Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất

Chương 1

Chương 1:

Oanh Ca là người đã ôm bài vị bước vào cửa Trọng gia.
Trong nhà bây giờ chỉ còn lại hai người là nàng và mẹ chồng.
Ngày thường, nàng thích chăm sóc hoa cỏ, mẹ chồng vừa trông thấy liền bĩu môi: “Làm mấy thứ đó chẳng ăn được cũng chẳng mặc được, ngươi còn tưởng mình là quan phu nhân chắc.”
Oanh Ca chỉ cho rằng mẹ chồng lần lượt mất đi cả trượng phu lẫn con trai, trong lòng không vui nên mới trút giận lên người nàng, cũng không so đo với bà. Nàng chỉ nhanh tay làm cho xong, dọn dẹp qua loa vài lượt, rồi đi làm việc khác.
Nàng về phòng thêu thùa, mẹ chồng ở bên ngoài phơi nắng, một lát sau liền gọi nàng: “Giờ nào rồi, đến lúc nấu cơm rồi đấy.”
Nàng lại đặt khung thêu xuống, đi rửa rau nấu cơm. Những ngày tháng như vậy, nàng đã trải qua gần một năm.
Trọng gia là một gia tộc lớn có tiếng ở vùng này. Hiện tại, Trọng đại lão gia, cũng chính là đại bá của phu quân quá cố của nàng đang làm quan ở kinh thành. Cha chồng của nàng là thứ tử, sau khi lão thái gia qua đời thì được sắp xếp ở lại trông coi nhà thờ tổ.
Trong nhà không có nam nhân, lại càng chẳng có gì để trông mong. Nàng và mẹ chồng sống những ngày tháng mà chỉ cần nhìn một cái là thấy được điểm kết thúc, tẻ nhạt nhưng bình yên.
Sau khi trời tối, nàng lại đi đến Khảm thất như thường lệ, đó là nơi thờ phụng bài vị. Trong phòng, ánh nến leo lét chập chờn, trên chiếc án dài thờ toàn bộ là bài vị của liệt tổ liệt tông Trọng gia, trong đó có cả phu quân quá cố của nàng.
Từ lúc vào cửa cho đến nay, mẹ chồng đã bắt nàng phải quỳ ở Khảm thất mỗi ngày, từ ba canh giờ lúc ban đầu, giảm xuống hai canh giờ, cho đến hôm nay là một canh giờ.
Nàng quỳ trên bồ đoàn, dập đầu hai cái, sau đó lại lấy sách ra xem như thường lệ.
Nàng học biết chữ là do mẫu thân dạy. Mẫu thân mang thai nàng rồi gả cho một nam nhân goá vợ không con trong trấn. Cho đến lúc qua đời, bà vẫn không hề nói cho nàng biết về thân thế của mình, chỉ để lại một miếng ngọc bội mà bà thường đeo bên người.
Đột nhiên, một loạt tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, nàng còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe thấy tiếng cửa phòng mẹ chồng mở ra, tiếp đó là tiếng bước chân của bà ta đang đi về phía Khảm thất.
“Đêm hôm khuya khoắt, ai lại gõ cửa nhà chúng ta vậy?” Mẹ chồng sợ đến mức níu chặt lấy cánh tay nàng, trong nhà không có lấy một nam nhân đúng là không được mà.
Tiếng gõ cửa "cốc cốc" ngừng lại, có người cất cao giọng hô: “Chúng ta đến từ Trọng gia ở kinh thành, xin phu nhân mở cửa.”
Nghe bọn họ gọi hai lượt, mẹ chồng mới kéo nàng ra ngoài mở cửa.
Mở cửa ra, bên ngoài là một nam nhân trung niên đang đứng. Ông ấy thấy hai người liền hành lễ rồi nói: “Thưa phu nhân, chúng tôi phụng mệnh lão gia và phu nhân, đến để đón hai vị lên kinh thành.”
