Tô Khanh Hàn kịch liệt phản kháng nhưng không thay đổi được gì.
Hắn rất mau đã bị nhóm vây cánh Đoạn Càn Phi lột sạch không còn manh áo.
"Căn roi này của bổn hoàng tử được thiết kế đặc biệt, chuyên môn dùng để dạy dỗ nữ nhân và nam sủng......"
Đoạn Càn Phi nói, vung roi lên quất thẳng lên người Tô Khanh Hàn.
Chát! Chát! Chát!
Mấy roi đi xuống, da thịt Tô Khanh Hàn bị rút ra từng vệt đỏ trải dài trên người.
"Đẹp, đúng là rất đẹp!"
"Làn da trắng phủ thêm màu đỏ đúng là càng mỹ lệ...... Không ngờ Thái Tử Phi lại yêu nghiệt như vậy!"
"Không dám nghĩ đến người như vậy thế có thể tồn tại được tại quân doanh Cung Quốc......"
"Nói không chừng hắn ở quân doanh mới bị dạy dỗ đến mê người như vậy!"
Vây cánh Đoạn Càn Phi vui sướng khi người gặp họa mà nhìn náo nhiệt, ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Mồ hôi lạnh thấm ướt cả một vầng trán, Tô Khanh Hàn đau đến sắc mặt trắng bệch.
Roi trong tay Đoạn Càn Phi thật sự rất tà môn, rõ ràng không khiến da thịt hắn bị thương quá sâu, nhưng mỗi một vết roi đều sẽ mang cho hắn một cơn đau nhức xuyên tim.
Thấy Tô Khanh Hàn vẫn luôn chịu đau không chịu phát ra tiếng, Đoạn Càn Phi có chút bực bội, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, một đốn roi đi xuống đánh cho Tô Khanh Hàn hơi thở thoi thóp.
"Một món đồ chơi không phát ra tiếng thật là nhàm chán...... Nhìn dáng vẻ nên đổi cách chơi khác."
Tô Khanh Hàn ghé vào trên mặt đất lạnh như băng, trên người ngoại trừ đau, đến thở cũng không nổi, không thể cử động nổi ngón tay.
Hắn cảm giác bản thân không chịu đựng được nữa.
Ý thức dần dần trở nên mơ hồ không rõ, chỉ có giọng nói Đoạn Càn Phi hắn vẫn nghe được thì thào đôi chút.
"Tô Khanh Hàn, bổn hoàng tử khuyên ngươi đừng nên cố chấp phản nghịch với ta nữa, chọc bực bổn hoàng tử ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu."
"......"
"Bổn hoàng tử cũng không muốn chơi ch·ết ngươi, ít nhất tấm thân của ngươi vẫn có giá trị, có thể khiến chúng ta tìm xem việc vui."
"......"
"Không muốn bị thương thì ngoan một chút, dù sao trước mắt ngươi cũng chỉ có con đường sống duy nhất, đó chính là thuận theo bổn hoàng tử, như con cún trung thành vẫy đuôi lấy lòng bổn hoàng tử...... Ồ đúng rồi, ngươi không cần trông cậy vào hoàng huynh có thể tới cứu ngươi, tựa như ngươi lấy lòng chúng ta, thì tâm can bảo bối của hoàng huynh cũng đang lấy lòng hoàng huynh...... thủ đoạn của hắn cao hơn ngươi nhiều, bằng không hoàng huynh cũng sẽ không bị hắn mê đến thần hồn điên đảo nhiều năm như vậy......"
Theo lời Đoạn Càn Phi âm dương quái khí nói trong đầu, Tô Khanh Hàn trong lúc lơ đãng hiện ra hình ảnh hai người kia-
Đoạn Càn Mục, Phạm Thừa Ngọc.
Đầu óc trở nên ong ong, lúc này đầu Tô Khanh Hàn đau như búa bổ.
Nhưng hắn lại cảm thấy trước mắt hình ảnh Đoạn Càn Mục và Phạm Thừa Ngọc càng ngày càng rõ ràng, hai người đi đến người hắn càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, cuối cùng trùng điệp rồi đến cạnh đây.
Bỗng dưng, ngực trái Tô Khanh Hàn nhói lên từng hồi, hai mắt nặng nề khép lại.
Bên ngoài Ẩn Hương Cư, mưa to không ngớt, không có dấu hiệu tạnh.
Đoạn Càn Mục vội vội vàng vàng trở lại Cảnh Dương Cung, y phục bị nước mưa làm cho ướt nhẹp chưa kịp thay, thẳng đến phòng Tô Khanh Hàn.
