Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 122

Edit: Diệu Linh

Tin tức Hạ Phong Niên đang ở bên dưới khiến mọi người vô cùng hào hứng.

Hoa Đình không thể trực tiếp đi xuống, anh và Hạ Phong Niên bị ngăn cách bằng một tòa thành to lớn, không gian còn lại của khe hở không đủ để anh tiếp tục đi xuống.

Nếu mấy người Vân Sâm và Mạnh Nhiên Lâm muốn thấy Hạ Phong Niên thì chỉ có thể dùng cách vừa rồi của Hoa Đình, dùng dây leo để nhảy xuống vị trí lúc nãy.

Dây leo cố gắng giao tiếp với Hạ Phong Niên thông qua các cành cây của mình. Đáng tiếc là những động tác của dây leo chỉ Vân Sâm mới hiểu, Hạ Phong Niên không hiểu anh muốn biểu đạt điều gì.

Mặt đất ở chỗ này rất đặc biệt, dây leo không thể viết chữ trên đây, cố gắng hết sức muốn biểu đạt tâm tư nhưng chỉ nhận lại được vẻ mặt chết lặng của Hạ Phong Niên.

Hoa Đình nhụt chí.

Dường như Hạ Phong Niên biết mọi người trong tòa thành sẽ làm gì. Ngay khi nhóm người Vân Sâm và Mạnh Nhiên Lâm chuẩn bị xuất phát, ông nói: “Đồ rách nát nhỏ.”

Nghe thấy bốn chữ này, những cụm lá nho nhỏ như muốn nổ tung, giống hệt những con mắt nhỏ, kinh ngạc mà “nhìn” Hạ Phong Niên.

Hạ Phong Niên cố ý gọi Hoa Đình như thế và tỏ rõ thái độ không thích của mình, ông phớt lờ thái độ của Hoa Đình rồi tiếp tục nói: “Trời tối thì hẳn để họ xuống, thời gian này ở bên dưới rất nguy hiểm.”

Nơi này rất nguy hiểm sao? Dây leo ngắm nghía Uông Việt Niên, không phải nơi này còn con người khác hay sao.

Hạ Phong Niên bình tĩnh nói: “Thân sơ khác biệt*, có một số chuyện không cần thiết phải nói với những người không quen.”

(*Người quen và kẻ xa lạ khác nhau)

Uông Việt Niên: “…” Câu nói này để trong lòng là được rồi, nói rõ ra như thế làm gì!

Anh ta cười khan hai tiếng, nói thẳng: “Anh Hạ, anh Bùi và mọi người bên Chu Nguyên chắc đang có rất nhiều việc, tôi nên đi giúp họ mới phải, không thể tiếp tục nói chuyện phiếm với anh rồi.”

Hạ Phong Niên: “Đợi đã…”

Ông gọi anh ta lại rồi vỗ nhẹ lên dây leo: “Cậu đưa cậu ta lên đi, cậu ta sẽ kể chuyện cho mọi người giải trí. Nhân tiện cậu ta là Thành Quyến Giả của Vũ Nguyên, hẳn là sẽ biết những chuyện mà mọi người muốn biết.”

Uông Việt Niên: “?”

Anh ta ngày càng nghi ngờ Hạ Phong Niên chưa bao giờ học ngữ văn, cái gì mà nhân tiện là Thành Quyến Giả của Vũ Nguyên, giữa có thể diễn tấu nói với Thành Quyến Giả thì rốt cuộc cái nào nặng cái nào nhẹ?

Tuy rằng anh ta là người Vũ Nguyên, nhưng anh ta không biết diễn tấu nói đâu!

Đó là những thứ cần phải học tập và thực hành mới có, chứ không phải đã có sẵn khi được sinh ra ở Vũ Nguyên đâu…

Uông Việt Niên thấy dây leo sau khi nghe thấy Hạ Phong Niên nói vậy thì nhìn về phía anh ta. Dây leo nhắm về phía đó, cành cây to lớn xé gió lao tới, như một con trâu hung hãn, sức lực mạnh tới mức có thể đâm chết người.

Anh ta chết mất thôi.

Uông Việt Niên nhắm mắt lại, sau khi đợi một lúc lâu vẫn không thấy dây leo va vào mình. Anh ta mở to mắt nhìn kỹ đã thấy mình đang lơ lửng giữa không trung, xung quanh mắt là một màu xanh lục.

