Lê Ngưng hiểu rõ ý của Bùi Trác.
Trong nháy mắt, đầu óc nàng như nước sôi, hơi nóng thi nhau bốc lên.
"Ai, ai muốn thử chứ!"
Nàng nghiêm khắc từ chối, nhưng vì khuôn mặt đỏ bừng kia, nghe không có chút uy h.i.ế.p nào.
Bùi Trác đã biết nàng sẽ từ chối, chỉ là nói ra để trêu chọc nàng, nhận được câu trả lời trong dự đoán, hắn liền bật cười thành tiếng.
Hắn cố tình chọc giận nàng, Lê Ngưng tức giận đẩy hắn một cái, rõ ràng không dùng nhiều sức, lại dễ dàng đẩy Bùi Trác ngã xuống giường.
Nước nóng trong phòng tắm nhỏ đã chuẩn bị sẵn từ lâu, Lê Ngưng chỉnh lại y phục hơi xộc xệch của mình, vừa lẩm bẩm mấy câu mang chữ "xấu hổ", vừa vội vã đi vào phòng tắm.
Bóng lưng kia giống như đang chạy trối chết.
Bùi Trác chống khuỷu tay lên trán, thở dài một hơi, nhớ lại những gì vừa xảy ra, vẫn không nhịn được cảm thấy vui vẻ.
Lê Ngưng cố ý nấn ná trong phòng tắm, muốn đợi đến khi mặt hết nóng rồi mới ra ngoài.
Nàng ở trong đó quá lâu, lâu đến mức Bùi Trác tưởng nàng ngủ quên trong đó rồi.
"Quận chúa chẳng lẽ bị ngã rồi?" Bùi Trác đến gõ cửa phòng tắm, nói vọng vào: "Để phòng trường hợp quận chúa ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự, ta đếm đến mười, nếu quận chúa còn không ra, ta sẽ xông vào đấy."
Lê Ngưng nghe thấy hắn nói, vốn không muốn để ý, không ngờ Bùi Trác lại thật sự bắt đầu đếm.
"Một, hai..."
"Chờ đã!" Lê Ngưng vội vàng lên tiếng, "Ta sắp xong rồi, ra ngay đây!"
Bước ra khỏi bồn tắm, Lê Ngưng cẩn thận lau khô người, rồi mặc áo ngủ vào.
Càng nghĩ đến việc Bùi Trác có thể xông vào bất cứ lúc nào, nàng càng luống cuống tay chân, sau một hồi bối rối mới thu xếp ổn thỏa.
Khi Lê Ngưng mở cửa phòng tắm bước ra, Bùi Trác đã giả vờ đếm đến "chín".
Hắn kéo dài giọng chữ "chín", không đếm tiếp nữa, mà chuyển sang nói tiếc nuối: "Tưởng rằng có thể xông vào anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc quận chúa không cho ta cơ hội này."
Lê Ngưng trừng mắt nhìn hắn.
Vì nghe hắn đếm số, nàng còn chưa kịp thắt dây áo.
Bùi Trác cúi đầu, nhìn thấy hai tay nàng vẫn đang cầm dây áo, mãi không thắt được nút.
"Ta giúp quận chúa nhé?" Hắn nói.
Lê Ngưng dừng động tác, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt.
"Chàng..." Mới nói được một chữ, đột nhiên nghĩ đến điều gì, Lê Ngưng ngừng một lúc lâu mới mở miệng: "Muốn hầu hạ ta đến vậy sao?"
Bùi Trác thuận nước đẩy thuyền nói: "Đương nhiên."
Huống chỉ đây còn là một việc tốt đẹp như vậy.
Sau đó, hắn thấy Lê Ngưng cười duyên, đôi mắt đẹp long lanh ánh nước, giống như mặt hồ êm đềm ấm áp trong tiết trời xuân.
