Gả Cho Đường Huynh Của Phu Quân Đã Mất

Chương 5

Chương 5
Nàng bị lời nói ấy mê hoặc, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn.
Không có con còn cần ba năm, nếu nàng thật sự làm như lời Lưu thị nói, thành công sinh con, há chẳng phải là cả đời không thể giải thoát sao?
“Điều kiện của ngươi là gì?”
Hắn giúp nàng rời khỏi Trọng gia, để có được một hộ tịch mới, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ tốn thời gian và công sức.
“Trong khoảng thời gian này, tất cả đều phải nghe theo ta.”
Ngọn gió xuân lướt qua ánh mắt của hai người đang nhìn nhau, đây là lần đầu tiên Trọng Lang quan sát nàng một cách kỹ lưỡng.
Nàng sở hữu đôi mắt trong như nước mùa thu, trong veo và sáng ngời, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, mái tóc đen dày óng ả. Nàng búi tóc theo kiểu phụ nhân, để lộ toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn và trắng trẻo.
Vì đang trong thời gian để tang, màu sắc y phục có phần già dặn, nhưng lại càng làm tôn lên vẻ đẹp non nớt của nàng.
Ánh mắt của hắn không hề pha trộn bất kỳ d*c v*ng nào, nhưng cũng thẳng thắn đến mức khiến nàng khó lòng chống đỡ. Nàng là người dời mắt đi trước, nhìn chằm chằm vào một điểm trong hư không.
Tất cả đều phải nghe theo hắn sao?
Chỉ cần có thể rời đi, nghe theo hắn thì có gì quan trọng.
Thanh Tùng đưa người về đến biệt viện, Oanh Ca đẩy cửa bước vào, nha hoàn lúc nãy không đi cùng nàng. Có lẽ Lưu thị cũng đã sớm biết được hướng đi của nàng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lưu thị đang đợi nàng ở chính đường. Vừa thấy nàng trở về, bà ta đã bảo nàng vào nhà.
“Đi đâu về vậy?” Lưu thị vẫn giữ nguyên dáng vẻ của một người mẹ chồng.
Nàng vừa nghĩ đến việc Lưu thị đã lừa dối mình, hứa hẹn rằng sau khi sinh con có thể cho nàng rời đi chỉ là một trò lừa bịp, trong lòng không khỏi bùng lên một ngọn lửa.
Nhưng nàng không thể chất vấn bà ta, một khi bà ta biết nàng đã biết chuyện sinh con xong phải ở vậy thủ tiết…
Nghĩ đến đây, Oanh Ca lập tức kìm nén cơn giận, nhàn nhạt nói: “Đến chợ hoa một chuyến.”
“Nói dối.” Lưu thị nhìn chằm chằm vào nàng, chất vấn: “Thanh Tùng đón ngươi đi đâu?”
Oanh Ca im lặng.
“Có phải đã đi gặp Trọng Lang không? Ngươi đã nói gì với hắn?”
Lưu thị không bỏ cuộc, giọng điệu tràn ngập sự ép hỏi.
“Chẳng phải bà muốn lưu lại hậu duệ sao? Đường huynh tìm ta chẳng phải đã đúng ý bà rồi sao.”
Lưu thị do dự, bỗng dưng nghĩ đến điều gì đó, bà ta lộ vẻ kinh ngạc.
Lẽ nào… Ban ngày ban mặt đã…?
Bà ta lại nhìn Oanh Ca hai lượt, người con dâu này của bà ta tuy xuất thân thấp kém, nhưng dung mạo lại cực kỳ xinh đẹp, nếu không bà ta cũng chẳng thèm để mắt đến. Chắc là được thừa hưởng từ người mẫu thân đã mất sớm của nàng.
Uổng công bà ta còn tưởng rằng trưởng tử của Trọng gia là người chững chạc trầm ổn, xem ra cũng khó thoát khỏi sự cám dỗ của sắc đẹp, huống hồ hai người thân phận khác biệt, có những nam nhân lại thích kiểu này.
Trải qua chuyện này, việc Oanh Ca ra ngoài lại càng dễ dàng hơn.
Hôm nay, nàng lại đến chợ hoa, bỗng nghe thấy phía trước có tiếng người ồn ào, thu hút một vòng người vây xem.
