Gả Cho Địch Tướng - Miêu Nhất Thanh

Chương 92

Đêm khuya tĩnh lặng.

Cảnh Dương Cung to như vậy không ai còn thức.

Ánh trăng ngân bạch xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu vào vai sát vai nằm hai người trên giường lớn.

Tô Khanh Hàn vốn dĩ đã thất vọng với Đoạn Càn Mục, bởi vì mấu chốt, Đoạn Càn Mục thế mà chỉ nghĩ thỏa mãn dục vọng thân thể.

Có điều ngoài dự kiến của hắn, Đoạn Càn Mục tuy rằng luôn miệng nói muốn ở trên giường "thẩm vấn" hắn, nhưng trên thực tế cũng chỉ là nằm trên giường nói chuyện phiếm với hắn thôi.

Đoạn Càn Mục nói với hắn rất nhiều chuyện, tỷ như mỗi lần chơi cờ với Lâm Vân đều có thể thắng, tỷ như thượng thư Hình Bộ Dực Bắc Quốc tuy rằng không tham dự bên trong tranh đảng hắn và tam hoàng tử Đoạn Càn Phi, nhưng người ở đây có ân với Hàn Thù, bởi vậy hắn lo lắng Lâm Vân ở Hình Bộ sẽ bị đánh cho nhận tội.

Lông mi chớp chớp, Tô Khanh Hàn quay đầu nhìn về phía Đoạn Càn Mục nằm ở bên cạnh.

Nhu hòa lại mỏng manh nương theo ánh trăng, trong ánh mắt Tô Khanh Hàn là gương mặt Đoạn Càn Mục tuấn mỹ góc cạnh rõ ràng.

Bởi vì khoảng cách rất gần, hắn mơ hồ thấy vết sẹo dưới mắt trái Đoạn Càn Mục.

Vết sẹo này, do chính tay hắn làm.

Ngón tay nhỏ dài trắng nõn giật giật, đột nhiên Tô Khanh Hàn có ý định muốn sờ vào vết sẹo Đoạn Càn Mục, có điều ý định này nhanh chóng bị tiêu tan.

" Mặt cô rất đẹp có phải hay không?"

Nhắm hai mắt, Đoạn Càn Mục mở môi.

Tô Khanh Hàn nhún nhún vai, cười khổ một chút, "Ừ, cũng chỉ có cái mặt đẹp."

Lời này lọt vào lỗ tai Đoạn Càn Mục, trong lúc nhất thời không phân biệt Tô Khanh Hàn rốt cuộc có khen hắn hay không.

Trở mình, Đoạn Càn Mục mặt đối mặt Tô Khanh Hàn, thở dài bất đắc dĩ, "Làm sao bây giờ...... Cô không ngủ được."

"Ngủ không được thì chịu đi, ta không có tài năng ca hát như ngươi."

Nghe Tô Khanh Hàn nói như vậy, Đoạn Càn Mục mở tròn hai mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Khanh Hàn lộ ra oán trách mãnh liệt.

"Lúc trước cô hát ru ngươi mới ngủ được, ngươi không quên ân huệ của người khác với mình như vậy chứ?"

"Ân huệ?"

Một đôi đen lúng liếng con ngươi lăn lộn đến khóe mắt, Tô Khanh Hàn nhẹ liếc Đoạn Càn Mục, nhoẻn miệng cười, "Nếu ta nhớ không lầm nói, lần đó là ngươi chủ động tự nguyện, ta nhưng không cầu ngươi, tự nhiên cũng không tính thiếu ngươi nhân tình."

"Ngươi......" Đoạn Càn Mục bị Tô Khanh Hàn tức giận trợn trắng mắt.

"Còn nữa ta hát không đầy đủ âm điệu, nghe ta ca hát ngươi càng ngủ không yên."

"Ngươi không hát đúng nhịp? Thiệt hay giả?" Đoạn Càn Mục kinh ngạc khó có thể tin.

Tô Khanh Hàn hơi khép mi mắt, không chút để ý mà thay đổi đề tài, "Muốn ta bồi ngươi tâm sự, nhưng thật ra có thể, có lẽ có thể giúp ngươi thôi miên."

"Ồ!" Đoạn Càn Mục cười khẽ, "Cô nhưng thật ra cảm thấy nói chuyện phiếm với ngươi cô chỉ biết càng nói càng có tinh thần."

