Gả Cho Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 104

Cho dù Lê Ngưng đến phủ Thừa tướng, hay Bùi Trác đến phủ Trưởng công chúa, Lê Ngưng đều không để ý đến hắn.

Chỉ khi có trưởng bối ở đó mới giả vờ, khiến Bùi phu nhân và Trưởng công chúa luôn cho rằng Lê Ngưng và hắn có quan hệ rất tốt, tình cảm sâu đậm đến mức có khả năng kết thông gia.

Mỗi lần Trưởng công chúa trêu chọc chuyện hôn sự của hai người trước mặt Bùi phu nhân, Lê Ngưng đều lén lườm Bùi Trác, nghiến răng nghiến lợi, cho rằng hắn đang chiếm tiện nghi của nàng.

Hoặc đôi khi cũng ám chỉ Bùi Trác giải thích một chút, đừng để hai nhà trưởng bối hiểu lầm ngày càng sâu, đến lúc đó xem lời nói đùa là thật thì phải làm sao.

Nhưng Bùi Trác coi như không thấy những lời ám chỉ của nàng, phản ứng bình tĩnh hơn nàng rất nhiều, không phụ họa, cũng không phản bác.

Khi chỉ còn hai người, Lê Ngưng hoàn toàn lạnh nhạt với hắn. Nhưng Bùi Trác biết rõ làm thế nào để nàng để ý đến mình, chỉ là những cách đó thường khiến nàng tức giận.

Hắn luôn biết Lê Ngưng âm thầm so đo với mình, đôi khi ánh mắt dò xét của nàng bị hắn bắt gặp.

Đây có lẽ là điều đáng mừng, vì vậy Lê Ngưng sẽ chú ý đến hắn một chút.

Cho nên hắn phải càng cố gắng hơn nữa, nếu có một ngày Lê Ngưng vượt qua hắn, nói không chừng sẽ thu hồi những ánh mắt chú ý đó, từ nay về sau trong mắt nàng, hắn cũng chẳng khác gì nam tử khác.

Lê Ngưng làm gì cũng giỏi, cho dù gặp phải thứ không biết, cũng sẽ cố gắng hết sức để học, mong sớm nắm vững.

Tuy nhiên, cho dù vậy, nàng vẫn có điểm yếu.

Ít người biết đến điểm yếu này, mà Bùi Trác lại tình cờ biết được.

Thầy giáo của hai trường học có quan hệ tốt, thỉnh thoảng sẽ sắp xếp cho học trò hai bên cùng nhau đi chơi.

Có lần học trò bên Lê Ngưng được đưa đến thủy tạ giữa hồ, được tú nương giỏi nữ công dạy các nàng thêu thùa, còn lại các chàng trai thì cùng học trò bên Bùi Trác chơi đánh cầu hoặc cưỡi ngựa b.ắ.n cung.

Tú nương nói với các nàng, thêu đồ vật tĩnh không có gì lạ, cái khó là thêu đồ vật động, phải khiến nó sống động như thật.

Lê Ngưng lần đầu tiên cầm kim chỉ, đối với nàng mà nói vừa xa lạ vừa mới mẻ, nhưng sau khi bắt đầu thêu, nàng mới phát hiện ra nó khó khăn đến nhường nào.

Cặp uyên ương đang đùa giỡn trên mặt hồ, trong tay nàng biến thành hai cục chỉ màu mè loằng ngoằng.

Tú nương sau đó còn phải kiểm tra xem các nàng thêu như thế nào, các tiểu thư khác khi đi dùng bữa trưa đều mang khăn tay theo, còn Lê Ngưng để khăn tay lại chỗ ngồi, nếu mang theo bên mình bị người khác nhìn thấy, nàng cũng sẽ thấy hơi mất mặt.

Sau khi thủy tạ vắng người, Bùi Trác đến đây, đứng bên cạnh chỗ Lê Ngưng ngồi.

Hôm nay Lê Ngưng vẫn luôn ngồi ở đây, hắn nhìn thấy.

Chỉ im lặng một lát, Bùi Trác liền cầm lấy chiếc khăn tay trên bàn thấp.

Chiếc khăn tay màu hồng phấn, kiểu dáng tinh xảo, hẳn là kiểu mà các cô nương thích.

