Chương 20
Địa điểm xảy ra chuyện là ở nơi vừa ra khỏi Tùng huyện chưa đầy năm dặm, xung quanh đa phần là ruộng đồng, không có nhà cửa thôn xóm.
Chiếc xe ngựa lẻ loi bị bỏ lại trên đường, ngựa cũng không thấy đâu.
Trên mặt đường có những dấu chân, dấu móng ngựa lộn xộn, thoạt nhìn giống như đã trải qua một trận đấu đá.
Nhóm của Oanh Ca có bốn người, hai cô tiểu nương tử hoàn toàn không có sức chiến đấu, để bảo vệ bọn họ, võ lực của hai hộ vệ cũng sẽ bị giảm sút.
Hơn nữa nhìn từ dấu vết tại hiện trường, số lượng của đối phương nhiều hơn bọn họ.
Tình thế khẩn cấp, Trọng Lang cử người gửi thư đến Trang Thân vương phủ.
Người gửi thư phi ngựa nhanh chóng chạy đến vương phủ, gặp Trang Thân vương đưa lên bức thư tay của Trọng Lang.
Đọc xong thư, vẻ mặt Trang Thân vương trở nên nghiêm nghị dữ tợn, ông ấy ngược lại muốn xem xem là ai không có mắt dám bắt đi con gái của ông ấy.
Sau khi nghĩ một lát, ông ấy vẫn quyết định đến chỗ vương phi, nói cho bà ấy biết sự thật, để bà ấy quán xuyến nội viện, không để tin tức bị rò rỉ ra ngoài.
Trong ngoài sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Trang Thân vương và Tiêu Thúc Bình mang theo người xuất phát đến Tùng huyện ngay trong đêm.
Bên trong huyện nha Tùng huyện đèn đuốc sáng trưng, vụ án mạng mấy ngày qua vốn dĩ đã khiến bọn họ căng thẳng tinh thần, bây giờ muội muội của Trọng đại nhân cũng mất tích, càng khiến bọn họ căng thẳng hơn.
Lúc Trang Thân vương đến, Trọng Lang và huyện lệnh đích thân ra cửa đón tiếp.
Người đứng gần bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện, tất cả đều không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, vương gia cũng đến đây sao?
Huyện lệnh Tùng huyện lần đầu tiên tận mắt chứng kiến phong thái của vương gia, mặc dù đã cố gắng hết sức kiềm chế nhưng vẫn không khỏi căng thẳng, lúng túng khi đối đáp.
Huống hồ còn là sau khi liên tiếp xảy ra mấy vụ án mạng.
Sau khi đón Trang Thân vương vào huyện nha, ông ấy ngồi ở ghế chủ vị, Trọng Lang, huyện lệnh và ngỗ tác đứng hầu ở dưới.
Vương gia hỏi đến tiến độ vụ án, “Mấy ngày nay đã tra ra được những gì?”
“Năm người chết không có ngoại lệ, tất cả đều bị mổ lấy tim gan nội tạng.”
“Qua khám nghiệm năm thi thể phát hiện, trước khi chết chắc hẳn nạn nhân đều ở trong trạng thái hôn mê, trên thi thể không thấy có dấu vết chống cự, kháng cự.”
“Qua điều tra, không phát hiện người chết có bất kỳ mối liên hệ nào về thân phận, chắc là chọn mục tiêu ngẫu nhiên để gây án.”
Trọng Lang lần lượt kể lại những phát hiện trong mấy ngày qua.
Sau khi nghe xong, một lúc lâu sau Trang vương gia vẫn không nói gì, trên đại sảnh nhất thời vô cùng im lặng, trên trán, cổ huyện lệnh mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không dám đưa tay ra lau.
“Theo như ngươi thấy, bây giờ Oanh Ca có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Đối mặt với câu hỏi vương gia đưa ra, Trọng Lang không hề ngạc nhiên, hắn nói ra suy đoán trong lòng: “Theo như ta quan sát phát hiện, từ khi người chết thứ hai xuất hiện, đều sẽ cách người chết trước đó năm sáu ngày, cho nên ta đoán, huyện chủ hiện tại vẫn bình an vô sự.”