Hắn không biết vì sao, trong lòng nôn nao.
"Tô Khanh Hàn!"
Ở trong phòng Tô Khanh Hàn dạo qua một vòng, Đoạn Càn Mục không tìm thấy Tô Khanh Hàn.
Dự cảm trong lòng ngày càng nghiêm trọng, hắn từ phòng Tô Khanh Hàn trở về phòng, kết quả tìm được Tô Khanh Hàn, mà ở cạnh mép giường Tống Lân và Chu Đồng.
"Hai người các ngươi sao lại ở chỗ này?"
Đối mặt với Tống Lân - Chu Đồng trên người chỉ quấn một tấm lụa mỏng, trong lòng Đoạn Càn Mục nổi lên một cơn tức giận, "Ai cho các ngươi tự tiện tiến vào, cút đi!"
"Điện hạ......"
Tống Lân - Chu Đồng một trước một sau nhào tới Đoạn Càn Mục, vị son phấn nồng đậm trên người khiến Đoạn Càn Mục buồn nôn.
"Điện hạ sao phải tức giận như vậy? Nô tỳ và Chu Đồng đều là nam sủng của điện hạ, theo lý phải hầu hạ điện hạ." Tống Lân một bên nũng nịu nói, một bên cố ý ở trước mặt Đoạn Càn Mục õng ẹo tạo dáng.
"Đúng vậy điện hạ, điện hạ xem y phục của người đã ướt cả rồi, vẫn nên để nô tỳ tới giúp điện hạ cởi áo tháo thắt lưng!"
Chu Đồng cũng lộ vai ngọc câu dẫn Đoạn Càn Mục, dáng vẻ vũ mị kiều nhu nhu nhược đáng thương thật là xinh đẹp.
Nhưng mà giây tiếp theo, hắn duỗi tay ngọc nhỏ dài đến bên hông Đoạn Càn Mục bị Đoạn Càn Mục bắt lấy.
Răng rắc!
"Á!"
Chu Đồng kêu lên sợ hãi, vội rụt tay lại, ngã xuống bên chân Đoạn Càn Mục, đau đến mặt vặn vẹo.
Tống Lân thấy thế sắc mặt lập tức trắng bệch, hoảng sợ vạn phần.
"Cô lại nói cuối cùng một lần, cút ngay!"
Từ trên người Đoạn Càn Mục xuất ra sát khí khiến người ta sởn tóc gáy, Tống Lân Chu Đồng lập tức run rẩy chạy ra ngoài phòng, kết quả suýt nữa đâm vào người khác.
"Nô tỳ tham kiến điện hạ......"
Tìm theo tiếng quay đầu, Đoạn Càn Mục thâm trầm nhìn thấy bóng dáng Thúy Bích.
Thúy Bích theo bản năng liếc Tống Lân Chu Đồng, hít sâu một hơi, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, nhìn Đoạn Càn Mục nói: "Có chuyện...... Nô tỳ cảm thấy hẳn nên với bẩm báo điện hạ."
Gió, càng ngày càng lớn.
Trận mưa này quả thật rất lớn, kéo dài rất lâu, gió nổi lên từng đợt trong màn đêm mù mịt, như bị trận mưa này cắn nuốt.
Rầm!
Một chậu nước lớn pha ớt cay đổ thẳng vào mặt Tô Khanh Hàn.
"Trò hay vẫn chưa đến sao ngươi dám ngủ?"
Trong mơ hồ, Tô Khanh Hàn nghe thấy Đoạn Càn Phi dương dương tự đắc nói.
Mở to hai mắt mỏi mệt, hắn dần dần thấy rõ một đám mặt người dạ thú đứng ở trước mặt hắn.
Nhóm người này đang cười, tươi cười dữ tợn, bọn hạ lưu, khiến người buồn nôn.
Chỉ nhìn sắc mặt bọn họ, Tô Khanh Hàn cảm thấy cả người nổi lên một tầng lại một tầng da gà.
Nếu hết thảy đều chỉ là một hồi ác mộng, thì thật tốt.
Tô Khanh Hàn cảm giác mình tựa như rơi vào bẫy rập con mồi, chỉ có thể vô lực chờ đợi bị lũ dã thú xé xác kết cục bi thảm.
Nếu không phải ở chỗ này, mà là ở trên chiến trường......
Tô Khanh Hàn âm thầm cắn răng.
Nếu ở trên chiến trường, đám cặn bã này có bao nhiêu cũng không đủ hắn chém, hắn nhất định phải đem nhóm người này bầm thây vạn đoạn.
Nhưng mà......
