Thảm rồi!
Tôi có dự cảm chắc chốc nữa sẽ bị đè ra đất đây.
Vừa buông điện thoại là tôi cuống hết cả lên.
Tôi vội nhảy khỏi giường, sang phòng kế bên tìm Tả Tá xin chi viện.
An toàn là hàng đầu, bàn chuyện “áo mưa” cái đã.
Tả Tá nghe thế, trên gương mặt trắng nõn văn nhã hiện lên nụ cười dê già: “Nhưng chỗ tao không có kích cỡ của ổng.”
Á à.
Còn dám mơ ước cả người đàn ông của chị Mạnh đây, mày ngại kiu dài quá hả?
Tả Tá cho tôi một cái áo mưa, “Mày xem cỡ này có vừa không?”
Tôi nhìn thì thấy là free size.
Nếu là ngày trước thì tôi chắc kèo anh không xài được.
Nhưng giờ dáng anh chuẩn thế này, tôi nghĩ chỗ kia chắc cũng không khác cỡ của bọn đàn ông bình thường lắm.
Tôi không do dự chút nào, nói: “Dùng được!”
Tả Tá cho tôi hai cái: “Phòng rách nè.”
Tôi nhớ lại biểu hiện của Đỗ Hoằng Đình lúc bơi lội và chơi bóng rổ ——
“Còn bao nhiêu cái? Cho tao hết đi.”
Sau đó tôi bảo Tả Tá: “Chốc mày sang phòng tao tí nhé?”
Tả Tá hoảng sợ: “Đờ mờ, không ngờ mày lại vậy đấy Mạnh Kỳ Kỳ!”
Tôi: “Mày không tới thì thôi, tao gọi ba thằng trai tơ phòng kế qua giúp đỡ vậy.”
Tả Tá: “Thật là đáng sợ, mày là cái con cầm thú!”
Lúc Đỗ Hoằng Đình tới, tôi nơm nớp lo sợ canh ở cửa lớn.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng thông báo của thang máy.
Hai nhà chung một thang máy, trái phải trên dưới không có ai cả.
Cửa thang máy vừa mở ra, Đỗ Hoằng Đình đã nổi giận đùng đùng nhào tới kabedon tôi một cái ——
Rầm.
Thình thịch.
Tôi sợ đến độ vội đè ngực lại.
Sợ tiếng tim đập lớn quá anh nghe thấy được.
Ai dè anh vừa cúi đầu là tóm lấy cổ tôi bắt đầu gặm ngay!
Đau quá!
Ngứa quá!
Tôi: “Đừng đừng……”
Chẳng mất bao lâu, họng tôi đã trào ra tiếng rên rỉ sung sướng như tiếng mèo kêu.
Vô dụng quá, cái bản chất miệng chê nhưng thân thể thành thật này.
Đỗ Hoằng Đình thở hổn hển, rũ mắt nhìn tôi đăm đăm, lại còn đắc ý mà rằng: “Không phải em bảo ngủ nude ư, sao lại mặc kín mít thế này?”
Tròng mắt tôi xoay tròn, lảng đi khắp nơi, “Em vào rồi cởi……”
Anh còn cố ý nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ, “Nhưng còn ba tiếng nữa mới hết ba ngày, phải làm sao đây?”
Tôi: “Vậy anh chờ ở ngoài đây nhé, ba tiếng sau em lại mở cửa cho anh vậy?”
Sau đó tôi lách mình vào trong cửa.
Đỗ Hoằng Đình: “Em dám!”
Anh nhấc chân sải bước đuổi theo tôi vào phòng, một chân đá văng cửa phòng tôi, nhanh nhẹn như chú báo muốn ném tôi lên giường ——
“Trứng vịt Bắc Thảo!”
“Không theo!”
“Ù!”
Ba cậu trai tơ đang ngồi khoanh chân chơi đấu địa chủ trên giường tôi.
(Đấu địa chủ: một trò bài nổi tiếng ở Trung Quốc. Xem cách chơi: Link.)Đỗ Hoằng Đình: “……”
Lúc này ba cậu trai tơ xinh trai mới nhìn về phía tôi: “Ô, bạn trai tới rồi à?”
