Gả Cho Một Anh Béo Đầy Tiềm Năng

Chương 37

Đỗ Hoằng Đình đã tắm xong xuôi mà tôi vẫn chưa thuộc lời thoại.

Tóc anh ướt dầm dề, anh đeo một chiếc khăn tắm quanh hông đi tới.

Tôi có dự cảm không lành.

Quả nhiên!

Mỗi lần uống say, Đỗ Hoằng Đình thú tính quá độ sến sẩm ẩm ương lại ôm lấy tôi.

Tôi kiên quyết chống lại: “Đêm nay không được!”

“Tại sao?” Lúc anh nói chuyện mang theo hơi men say, giọng điệu cũng lười biếng, gợi cảm chết đi được, “Tự em tính đi, tụi mình không làm bao lâu rồi, hử?”

“Ông đây không có tâm tình làm với anh!”

“Làm sao đấy?”

“Em có lời muốn nói với anh!”

“Vậy vừa làm vừa nói.” Bờ môi anh áp lên, cũng nhào người qua đè tôi lên giường.

“Ưm!”

Anh vừa hôn vừa hỏi mơ hồ: “Vụ mấy ngày kia của em……”

Tôi đè tay anh lại, tránh để quần lót bị lột mất, “Vừa mới kết thúc chưa được mấy ngày. Làm sao, anh không muốn dùng bao à? Em đã nói bao nhiêu lần rồi, lúc nào cũng phải dùng bao!”

Ấy.

Không đúng.

Giờ là lúc bàn chuyện này sao?

Anh ta đã ngoại tình rồi!

Nhìn thấy cái bao cao su đang giơ cao trong tay Đỗ Hoằng Đình, tôi cướp nó rồi đập vào mặt anh ——

“Đỗ Hoằng Đình, đừng tưởng tôi không biết trò anh đã làm!”

Anh nghe vậy thì ngây ra một lúc, “Em…… biết cả rồi à?”

Trong nháy mắt tôi thấy như sấm vang chớp giật.

Tôi dại ra vài giây, mới nhớ tới chuyện chất vấn anh: “Tại sao anh lại làm như vậy? Có biết hành vi này đáng xấu hổ thế nào, khiến người ta tuyệt vọng ra sao không!”

Anh: “Anh xin lỗi.”

Nước mắt tôi rơi, “Quá đáng lắm, Đỗ Hoằng Đình, anh không phải là người!”

Anh cứ im lặng suốt, tôi cứ khóc hoài.

Anh nói: “Việc này cũng không thể trách anh cả được, em cũng phải chịu một ít trách nhiệm. Không có lửa làm sao có khói.”

Đờ mờ!

Ngoại tình còn lý lẽ nữa?

Tôi mà bị cao huyết áp thì chắc bây giờ tức quá vỡ hết mạch máu rồi!

“Tôi phải chịu trách nhiệm cái gì?”

Đỗ Hoằng Đình: “Từ khi kết hôn đến bây giờ anh không hề cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Em là vợ anh mà toàn thờ ơ với anh, thường xuyên xem nhẹ cảm xúc của anh, một lòng một dạ nghiên cứu kỹ thuật phần mềm, chỉ lo công việc không màng gia đình. Trong cái nhà này anh chẳng có chút cảm giác tồn tại gì cả.”

Tôi: “Cho nên anh làm chuyện này để tìm cảm giác tồn tại ư?”

Đỗ Hoằng Đình: “Anh làm như vậy không phải vì tìm cảm giác tồn tại, mà là để thỏa mãn nhu cầu của chính anh.”

Tôi tức giận đến run rẩy: “Sao anh có thể nói đúng lý hợp tình như thế!”

Đỗ Hoằng Đình: “Một người đàn ông bình thường sẽ có nhu cầu này, anh cảm thấy mình không sai.”

Tôi: “Anh đi chết đi!”

Đỗ Hoằng Đình: “Cũng có xảy ra hậu quả thực chất gì đâu, việc gì em phải thế?”

Cho nên chưa lên giường hả?

Tỉnh tò nhau thì không tính là ngoại tình?

Đạo đức kiểu gì đấy!

Không được.

Còn bàn tiếp nữa tôi sợ là đại đao của mình khát máu quá không nhịn được sẽ chém anh mất.

Tôi: “Chúng ta cứ ly thân một thời gian, mỗi người bình tĩnh lại một chút.”

Đỗ Hoằng Đình: “Không được.”

Tôi: “Không cho tôi bình tĩnh cũng được, ly hôn.”