"Gì?" Tô Khanh Hàn nhướng mày, có chút buồn bực, "Sao nói như vậy?"

"Bởi vì bản lĩnh ngươi chọc cô tức giận từ trước đến nay là nhất thiên hạ."

Đoạn Càn Mục nói chọc cười Tô Khanh Hàn.

Nghe tiếng cười Tô Khanh Hàn, khuôn mặt Đoạn Càn Mục tươi cười cũng càng ngày càng xán lạn.

Ánh trăng điềm đạm, phòng tối chiếu sáng vài phần.

Cứ như vậy vai sát vai nằm cùng Đoạn Càn trên giường nhàn thoại việc nhà, Tô Khanh Hàn cảm thấy như đang nằm mơ.

Hắn trước nay không nghĩ tới hắn thế mà có thể cùng Đoạn Càn Mục bình tĩnh vui sướng mà nói chuyện phiếm như thế.

Nhưng mà, hắn vẫn như cũ không thể tưởng tượng tình cảnh hắn sau này.

Rốt cuộc gần vua như gần cọp, mà Đoạn Càn Mục tâm tình bất định hỉ nộ vô thường.

Nghe Tô Khanh Hàn có chút bất đắc dĩ thở dài, Đoạn Càn Mục không nhịn được tò mò, "Ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ cô nói sai cái gì?"

Tô Khanh Hàn lắc đầu, "Không có, ta chỉ...... Suy nghĩ quan cổ nguyền rủa lần này ngươi tính thế nào? tùy ý để Hình Bộ thẩm vấn Lâm Vân, nghiêm hình bức cung với Lâm Vân?"

"Cái này......" Hơi mấp máy môi, Đoạn Càn Mục hít hà một hơi.

Nhìn ra Đoạn Càn Mục không tìm ra cách, do dự, Tô Khanh Hàn hai mắt đảo qua đảo lại, "Đoạn Càn Mục, ngươi...... Tin tưởng ta không?"

"Cái gì?"

Tô Khanh Hàn thình lình hỏi vấn đề này Đoạn Càn Mục không hiểu ra sao, "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

"Ngươi trả lời ta trước, ngươi có tin hay không."

Quay đầu đối diện với Tô Khanh Hàn, mặc dù ánh sáng tối tăm, Đoạn Càn Mục vẫn như cũ cảm thấy đôi mắt Tô Khanh Hàn sáng như dạ minh châu.

"Cô......"

Bị Tô Khanh Hàn nhìn chằm chằm không chớp mắt, Đoạn Càn Mục cảm giác trái tim đập nhanh hơn.

Nếu hắn trả lời "Tin tưởng" sẽ thế nào?

Lại nói tiếp vì sao Tô Khanh Hàn đột nhiên hỏi hắn vấn đề này?

Đoạn Càn Mục nghĩ trăm lần cũng không ra, càng nghĩ càng không nghĩ ra.

Tô Khanh Hàn là người Cung Quốc, đã từng là kẻ địch của hắn, mặc dù hiện tại hắn trở thành Thái Tử Phi, hắn không dám chắc tín nhiệm tuyệt đối với Tô Khanh Hàn.

Huống chi, mặc dù hắn nói tin tưởng Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn cũng chưa chắc sẽ tin.

"Cô......"

Hầu kết lăn lộn, Đoạn Càn Mục nuốt nước miếng, "Cô...... Tin ngươi."

Mi mắt giơ lên, đối với câu trả lời của Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn kỳ thật cảm thấy ngoài ý muốn.

loại Tín nhiệm này vốn không nên tồn tại giữa hắn và Đoạn Càn Mục, nhưng mà......

Nhìn biểu tình Đoạn Càn Mục nghiêm túc, ánh mắt kiên nghị, Tô Khanh Hàn hơi hơi mỉm cười.

"Được, nếu ngươi tin ta, ta có một ý tưởng, ngươi muốn nghe hay không?"

......

Đêm, sương mù bao phủ dày đặc.

Đại lao Hình Bộ.

Đã bị thay áo tù, Lâm Vân dựa vào song sắt, tựa như bức tượng điêu khắc.

Sắc mặt hắn cực kì khó coi, đôi môi trở nên khô khốc muốn nứt ra, gian nan mà hít từng hơi không khí cô đặc.

Sao mọi chuyện thành như này?

Lâm Vân thống khổ mà khép mi mắt, giữa trán đau như bị kim châm.