Hai chữ huyện chủ vừa thốt ra, huyện lệnh và ngỗ tác đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau một cái, không phải nói là muội muội của Trọng đại nhân sao? Sao lại biến thành huyện chủ rồi?
Chưa đợi hai người bọn họ nghĩ thông suốt, đã nghe thấy Trọng Lang mở miệng: “Vẫn chưa thỉnh tội với vương gia.”
“Trước đó để bảo vệ danh tiếng của huyện chủ, cũng sợ kẻ gian biết được thân phận thật sự của huyện chủ sẽ có những suy nghĩ khác, hạ thần đã mạo muội lấy danh nghĩa là muội muội của hạ thần để báo cho các nha dịch, ra lệnh cho bọn họ tìm kiếm.”
Vương gia nghe xong cũng không trách tội, ngược lại cảm thấy hắn suy nghĩ cẩn thận.
Sau khi bừng tỉnh hiểu ra, huyện lệnh chỉ hận không thể khóc lóc, hoá ra thật sự là con gái của vương gia.
Chỉ riêng thân phận muội muội của Trọng đại nhân, đã đủ khiến ông ta ăn không ngon ngủ không yên, như có gai nhọn đâm sau lưng rồi. Bây giờ lại xác nhận là con gái của vương gia, chẳng trách vương gia sẽ đêm khuya đến đây.
Xong rồi, trước đó huyện lệnh còn lo lắng cái mũ quan trên đầu mình không giữ được, bây giờ xem ra, cái mạng này của mình sợ là phải giao nộp rồi.
Thật không biết là tên ác nhân đáng chết nào, hại chết bao nhiêu người còn chưa đủ, còn muốn hại ông ta cũng phải mất mạng hay sao?
Huyện lệnh vừa lo vừa tức, lập tức thề thốt: “Xin vương gia yên tâm, cho dù hạ thần không ăn không ngủ, cũng thề sẽ bắt được tên ác nhân đó, giải cứu huyện chủ.”
Trang Thân vương liếc nhìn ông ta một cái, “Tấm lòng này của huyện lệnh có thể tỏ, đợi vụ án này kết thúc, ta đương nhiên sẽ tâu lên trước mặt bệ hạ, khen thưởng công lao của các ngươi.”
Lời này của vương gia là đang nói cho ba người bọn họ nghe, Trọng Lang nghe xong bèn tỏ ý: “Đây là chức trách của hạ thần.”
Huyện lệnh lại vui mừng khôn xiết, giống như việc thăng chức tăng lương đang ở ngay trước mắt, “Hạ thần nhất định sẽ tận tụy, làm hết chức trách.”
Sáng sớm hôm sau, mọi người phát hiện số lượng người tuần tra trên đường phố tăng lên, việc kiểm tra cũng chặt chẽ hơn.
Liên tiếp mấy ngày, cuộc sống sinh hoạt đi lại của người dân cũng bị ảnh hưởng, tất cả mọi người đều mong chuyện này sẽ sớm có kết quả.
Bận rộn suốt một ngày cũng không có tiến triển gì.
Trong huyện nha nhân lực vốn có hạn, cho dù sau này Trọng Lang và Trang Thân vương cũng mang theo người đến, nhưng phạm vi kiểm tra lớn như vậy vẫn còn lâu mới đủ.
Trọng Lang hiểu rõ tình hình hiện tại, kéo dài một ngày sẽ thêm một phần nguy hiểm đối với Oanh Ca, bá tánh trong thành cũng chịu ảnh hưởng nặng nề, khó tránh sẽ không nảy sinh oán giận đối với phủ nha.
Từ khi đến Tùng huyện, hắn ngày đêm nghiên cứu, ngay cả giấc ngủ cũng thiếu, khi thực sự chịu không nổi mới ngủ một lát.
Ngay cả hai ngày bị thương đó, hắn cũng chưa từng thả công việc trong tay xuống.
Lúc này hắn đang ngồi ngay ngắn trước bàn, trước mặt bày đầy những manh mối thu thập được trong mấy ngày qua, nhất định có điều gì đó hắn vẫn chưa phát hiện ra.
Hung thủ nhất định là người có năng lực, có quy mô, cho nên chắc chắn không phải một hai người.