Là một cô nương, đã mua hoa ở trong tiệm, kết quả chưa được hai ngày hoa đã bị bệnh, cô nương đó muốn trả lại, nhưng ông chủ tiệm không chịu. Hai người liền cãi nhau.
Ông chủ nghe ra giọng của cô nương đó là người vùng khác, lại càng khăng khăng không cho trả.
Cô nương đó tức giận: “Hoa của ông mua về đã bị bệnh, đừng chuyên bán đồ hỏng cho chúng ta.”
Ông chủ tiệm cũng cương quyết, “Ai biết được có phải các người không biết trồng không, mua về rồi làm lung tung nên mới nuôi hỏng.”
Trong số những người vây xem có người quen biết ông chủ, liền đứng xem náo nhiệt nói: “Lão Triệu, ông trả lại cho cô nương người ta đi, có hai chậu hoa thôi mà.”
Ông chủ tức tối đáp lại: “Hoa tôi trả, tiền ông đưa.”
Mọi người vây xem một lúc, thấy không có gì náo nhiệt để xem, liền lần lượt tản đi.
Ông chủ không nói nữa, bày ra vẻ mặt không hỏi không quan tâm, cô nương đó đành phải ôm hai chậu hoa rời đi.
Cửu Hương phụng mệnh phu nhân đến trả hoa, chuyện không thành, về nhà không biết phải ăn nói thế nào nữa. Nàng ta lại nhìn hai chậu hoa đang ôm trong lòng, lúc mua còn đẹp lắm, nào ngờ chỉ sau hai ngày, lá hoa đã héo rũ, nàng ta mang vẻ mặt tràn ngập chán nản đi về.
Đột nhiên có tiếng gọi từ phía sau truyền đến, nàng ta quay đầu lại nhìn, là một tiểu nương tử xinh đẹp, trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả nàng ta.
“Ngươi đang gọi ta sao?”
Tiểu nương tử kia gật đầu, “Hoa của ngươi bị bệnh, có thể cho ta xem một chút không, biết đâu ta có cách giúp được ngươi.”
“Ngươi biết trồng hoa sao?” Cửu Hương đánh giá tiểu nương tử kia hai lần, có chút không tin.
Oanh Ca nhàn nhạt mỉm cười, trên gương mặt lộ ra vẻ tự tin.
“Chuyện khác không dám nói, nhưng trồng hoa ta rất có kinh nghiệm.”
Cửu Hương không dám tự mình quyết định, chỉ nói: “Ngươi đi theo ta gặp phu nhân chúng ta.”
Hai người đi một đoạn, đến đầu một con hẻm, Cửu Hương đi trước dẫn đường, gõ vào một cánh cửa veiẹn.
Bên trong có người gác cổng ra mở cửa, thấy Cửu Hương tự mình ôm hai chậu hoa trở về, đương nhiên biết chuyện không thành. Phía sau lại có thêm một vị tiểu nương tử, hắn ta lại càng không hiểu.
Cửu Hương để Oanh Ca đợi ở phòng gác cổng, nàng ta tự mình đi đến trước mặt phu nhân thông báo.
Oanh Ca hiểu được ý tứ của hành động này, nếu phu nhân kia không đồng ý gặp nàng, nàng sẽ trực tiếp rời đi.
Rất nhanh, Cửu Hương đã quay trở lại.
“Phu nhân nhà ta mời tiểu nương tử đến chính đường nói chuyện.”
Đi xuyên qua sân viện, tiền sảnh, vòng qua một ao sen nhỏ, Oanh Ca ở chính đường đã gặp được vị phu nhân trong miệng của Cửu Hương.
Phu nhân họ Trần, trượng phu là Kinh Thị Lệnh, vì mới đến Thượng Kinh, lại nghe nói gia quyến của cấp trên của trượng phu thích hoa nên Trần phu nhân liền nghĩ sẽ mua một ít về đặt trong nhà, sau này mời người qua chơi, cũng là để chiều theo sở thích của đối phương.
Kéo gần mối quan hệ với phu nhân của cấp trên, sau này có thể giúp ích cho con đường sự nghiệp của trượng phu.
Nhưng Trần phu nhân không hiểu về hoa, lại càng không biết trồng, mua năm sáu chậu về, trong đó hai chậu đã bị bệnh.
Nha hoàn của bà ta về nói, có một vị tiểu nương tử tự xưng biết trồng hoa chăm cỏ, bà ta lập tức cho người đến thử xem.