Mẹ chồng của Oanh Ca, Trọng gia Tam phu nhân Lưu thị, lập tức vui mừng đến mức vỗ đùi một cái, “Ối dào ôi, ta đã nói mà, lúc nãy cửa vang lên là có người nhà tới.” Bà ta hoàn toàn quên mất bộ dạng sợ chết khiếp của mình lúc nãy.
Oanh Ca đứng sau lưng Lưu thị, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, hay là chúng ta mời người vào nhà trước đã.”
“Đúng đúng đúng, mau vào trong, mau vào trong.”
Lưu thị dẫn người đi về phía tiền sảnh, đoàn người ngựa xe rồng rắn, đông đến cả chục người.
Sau khi sắp xếp cho mọi người ổn thoả xong, Oanh Ca cũng về phòng ngủ. Người từ kinh thành đến là để đón bọn họ đi, có lẽ ngày mai sẽ phải lên đường. Nàng chưa từng đến kinh thành, không biết nơi đó có khung cảnh như thế nào.
Nàng vừa thấp thỏm lo âu vừa mong đợi, trong đầu cứ miên man suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Hai mẹ chồng nàng dâu cũng chẳng có bao nhiêu đồ đạc để thu dọn. Lưu thị dẫu sao cũng được hai cái rương lớn, còn Oanh Ca chỉ miễn cưỡng gom góp được một tay nải. Lúc nàng vào cửa chỉ có hai bàn tay trắng, bây giờ chẳng qua cũng chỉ có thêm hai bộ y phục mà thôi.
Sau khi ăn sáng xong, đoàn người lập tức lên đường. Tiết trời đầu xuân, trên đường đi đã có thể thấy những cành liễu vừa nhú mầm xanh. Oanh Ca vén rèm cửa sổ lên, hít một hơi thật sâu. Là một bầu không khí khác hẳn với ở tổ trạch, ngửi vào khiến lòng người cũng trở nên rộng mở.
Trên mặt nàng nở một nụ cười, vừa ngắm người vừa ngắm cảnh.
Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng mẹ chồng Lưu thị châm chọc: “Còn không mau bỏ rèm xuống, đúng là dáng vẻ chưa từng thấy sự đời.”
“Mẫu thân từng trải sự đời, đương nhiên không hiếm lạ gì những thứ này.” Oanh Ca không mặn không nhạt đáp lời, lại nhìn thêm hai cái nữa mới buông rèm xuống.
Lưu thị hừ lạnh một tiếng, một nha đầu quê mùa, nếu không phải con trai bà ta đi sớm, thì sao đến lượt nàng được bước vào cửa Trọng gia.
“Sau khi đến kinh thành hãy nhìn nhiều vào, nói ít thôi, đừng làm mất mặt ta.”
“Có mẫu thân ở bên cạnh chỉ điểm, sao có thể làm mất mặt người được ạ.”
Hầy, Lưu thị trừng mắt, nha đầu hoang dã này, bà ta nói một câu nàng cãi lại một câu, đúng là một đứa nha đầu chẳng có quy củ gì cả.
Đường đi hơn mười ngày, cuối cùng cũng đã nhìn thấy cổng thành kinh đô. Cổng thành cao lớn uy nghiêm, hai bên là tường thành dày và nặng, trên tường thành có binh lính đi tuần tra. Dưới cổng thành, người qua kẻ lại, náo nhiệt vô cùng.
Vào lúc hoàng hôn, ánh tà dương còn sót lại rắc lên cổng thành, ánh lên một màu vàng óng, trông vừa trang nghiêm vừa thần bí lạ thường.
Xe ngựa lộc cộc lăn bánh đi xuyên qua con đường lát đá xanh, rất nhanh đã dừng lại trước một phủ đệ có cánh cửa màu đỏ son.
Người gác cổng ra đón, biết là Tam phu nhân đã tới, hắn ta vừa cho người vào trong bẩm báo, vừa mở toang cánh cửa lớn.