Tôi: “Ừ!”
Ba cậu trai tơ: “Thế có chơi nữa không?”
Tôi: “Chơi thêm một lát đi.”
Nói xong, tôi còn rất “am hiểu lòng người” phối hợp với Đỗ Hoằng Đình: “Còn ba tiếng nữa, chơi tới 12h là vừa xinh, anh thấy sao?”
Đỗ Hoằng Đình: “……”
Tôi thấy cằm anh siết chặt thế, chắc là anh đang nghiến răng rồi.
Nếu tới rồi thì bảo đi ngay cũng ngại, Đỗ Hoằng Đình đành phải ngồi cạnh tôi xem tôi đánh bài.
Nhóm trai tơ hỏi anh, muốn làm ván không?
Đỗ Hoằng Đình mặt mày vô cảm: “Anh không biết chơi.”
Mặt mọi người ra vẻ mất hứng, không thèm để ý đến anh nữa.
Cuộc này chơi ăn tiền, cho nên một đám đỗ nghèo khỉ chơi vô cùng nhập tâm.
Thừa dịp mọi người đang chơi nghiêm túc, tôi trộm liếc Đỗ Hoằng Đình ——
Ai dè vừa mới chạm phải ánh mắt anh, tôi đã bị dáng vẻ hung ác của anh dọa run gan.
Trông anh có vẻ sốt ruột, sắp xù lông rồi.
Nếu anh đã sốt sắng thế, vậy tại sao mới nãy còn dằn dỗi nghĩ một đằng nói một nẻo bảo còn ba tiếng gì gì nhỉ?
Ôi bọn đàn ông……
Anh còn chốc thì nhéo cổ tôi vuốt ve không coi ai ra gì, khi lại cầm lấy tay tôi từ đằng sau, nghiến răng nghiến lợi nắn bóp.
Có phải anh cảm thấy như sống một giây bằng một năm không?
Tôi cũng hơi cảm thấy thế……
Hại tôi rối loạn lòng mề, thua mấy ván liền, ba cậu trai tơ thắng nhiều mừng rơn.
Đột nhiên ——
“Để anh chơi với các chú một ván đi.”
Đỗ Hoằng Đình bình tĩnh đẩy tôi ra, lên sân khấu.
Một cậu trai tơ hỏi anh: “Không phải anh bảo anh không biết chơi à?”
Đỗ Hoằng Đình thể hiện thuộc tính của học sinh giỏi: “Nãy giờ vừa mới học.”
Ba cậu trai tơ rất vui: “Bọn em chơi ăn tiền, anh đủ đô không.”
Đỗ Hoằng Đình lấy ra một xấp Bác Mao, “Đã đủ chưa?”
Vì thế mọi người vui vẻ chơi tiếp.
Nửa giờ sau.
Ba cậu trai tơ: “Chị Mạnh, chị dâu Mạnh, ngày mai bọn em còn phải đi học, phải ngủ sớm dậy sớm, không quấy rầy nhá!”
Đúng là thua quên cả xách quần đùi chạy.
Tôi ngẩng đầu thì thấy.
Còn hai tiếng nữa.
Tôi đang định xoay người chỉ cho anh xem thì đột nhiên đằng sau vang lên hai tiếng động rõ ràng ——
“Lạch cạch.”
Tiếng cửa khóa trái.
Đỗ Hoằng Đình: “Mọi người đi hết rồi.”
Tôi: “……”
Đỗ Hoằng Đình: “Còn mỗi hai chúng ta.”
Nói xong, anh sải bước ép tôi vào góc tường.
Anh cúi đầu hôn ngay.
Ưm ——
Đúng thật là đã một năm chúng tôi chẳng hôn nhau.
Nhưng tương lai còn dài.
Anh không đến mức muốn trút hết toàn bộ thương nhớ vào lần này đấy chứ?
Chẳng hề dịu dàng chút nào, anh cắn mút tựa như mãnh thú, tôi có cảm giác môi mình sắp bị anh gặm rớt rồi……
Tôi nhìn đôi mắt quen thuộc của anh, hơi động tình.
Còn cả mùi hương thơm tho trên người anh nữa.