Trần phu nhân ngồi trên thấp, thấy là một tiểu nương tử còn trẻ tuổi, trong lòng không khỏi có chút thất vọng. Trẻ tuổi như vậy, nếu không phải búi tóc phụ nhân, thì trông càng giống một cô nương chưa xuất giá hơn.
Có thể cứu sống được hoa của bà ta không? Bà ta thực sự bệnh đến mức vái tứ phương rồi.
Oanh Ca đứng dưới hành lễ, “Kính kiến phu nhân.”
“Ngươi biết trồng hoa?” Giọng điệu của Trần phu nhân nhẹ nhàng, thoạt nghe là một người dễ gần.
Được Trần phu nhân gật đầu đồng ý, Cửu Hương mang hoa đến đặt trên bàn án, Oanh Ca tiến lên, ghé sát lại xem, sau đó đưa tay ra v**t v* những chiếc lá.
Thông qua mạch gân của thân rễ, nàng có thể cảm nhận được một mùi thuốc nhàn nhạt.
“Xin hỏi phu nhân, có phải đã đổ nước thuốc vào trong chậu không?”
Trần phu nhân nhất thời không kịp phản ứng lại, bà ta vừa nghĩ vừa nói: “Ta mới đến kinh thành, có chút không hợp thủy thổ, đã uống mấy lần thuốc, nhưng không hề đổ vào trong chậu hoa.”
“Xin phu nhân hãy kiểm tra lại, có phải là người khác đã đổ nhầm vào không.”
Trần phu nhân ra hiệu bằng ánh mắt, Cửu Hương lập tức tự mình ra ngoài hỏi những người đã tiếp xúc với nước thuốc. Không lâu sau, Cửu Hương đã dẫn một tiểu nha đầu đến.
“Phu nhân, người này nói rằng mình đã hai lần lười biếng, đổ nước thuốc vào trong chậu hoa.”
Tiểu nha đầu đang quỳ trên đất vô cùng lo lắng, nàng ta liên tục nhận tội: “Xin phu nhân tha thứ, ta không dám nữa.”
Trần phu nhân không phải là kiểu chủ nhân thích bắt lỗi người khác, huống hồ chỉ là hai chậu hoa, mất rồi có thể mua lại.
Bà ta chỉ trừng phạt nhẹ, phạt tiểu nha đầu đó nửa tháng tiền tiêu vặt, rồi phất tay cho người lui xuống.
“Tại sao đổ nước thuốc vào chậu hoa, lại có hậu quả như vậy?” Trần phu nhân tò mò.
Oanh Ca từ tốn giải thích: “Thuốc có tính ấm, hoa cỏ lại ưa lạnh, hai thứ xung khắc nên không ổn.” Nói rồi nàng xắn tay áo đưa tay ra, chuyển hai chậu hoa ra ngoài hành lang, cẩn thận lấy cây hoa ra, thay đất mới.
“Loài hoa này vốn ưa bóng râm, phải đặt ở nơi râm mát và thông gió. Nếu thời tiết quá khô, có thể tưới thêm nước lên lá hoa.”
Một đám người nhìn tiểu nương tử này bận rộn, tay chân nàng nhanh nhẹn, rất có quy củ, xem ra đã làm quen. Ba phần nghi ngờ ban đầu của bọn họ cũng đã tan biến.
Sau khi làm xong việc, nàng rửa tay trong chậu nước, Trần phu nhân ra lệnh cho người đi lấy bạc.
“Không biết tiểu nương tử ở đâu, sau này nếu có khó khăn, khó tránh khỏi phải làm phiền ngươi.” Cùng là nữ nhân, sau này tiếp xúc với nhau, cũng bớt đi những lời đàm tiếu.
Oanh Ca nói đúng sự thật, cầm lấy bạc rồi ra khỏi đầu hẻm, đây là khoản tiền đầu tiên nàng tự mình kiếm được. Trong lòng nàng vui sướng, cúi đầu ngắm nhìn mấy đồng bạc vụn trong tay, không để ý bên cạnh có người đang nhìn mình.
Trọng Lang và thuộc hạ ra ngoài làm việc, hai người không cưỡi ngựa, cũng không đi xe. Nơi cần đến cách không xa nha thự, nên quyết định đi bộ.
Trong lúc vô tình lại nhìn thấy Oanh Ca từ trong con hẻm đi ra, trên mặt nở nụ cười, tâm trạng có vẻ không tệ.