Mục đích của chúng rất rõ ràng, chuyên bắt những thiếu nữ đó, còn có thể bắt đi Oanh Ca trong tình huống có hộ vệ, chắc chắn trong tay có người biết võ.
Địa điểm vứt xác của hung thủ… Trọng Lang lần lượt đánh dấu trên bản đồ huyện, đông bắc, tây nam…
Đều gần kề nơi có nước, hơn nữa dường như đang dần dần tạo thành một vòng tròn.
…
Oanh Ca tỉnh dậy từ trong cơn mê thì phát hiện hình như mình bị nhốt ở một nơi tối tăm không có ánh sáng.
Nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng không biết bây giờ là giờ gì, chỉ cảm thấy nơi này âm u, ẩm ướt.
Nàng bình tĩnh lại, tập trung lắng nghe nhưng không nghe được gì cả.
Liên Nguyệt không biết bị nhốt ở đâu, ở đây chỉ có một mình nàng.
Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng cửa mở, tiếp đó là tiếng bước chân truyền đến.
Người đến xách một chiếc đèn lồng, đi đến trước mặt nàng, thấy bà ta định đưa tay qua, nàng vội vàng quay mặt né tránh.
Nào ngờ lại chọc giận bà ta, bà ta hung dữ nói: “Nếu không phải tiên trưởng nói phải cho các ngươi uống chút nước, để đề phòng các ngươi không chống đỡ được chết trước khi đến ngày thì ta không thèm quan tâm đến các ngươi đâu.”
Nghe giọng nói là một nữ nhân, “các ngươi” trong miệng bà ta là ai?
Nữ nhân đó một tay túm lấy sợi dây vải trên miệng nàng, thứ đó trói trên miệng nàng, buộc ra sau gáy. Ban đầu nàng tưởng để ngăn nàng kêu cứu, bây giờ xem ra giống như để ngăn nàng cắn lưỡi tự tử.
Nữ nhân cởi nút thắt ra, đưa bát nước đến bên miệng nàng, thúc giục: “Mau uống đi.”
Oanh Ca không tránh được, cũng thực sự muốn sống, kéo dài được lúc nào hay lúc đó. Nàng mở miệng uống nước, rất nhanh đã uống xong.
Nữ nhân đó hừ một tiếng, “Coi như ngươi biết điều.”
Bà ta lại muốn buộc sợi dây vải đó lên miệng nàng, Oanh Ca vội vàng truy hỏi: “Cô nương đi cùng ta đang ở đâu?”
Nữ nhân không trả lời, chỉ chăm chăm dùng sức buộc sợi dây vải lại.
Lúc đi còn để lại một câu, “Còn có tâm trí lo cho người khác nữa sao.”
Trong lòng Oanh Ca lạnh lẽo, xem ra nàng bị bắt đến đây là có mục đích. Nữ nhân đó nói sợ nàng không chống đỡ được chết trước khi đến ngày, vậy ngày chết là do bọn họ định đoạt sao?
Nơi này tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Trong lòng nàng sốt ruột, lại không tìm được phương hướng, tay chân cũng bị trói lại, di chuyển vô cùng khó khăn.
Nàng phán đoán vị trí lối ra từ hướng nữ nhân vừa xách đèn lồng đi đến, từng chút từng chút di chuyển cơ thể, chỉ là quá cực khổ, lại bí bách nóng bức, chỉ cảm thấy mồ hôi nóng làm ướt đẫm lưng và vạt áo phía trước.
Trọng Lang viết suy đoán của mình ra giấy, người có của cải, có năng lực, ở Tùng huyện chỉ có vài người.
Hắn từng đến gặp mặt bọn họ dưới sự dẫn dắt của huyện lệnh nhưng không phát hiện ra điều gì, có lẽ cần phải điều tra lại một lần nữa.
Mặc dù trời đã tối, nhưng chuyện gấp không thể trì hoãn, hắn cũng không câu nệ nhiều, lập tức sắp xếp người đi thăm hỏi lại.
Sau khi đi ra từ nhà Lâm hương thân, không thu hoạch được gì.
