Giữa mày một túc, Tô Khanh Hàn đảo mắt, liếc xéo mấy tên ăn chơi trác táng.
Chỉ thấy người nọ loạng choạng tới gần hắn, vẻ mặt không có ý tốt cười xấu xa, "Không sai, chính là ngươi, Tô Khanh Hàn...... Hắc hắc, thật không ngờ tới, vậy mà có thể gặp phải ngươi ở chỗ này."
"Tô Khanh Hàn là ai? Nghe hơi quen tai."
"Chẳng lẽ là tiểu quan mới tới? Với gương mặt này cmn hàng thượng đẳng!"
Những tên ăn chơi trác táng khác cũng chú ý tới Tô Khanh Hàn bên này, chỉ chỉ trỏ trỏ Tô Khanh Hàn.
Chu Lộ thấy thế không khỏi xoa mồ hôi trên trán.
Đối phương là công tử vương tộc của tiểu quốc phụ thuộc vào Dực Bắc Quốc, bọn họ là khách hàng quen thuộc của Túy Vân Hiên, hắn đắc tội không nổi.
Nhưng nếu mặc kệ, hắn cảm thấy những người này sẽ gây bất lợi với Tô Khanh Hàn, đến lúc đó hắn phải giải thích thế nào bên Đoạn Càn Mục?
"Cái kia...... Cái này......"
Chu Lộ thế khó xử.
"Cút ngay cho ta!"
Tên cầm đầu ăn chơi trác táng cho Chu Lộ ăn một cái tát đẩy ngã trên mặt đất.
"Tới tới tới, để ta đặc biệt giới thiệu cho các vị nơi đây!" Ăn chơi trác táng giơ tay lên trời, lớn tiếng ồn ào, "Người này chính là Tô Khanh Hàn...... đại tướng quân Cung Quốc đỉnh đỉnh đại danh đại danh đỉnh đỉnh."
Những kẻ ăn chơi trác táng khác vừa nghe lời này, lập tức hét lên như hiểu ra gì đó.
Tô Khanh Hàn trầm hạ một hơi, xoay người đi khỏi chỗ này.
"Đừng đi!"
Nhóm ăn chơi trác táng khác tiến tới ngăn cản đường đi của Tô Khanh Hàn, mọi người ở tầng trên cũng nhao nhao bao vây lấy Tô Khanh Hàn.
"Vị đại tướng quân này lúc trước không biết đã làm quốc gia chúng ta bại trận bao nhiêu lần! Đáng tiếc phong thuỷ thay phiên chuyển, hiện giờ, hắn bị chính hoàng đế quốc gia mình phế đi võ công, đưa đến Dực Bắc Quốc hòa thân, gả cho đương kim Thái Tử điện hạ...... Một đại nam nhân, còn là vị đại tướng quân, thế mà gả đến địch quốc bắt làm Thái Tử Phi, có phải rất thú vị hay không? Ha ha ha ha ha!"
Vài tên ăn chơi trác táng không hẹn mà cùng mà nở nụ cười, tiếng cười chói tai.
"Nhớ trước đây phụ vương ta mỗi ngày nhắc mãi với ta, nói ta không bằng tên Tô Khanh Hàn, nói hắn là thiếu niên anh hùng cái gì...... Ta phi!"
Tên cầm đầu ăn chơi trác táng hung hăng phun nước miếng.
"Hắn thân là nam nhân bị một nam nhân khác nạp làm phi tử, còn có danh anh hùng gì! Ta thấy cẩu hùng cũng chả bằng!"
Mặt khác ăn chơi trác táng cũng sôi nổi ồn ào theo.
"Nói...... Nếu Tô Khanh Hàn là Thái Tử Phi, sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?"
"Còn có thể vì cái gì......" tên cầm đầu kia ăn chơi trác táng khoanh tay trước ngực, cười lạnh một tiếng, "Đương nhiên là hắn bị Thái Tử điện hạ bỏ rồi!"
"Có đạo lý có đạo lý, bị chơi xong thì bỏ thôi...... Cùng đường nên chạy đến Túy Vân Hiên này làm tiểu quan à?"
"Cũng có khả năng là Thái Tử điện hạ đưa hắn đến Túy Vân Hiên, rốt cuộc mỗi người Dực Bắc Quốc đều biết hắn lúc trước chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của Thái Tử điện hạ, hiện tại chơi chán rồi nên mới đưa hắn đến Túy Vân Hiên để những người khác có cơ hội thử hương vị của hắn!"
"Chà chà, lời này thật là có lý!"