Đỗ Hoằng Đình tức giận: “Chẳng qua anh chỉ chọc mấy lỗ lên bao cao su thôi mà, em giận quá mất khôn còn đòi ly hôn anh cơ à?”

Tôi: “Cái gì?”

Đỗ Hoằng Đình: “Em tức anh không phải là vì anh lén giở trò với bao cao su à?”

Tôi kinh ngạc đến mức ngây người, lắc đầu.

Đỗ Hoằng Đình: “Vậy em tức giận cái gì?”

Tôi: “Không phải anh nuôi bồ nhí bên ngoài sao?”

Đỗ Hoằng Đình: “Bullshit!”

Tôi: “Husky ngáo không phải là con bồ nhí của anh à?”

Đỗ Hoằng Đình: “……”

Sau đó anh lấy di động ra, mở danh bạ, tìm được Husky ngáo, gọi.

Thế là di động của tôi bèn vang lên.

Tên người gọi là, Big Béo.

Đỗ Hoằng Đình: “Em to gan lắm, Mạnh Kỳ Kỳ.”

Tôi: “……”

Anh đặt tên cho em là Husky ngáo, hay ho ở chỗ nào hả?

Tôi hỏi ngắn gọn, “Có hôm em vô ý nhìn thấy tin nhắn trên di động của anh, Đình Đình cưng ngủ chưa, đấy là ai nhắn cho anh?”

Đỗ Hoằng Đình: “Ông chủ của anh.”

Tôi: “???”

Đỗ Hoằng Đình: “Tiếu Triệt.”

Sợ tôi không tin, anh còn mở lịch sử trò chuyện, tìm được tin nhắn kia, gọi vào dãy số lạ ấy.

Kết nối được.

Một giọng nam cực kỳ nghiêm túc đứng đắn thâm trầm: “Đình Đình?”

Đỗ Hoằng Đình: “Không có gì, em chỉ đột nhiên hơi nhớ anh thôi.”

Tôi: “……”

Tiếu Triệt: “Anh là người có vợ rồi.”

Đỗ Hoằng Đình: “Xin lỗi.”

Tiếu Triệt: “Về sau đêm hôm khuya khoắt mày còn gọi mấy cuộc rảnh háng này cho anh, anh sẽ kể hết cho Mạnh Kỳ Kỳ nghe chuyện mày giả vờ bịa chuyện bị công ty đuổi ra ngoài để cầu xin sự thương cảm của vợ, còn cả việc mày nhờ anh đánh gãy tay mày rồi bịa đặt là bị khách hàng đánh nữa.”

Tôi: “……”

Tiếu Triệt đột nhiên nói: “Mạnh Kỳ Kỳ, cô đang nghe đấy à?”

Tôi: “Hả?”

Tiếu Triệt: “Em chồng là thằng đàn ông dám làm nhất mà anh từng gặp, thật đấy. Quản nó cho kĩ vào nhé, tạm biệt.”

Đỗ Hoằng Đình nghiêm mặt: “Ổng còn dám làm hơn anh, tin anh đi.”

Tôi: “……”

Các anh là đám đàn ông rảnh háng.

Tôi vào phòng tắm tìm cái áo sơ mi dính dấu son môi ra, “Anh đừng nói với em cái này là anh tự in lên nhé.”

Đỗ Hoằng Đình: “Anh là loại người rảnh háng vậy à?”

Lòng tôi lạnh hẳn đi, “Đúng là do phụ nữ in lên ư?”

Đỗ Hoằng Đình: “Ừ.”

Tôi: “Ai?”

Đỗ Hoằng Đình: “Doãn Xán Xán.”

Nghe quen quen.

Đỗ Hoằng Đình nhắc nhở, “Vợ Tiếu Triệt.”

Tôi: “Anh còn dám uỵch cả vợ của ông chủ à?”

Đỗ Hoằng Đình vỗ một cái vào gáy tôi, “Bả tự nhào qua.”

“Không thể nào, chồng chị ấy rõ ràng trưởng thành trầm tĩnh đàn ông hơn hẳn mà.”

Đỗ Hoằng Đình đột nhiên lấy ra một lọ nước nhỏ mắt Tiểu Lâm.

Tôi: “Anh định làm gì đấy?”

Đỗ Hoằng Đình: “Mắt em hơi có vấn đề, để anh rửa hộ em.”

Tôi: “Cút.”

Cãi nhau xong, tôi mới ý thức được một vấn đề rất quan trọng.