Bùi Trác bị nụ cười của nàng mê hoặc, tưởng rằng nàng đã đồng ý, đang định cúi xuống lấy dây áo cho nàng, không ngờ Lê Ngưng lại nghiêng người tránh đi, tay hắn liền dừng lại giữa không trung.
Lê Ngưng thích thú nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của hắn, tâm trạng rất tốt, lại khiêu khích khẽ hừ một tiếng: "Cứ không thích để chàng toại nguyện."
Nói xong, nàng kiêu ngạo ngẩng cao cằm, lướt qua Bùi Trác, đắc ý bỏ đi.
Một lúc lâu sau, Bùi Trác mới hoàn hồn, bất đắc dĩ mỉm cười.
Mặt hồ êm đềm trong tiết trời xuân, phía dưới có lẽ vẫn còn ẩn giấu những tảng băng chưa tan, chỉ có đợi thời gian trôi qua thêm chút nữa, ánh mặt trời ấm áp hơn chút nữa, những tảng băng kia mới hóa thành nước, hòa tan hoàn toàn vào lòng hồ.
*
Lê Ngưng không chỉ giỏi vẽ mai, mà những vật và cảnh khác cũng không làm khó được nàng, từ nhỏ nàng đã theo học danh sư Trương Chi Hành, là học trò đắc ý nhất của ông.
Trương Chi Hành có tài vẽ tuyệt vời, nay đã ngoài bốn mươi, cho đến nay chỉ nhận hai học trò, ngoài Lê Ngưng ra, người còn lại là con gái của ông, Trương Uyển Hàm.
Lê Ngưng thích vẽ mai, còn Trương Uyển Hàm thích vẽ trúc.
Hai người thường xuyên cùng nhau học hỏi, thảo luận, quan hệ khá tốt, nhưng từ khi Lê Ngưng học xong ra ngoài, hai người ít gặp mặt hơn, ba năm trước Trương Uyển Hàm đi du ngoạn khắp nơi, từ đó không gặp lại nữa.
Mấy ngày trước Lê Ngưng nhận được thư của Trương Uyển Hàm, trong thư nhắc đến việc nàng ấy sắp trở về, đến lúc đó mong Lê Ngưng dành thời gian gặp mặt.
Thư đến tay Lê Ngưng đã vài ngày rồi, đến ngày thứ ba sau khi nhận được thư, Trương Uyển Hàm đã trở về hoàng thành.
Hai người hẹn gặp nhau trong rừng Vân Khê.
Rừng Vân Khê có một rừng trúc rộng lớn, yên tĩnh thanh nhã, là nơi Trương Uyển Hàm thích đến nhất.
Khi Lê Ngưng đến nơi, Trương Uyển Hàm đã ở trong đình nhỏ giữa rừng, trên bàn đá đã pha sẵn trà.
Trương Uyển Hàm thấy Lê Ngưng, mỉm cười với nàng: "Vĩnh Lạc, lâu rồi không gặp."
Trương Uyển Hàm ít hơn Lê Ngưng một tuổi, nhưng vì ít nói ít cười, trông luôn chững chạc hơn bạn bè đồng trang lứa.
Ba năm không gặp, bây giờ nàng ấy chín chắn hơn xưa rất nhiều.
Lê Ngưng ngẩn người một lúc, sau đó cũng cong môi: "Đã lâu không gặp."
Trước đây hai người nói chuyện nhiều nhất là nhận xét tranh của nhau, bây giờ chỉ là ôn chuyện, vậy mà nhất thời không biết bắt đầu từ đâu.
Lê Ngưng bèn hỏi thăm về những nơi nàng ấy đã đi qua: "Mấy năm nay muội ở bên ngoài, có gặp gì thú vị không?"
Nàng sinh ra và lớn lên ở hoàng thành, quả thực rất tò mò về chuyện này.
Nhắc đến chuyện này, Trương Uyển Hàm cũng hứng thú, kể về những nơi nàng ấy đã đi qua trong những năm qua.