Tôi cởi bỏ cúc áo sơmi của anh, luồn hai tay vào trong, thăm dò cơ thể vừa quen vừa lạ kia.
Chẳng hiểu sao, vành mắt hơi đỏ lên.
Tôi cũng từng giảm béo, gầy được nửa ký đã thấy khó hơn lên trời, anh gầy đi nhiều thế này, chắc là phải khổ cực lắm.
Tôi chẳng thể nào giận anh nổi.
Chỉ muốn vả miệng mình.
Thu hết lại tất cả những lời làm tổn thương anh ấy.
Đỗ Hoằng Đình cố ý để lộ cơ bắp trên cánh tay anh, khoe khoang “con chuột” của anh.
Tôi cười mắng anh dở hơi lắm, chỉ vì dỗi em mà ganh đua thế, có đáng không?
Anh cũng cười, dù phải ganh đua nữa cũng phải cho tôi xem.
Tôi ngơ ngẩn.
“Biết anh đã trải qua những gì trong một năm này không?” Anh nói: “Anh đã phẫu thuật cắt bỏ dạ dày.”
Đầu tôi ầm một tiếng, tai tôi ong ong.
Tại sao?
Chẳng lẽ là vì những lời tổn thương anh tôi đã từng nói trong cơn tức ư?
Đôi mắt tôi đau xót vô cùng, tôi cảm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi, “Không thể nào, lúc anh bơi em nhìn rõ lắm mà, chẳng có bất cứ thứ gì……”
Anh: “Phẫu thuật của nước ngoài tiên tiến lắm, kỹ thuật khâu rất giỏi, em phải nhìn thật gần mới thấy được.”
Tôi kéo loạn quần áo anh ra, vội vàng tìm kiếm vết sẹo dao kéo trên bụng anh.
Đôi mắt tôi hơi xót, tôi bật hết đèn lên, cố gắng kiếm tìm ——
Ngoài những múi cơ bụng xinh đẹp như những miếng chocolate thì chẳng có thứ gì khác.
Đột nhiên gáy tôi bị người ta ấn mạnh một cái, cả khuôn mặt tôi vùi thẳng vào cơ bụng ——
Khó thở đến độ đần ra luôn.
Đỗ Hoằng Đình nghẹn cười, xoa tóc tôi: “Lâu vậy rồi mà chẳng thay đổi chút nào, vẫn ngố tàu như thế.”
Tôi: “……”
Nước mắt sắp tràn mi cũng nuốt ngược về.
Đỗ Hoằng Đình: “Úi chà, khóc à?”
Tôi: “Anh bị khùng hay sao mà lại giỡn về chuyện này!”
Sau đó cúi đầu mãnh hổ rơi lệ.
Mẹ nó.
Quá mất mặt!
Đỗ Hoằng Đình cười tủm tỉm ôm lấy tôi, hôn tới hôn lui dỗ dành tôi: “Quan tâm anh thế cơ à, anh hơi cảm động rồi này.”
Tôi chộp một cái che miệng anh đi, chống đỡ sự rù quyến của sắc đẹp cực kì có tôn nghiêm, “Phí công em tự trách mình hơn một năm, mới nãy còn suýt bị dọa chết khiếp. Anh thì giỏi lắm, chỉ giỡn em thôi!”
“Ai bảo em nói anh như thế, em có biết những lời đấy tổn thương thế nào không?” Anh vẫn còn ghim tôi.
“Lần đấy mình cãi nhau, mấy câu em nói lúc tức đâu phải là lời thật lòng, anh phải biết chứ!”
Anh bật cười: “Anh làm những chuyện này có phải để giận dỗi em đâu. Em tưởng anh thích được em dỗ vậy à, anh làm gì mà trẻ con như thế?”
Sau khi anh gầy đi, trông anh có thêm sự quyến rũ của đàn ông trưởng thành, làm tôi hơi khiếp đảm.
Như thể chỉ mình anh trưởng thành, còn tôi vẫn là dáng vẻ lúc xưa, dại dột vô cùng.
Tôi hỏi chuyện tôi quan tâm nhất: “Anh có giảm béo bằng phương pháp cực đoan không đấy?”