Anh đã gian lận trên bao cao su.

Nhưng tôi không trúng chiêu!

Tôi: “Anh bắt đầu làm trò đấy từ bao giờ?”

Anh: “Đã hơn một năm.”

Toi rồi.

Chẳng phải vậy có nghĩa là không dùng biện pháp tránh thai suốt một năm mà không mang thai ư?

Tôi đến bệnh viện khám, viêm vùng chậu mãn tính, tắc ống dẫn trứng.

Bác sĩ nói, phụ nữ ngồi lâu không vận động đều ít nhiều dính bệnh này.

Thế thì thảm rồi, vì trừ lúc ngủ ra thì hầu như mông tôi không hề rời bàn máy.

Bác sĩ khuyên tôi, nếu tính chuyện kết hôn mang thai, thì nên làm càng sớm càng tốt đi.

Đỡ lại xảy ra chuyện xấu gì.

Tôi miễn cưỡng chấp nhận, thực hiện điều trị tái thông trước.

Một đợt trị liệu kéo dài một tuần, ngày nào cũng bị kìm mỏ vịt hấp diêm, còn bị cắm một cái ống vào cơ thể, thông nước vòi trứng.

Nghe tiếng máy bơm nước không ngừng truyền dịch vào, bụng dưới cực kì đau trướng, càng lúc càng đau, tôi hơi lo lắng tử cung bị căng rách mất.

Chuyện đánh sợ nhất là súc ruột bằng thuốc Trung.

Đóa cúc còn nguyên zin của tôi đã bị ống dẫn hấp diêm.

Quá trình kia hơi giống đảo ngược quy trình bài tiết.

Quá bất nhân.

Rốt cuộc tới lúc chị y tá đổ hết thuốc Trung chống viêm vào đường ruột tôi, tôi tưởng mình được giải thoát rồi.

Ai dè chị lại nói: “Nín đi.”

Nhưng em muốn xả.

Chị lại nói thêm một câu: “Nín đủ nửa giờ.”

Nghe xong tôi hơi muốn khóc.

Bác sĩ lại nói: “Đợt trị liệu ngắn nhất là bốn tháng.”

Nghe xong khiến người ta không muốn sống nữa.

Cao xanh ơi.

Tại sao con lại phải chịu nỗi khổ này?

Người khác mang thai bất ngờ còn đơn giản hơn đánh rắm.

Sao với tôi còn khó hơn lên trời thế này.

Vốn tôi muốn phát triển mấy phần mềm mới, nhưng suy xét đến chuyện không nên ngồi lâu trong lúc trị liệu nên tạm gác lại, cứ sống cuộc sống vận động, cấm X trước đã.

Cuối cùng, đợt trị liệu cũng đã gần xong.

Có một ngày, trước khi đi làm, Đỗ Hoằng Đình đeo thắt lưng trước gương. Nhìn vòng eo con kiến không chút mỡ thừa kia, tôi không khỏi cảm khái: “Anh gầy đi nhiều quá.”

Đỗ Hoằng Đình: “Tại anh nhịn đấy.”

Giọng điệu nghe có cảm giác hơi u oán.

Tôi suy nghĩ một chút, dạo này đúng là vì chữa bệnh nên anh phải o ép.

Vì thế đêm đó, tôi tích cực chủ động, bồi thường anh đàng hoàng, ba lần.

Sau khi kết thúc, tôi thở hồng hộc hỏi anh: “Cái món này, nhịn lâu sẽ khiến người ta gầy đi à?”

Đỗ Hoằng Đình nhìn tôi với vẻ mặt vô tội: “Ý em là gì?”

Tôi nói với anh chuyện cái thắt lưng.

Anh: “Lúc ấy anh bảo là anh nhịn thở nên trông eo rất gầy thôi.”

Tôi: “……”

Anh: “Em nghĩ đi đâu đấy, hử?”

Tôi bắt đầu dựa theo lời dặn dò của bác sĩ, đo nhiệt độ cơ thể, tính ngày, còn mua giấy thử rụng trứng, sắp xếp chuyện phòng the trước và sau thời kì rụng trứng.

Mười bốn ngày sau, mùa dâu tới, tuyên bố thất bại.

Thử lại một lần.

“Dì nguyệt” lại chạy tới nói cho tôi, thất bại again.

Bác sĩ nói, có rất nhiều nguyên nhân thất bại, mang thai là một quá trình cực kỳ phức tạp hạng nhất, có lầm lỗi ở bất kỳ phân đoạn nào cũng có thể dẫn đến vô sinh.