Giả thiết chung quy chỉ là giả thiết, hiện tại hắn, đừng nói là ch·ém ng·ười, một cây dây thừng cũng tránh thoát không thoát, một roi đã không chịu nổi.
Trên người mỗi một miệng v·ết th·ương đều phát ra tiếng than khóc, Tô Khanh Hàn thống khổ mà thở hổn hển, bất lực với vận mệnh.
"Ngươi có phải nên học cách ngoan ngoãn nghe lời?"
Theo lời Đoạn Càn Phi nói, Tô Khanh Hàn như nghe thấy vải dệt cọ xát.
"Kỳ thật bổn hoàng tử đối với nam nhân như ngươi một chút hứng thú cũng không có, có điều vì trả thù ngươi ở hội thưởng sen làm bổn hoàng tử mất mặt, cũng coi như tặng hoàng huynh một phần" tạ lễ " long trọng, bổn hoàng tử bắt ngươi chắp vá chắp vá......"
Thấy Tô Khanh Hàn vẫn không nhúc nhích giống người ch·ết, Đoạn Càn Phi một bên cởi y phục một bên phát ra tiếng châm biếm, "Ngươi yên tâm đi Tô Khanh Hàn, có bổn hoàng tử và nhiều vị đại nhân ở đây như vậy, nhất định so với hoàng huynh càng có thể thỏa mãn ngươi, ngươi phải hưởng thụ cho tốt ban ân của chúng ta đi!"
Đoạn Càn Phi và Hàn Thù đám người vây quanh Tô Khanh Hàn, cái vòng vây này càng lúc càng nhỏ.
Đoạn Càn Phi phát giác Hàn Thù nóng lòng muốn thử, không cấm khiêm nhượng nói: "Nếu không...... trước hết mời Hàn đại nhân?"
Hắn biết Hàn Thù trộm ở trong phủ dưỡng không ít nam sủng, đừng nhìn tuổi hắn, ở phương diện tr·a t·ấn nam sủng lại là người thạo nghề, nam sủng bị Hàn Thù đùa ch·ết một đám lại một đám, cũng may Hàn Thù là Hộ Bộ thượng thư, quyền cao chức trọng, trong cung lại có hắn chống lưng, bởi vậy ch·ết lại tiểu nam sủng cũng không ai dám truy cứu.
"Lão thần sao dám trước với Cảnh Vương điện hạ!" Hàn Thù cười chối từ, từ ống tay áo lấy ra một bình sứ, "Điện hạ, lão thần lần này mang theo thứ tốt lại đây, có thể ở trên người Thái Tử Phi nếm thử mới mẻ."
Nói xong, Hàn Thù trực tiếp đem bình sứ đồ vật đổ vào trong miệng Tô Khanh Hàn.
Cằm bị hung hăng bóp chặt, muốn nôn ra cũng không được, Tô Khanh Hàn chỉ có thể b·ị b·ắt nuốt xuống chất lỏng Hàn Thù đút cho hắn uống.
Không cần Hàn Thù nói, hắn cũng đoán được ra này chất lỏng là thuốc gì.
"A......"
Thân thể rất mau bắt đầu nóng lên, Tô Khanh Hàn hé miệng, giống cá thiếu oxy, liều mạng thở dốc.
"Hiệu quả hiệu quả." hai mắt Hàn Thù tức khắc sáng lên.
"Hàn đại nhân, thuốc này...... Có gì đặc biệt sao?" Đoạn Càn Phi tò mò hỏi.
"Điện hạ có điều không biết, thuốc này......" Hàn Thù cười gian tiến đến bên tai Đoạn Càn Phi nói nhỏ.
"Thì ra là thế...... Kia thật đúng là thú vị." Đoạn Càn Phi vừa lòng gật gật đầu, "Vẫn là Hàn đại nhân nghĩ chu đáo."
Nằm trên mặt đất tuy rằng nghe không rõ Đoạn Càn Phi và Hàn Thù thì thầm, nhưng trong lòng hắn biết rõ hai người kia sẽ không nói lời gì hay.
Trước mắt, thân thể hắn bắt đầu nóng lên, tinh oánh dịch thấu mồ hôi theo mũi, thái dương, cổ đi xuống, mồ hôi như mưa.
Trái tim nhảy lên càng ngày càng kịch liệt, dục cầu giống một ngọn lửa càng thiêu càng lớn, trong chớp mắt biến thành lò nướng nướng toàn thân hắn.
Còn như vậy đi xuống......
Tô Khanh Hàn cưỡng chế cắn chặt hàm răng, ý đồ dùng đau đớn tới xua tan tà niệm trong lòng kia.