Nhóm ăn chơi trác táng ngươi một lời ta một câu, ánh mắt nhìn Tô Khanh Hàn càng thêm hạ lưu tà ác.
Bị tám người vây quanh chật như nêm cối, Tô Khanh Hàn nắm chặt tay, mày kiếm trói chặt.
"Ta nói...... Nếu hắn không có võ công, không bằng chúng ta liền......"
"Ngươi muốn nếm thử hương vị hắn sao?"
Đột nhiên, một người ăn chơi trác táng nhào tới Tô Khanh Hàn, Tô Khanh Hàn vừa nhấc chân đạp cho tên kia bay ra ngoài cửa.
"Má ơi!"
Người nọ kêu thảm lăn xuống cầu thang.
Ngay cả những người khác cũng phải hoảng sợ, Tô Khanh Hàn cất bước chạy xuống cầu thang.
Đối phương người đông thế mạnh lại nổi lên lòng xấu xa với hắn, hiện tại hắn không có võ công, thật sự không nên ở lâu tại nơi đây.
Nhưng mà, Tô Khanh Hàn mới vừa chạy xuống lầu một, hơn mười người thị vệ thân khoác áo giáp động tác nhất trí mà nhằm phía hắn.
"Bắt lấy hắn cho ta!"
Theo tiếng ra lệnh tên cầm đầu ăn chơi trác táng kia, Tô Khanh Hàn rất nhanh đã bị hơn mười người thị vệ áp đảo trên mặt đất, đoản đao sắc bén chớp mắt đã đặt trên cổ hắn.
"Chạy? Ta xem ngươi chạy được chỗ nào!"
Bảy tên ăn chơi trác táng sôi nổi đi lên trước, tên cầm đầu giương tay hung hăng tát Tô Khanh Hàn một bạt tai.
Chát!
Bàn tay này quá mức vang dội, khách nhân ở đây và tiểu quan Túy Vân Hiên sợ tới mức im như ve sầu mùa đông.
Chu Lộ nghiêng ngả lảo đảo mà chạy tới, ý đồ khuyên can lại bị thị vệ phụ trách bảo vệ bọn ăn chơi trác táng ngăn lại.
Trường thương và đao kiếm đè trên vai hắn, Tô Khanh Hàn không thể tránh thoát, chỉ có thể nhìn bọn chúng phẫn nộ ánh lửa.
"Hắc......" Cầm đầu ăn chơi trác táng gân cổ lên, "Ngươi còn dám trừng lão tử...... Tin bây giờ lão tử móc đôi mắt của ngươi hay không!"
"Đừng!" Một người khác kịp thời ngăn cản, "Ngươi xem hắn lớn lên thật đẹp, nếu muốn móc đôi mắt này, cũng phải chờ bọn tao chơi chết tên này trước đã chứ?"
"Cũng đúng." Cầm đầu ăn chơi trác táng phất tay, "Đi mở một gian phòng, ta và các hảo huynh đệ của ta phải chơi một lát."
Bọn thị vệ thô bạo túm Tô Khanh Hàn lên, nhưng mà Tô Khanh Hàn nhất quyết thề chết không chịu đi theo.
"Các ngươi sẽ hối hận."
Trên mặt không hề sợ hãi, Tô Khanh Hàn nhìn thẳng vào mặt mấy tên hạ lưu ăn chơi trác táng, ánh mắt sắc bén.
"Hối hận?" nhóm ăn chơi trác táng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cười vang.
"Tô Khanh Hàn, ngươi đã bị Thái Tử điện hạ ném tới chỗ toàn tiểu quan dơ bẩn, ngươi còn tưởng rằng mình thanh cao lắm?"
"Đúng vậy đúng vậy, bây giờ còn nghĩ mình là đại tướng quân Cung Quốc à?"
"Cho dù hắn là đại tướng quân, cũng là đại tướng quân chỉ có thể bị nam nhân đè ở dưới thân thừa hoan......"
Nghe nhóm ăn chơi trác táng ô ngôn uế ngữ, Tô Khanh Hàn mày kiếm trói chặt, mắt lộ ra hung quang, cả người tản ra khí lạnh người không rét mà run sát,.
"Ta hiện tại không phải đại tướng quân Cung Quốc, mà là Thái Tử Phi Dực Bắc Quốc, các ngươi cũng biết, bất kính với Thái Tử Phi, chính là tử tội."
Nhóm ăn chơi trác táng trong nháy mắt ngậm miệng, không tự giác rùng mình, sôi nổi sau này lui.