Lâm gia bọn họ, nhiều thế hệ trung lương, lấy sứ mệnh phụ tá người thừa kế ngôi vị hoàng đế theo đuổi suốt đời.

Hắn cũng là, từ nhỏ đã được giáo dục phải phụng hiến hết mình vì Đoạn Càn Mục.

Nhưng mà......

bả vai thon gầy co rụt, Lâm Vân cuộn tròn trong một góc nhà tù.

Nhưng mà hiện tại hắn lại chọc phiền toái cho Đoạn Càn Mục.

"Điện hạ......"

Chau mày, Lâm Vân nỉ non thống khổ.

Hắn biết rõ, quan cổ nguyền rủa tuyệt nhiên không phải việc nhỏ, một khi việc này truyền tới lỗ tai Hoàng Thượng, cho dù Đoạn Càn Mục không tin hắn là hung phạm phía sau màn, chỉ sợ cũng giữ không nổi hắn.

Bởi vì chuyện này phải có người gánh vác hậu quả.

Trước mắt, người này không phải hắn, chính là Tô Khanh Hàn.

Lâm Vân biết người giá họa cho hắn không phải là Tô Khanh Hàn, hoặc phải nói, chuyện này chỉ là màn dạo đầu, người đối phương chân chính muốn hại là Tô Khanh Hàn cũng nói không chừng.

Nhưng mà hắn không nghĩ ra, đến tột cùng người nào không từ thủ đoạn cũng muốn ép Tô Khanh Hàn vào chỗ chết như thế.

Đột nhiên, trong đầu Lâm Vân hiện ra một người ——

"Phạm...... Thừa Ngọc?"

Niệm ra tên này trong nháy mắt, Lâm Vân dùng sức lắc đầu.

Hắn không thể trong tình huống không có bằng chứng nghi ngờ người khác, đây không phải tác phong hành sự của hắn.

Nhưng mà, trong lòng càng phủ nhận, thân ảnh Phạm Thừa Ngọc trong đầu Lâm Vân càng ngày càng rõ.

Đặc biệt chuyện túi thơm luc trước hắn và Phạm Thừa Ngọc đơn độc gặp nhau một lần mặt, khi đó Phạm Thừa Ngọc cho hắn cảm giác, so với Phạm Thừa Ngọc trước mặt Đoạn Càn Mục khi như hai người khác nhau.

"Hy vọng điện hạ cần xảy ra chuyện gì là được......"

Nhấp nhấp môi, Lâm Vân không biết tại sao nội tâm có loại dự cảm điềm xấu bao phủ ở trong lòng, vứt đi không được.

Cùng lúc đó, Phạm phủ.

Phạm Thừa Ngọc đang ở trong phòng của mình đi qua đi lại, trong tay tuy rằng nắm một bức thư, nhưng từ đầu tới đuôi không muốn mở ra.

"Không biết lần này có thể thuận lợi hay không......"

Dừng lại bước chân, hắn vuốt cằm lẩm bẩm tự nói.

Thật vất vả mới phối hợp với Lam Hách bọn họ diễn ra một màn kịch, nếu đã không diệt trừ Lâm Vân, cũng không diệt trừ Tô Khanh Hàn, hắn cũng có thể thừa cơ thoát thân.

Lâm Vân thân là phụ tá đắc lực của Đoạn Càn Mục, sớm hay muộn hắn cũng phải diệt trừ, nhưng nếu lúc trước không có chuyện túi thơm, hắn không nghĩ muốn diệt trừ Lâm Vân sớm như vậy.

Nhưng mà trước mắt nếu Lâm Vân đã bắt đầu hoài nghi hắn, hắn không thể không sớm tính toán.

Phạm Thừa Ngọc tính toán, Đoạn Càn Phi chủ động tìm hắn hỗ trợ đã trong dự kiến của hắn, có điều Đoạn Càn Phi cũng được, Lam Hách cũng thế, mục đích đều là Tô Khanh Hàn, và trừ khử Lâm Vân.

Tuy nói Tô Khanh Hàn với Phạm Thừa Ngọc mà nói không phải nhân tố chịu ngồi yên chịu chết, nhưng mà diệt trừ được Lâm Vân, hắn cũng sẽ mất đi một người có thể giúp đỡ hắn.

Suy nghĩ quẩn quanh, Phạm Thừa Ngọc nghĩ ra cách sử dụng quan cổ nguyền rủa, thuận lợi diệt trừ Tô Khanh Hàn, hoặc diệt trừ Lâm Vân, nói không chừng còn có thể châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai huynh đệ Đoạn Càn Mục và Đoạn Càn Thuần.