Có núi non trùng điệp, cũng có sông hồ bát ngát, đã thấy phồn hoa đô hội, cũng từng trải qua đói rét khốn cùng.
Lê Ngưng nghe say sưa.
Nàng cũng muốn được ngắm nhìn những cảnh đẹp non sông đó.
Nhưng nếu nàng nói muốn đi du ngoạn, chắc chắn Trưởng công chúa sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân nàng.
Kể xong những câu chuyện đó, Trương Uyển Hàm uống một ngụm trà xanh, ánh mắt rơi vào Lê Ngưng, cảm thán nói: "Không ngờ đầu năm nay tỷ đã thành thân, thật khiến muội bất ngờ."
Bây giờ Lê Ngưng đã hoàn toàn quen với việc mình và Bùi Trác trở thành vợ chồng, nghe người khác nhắc đến như vậy, nàng cũng không để ý lắm.
"Người thành thân với ta là Bùi Trác, chẳng phải càng khiến muội bất ngờ hơn sao?"
Năm đó quan hệ nước lửa không dung của nàng và Bùi Trác, Trương Uyển Hàm cũng tận mắt chứng kiến.
Trương Uyển Hàm thản nhiên hỏi ngược lại: "Bùi công tử cưới tỷ, tại sao phải bất ngờ?"
Các công tử khác đến lấy lòng Lê Ngưng, luôn bị nàng dùng ba ngôn hai ngữ đuổi khéo, duy chỉ có vị tiểu công tử phủ Thừa tướng kia, mỗi lần gặp, tuy Lê Ngưng không tỏ ra vui vẻ gì nhưng chưa bao giờ ngó lơ hắn.
Mà vị Bùi công tử này cũng vậy, cho dù hai người không có gì tiếp xúc, hắn cũng phải tìm cơ hội nói chuyện với Lê Ngưng vài câu.
Mặc dù hai người gặp mặt chưa từng nói với nhau một câu nào thân thiện.
Nàng chỉ là nghi hoặc Lê Ngưng ngốc nghếch như vậy, sao có thể sớm thành thân như thế.
Chẳng lẽ là Bùi công tử dùng thủ đoạn gì, lừa nàng đi rồi?
Lê Ngưng buồn bực Trương Uyển Hàm sao lại nghĩ như vậy, đang muốn hỏi rõ ràng thì Trương Uyển Hàm đã chuyển chủ đề, cầm lấy trục họa phía sau: "Phong cảnh dọc đường ta đã vẽ lại để lưu giữ, tỷ có muốn xem cùng không?"
"Đương nhiên."
Lê Ngưng vui vẻ không thôi, cùng Trương Uyển Hàm thưởng thức bức họa của nàng ta, không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.
Xem hết tất cả các bức họa, thời gian đã không còn sớm, Trương Uyển Hàm còn muốn ở lại vẽ vời, Lê Ngưng bảo Đông Tuyết đi tìm nhà dân gần đó mua măng tươi, nàng thì đi dạo xung quanh.
Ra khỏi rừng trúc yên tĩnh, là một mảnh xuân quang tươi đẹp, xuân về hoa nở, chim hót líu lo.
Lê Ngưng thoải mái nheo mắt, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có người gọi nàng.
"Vĩnh Lạc quận chúa?"
Lê Ngưng quay đầu lại nhìn, thấy hai thị vệ rút đao ngăn cản Tạ Tử Phi lại gần.
Lê Ngưng không khỏi kinh ngạc: "Tạ Tử Phi..."
Sao hắn ta cũng ở đây?
Tạ Tử Phi mỉm cười: "Quận chúa còn nhớ Tử Phi, thật là vinh hạnh của Tử Phi."
Lê Ngưng vừa nhìn thấy hắn ta liền nhớ tới Hòa Thục, nhưng hắn ta là người chung tình hay đa tình thì có liên quan gì đến nàng đâu.