"Các ngươi sợ cái gì?" Lúc này, người cầm đầu nọ tiến lên một bước, hai tay ôm ngực, "Hắn hiện tại cũng chỉ có thể trừng trừng mắt, miệng lưỡi trơn tru...... Hắn là Thái Tử Phi? Trên đời này nào có Thái Tử Phi nào dám tới chỗ thế này?"
Nhìn chằm chằm gương mặt Tô Khanh Hàn khuynh quốc khuynh thành, ăn chơi trác táng cười lạnh một tiếng, "Nếu ngươi thật sự là Thái Tử Phi, Thái Tử điện hạ sao không ở bên cạnh ngươi? Chẳng lẽ Thái Tử điện hạ sẽ tùy ý để phi tử của mình bị chúng ta đùa giỡn không thành?"
Nói, hắn duỗi ra tay bóp chặt cằm Tô Khanh Hàn, "Nào, gọi hai tiếng cha nghe một chút, hay gọi " cứu mạng, Thái Tử điện hạ mau tới cứu ta "......"
Xoát!
Ăn chơi trác táng vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo màu đỏ tươi từ trên xuống dưới, giây tiếp theo, hét thảm một tiếng, ăn chơi trác táng nằm lấy thứ máu me be bét của mình, kêu rên không ngừng.
Những người khác sôi nổi hoảng sợ, thẳng đến lúc này mới chậm nửa nhịp phản ứng lại, hóa ra tên ngón tay ăn chơi trác táng kia bị thứ gì đó đó tước đi.
Đôi mắt hơi hơi trợn to, quét qua xung quanh.
Người này thân hình cao lớn, dáng người kiện thạc, khí vũ hiên ngang, sấm rền gió cuốn.
Người này xuất hiện, Tô Khanh Hàn tuy rằng cảm thấy bản thân thật sự quá vô dụng, nhưng hắn không thể không thừa nhận, thời điểm này chỉ có người này xuất hiện mới có thể khiến hắn an tâm.
Toàn bộ Túy Vân Hiên lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người ở đây chỉ dám hít thở.
Trước mặt mọi người, Đoạn Càn Mục thong thả đi tới, mắt nhìn thẳng vào Tô Khanh Hàn.
Bọn thị vệ không dám lỗ mãng, sôi nổi cúi đầu lui ra, nhường đường cho Đoạn Càn Mục.
Đi đến trước mặt Tô Khanh Hàn, vẻ mặt Đoạn Càn Mục nghiêm túc, mày kiếm trói chặt, ánh mắt dán chặt vết thương trên má Tô Khanh Hàn.
"Đây là ai đánh?"
Mở miệng, giọng nói lãnh ngạnh đủ khiến người nghe run sợ.
Tô Khanh Hàn không trả lời, chỉ theo bản năng liếc gã đang nằm dưới đất kêu la thảm thiết.
Đoạn Càn Mục ngầm hiểu, vung tay lên, chỉ thấy một đạo hồng quang hiện lên, đôi tay ăn chơi trác táng bị chặt bỏ.
"Oa a a a a!"
Máu tươi văng khắp nơi, ăn chơi trác táng gào thét đau đớn.
Những người khác sợ tới mức sôi nổi quỳ trên mặt đất dập đầu thỉnh tội với Đoạn Càn Mục.
Nhưng mà, hơi thở quấn quanh thân Đoạn Càn Mục lại càng ngày càng lạnh băng.
"Dám can đảm bất kính với Thái Tử Phi, toàn bộ kéo xuống...... Chém!"
Nhóm ăn chơi trác táng vừa nghe, liều mạng xin tha, kêu trời khóc đất, nhưng mà lại vẫn là bị bọn thị vệ kéo đi xuống.
"Những người này đều là vương tộc các nước phụ thuộc......"
Nghe Tô Khanh Hàn nhắc nhở như vậy, Đoạn Càn Mục khẽ quay đầu, tà tứ cười, "Đúng, vương tử phạm pháp, xử như thứ dân."
Dương nhẹ mi mắt, Tô Khanh Hàn có chút ngoài ý muốn với câu trả lời giảo hoạt của Đoạn Càn Mục.
"Cảm tạ."
"Cũng chỉ thế thôi?" Đoạn Càn Mục tiến đến trước mặt Tô Khanh Hàn, hai tròng mắt híp lại.
Tô Khanh Hàn nhíu mi, "Nếu không phải ngươi đưa ta tới chỗ này ta cũng sẽ không đụng tới loại sự tình này, cho nên ta cảm ơn ngươi đúng lễ nghĩa rồi."
"Hả!" Hai tay ôm ngực, Đoạn Càn Mục không khỏi líu lưỡi.