Trong chính thất nội viện, Đại phu nhân Trịnh thị nghe tin, lập tức ra nghênh đón bọn họ. Hai nhóm người gặp nhau ở tiền sảnh.
Tam phu nhân Lưu thị vừa trông thấy Đại phu nhân đã lập tức oà khóc, doạ cho Oanh Ca phải kinh ngạc nhìn bà ta một cái.
Lưu thị vừa khóc vừa gào: “Đại tẩu, cũng may tẩu còn nhớ đến muội, nếu không có lẽ muội phải ở lại nhà thờ tổ chờ đến già chết mất thôi.”
Đại phu nhân vẫn luôn biết rõ tính nết của người đệ muội này, bất cứ chuyện gì cũng có thể từ ba phần phóng đại lên thành bảy phần, nhưng hoàn cảnh hiện tại của bà ta, mất chồng lại mất con, quả thực cũng rất đáng thương.
Ánh mắt của Trịnh thị chuyển sang người Oanh Ca, bà ta đánh giá nàng một lượt rồi hỏi, “Đây là tức phụ của Bình Nhi sao?”
Ánh mắt của những người xung quanh đều đổ dồn về phía nàng, trong lòng không khỏi tiếc nuối, một cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc, cả đời này đành phải chịu đựng trôi qua như thế.
“Ra mắt Đại bá mẫu.” Oanh Ca cúi người hành lễ.
“Mau vào trong nội viện ngồi cả đi.” Trịnh thị lên tiếng gọi, đám tỳ nữ người hầu lập tức xúm xít vây quanh đưa các nàng vào trong nội viện.
Trịnh thị có hai người con trai và một người con gái, trưởng tử Trọng Lang đang nhậm chức ở Lại bộ, thứ tử Trọng Huy và tiểu nữ Trọng Từ là một cặp long phụng thai, đều đã tan học trở về, dưới sự chỉ dẫn của mẫu thân, lần lượt ra mắt hành lễ với Lưu thị và Oanh Ca.
Giữa hai chị em dâu lại trò chuyện một lúc, chẳng qua cũng chỉ là chuyện ăn mặc ở nhà thờ tổ ra sao, cuộc sống thế nào, nói đến mức khiến Lưu thị nước mắt lưng tròng.
Trịnh thị vội vàng lảng sang chuyện khác, cho tỳ nữ đi xem lão gia và đại thiếu gia đã về chưa. Tỳ nữ rất nhanh đã quay lại, nói rằng lão gia và đại thiếu gia vẫn đang làm việc ở nha thự, e rằng nhất thời chưa thể về ngay được.
“Vậy chúng ta ăn cơm trước đi.” Đại phu nhân nói: “Ta đã cho người dọn dẹp hai gian phòng phụ, hai người cứ ở tạm trước đã. Đợi đến khi tiểu viện bên cạnh thu dọn xong xuôi, hai người sẽ dọn qua đó ở.”
Sự việc xảy ra đột ngột, lão gia bỗng nhiên nói muốn đón tức phụ của Tam đệ trở về, Trịnh thị nhất thời cũng chuẩn bị không kịp. Bên cạnh có một tiểu viện sát vách, cổng riêng sân riêng, giao cho mẹ chồng nàng dâu các nàng ở cũng thích hợp.
Chỉ là việc tu sửa dọn dẹp cần có thời gian, nên đành phải để các nàng tạm thời ở trong phòng phụ.
Nam nhân trong nhà đều không có mặt, chỉ có chị em dâu bọn họ và đám con cháu cùng nhau dùng bữa, ngược lại tự nhiên hơn nhiều.
Sau bao ngày liền không ngừng xuôi ngược trên đường, cũng không được nghỉ ngơi tốt, Oanh Ca vừa nằm lên giường chưa được bao lâu đã chìm vào mộng đẹp. Lần này, nàng lại mơ thấy mẫu thân.