Lê Ngưng bảo thị vệ lui xuống, Tạ Tử Phi liền đi đến trước mặt nàng.
Hắn ta ôn nhu hỏi: "Quận chúa ở đây, là đến thưởng thức cảnh xuân sao?"
"Đến gặp bằng hữu." Lê Ngưng không phủ nhận, lại hỏi hắn, "Tạ công tử vì sao lại ở đây?"
Tạ Tử Phi liền chỉ về phía một ngọn núi xa xa, Lê Ngưng nhận ra đó là Vân Phúc tự.
"Từ Vân Phúc tự thưởng mai trở về, đi ngang qua nơi này vừa hay nhìn thấy quận chúa." Giọng nói Tạ Tử Phi ôn hòa, ánh mắt nhìn như lướt nhẹ qua người Lê Ngưng, nhưng thực ra vẫn luôn chú ý đến thần sắc của nàng.
Lê Ngưng đã lâu không đến Vân Phúc tự, nhưng cũng biết ở đó sẽ không còn hoa mai nào nữa.
"Tạ công tử thật biết nói đùa, hoa mai đã sớm tàn thành bùn, trên cành nào còn hoa để thưởng."
"Không hoàn toàn là vì thưởng mai, càng là vì tìm người." Tạ Tử Phi quan sát đôi mắt nghi hoặc của Lê Ngưng, mỉm cười giải thích, "Năm ngoái, Tử Phi gặp một nữ tử tựa tiên nữ ở rừng mai sau núi Vân Phúc tự, đáng tiếc từ đó về sau không còn gặp lại, cho nên, mỗi khi Tử Phi rảnh rỗi, đều sẽ đến đó, mong một ngày có thể gặp lại nàng ấy."
"Thì ra là vậy." Lê Ngưng trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc vừa phải, "Có thể khiến Tạ công tử nhớ mãi không quên, chắc hẳn là một nữ tử phi phàm."
Nói xong, chính Lê Ngưng cũng thấy kỳ quái.
Người đó rõ ràng là nàng, nàng còn phải giả vờ như không biết gì, không thể để lộ ra chút sơ hở nào.
Nhưng Lê Ngưng càng kinh ngạc hơn là Tạ Tử Phi vẫn chưa từ bỏ việc tìm ra nàng.
Nàng vốn đã thành thân với Bùi Trác, không cần lo lắng Tạ Tử Phi có ý kết giao với nàng bị Trưởng công chúa phát hiện, tác hợp hai người gặp mặt.
Nhưng hiện tại Tạ Tử Phi và Hòa Thục quan hệ thân thiết, Hòa Thục lại luôn coi nàng là cái gai trong mắt, Lê Ngưng càng không muốn dính dáng gì đến Tạ Tử Phi.
Tạ Tử Phi không tỏ ý kiến gì về lời nàng nói, đôi mắt ôn nhu kia nhìn như vô hại, nhưng thực chất vẫn luôn sắc bén quan sát sự thay đổi thần sắc của Lê Ngưng.
Lê Ngưng cũng không muốn ở riêng với hắn ta quá lâu, may mà thị vệ đến báo, Trương Uyển Hàm đã vẽ xong, có thể cùng nhau trở về.
Lê Ngưng trên mặt tiếc nuối trong lòng lại mừng thầm.
"Chúng ta phải về rồi, Tạ công tử cũng về sớm đi, nếu không mặt trời lặn rồi sẽ không dễ đi đường đâu."
Nói xong, Lê Ngưng ôn hòa lễ phép cáo từ hắn ta.
Tạ Tử Phi đứng tại chỗ, môi nở nụ cười nhạt, nhìn theo Lê Ngưng rời đi.
Chờ đến khi bóng dáng Lê Ngưng hoàn toàn biến mất, vẻ ôn hòa trên mặt hắn ta cũng thu lại trong nháy mắt.
Vĩnh Lạc quận chúa, rốt cuộc có phải là nàng hay không?