Lúc này, lão bản Chu Lộ Túy Vân Hiên cung eo chạy tới, "Điện hạ......"
"Cô giao cho ngươi chăm sóc Thái Tử Phi quan trọng nhất, ngươi làm thế này mà coi được sao!"
Nghe được ba chữ này "Quan trọng nhất", trong lòng Tô Khanh Hàn giật mình.
Khuôn mặt Chu Lộ cắt không còn giọt máu, cả người run rẩy, "Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân......"
"Từ ngày mai trở đi, hủy chiêu bài Túy Vân Hiên, ngươi cũng không còn là lão bản nơi này."
Lạnh lùng ném xuống những lời này, Đoạn Càn Mục giữ chặt tay Tô Khanh Hàn đi lên trên lầu.
"Chuyện này không liên quan với Chu lão bản, ngươi không cần giận chó đánh mèo với hắn."
"Hắn lão bản nơi này, chuyện phát sinh ở chỗ hắn không liên quan đến hắn à?"
"......"
Bị Đoạn Càn Mục nghẹn đến không lời gì để nói, Tô Khanh Hàn nhấp môi.
Hai người một trước một sau đi vào nhã gian tên là Lan Quân.
Mặc kệ có còn là lão bản Túy Vân Hiên hay không, Chu Lộ đều không dám đắc tội Đoạn Càn Mục, vì thế rượu ngon đồ ăn ngon đều bưng lên cho Đoạn Càn Mục.
Nhưng mà trong nhã gian không khí lại cực kỳ áp lực, như bị đóng băng lại.
"Làm sao vậy?" Đoạn Càn Mục chủ động rót rượu nho Tây Vực cho Tô Khanh Hàn.
Hắn vốn tưởng rằng hắn anh hùng cứu mỹ nhân, Tô Khanh Hàn cảm kích hắn muôn phần!
"Ngươi có phải cảm thấy cô quá mức lãnh khốc vô tình hay không?"
Tay bưng chén rượu khựng lại, Tô Khanh Hàn quét một lượt người Đoạn Càn Mục, "Ngươi cũng không phải hôm nay mới bắt đầu như vậy, ta sớm đã thành thói quen."
Tô Khanh Hàn nói như trước nay hắn chưa từng làm việc gì tốt vậy, Đoạn Càn Mục bĩu môi, "Cô này không phải sợ ngươi chịu ủy khuất sao!"
"Ồ?" Đoạn Càn Mục nói khiến Tô Khanh Hàn bật cười, tươi cười chua xót, "Ta đến Dực Bắc Quốc có khi nào không chịu ủy khuất sao? Hơn nữa ngươi quên rồi sao, phần lớn ủy khuất của ta đều do ngươi ban cho ta."
Lenh chenh!
Đoạn Càn Mục không cẩn thận đụng phải làm đổ chén rượu.
Nhìn vẻ mặt Đoạn Càn Mục kinh ngạc và chột dạ, Tô Khanh Hàn cảm thấy buồn cười.
Nhìn dáng vẻ Đoạn Càn Mục trốn tránh không thôi, cũng không cho rằng chuyện lúc trước hắn làm, tạo thành những vết thương không lành.
"Nếu không phải ngươi một hai phải cưới ta làm Thái Tử Phi, nếu hoàng đế Cung Quốc không sợ ta công cao lấn chủ, không nhân cơ hội phế bỏ võ công ta, ta sẽ không bị bắt đi đến Dực Bắc Quốc, càng sẽ không phải chịu khuất nhục......"
"Cô......" Há miệng, Đoạn Càn Mục không thể phản bác, chỉ cảm thấy ngực theo hô hấp mà đau đớn.
Ngẩng đầu, Tô Khanh Hàn một hơi cạn sạch rượu, quay đầu không chớp mắt nhìn chăm chú Đoạn Càn Mục, "Nếu ngươi trả thù mới cưới ta, tại sao phải thay đổi tính cách như vậy? Đoạn Càn Mục, cuối cùng ngươi muốn làm gì với ta?"
Từ trong ánh mắt Tô Khanh Hàn hắn nhìn ra nghi kỵ và nghi ngờ Tô Khanh Hàn đối với mình, Đoạn Càn Mục không biết sao cảm thấy ngực nghẹn muốn chết.
Kỳ thật, Tô Khanh Hàn nghĩ không sai, hắn hiện tại làm hết thảy, đều chỉ vì đánh đố, muốn Tô Khanh Hàn hắn yêu trước, để ngày sau đùa bỡn Tô Khanh Hàn dễ dàng hơn.