Bùi Trác im lặng nhìn cục chỉ màu mè loằng ngoằng ở góc dưới bên phải không rõ là thứ gì, sau đó nhìn về phía đôi uyên ương trên mặt nước.

Sau đó, hắn gấp khăn tay thành nhiều lớp, ma xui quỷ khiến nhét vào trong ngực.



Mãi cho đến khi rời khỏi thủy tạ đi được một đoạn khá xa, Bùi Trác dường như mới phản ứng lại mình đã làm ra chuyện hoang đường gì, tim đập dữ dội, ngay cả bản thân cũng cảm thấy khó hiểu.

Đến buổi chiều, mọi người của hai trường học đều tập trung lại một chỗ, thầy giáo khen ngợi các chàng trai trẻ hôm nay đều thể hiện rất tốt, bên tú nương thì kiểm tra khăn tay của từng tiểu thư một.

Đến lượt Lê Ngưng, tú nương hỏi nàng khăn tay của nàng đâu.

“Mất rồi.”

Giọng điệu Lê Ngưng thản nhiên, nếu đổi lại là tiểu cô nương khác, khi kiểm tra bài tập bị thầy phát hiện chưa hoàn thành, e rằng sẽ xấu hổ đến mức khóc lên.

Nhưng sắc mặt nàng bình tĩnh, dường như không hề cảm thấy xấu hổ.

Tú nương không làm khó nàng, chỉ hơi tiếc nuối vì không được thấy chiếc khăn tay do quận chúa Vĩnh Lạc tài hoa thêu.

Bên cạnh có tiểu thư bày tỏ sự đồng cảm.

“Quận chúa có nhớ mất ở đâu không? Có cần phái người đi tìm không?”

Tranh của Lê Ngưng ngàn vàng khó cầu, khăn tay do nàng thêu ra chẳng lẽ lại kém cỏi?

Sắc mặt Lê Ngưng cứng đờ trong giây lát, rất nhanh lại khôi phục vẻ bình tĩnh.

“Chỉ là một chiếc khăn tay, mất thì mất thôi, không đáng.”

Các tiểu thư vây quanh nàng an ủi nàng một hồi, hy vọng nàng đừng buồn vì mất khăn tay.

Bùi Trác nghe rõ từng câu từng chữ nàng nói, may mà nàng không truy cứu chiếc khăn tay đi đâu.

Hắn không khỏi đưa tay che ngực, chỗ đó dường như đang nóng lên.

Bạn đồng học thấy vậy, quan tâm hỏi: “Bùi huynh có chỗ nào không khỏe sao?”

Câu này nói không nhỏ, những người xung quanh đều có thể nghe thấy.

Lê Ngưng tùy ý nhìn sang, trông như chỉ vì có tiếng động mới nhìn sang, chứ không phải vì hắn có chuyện gì.

Tuy nhiên, ánh mắt đó của Lê Ngưng thực sự khiến nhịp tim Bùi Trác đột nhiên tăng nhanh, chỉ có mình hắn nghe thấy, tiếng tim đập như sấm bên tai.

Đây là lần đầu tiên hắn làm chuyện quá đáng như vậy, nếu bị nàng phát hiện…

May mà ánh mắt nàng chỉ lướt qua, không hề nghi ngờ.

Bùi Trác cụp mắt xuống, thản nhiên nói: “Ta không sao.”

Chuyện này cứ thế cho qua, Lê Ngưng không hề để tâm đến chiếc khăn tay đó, hơn nữa cũng không hề nhắc đến với ai.

Dù sao nếu bị người khác biết, chuyện nàng thêu rất kém cũng sẽ bị bại lộ.



Vì vậy Bùi Trác có thể yên tâm giấu chiếc khăn tay đó.

*

Sau đó, biên giới Tây Bắc có loạn, Đại Tề đang chuẩn bị xuất binh.

Lục Tiêu dũng mãnh thiện chiến, lần này người được chọn làm chủ soái chính là hắn.

Chuyện này cũng không có gì lạ, điều khiến cả triều đình xôn xao bàn tán chính là việc Bùi Trác muốn tòng quân.