Nàng đi một mạch về đến biệt viện, Lưu thị thấy nàng trở về, lập tức mở miệng mỉa mai: “Ngươi nhàn rỗi quá nhỉ, cả ngày cứ chạy ra ngoài, quả nhiên nữ nhân dính vào nam nhân là tâm hồn liền trở nên hoang dã.”
Sự cay nghiệt vô duyên vô cớ xuất hiện, trong sân còn có nha hoàn bà tử, những lời Lưu thị nói đều bị người ta nghe thấy hết.
“Xin mẫu thân hãy cẩn trọng lời nói, mẫu tử chúng ta ở góa vốn đã dễ bị đàm tiếu, trong lời nói của mẫu thân lại còn tự hủy hoại danh tiếng gia đình.”
Lời nói này của Oanh Ca không hề khách khí, trực tiếp khiến Lưu thị nghẹn họng cứng đờ cả mặt. Bà ta quét mắt một vòng, đúng lúc có một bà tử bày ra vẻ mặt tò mò bị bà ta bắt quả tang.
Lưu thị nhân cơ hội trút hết cơn tức lúc nãy ra ngoài: “Nhìn cái gì mà nhìn, một đám không có mắt nhìn, đi hết đi.”
Mãi đến tối, Liên Nguyệt vào phòng Oanh Ca, “Thiếu phu nhân, Thanh Tùng nhờ nô tỳ chuyển lời, nói rằng xe ngựa đã đậu ở cửa sau.”
Nàng đáp lời, nhưng không lập tức hành động.
Ngồi im một lúc mới đứng dậy, khoác lên người một chiếc áo choàng, đội mũ trùm đầu, nhân lúc trời tối đi về phía cửa sau.
Ngoài cửa, xe ngựa đã chờ sẵn, thấy nàng đến, Thanh Tùng nhảy xuống nghênh đón.
Trong đêm tối tĩnh lặng, chiếc xe ngựa nhanh chóng rời khỏi con hẻm.
Trong xe, tay Oanh Ca nắm chặt túi thơm, nàng đã bỏ miếng ngọc bội mẫu thân để lại vào trong, mang theo bên mình.
Nàng suy đoán, đêm hôm Trọng Lang cho người đón nàng đến gặp là có ý định gì?
Trong đầu giống như có mấy người tí hon đang đánh nhau, còn chưa phân thắng bại, xe ngựa đã dừng lại.
Ngoài xe truyền đến giọng nói của Thanh Tùng: “Oanh Ca cô nương, đến nơi rồi.”
Thanh Tùng lại gọi nàng là Oanh Ca cô nương, rõ ràng trước đó hắn ta còn gọi là thiếu phu nhân. Thanh Tùng chắc chắn sẽ không tự ý quyết định, lẽ nào là Trọng Lang đã ra lệnh cho hắn ta đổi cách xưng hô?
Vẫn vào từ cửa sau như cũ, nhưng ở đây Oanh Ca không cần phải cẩn thận như vậy.
Lần trước nàng đến đã phát hiện ra, trong sân chỉ có hai lão bộc, chắc hẳn là sản nghiệp riêng của Trọng Lang.
Nàng đi về phía căn phòng sáng đèn, sau khi vào trong rồi mới phát hiện ra đó là một gian thư phòng, bên trong đặt một chiếc giường, có lẽ để hắn nghỉ ngơi.
“Ngồi đi.”
Trọng Lang biết là nàng đến, cũng không làm ra vẻ gì, ngược lại khiến trong lòng nàng bớt căng thẳng hơn.
Hắn đang đọc sách, nàng không biết nói gì, hai người cứ thế im lặng ngồi đó. Cho đến khi Trọng Lang lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng này.
“Không tò mò tại sao ta lại gọi ngươi đến sao?”
Oanh Ca lúng túng hai tay đan vào nhau, mượn mu bàn tay che đi, đầu ngón tay phải ghì chặt vào gan bàn tay của tay trái.
“Xin đường huynh hãy nói rõ.”
Nàng không đoán được suy nghĩ của hắn, thì thôi không đoán nữa, huống hồ nàng bây giờ căn bản không có sức lực dư thừa để xử lý những vấn đề đó.
Chỉ riêng việc đề phòng hắn thôi đã cực kỳ hao tổn tâm thần

Bình Luận (0)
Comment