Lân để tay lên ngực tự hỏi Bạch Mạnh buồn bực không kém, hắn trước sau không cho rằng mình làm chuyện gì đáng giá để Đoạn Càn Lân thích mình như thế.

"Bầu trời sáng rồi, người cũng đừng ở trên giường oa trứ." Bạch Mạnh vươn tay đỡ Đoạn Càn Lân, "Hiện tại đã đến giữa trưa, người đã đói chưa?"

Vừa dứt lời, hắn đã nghe thấy tiếng Đoạn Càn Lân lộc cộc lộc cộc kêu lên.

"Hứ!" Đoạn Càn Lân rất bất mãn líu lưỡi.

Kết quả, cục diện vẫn không xoay chuyển chút nào sao!

Hắn sau khi thổ lộ với Bạch Mạnh, hai người bọn họ tựa hồ vẫn như cũ.

Thay đổi y phục mới sạch sẽ, Đoạn Càn Lân đi theo Bạch Mạnh cùng nhau đến say hương cư ăn cơm, trước sau như một ăn ngấu nghiến.

Đôi tay chống cằm, Bạch Mạnh nhìn Đoạn Càn Lân buồn cười.

Hắn phát giác hắn đặc biệt thích xem Đoạn Càn Lân ăn cơm, nhìn Đoạn Càn Lân ăn cơm, chính hắn cũng trở nên đặc biệt có muốn ăn.

"Ăn từ từ ăn từ từ, đừng nghẹn."

Bạch Mạnh rót một ly trà cho Đoạn Càn Lân, đưa tới trước mặt Đoạn Càn Lân, lại giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng Đoạn Càn Lân.

Đoạn Càn Lân nhét đầy miệng đồ ăn nuốt xuống, vẻ mặt nghiêm túc mà nói với Bạch Mạnh: "Ta đây gọi là hoá bi phẫn thành sức ăn!"

Bạch Mạnh dở khóc dở cười, buông tay, "Được, người tận tình ăn, ta mời khách."

Đoạn Càn Lân cũng không khách khí với Bạch Mạnh, phảng phất một hơi ăn xong đồ ăn trong ba ngày, no căng đến mức ngồi ở trên ghế không động đậy được.

"Người như vậy thật sự không sao chứ?" Bạch Mạnh có chút lo lắng cho Đoạn Càn Lân.

Lúc trước Đoạn Càn Lân ăn ở say hương cư rất nhiều bởi vì món ăn vặt quá ngon, nhưng lúc này đây, Bạch Mạnh rõ ràng cảm giác khi Đoạn Càn Lân ăn cơm biểu tình và khí thế không quá thích hợp.

Đoạn Càn Lân thở dài một hơi, biểu tình trên mặt dần dần trở nên buồn rầu.

Hắn thật sự hóa bi phẫn thành sức ăn, nhưng mặc kệ ăn như thế nào, cảm giác khổ sở trong lòng hắn cũng không thể giảm bớt một xu một cắc.

"...... Đoạn Càn Lân?"

Đột nhiên, Bạch Mạnh nhìn thấy Đoạn Càn Lân lã chã rơi lệ, không cấm ngơ ngẩn.

Đoạn Càn Lân cũng không ngờ không hiểu tại sao nước mắt lại rơi lả chã, vội vàng hoang mang rối loạn lau khô nước mắt, "Đều tại ngài, gọi đồ ăn quá cay."

"......"

Nhìn Đoạn Càn Lân kinh hoảng thất thố, Bạch Mạnh nhấp nhấp môi, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Hắn rõ ràng không gọi một món ăn cay nào!

Biết Đoạn Càn Lân vì chuyện thích hắn lại bị hắn từ chối nên u sầu, Bạch Mạnh gãi gãi đầu, vắt hết óc tự hỏi có thể thay Đoạn Càn Lân làm cái gì.

"Ta nói......"

Lúc này, hắn nghe thấy Đoạn Càn Lân nhỏ giọng nói thầm: "Ngài thích Tô Khanh Hàn chứ gì?"

Bùm!

Trái tim nhảy lên, Bạch Mạnh mày kiếm khẩn ninh.

"Khanh Hàn hắn...... Là chiến hữu của ta, thực ưu tú, cũng đẹp."

"Chẳng lẽ ta lớn lên khó coi sao?"

Đột nhiên, Đoạn Càn Lân dùng ngón trỏ chỉ vào mặt mình, trừng lớn đôi mắt hỏi Bạch Mạnh.