Gương mặt trắng bệch của bà không một giọt máu, đôi môi nhợt nhạt, bà tháo miếng ngọc bội đưa cho Oanh Ca, dặn dò rằng: “Mẫu thân đã làm chuyện sai trái, không còn mặt mũi nào trở về nhà nữa, miếng ngọc bội này con hãy giữ thật kỹ.”
Oanh Ca không muốn nhận, nếu nhận mẫu thân sẽ đi mất.
Mẫu thân nhét miếng ngọc bội vào tay nàng, gương mặt gầy gò hốc hác tràn đầy hối hận: “Là mẫu thân đã hại con, khiến con phải theo ta chịu khổ.”
Trong giấc mộng, nàng cũng vô thức gọi mẫu thân.
Sáng sớm hôm sau, Oanh Ca thấy Đại phu nhân mang theo vẻ mặt tràn ngập sự áy náy. Hoá ra là Đại bá phụ và đường huynh đêm qua đã ngủ lại ở nha thự, cả đêm không về.
“Muội xem chuyện này, đón hai người về rồi mà cha con họ lại bận đến nỗi ngay cả mặt mũi cũng không thấy, muội đừng để bụng nhé.”
Trịnh thị nói với giọng điệu áy náy, Lưu thị cũng thuận theo đáp lại: “Nam nhân bận rộn lo cho tiền đồ, chúng ta đương nhiên không thể kéo chân sau được.”
Oanh Ca đứng bên cạnh lắng nghe, lời này nghe qua giống như không có vấn đề gì, nhưng lại như có một chút gì đó khiến người ta chướng tai. Nàng không tiện xen vào, bèn giả như không nghe thấy.
Đến nơi này, Oanh Ca ngược lại nhẹ nhõm hơn không ít, ít nhất cũng không cần mỗi ngày phải nhóm lửa nấu cơm. Thời gian rảnh rỗi có thể dùng để thêu thùa đọc sách, cũng có thể nghiên cứu hoa cỏ.
Nàng thấy bên cạnh ao nước ở hậu viện có một vườn hoa, bèn thong thả dạo qua đó xem thử. Trong vườn hoa có đủ màu đỏ, vàng, hồng, các loại màu sắc khác nhau, đầu xuân hoa cỏ nở rộ, quả thực rất bắt mắt, còn có một mùi hương thoang thoảng.
Nàng đứng bên cạnh vườn hoa, nhón chân cao hơn một chút ghé sát lại để ngửi, muốn phân biệt xem đó là hương thơm toả ra từ loài hoa nào.
Không ngờ đứng không vững, cơ thể mất đi thăng bằng, mắt thấy những cành hoa kia sắp đâm vào mắt mình, nàng vội vàng đưa tay lên che.
Nhưng trong khoảnh khắc này, một sức lực xuất hiện từ bên cạnh, một bàn tay tóm lấy nàng, kéo nàng ra khỏi vườn hoa.
Chỉ là tay của nàng vẫn không tránh khỏi bị thương, gai nhọn đã rạch một vệt đỏ trên mu bàn tay, những giọt máu lăn dài thành một đường.
Oanh Ca khẽ ‘hít hà’ một tiếng, người nọ đỡ nàng đứng vững rồi lập tức buông tay ra. Không biết có phải là ảo giác của nàng không, nàng cảm giác có một ánh mắt đã dừng lại trên vết thương của mình trong thoáng chốc.
“Ngươi là ai?” Nam nhân cứu nàng lên tiếng hỏi.
“Tam phu nhân Lưu thị là mẹ chồng của ta.” Nàng không ngẩng đầu lên, phỏng đoán người trước mặt chính là vị đường huynh Trọng Lang cả đêm chưa về kia.
Quả nhiên, có một tỳ nữ ở phía bên chính thất trông thấy hắn, khẽ hô lên: “Đại thiếu gia về rồi.”
Oanh Ca lập tức tiếp lời: “Đa tạ đường huynh đã ra tay tương trợ.”