Là nhị công tử của Bùi thừa tướng, dựa vào bóng cây đại thụ của Thừa tướng phủ, hắn có thể dễ dàng có được một chức quan tốt trong triều.

Nhưng chiến trường hung hiểm, đối mặt với đao quang kiếm ảnh, Bùi công tử nhỏ bé này liệu có thể bình yên trở về hay không.

Sau đó không biết Bùi Trác đã dùng cách nào thuyết phục Bùi thừa tướng, cuối cùng Bùi thừa tướng cũng đồng ý, chỉ yêu cầu hắn trước khi xuất chinh phải đến quân doanh trải nghiệm một phen. Nếu hắn vẫn kiên quyết muốn đến Tây Bắc, ông sẽ không phản đối nữa.

Bùi Trác mười bảy tuổi đã là một thiếu niên cao lớn, đến quân doanh, khí thế thậm chí còn hơn cả một số binh lính, biểu hiện trong doanh trại dần dần được các lão tướng công nhận.

Hắn ở trong doanh trại liên tiếp mấy ngày, không về Thừa tướng phủ một lần.

Nhân lúc Trưởng công chúa đến phủ thăm hỏi, Bùi phu nhân liền than thở với công chúa.

"Nó mới trở về mấy năm, chưa từng ra chiến trường, sao tự dưng lại muốn đi?" Bùi phu nhân che mặt khóc nức nở, "Mấy ngày nay cũng không về, cũng không biết sống c.h.ế.t ra sao..."

Trưởng công chúa an ủi: "Con cái lớn rồi có suy nghĩ riêng, ra ngoài lang bạt một phen, chưa chắc đã là chuyện xấu."

"Ta thấy ngày thường Bùi Trác cũng chăm chỉ rèn luyện, thể lực không thua kém ai, nói không chừng còn có thể lập công, được phong tướng quân trở về." Trưởng công chúa lại nói.

Nghe xong, trong lòng Bùi phu nhân mới dễ chịu hơn một chút, lại nhớ tới đã nhiều ngày chưa gặp con trai út, Bùi thừa tướng lại không cho bà đi thăm, vừa đúng lúc Lê Ngưng đang ở đây, Bùi phu nhân liền muốn nhờ Lê Ngưng thay bà đi thăm, biết được tình hình của hắn cũng yên tâm.

Lê Ngưng vốn dĩ một bộ dáng không quan tâm, nghe vậy thiếu chút nữa nhíu mày, nhưng vội vàng áp xuống.

Bùi phu nhân không chú ý tới nét mặt khác lạ thoáng qua của nàng, ôn hòa nói: "Ngày thường chỉ có con và nó thân thiết nhất, quan hệ tốt nhất, con đi nó nhất định sẽ gặp."

Bùi phu nhân đã từng bảo Bùi Triệt đi một lần, Bùi Trác không chịu gặp Bùi Triệt, đồ đạc Bùi Triệt mang cho hắn đều bị trả lại.

Dù trong lòng Lê Ngưng có không muốn, nhưng Bùi phu nhân đã khẩn cầu như vậy, lại thêm mẫu thân nàng ở ngay bên cạnh, nàng không thể không đồng ý.

Bùi phu nhân không bảo Lê Ngưng mang theo quá nhiều đồ, chỉ bảo nàng mang theo một ít đồ ăn và thuốc bổ.

Lê Ngưng mang theo tám hộ vệ, vẫn có chút không tình nguyện, nhớ tới Lục Tiêu cũng đang ở trong quân doanh, liền rủ Lục Chỉ Du cùng đi.

Quân doanh đóng quân ở ngoại ô, trên đường đi qua một vùng núi, đường gập ghềnh, xe ngựa có trải thảm dày mềm mại vẫn khiến hai người xóc nảy không nhẹ.

Đến doanh trại, Lục Tiêu ra đón, dẫn Lê Ngưng đi tìm Bùi Trác.

Bùi Trác vừa nghe nói Bùi phu nhân lại sai người đến tìm hắn, liền nhíu mày, khi nhìn thấy Lê Ngưng thì hơi sửng sốt, câu "Không gặp" định nói ra khỏi miệng lại biến thành câu "Sao lại là nàng" khàn khàn.
Bình Luận (0)
Comment