Thí dụ như t*ng trùng của chồng bạn có vấn đề.

Tôi còn lo lắng Đỗ Hoằng Đình kiêu quá nên giấu bệnh sợ thầy, ai dè anh lại cực kỳ tích cực đến bệnh viện xét nghiệm.

Bác sĩ cho anh một cái cốc đong đo để anh thu thập tinh dịch.

Tốt nhất là dùng phương thức “bàn tay ta làm nên tất cả”.

Anh nói với tôi, anh không biết cách.

Tôi nghiêm trọng hoài nghi có phải anh cố ý, vì muốn thọc vào miệng tôi, diễn Phòng lấy t*ng trùng PLAY trong bệnh viện không.

Kết quả xét nghiệm hơi làm người ta ủ rũ.

Chất lượng t*ng trùng của Đỗ Hoằng Đình tốt đến độ khiến người ta giận sôi.

Sau khi xem xong, bác sĩ hỏi Đỗ Hoằng Đình: “Anh nhà có muốn suy xét đến chuyện quyên góp t*ng trùng không?”

Tại sao?

Đến cả chuyện này mà anh còn ưu tú hơn tôi!

Tạm thời loại bỏ được việc Đỗ Hoằng Đình có vấn đề, toàn bộ áp lực đều đè lên tôi.

Bác sĩ nói, “Cháu còn trẻ không cần áp lực quá, về rồi thử lại lần nữa, thả lỏng đi.”

Chính vì những lời này, Đỗ Hoằng Đình còn cố ý xin nghỉ với tôi, ra nước ngoài du lịch hưởng tuần trăng mật bù.

Trong chuyến du lịch, các cặp vợ chồng khác đều ngắm cảnh.

Tôi và Đỗ Hoằng Đình thì suốt đường đi chỉ toàn cân nhắc về khách sạn sớm để còn “xếp hình”.

Tôi còn trông cậy việc tuần trăng mật sẽ mang con về, ai ngờ tuần trăng mật lại mang mùa dâu về.

Tôi luôn đầy cõi lòng chờ mong, sau đó lần lượt mất đi hy vọng.

Đỗ Hoằng Đình nói: “Em biết tại sao lại thất bại không?”

Tôi: “Anh nói thử xem.”

Đỗ Hoằng Đình nghiêm mặt: “Làm chưa đủ đấy.”

Ông đây quỳ anh rồi!

Tôi rất không ủng hộ cách nói này.

Mỗi tháng đều có chu kỳ sinh lý, bắt đầu từ ngày có kinh đầu tiên, đếm ngược mười bốn ngày là tới ngày rụng trứng, phải quan hệ trước đấy năm, sáu ngày mới có khả năng mang thai.

Nhưng một tháng 30 ngày Đỗ Hoằng Đình đều không muốn nghỉ chịch.

Mỗi khi anh nói: “Anh muốn.”

Tôi chỉ có thể trả lời: “Không phải ngày rụng trứng, với lại đang ban ngày.”

Anh nhịn gần một năm, gần như sắp nhịn thành bệnh liệt dương.

Tôi ngẫm lại, mình cũng chỉ toàn mất hứng, hơn nữa kiên trì cố gắng thế mà vẫn xôi hỏng bỏng không.

Dứt khoát buông tay kệ thôi.

Mấy tháng đó quả thật, vô cùng, damdang.

Dường như chủ đề chính của cuộc sống là “xếp hình”.

Trong nhà, văn phòng, trường học, bể bơi, bệnh viện, Nhật Bản, Đức, Australia…… Cảm giác mình sắp chịch trên toàn thế giới.

Nhưng kết quả vẫn mất công uỵch vô ích.

Tôi rốt cuộc cũng suy sụp.

Đi đường hễ thấy phụ nữ có thai là tôi đỏ mắt, dạo này cứ đến mùa dâu là khóc rống, tôi cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không mang thai được nữa.

Tôi không chịu nổi việc nghe tin bạn bè sinh quý tử, tiệc đầy tháng sinh nhật một tuổi mà chối được là tôi chối hết.

Nhưng chuyện suy sụp nhất lại là, một ngày nọ Lưu Lệ Quyên gọi điện thoại tới: “Tao mang thai rồi.”

Tôi: “……”

Lưu Lệ Quyên: “Nhưng tao không muốn.”

Tôi: “!!!”

Mẹ nó.

Bố mày trăm cay ngàn đắng cầu mà không được, mà có người lại xem sinh mệnh quý báu như thế như trò đùa!