Tóm lại, chỉ cần tạo ra tổn thất cho Đoạn Càn Mục, mục đích của hắn đã đạt.

Vốn Phạm Thừa Ngọc giải thích với Lam Hách bọn họ như thế—— so với Lâm Vân, Đoạn Càn Mục nhất định càng tin tưởng quan cổ nguyền rủa là việc Tô Khanh Hàn làm, chỉ cần Đoạn Càn Mục tức giận lôi đình đánh Tô Khanh Hàn vào tử lao, Tô Khanh Hàn ngày lành đã hết, đến lúc đó ở tử lao Đoạn Càn Phi, Hàn Thù, Lam Hách ba người muốn lấy Tô Khanh Hàn phát tiết như thế nào cũng được.

Đoạn Càn Phi, Hàn Thù, Lam Hách nghe xong cách làm của hắn đồng loạt tán thành, nhưng mà sự tình lại phát triển ngoài dự kiến bọn họ.

"Tô Khanh Hàn......"

Phạm Thừa Ngọc trầm hạ, từ trong kẽ răng thốt từng chữ.

"Vốn dĩ đưa ngươi đến đây để Thái Tử điện hạ ra tay tra tấn ngươi, trả thù ngươi; về phương diện khác cũng hy vọng ngươi có thể trở thành một quân cờ đối phó Thái Tử điện hạ, nhưng không nghĩ tới......"

Cắn chặt môi, Phạm Thừa Ngọc cảm thấy nội tâm xưa nay chưa từng nôn nóng thế này.

Hắn có loại dự cảm, nếu tùy ý để Tô Khanh Hàn và Đoạn Càn Mục tiếp tục phát triển, sớm hay muộn tâm Đoạn Càn Mục sẽ bị Tô Khanh Hàn bá chiếm.

"Như vậy không thể được!"

Khóe môi câu lên, Phạm Thừa Ngọc lộ ra nụ cười dữ tợn, "Thái Tử điện hạ, trong lòng người chân ái cầu mà không được, chỉ có thể là ta......"

Cứ như vậy, người mới có thể hoàn toàn bị ta khống chế, dựa theo kế hoạch của ta tiếp tục di chuyển.

Xoa mi tâm, Phạm Thừa Ngọc than nhẹ một hơi, "Thôi, lần này có thể giải quyết được Lâm Vân cũng là thu hoạch không nhỏ."

Nghĩ đến kế hoạch của mình đang từng bước tiến hành, nội tâm Phạm Thừa Ngọc bất an dần dần có cảm giác sắp bị phá hỏng.

Đông! Đông!

Cửa phòng bị đập mạnh, Phạm Thừa Ngọc ngẩn ra một chút, nhưng có chút gì kinh ngạc.

Bởi vì hắn biết ai tới.

Đi đến gương đồng sửa sang cho gọn gàng, Phạm Thừa Ngọc mỉm cười, đi qua kéo cửa phòng ra.

Kẽo kẹt ——

Cánh cửa ngục bị kéo ra phát ra âm thanh chói tai, Lâm Vân không khỏi cả người cả kinh.

Chẳng lẽ nói......

Sắc mặt trắng bệch, hắn chẳng thể nghĩ tới Hình Bộ nhanh như vậy đã đến bắt đầu thẩm vấn?

Hẳn có sẽ sắp bị đại hình hầu hạ?

Lâm Vân nhíu chặt mày.

Tuy nói hắn có võ công, nhưng không biết cơ thể hắn có thể chèo chống được bao lâu, khi nào đạt đến giới hạn.

Khóe môi cười khổ thê thảm tự giễu, Lâm Vân lắc đầu.

Hắn vừa mới lo lắng cho Đoạn Càn Mục, nhưng mà kỳ thật bây giờ điều hắn quan tâm nhất không phải chính hắn sao?

Rất rõ ràng chạy không khỏi nắng nghiêm hình tra tấn của Hình Bộ, Lâm Vân không buồn động đậy, không muốn quay đầu, an tĩnh chờ đợi tra tấn sắp đến.

"Lâm Vân......?"

Màng nhĩ bị giọng nam quen thuộc chấn động, Lâm Vân hoảng hốt, quay đầu vừa thấy, chấn động.
Bình Luận (0)
Comment