Cách nhà Lâm hương thân không xa, là đại hộ ở Tùng huyện - Tiền Hữu Nhân. Tài sản của ông ta khá phong phú, nhà cửa rộng lớn, kinh doanh tiệm cầm đồ, tiệm gạo mì…
Có lời đồn ông ta có một người con trai, từ nhỏ thân thể yếu đuối nhiều bệnh, sau này còn nghiêm trọng đến mức phải nằm liệt giường không dậy nổi.
Sợ rằng gia sản không có người kế thừa, ông ta liền nhận một người không cha không mẹ trong họ làm con nuôi.
Nha dịch tiến lên gõ cửa lớn, người gác cổng chạy ra mở cửa.
“Chúng ta là người của huyện nha, vị này là Kinh Triệu Doãn Trọng đại nhân, mau đi gọi lão gia nhà ngươi ra đón.”
Người gác cổng vội vã chạy đi, rất nhanh Tiền Hữu Nhân đã xuất hiện ở cửa lớn.
Người làm ăn nhiều rất biết nói lời khách sáo, Tiền Hữu Nhân chắp tay hành lễ, “Không biết đại nhân đến nhà, thất lễ không ra đón từ xa, mời vào mời vào.”
Đoàn người đi về phía tiền sảnh, Tiền Hữu Nhân cẩn thận hỏi: “Không biết đại nhân đến đây có việc gì?”
Trí nhớ của ông ta vẫn luôn rất tốt, nhớ rằng không lâu trước đó bọn họ đã từng đến một lần.
Sau khi đến tiền sảnh, đã có đầy tớ dâng trà nóng.
Trọng Lang nhìn quanh một vòng, mới nói: “Ta từ chỗ Lâm hương thân qua, gần đây trong huyện không yên ổn, đặc biệt đến thăm hỏi, xem các vị ông chủ có gặp chuyện gì bất thường không.”
Từ nhà họ Lâm đi qua chứ không phải cố ý đến nhà ông ta. Tiền Hữu Nhân thả lỏng sự đề phòng một chút, khen ngợi nói: “Đại nhân đúng là quan phụ mẫu hết lòng vì bá tánh, khuya như vậy rồi còn đi tuần tra an ninh trong thành.”
Trọng Lang có vẻ lơ đễnh đi qua đi lại, thực ra đang ngấm ngầm quan sát xung quanh.
Đột nhiên có một bóng người đi qua cánh cửa góc cuối hành lang, dưới ánh đèn đêm không nhìn rõ, nhưng vẫn loáng thoáng nhận ra bóng người đó mặc đạo bào.
“Trong nhà ông có đạo sĩ sao?”
Tiền Hữu Nhân ngẩn người trong chốc lát, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, giải thích nói: “Cũng là vì gần đây không yên ổn, ta mời đạo sĩ đến nhà tụng kinh trấn trạch, bảo vệ bình an.”
Ông ta nói như vậy, cũng không biết vị đại nhân trước mặt này có tin hay không.
Chỉ nghe vị đại nhân đó lại mở miệng: “Ta thấy sân vườn này của ông sắp xếp rất có trật tự, không biết có thể dẫn ta đi dạo nơi khác được không? Tham quan một phen.”
Tiền Hữu Nhân dừng lại một chút, nhanh chóng đồng ý: “Đương nhiên có thể, cảm tạ đại nhân không chê, mời đại nhân theo ta.”
Không biết có phải cố ý không, Tiền Hữu Nhân lập tức dẫn hắn đến cánh cửa góc có người đi qua lúc nãy.
Đi qua cửa góc là một vườn hoa, ngoài một hai người đầy tớ đi qua, không thấy có người nào khác.
Gió đêm hiu hiu, thổi lay hoa cỏ.
Trọng Lang đi theo phía sau Tiền Hữu Nhân vừa xem vừa nghe, ông ta thật sự kể về sự sắp xếp, bài trí của ngôi nhà này.
Đi được khoảng nửa nén nhang, đi dạo cũng gần xong rồi, suốt chặng đường cũng không thấy có đạo sĩ nào đi lại.
Ngay khi hắn đang nghĩ nên rời đi, lại nhìn thấy một tòa lầu gác ở hướng tây bắc, hắn dừng bước, hỏi Tiền Hữu Nhân: “Nơi đó dùng để làm gì?”