Lưu Lệ Quyên: “Mày đi làm phẫu thuật với tao nhé?”

Tôi: “Được, nhưng mày phải nói cho tao, bố của con mày là ai?”

Lưu Lệ Quyên: “Thẩm Thành.”

Tôi: “!!!”

Tôi quyết định trả thù kẻ không quý trọng một cô gái như Lưu Lệ Quyên.

Vì thế hôm làm phẫu thuật tôi gọi điện cho Thẩm Thành.

Chuyện xảy ra sau đó thì tôi không biết.

Nhưng đến bây giờ ông chủ Thẩm vẫn chưa cầu hôn thành công.

Chống lưng bằng đứa con cũng không được.

Tôi còn đang tiếp tục trên con đường cầu con cái.

Bác sĩ vẫn nói câu kia, “Chữa rồi lại chữa, thử rồi thử tiếp, cháu còn trẻ……”

Tôi không muốn bị cái kẹp mỏ vịt kia hấp diêm nữa!

Tôi không muốn lại bị súc ruột qua đường “cúc” tiếp!

Tôi không muốn cấm dục hai mươi mấy ngày trong tháng, chỉ có thể “xếp hình” trong mấy ngày đầy áp lực kia!

Bác sĩ nói: “Nếu cháu sốt ruột thế, thì có thể thụ tinh ống nghiệm đấy.”

Tôi: “Ống nghiệm. Còn có kiểu này ạ?”

Bác sĩ: “Hiện tại rất nhiều cặp vợ chồng vô sinh đã có con nhờ phương pháp thụ tinh ống nghiệm.”

Tôi: “Vậy là mình nuôi một đứa con trong ống nghiệm, chờ lúc dưa chín cuống rụng thì lấy con ra ạ? Sao bác không nói sớm! Cho cháu hai đứa!”

Bác sĩ nhìn tôi.

Tôi: “Cháu nói sai chỗ nào ạ?”

Bác sĩ: “Cút đi.”

Sau khi về nhà tôi nghiêm túc đi tra tư liệu.

Lại kết hợp với một bộ phim buồn tình tê tái trên TV về thụ tinh ống nghiệm.

Lúc tôi nhìn thấy nữ chính nằm trên bàn mổ, bị dụng cụ mổ đâm sâu vào trong cơ thể để lấy trứng ra, cô ta đau đến mức mặt mày run rẩy ——

Hóa ra có tiêm meperidine cũng vô dụng, lấy trứng đau vô cùng.

Trong nháy mắt kia tôi đột nhiên nhập vai sâu hoắm, ôm đầu khóc rống: “Huhuhuhuhu có chết em cũng không muốn làm ống nghiệm……”

Đỗ Hoằng Đình sợ tới mức cũng không dám đề cập đến chuyện mang thai với tôi nữa.

Anh còn ủng hộ việc tôi đi làm trở lại, tiếp tục công tác, tìm chuyện mà làm, sợ tôi lại luẩn quẩn.

Trong khoảng thời gian ấy, do uống thuốc kích thích hormone nên tôi béo lên rất nhiều, cú sốc chữa vô sinh thất bại khiến tôi già đi mấy tuổi so với tuổi thật, da dẻ cũng không ra gì.

Tôi đánh mất ý chí chiến đấu với cuộc sống.

Phát triển được nhiều phần mềm hơn, kiếm nhiều tiền hơn có ích lợi gì, có đẻ được đâu.

Chồng có đẹp trai nhiều tiền tốt tính thế nào có ích gì đâu, không sinh được rồi.

Cả người đắm chìm trong nỗi tuyệt vọng vì thất bại.

Ngay lúc này, tôi may mắn quen được cô giáo Doãn, ánh sáng cuộc đời tôi.

Dưới sự dẫn dắt của chị, đời tôi chính thức sang trang.

Tôi nhớ rõ đó là một đại hội tài chính khoa học kỹ thuật.

Qua sự giới thiệu của Lâm Diễm, tôi thấy chị quản lý quan hệ xã hội huy chương vàng trong truyền thuyết – Doãn Xán Xán.

Chị mặc một bộ váy dài đỏ như lửa, đẹp không bút nào tả xiết!

Doãn Xán Xán ngắm nghía tôi: “Em dâu, dữ dội nhỉ.”

Tôi: “Hả?”

Sau đó một đòn Vuốt Rồng Bóp Zú vồ tới ngực tôi!

[HẾT CHƯƠNG 37]
Bình Luận (0)
Comment