Hắn rất nhanh đã phải chịu thua.
Thân thể khát cầu dần dần thắng lý tính và ý chí, Tô Khanh Hàn cảm thấy đầu như muốn nổ tung, càng ngày càng khống chế không được chính mình.
"Ta...... Ta......"
Cùng với tiếng thở dốc kịch liệt, Tô Khanh Hàn phát ra âm thanh dồn dập mà lại gợi cảm.
"Thế nào Cảnh Vương điện hạ, lão thần nói không sai?" Vuốt chòm râu hoa râm, Hàn Thù nheo đôi mắt lại, tươi cười âm hiểm.
"Ha ha, chuyện này......" Đoạn Càn Phi vuốt cằm, hứng thú bừng bừng, " Thuốc Hàn đại nhân quả nhiên lợi hại, Thái Tử Phi trước tam trinh cửu liệt như vậy, không ngờ trong chớp mắt phải biến thành cũng có thể làm chồng xướng nữ chi."
"Điện hạ, trò hay còn ở phía sau!"
Hàn Thù nói tựa như một loại mê hoặc, làm tà hỏa trong cơ thể Tô Khanh Hàn càng ngày càng nghiêm trọng.
Hắn thật sự chịu đựng không nổi!
Tô Khanh Hàn bị trói chặt hai tay chỉ nghĩ đến nắm tay, không sức lực nắm lấy.
"A......"
Từng ngụm từng ngụm thở gấp thô nặng nóng bỏng hơi thở, Tô Khanh Hàn cảm giác được trong cơ thể như có hai mình vật lộn điên cuồng.
Nhưng mà rất rõ ràng, nguyên tự bản năng dục cầu chiếm thượng phong.
Tô Khanh Hàn, trở nên không phải Tô Khanh Hàn.
Ta...... thật thảm thương!
Tô Khanh Hàn thống khổ mà khép mi mắt lại.
Giờ này khắc này, hắn từ đầu đến chân chỉ mặc một cái quần lót, còn ướt đẫm, da thịt bại lộ bên ngoài tràn đầy vết roi pha lẫn mồ hôi, bây giờ còn dính thuốc sợ rằng khó giữ...
Bản thân như vậy...... Thật ghê tởm.
Hắn cả đời ngựa chiến, khiêng được đao thương kiếm kích, để được nghiêm hình tr·a t·ấn, không nghĩ tới giờ này ngày này, sẽ bại bởi loại dục vọng xấu xí này.
Tô Khanh Hàn không cam lòng.
Tô Khanh Hàn không dám nghĩ đến kế tiếp sắp phát sinh chuyện gì.
"Ai...... Ai tới...... Cứu ta......"
Nghe thấy Tô Khanh Hàn hèn mọn kêu cứu, Đoạn Càn Phi Hàn Thù nhìn nhau cười ha ha.
"Tô Khanh Hàn, đến bây giờ vẫn hy vọng có người sẽ đến cứu ngươi?"
"Thái Tử Phi, nhẹ nhàng một chút, đừng nghĩ nhiều, rất mau...... ngoại trừ chí cao vô thượng vui sướng ngươi không muốn nghĩ đến điều gì."
Nhắm mắt lại, Tô Khanh Hàn trong đầu là một mảnh hỗn độn.
Hắn không được.
Chỉ dựa vào chính hắn, căn bản không được.
Loại này thời điểm hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn có thể làm sao bây giờ? Hắn còn ở trông cậy vào ai?
Ai có thể cứu hắn?
Một cái tên miêu tả sinh động, nhưng mà tên này xuất hiện lại khiến Tô Khanh Hàn càng phát hỏa.
Không nên nghĩ đến hắn......
Tô Khanh Hàn ngươi không thể nghĩ đến hắn!
Càng cưỡng ép mình không được nghĩ, tên người kia càng quanh quẩn trong đầu Tô Khanh Hàn không vứt đi được -
Đoạn Càn Mục.
Tô Khanh Hàn từ đáy lòng khát vọng Đoạn Càn Mục tới cứu hắn.
Đoạn Càn Mục rõ ràng cùng đàn mặt người dạ thú này không phải hai dạng!
Trong lòng rõ ràng là nhận định như vậy, nhưng khi tay Đoạn Càn Phi và Hàn Thù chạm vào thân thể hắn, Tô Khanh Hàn vẫn không nhịn được nhẹ lẩm bẩm một tiếng: "Cứu ta...... Đoạn Càn Mục......"
Răng rắc!
Cửa lớn chắc chắn bị một cước đá bay, đám người Đoạn Càn Phi đại kinh thất sắc.