Bạch Mạnh dở khóc dở cười, xua xua tay với Đoạn Càn Lân, "Ta không phải có ý này, người đương nhiên cũng đẹp."

"Nếu ngài cảm thấy ta đẹp, vậy sao ngài không thích ta?" Che mặt lại, Đoạn Càn Lân lã chã chực khóc.

"Trong chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng." Bạch Mạnh vươn tay sờ sờ đầu Đoạn Càn Lân, "Tựa như ta tuy rằng thích Khanh Hàn, nhưng không cách nào ngăn cản Khanh Hàn rời xa ta......"

"Đúng rồi!" Đoạn Càn Lân hậu tri hậu giác phản ứng lại, "người thích Tô Khanh Hàn cũng vô dụng, bởi vì Tô Khanh Hàn là phi tử của đại ca ta!"

"Đúng vậy." Bạch Mạnh lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Tưởng tượng đến cảnh Tô Khanh Hàn bị Đoạn Càn Mục cướp người đi hắn liền giận sôi máu.

"Vậy ngài đối với Tô Khanh Hàn chẳng phải là tương tư đơn phương?"

Bốn chữ "Tương tư đơn phương" này lại lần nữa cứa rách trái tim Bạch Mạnh.

Bạch Mạnh thành thật gật đầu, "Không sai."

"Vậy..... vậy Tô Khanh Hàn hắn biết ngài thích hắn không?"

Bị Đoạn Càn Lân truy vấn, nếp nhăn giữa mày Bạch Mạnh nhíu chặt.

Nếu khả năng nói, hắn kỳ thật cũng không muốn trò chuyện đề tài này với người khác.

Chuyện hắn thích Tô Khanh Hàn, hắn không muốn kể cho bất cứ kẻ nào.

Bí mật này chỉ có Đoạn Càn Lân biết được.

Nhưng hắn không muốn trò chuyện vấn đề cảm tình của bản thân với Đoạn Càn Lân, bởi vì càng nói hắn càng cảm thấy hắn quá bi thảm.

Trầm mặc một lúc lâu, Bạch Mạnh lắc đầu, "Không biết, ta không nói cho hắn."

"Vì cái gì?" Đoạn Càn Lân kinh ngạc.

Bạch Mạnh nhìn về phía Đoạn Càn Lân, cảm thấy có chút buồn cười, "Gì mà vì cái gì, ta không muốn nói cho đệ ấy, phải có lý do sao?"

"Cái này......" Đoạn Càn Lân cứng họng, chỉ nghe Bạch Mạnh nói tiếp:

"Ta biết rõ đệ ấy không thích ta, hà tất tự mình chuốc lấy cực khổ."

Cứ cảm thấy Bạch Mạnh đặc biệt tiêu cực, Đoạn Càn Lân nhịn không được vỗ vỗ bả vai Bạch Mạnh, "Lời tuy như thế, nhưng ngài không nói cho đối phương sao biết chắc như vậy? Đối phương cũng không biết hắn làm sao có thể đáp lại tình cảm của ngài?"

"Người không hiểu." Bạch Mạnh nhẹ nhàng đẩy tay Đoạn Càn Lân ra, lời nói thấm thía, "Ta và Khanh Hàn...... ở trên chiến trường sinh ra giao tình, chúng ta là bằng hữu, nếu bởi vì nhi nữ tình trường mà phá hủy quan hệ hiện tại của hai người chúng ta, ngược lại tỏ lòng ra không phải chuyện tốt."

Hai tay ôm ngực, Đoạn Càn Lân bĩu môi, đối với lý luận của Bạch Mạnh không thể gật bừa.

Nói trắng ra là không dám đối mặt?

Một bên chửi thầm, Đoạn Càn Lân một bên gật đầu khẳng định ý nghĩ của mình.

"Được rồi, không nhắc đến chuyện ta và Khanh Hàn nữa." Bạch Mạnh hít sâu một hơi, sửa sang lại tâm tình hỗn độn.

Việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích.

Hắn và Tô Khanh Hàn, chú định đời này chỉ có thể làm bằng hữu.

Hắn và Đoạn Càn Lân, cũng giống nhau.

"Ngày mai liền phải khởi hành, ta cảm ơn khi người thích ta, nhưng...... Chờ người trở lại Dực Bắc Quốc, chúng ta chỉ sợ sau này rất khó gặp lại, ta hy vọng người có thể quên phần tâm ý này đi, chúng ta tiếp tục làm cả đời bằng hữu!"
Bình Luận (0)
Comment