“Chỉ là nhấc tay một cái thôi.” Hắn nhàn nhạt nói một câu rồi liền rời đi.
Lúc này Oanh Ca mới ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của hắn.
Trọng Lang trở về để thay y phục, ở nha thự ngủ tạm một đêm, không thể tắm gội, ngủ cũng không yên ổn.
Thanh Tùng sắp xếp người bê nước nóng tới, đổ vào trong thùng, sau đó ra ngoài cửa đứng đợi truyền gọi.
Thiếu gia từ nhỏ đã không thích có người hầu hạ bên cạnh, bảy năm trước lại càng thay toàn bộ thị nữ trong phòng thành nam bộc, ngay cả lão gia và phu nhân cũng không biết nguyên do trong đó. Phu nhân còn từng gọi hắn ta đến hỏi, nhưng hắn ta cũng chỉ có thể lắc đầu nói không biết.
Trọng Lang đến vội đi vội, gặp mặt Đại phu nhân một lát rồi lại vội vã quay về nha thự. Chuyện này khiến Đại phu nhân vô cùng lo lắng, không biết lại có chuyện gì mà cả hai cha con đều bận đến mức không thể về nhà.
Oanh Ca trở về phòng lau sạch vết máu trên tay, cũng không nhiều nhặn gì, nếu để Lưu thị nhìn thấy, biết được là do ngắm hoa bị thương, e rằng lại là một phen mỉa mai châm chọc.
Nàng cũng không muốn tự tìm phiền phức.
Ba ngày liên tiếp, cha con Trọng gia đều không thấy trở về.
Mỗi ngày, Oanh Ca đều đi theo mẹ chồng Lưu thị từ nhà này sang nhà khác để làm quen với vị phu nhân này, vị thái thái nọ, chỉ có điều xuất thân của bà ta không cao, nhà mẹ đẻ ở kinh thành phồn hoa này cũng chỉ được xem là một chức quan nhỏ bé, phẩm cấp của những người qua lại giao tiếp cũng không được xem là quá cao.
Lưu thị bận rộn hai ba ngày, sau khi trở về liền ngồi trong phòng mắng chửi: “Bọn người này quen thói nịnh trên đạp dưới, bây giờ ta mất cả chồng lẫn con, sau này lại càng không có gì để trông mong.”
Những người đó chỉ cười ha hả đối với bà ta, sau lưng không biết xem thường bà ta như thế nào nữa.
Bà ta ngồi trên giường hờn dỗi, ánh mắt vô thức lại rơi xuống người con dâu của mình.
“Hay là, ngươi sinh một đứa con trai đi, lưu lại hậu duệ cho con trai ta.” Lưu thị càng nghĩ càng thấy cách này hay, sau khi sinh ra dạy dỗ cho tốt, ngày sau chưa chắc đã không thể tạo dựng được tiền đồ, như vậy bà ta có thể khổ tận cam lai rồi.
Lưu thị hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không hề để ý đến vẻ mặt kinh ngạc đến tột độ của Oanh Ca.
Oanh Ca cho rằng mẹ chồng đã điên rồi, một mình nàng làm sao có thể sinh con được, nếu thật sự sinh ra, chẳng phải sẽ bị người ta chọc gãy xương sống hay sao.
Nàng lặng lẽ lui ra khỏi phòng, để mặc Lưu thị ở đó mơ mộng hão huyền của mình.
Oanh Ca ra ngoài cửa, chặn một tỳ nữ lại hỏi: “Hoa trong phủ đều có từ đâu vậy?”
Tỳ nữ đáp: “Đều là thợ làm vườn mua từ bên ngoài về trồng ạ.”
“Có chợ hoa chuyên bán hoa sao?”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
Nàng bây giờ đang ở nhờ nơi này, không tiện một mình ra ngoài, nếu không thật sự muốn ra ngoài dạo một vòng cho thỏa.

Bình Luận (0)
Comment