Anh rất tự tin: “Vận động và cả chế độ ăn hợp lý, chẳng có ai khỏe mạnh hơn anh đâu.”
Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Tôi hỏi anh rốt cuộc tại sao lại muốn giảm béo?
Anh nói, “Cũng không có gì, chỉ là anh muốn trở thành một anh tốt hơn vì em thôi.”
Anh còn nói, ít nhất về sau cãi nhau, rốt cuộc tôi sẽ không còn cơ hội mắng anh là tên béo chết tiệt nữa.
Chỉ thế thôi sao?
Đỗ Hoằng Đình ấm ức nói, anh còn cố ý úp úp mở mở, muốn tạo niềm vui bất ngờ cho tôi, ai dè tôi ăn hết cả bữa cơm mà chẳng nhận ra anh.
Anh bị mù mới phí công chuẩn bị bữa tiệc hải sản kia, đám người công ty tôi cũng sành ăn đấy.
Chúng tôi nói chuyện thật lâu, mãi tới tận khuya.
Hôn nhau, vuốt ve đối phương, lúc này tôi mới thật sự cảm thấy anh đã trở lại, giờ phút này tôi đã có được anh.
Tôi cúi đầu yên lặng hôn lên thân thể anh.
Những bằng chứng của quá trình nỗ lực liều mạng kia.
Anh Béo từng múp míp tròn quay không còn tồn tại nữa.
Người đàn ông hiện tại này tựa như đã thay da đổi thịt, khiến người ta ngỡ ngàng.
Trái cổ nổi hằn, cánh tay cường tráng, vòng eo gầy nhưng rắn chắc……
Tiếng thở dốc của Đỗ Hoằng Đình dần nặng nề hơn, tôi cũng hơi có xu thế mất kiểm soát.
Tôi lấy bao cao su từ dưới gối ra, tôi sốt ruột, không xé được vỏ bao, dứt khoát xé bằng miệng
Đỗ Hoằng Đình thở hồng hộc đè tay tôi lại, “Em làm gì đấy?”
Tôi: “Anh nói đi?”
Anh: “Không được, anh còn chưa chuẩn bị……”
Chuẩn bị cái gì?
Không phải anh xoắn xít chuyện ăn cơm trước kẻng như bọn con gái đấy chứ?
Tôi kiên nhẫn giảng giải với anh, cảm thấy bản thân mình như Sói Xám muốn ăn thịt Cô bé Quàng Khăn Đỏ vậy.
“Thật ra, quan hệ trước khi kết hôn không phải là chuyện gì xấu hổ cả ——”
“Không phải,” Đỗ Hoằng Đình ngắt lời tôi, nói đĩnh đạc, “Anh không muốn……”
Tôi chọc chọc cái chỗ miệng chê mà thân thể thành thật của anh, “Trông nó có vẻ rất muốn mà.”
Rốt cuộc anh cũng nói: “Ý anh là, lần đầu tiên trân quý của em, anh không muốn làm ở cái…… chỗ này.”
Hả?
Cái gì!
Tôi nhìn xung quanh.
À.
Gian phòng thuê chỉ rộng chừng 10m vuông này quả là trông không được tình thú mấy.
Đồ nội thất giá rẻ, bàn máy tính giản dị, giường đơn, không thể so được với căn phòng tổng thống ngập tràn hoa hồng mà anh mong đợi rồi.
“Chỗ này thì làm sao?” Tôi vừa đẩy hộp mì ăn thừa tối nay trên tủ đầu giường vào một góc, vừa lừa gạt anh tiếp: “Em cảm thấy khá tốt, thoải mái tự nhiên, không gian này cũng rất có cảm giác an toàn, tốt lắm mà ——”
Tôi vừa lừa lại gạt, rốt cuộc anh cũng trở nên ỡm ờ.
Tôi ngồi trên eo anh, kéo thắt lưng, cởi quần tây ra.
Ngón tay tôi móc lấy mép vải bên trong, kéo xuống ——
Tôi:!!!
Lập tức ngã quỵ trên đùi anh.
Nhìn kích cỡ bao la hùng vĩ……
Tại, vì, sao?
Tôi băn khoăn rất nhiều.
Tạo nghiệt rồi……
Tình huống tồi tệ nhất.
Bụng, bé, thì, trym, dài.
Đỗ Hoằng Đình cười gần chết với dáng vẻ sợ sệt sắp tè ra quần của tôi.
Lần này lại đến lượt anh dẫn dụ tôi: “Không đến mức chứ?”
Tôi: “Đột nhiên em thấy buồn ngủ, ngủ ngon.”
Sau đó tôi bọc kín chăn giả bộ ngủ.
Anh cười to: “Em thế này chẳng khác gì Diệp Công thích rồng đấy!”
(Tích Diệp Công thích rồng: Diệp Công rất thích rồng, sưu tầm rất nhiều tranh, đồ đạc liên quan đến rồng, luôn mồm nói là mình thích rồng. Rồng thần biết vậy, bèn tới thăm Diệp Công. Nhưng Diệp Công nhìn thấy rồng thần thì sợ sệt, không dám gặp nữa.)Thấy tôi chẳng còn chút hứng thú nào, anh lại nói tiếp: “Kích cỡ không hợp cũng không phải là vấn đề quá khó khắc phục. Chỉ cần chúng ta dạo đầu đầy đủ, anh nhẫn nại và dùng nhiều kỹ xảo hơn, em thả lỏng thân thể yên tâm giao bản thân cho anh ——”
Ấy?
Không đúng.
Tôi lăn long lóc bò dậy: “Sao anh lại hiểu biết nhiều thế?”
“Anh đã nghiên cứu phương diện này kỹ càng tỉ mỉ rồi.” Trong tay Đỗ Hoằng Đình đột nhiên xuất hiện một tờ giấy và một chiếc bút: “Để anh giảng giải cho em biểu đồ cấu tạo sinh lý của nam và nữ trước đã.”
Bị điên à!
Ai mà muốn phổ cập khoa học lý thuyết “xếp hình” trong thời điểm này với anh chứ?
Một lát sau anh lại hôn tôi.
Không biết làm sao kỹ xảo của anh lại trở nên cao siêu thế này, tán tôi đổ đứ đừ, tình nồng ý mật, tên đã lên cung không thể không bắn……
Tôi quả thực sốt sắng lắm rồi, ai dè anh vẫn còn cự nự với tôi: “Anh chưa chuẩn bị gì cả ——”
Anh còn nhớ thương cái trò hình với chẳng thức buồn cười kia à?
Tôi khuyên anh đừng làm nhau mất hứng nữa.
Dùng đống lý luận vô dụng đấy thì chẳng thà đè tôi ra còn phù hợp với thực tế hơn.
Thế là chúng tôi liền bắt đầu.
Trước đó chúng tôi vẫn chỉ làm mấy trò xiếc trẻ con hôn hít sờ soạng.
Lúc này mới là chơi thật này.
Tôi đau đến độ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: “Còn, còn chưa được…… được à?”
Anh cười ngượng ngùng: “Còn chưa bắt đầu đâu.”
Hàm răng tôi bắt đầu đánh lập cập vào nhau.
Anh: “Em đang run đấy à?”
Đến cả trán tôi cũng chảy mồ hôi lạnh: “Em xin anh…… Có thể…… nhanh lên được không?”
Anh: “Ừ.”
Sau đó ——
Đối mặt với gió mạnh đi thiếu nữ!
Cảm giác như bị máy đóng cọc đầy quen thuộc……
“A a a a a đau quá…… Thôi! Ngưng!” tôi khóc lóc đẩy anh ra.
“Được rồi, được rồi, đừng sợ…… anh sẽ không ép em.” Đỗ Hoằng Đình dở khóc dở cười: “Đừng nản chí nhé, lần sau làm như anh bảo……”
Tôi chẳng thèm tin cái trò quỷ của anh đâu, thế là tôi nằm vật ra lăn vào góc tường, tự kéo chăn lên bao kín người, chảy nước mắt lầm bầm lầu bầu: “Quãng đời còn lại em cũng chẳng cần anh chỉ giáo nhiều thêm đâu, em tự vạ vật lung tung còn hơn……”