Dây leo với màu xanh lá đậm hơi run rẩy, vậy mà anh ta đã được đối phương đưa về phía trước rồi.

Tốc độ di chuyển rất nhanh, Uông Việt Niên không cảm thấy bị choáng váng hay khó chịu. Anh ta ngạc nhiên, hơi vuốt ve dây leo, đột nhiên cảm nhận được sự áp bức mạnh mẽ trên đầu.

Ngẩng đầu nhìn lại, Uông Việt Niên thấy cây cối xanh tươi và hoa lá trong ánh sáng mờ ảo, anh ta như bị dây leo cuốn khỏi đất liền.

Ánh sáng chói lòa khiến anh ta không khỏi nheo mắt, quầng sáng kéo dài một lúc lâu mới tan biến khiến anh ta nhìn thấy cảnh tượng bốn phía.

Ở phía xa là các tòa nhà cao ốc san sát, còn lại là nhiều loại kiến trúc có phong cách khác nhau, đèn đuốc sáng trưng. Xung quanh có vô số cây đại thụ tạo thành một rừng cây chọc trời, giống hệt như tòa thành ở giữa rừng cây, giúp con người hòa nhập với hơi thở của tự nhiên.

Có rất nhiều người đang đứng gần đó, có khoảng chục người vô cùng nổi bật và cũng ở gần anh ta nhất, tất cả đều tò mò nhìn anh.

“Anh ta là Thành Quyến Giả của Vũ Nguyên.”

Giọng nói lười biếng, có vẻ không hề để ý vang lên bên tai Uông Việt Niên. Đây là giọng nói của Hoa Đình sao? Nghe câu kia với ngữ khí đó, anh ta đánh giá đối phương là một tòa thành lạnh lùng cao ngạo, là một ý thức tòa thành kiệm lời.

Uông Việt Niên không hề căng thẳng. Trong tòa thành sẽ không có mấy kẻ điên hay gặp ở thời kỳ tận thế đâu, anh ta vô cùng tự tại nói: “Tôi là Uông Việt Niên, Uông trong Uông Tinh Vệ*, Việt Niên trong bước qua năm sau, là Thành Quyến Giả của Vũ Nguyên.”

(*Uông Tinh Vệ: cựu Viện trưởng Hành chính viện, tên tự là Quý Tân, hiệu và bút danh là Tinh Vệ, biệt danh là Uông Triệu Minh, là một chính trị gia thời Trung Hoa Dân Quốc.)

Ánh mắt anh ta nhìn vào ba trong mười mấy người đứng đó, hai nam một nữ.

Hai người đàn ông, một người có làn da trắng trẻo mềm mại, mặc một chiếc quần short, cẳng chân yếu đuối thoạt nhìn đá một phát là sẽ bị gãy, không giống một người nghiêm túc.

Một người còn lại trông có vẻ đứng tuổi, mặt chữ điền, trông rất nghiêm nghị, đặc biệt là mái tóc dày đen nhánh kia. Uông Việt Niên nhìn chằm chằm hồi lâu, rất muốn hỏi đối phương cách chăm sóc tóc.

Cô gái nhỏ tuổi nhất, ngũ quan rất tinh tế nhưng chưa phát triển hết, mặt mày có ba phần giống với Hạ Phong Niên.

Dây leo đưa anh ta đi lên đang đứng bên cạnh cô, rất thân mật với cô, đây chắc là Thành Quyến Giả của Hoa Đình…

Chẳng lẽ đây là con gái của Hạ Phong Niên?

Uông Việt Niên chỉ nhìn họ trong chốc lát, cũng không nhìn quá lâu khiến họ khó chịu, sau khi giới thiệu bản thân xong cũng dời mắt qua chỗ khác.

“Dư Triều Gia, Thành Quyến Giả của Trà Phủ.”

“Mạnh Nhiên Lâm, Thành Quyến Giả của Trung Châu.”

“Vân Sâm, Thành Quyến Giả của Hoa Đình.”

Uông Việt Niên sửng sốt, không nghĩ ở Hoa Đình lại có tận ba Thành Quyến Giả. Như vậy xem ra tình trạng của các tòa thành ở phía Nam không giống như họ nghĩ.

Uông Việt Niên có rất nhiều chuyện muốn hỏi, tình hình của tòa thành bên kia như thế nào, vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, tin tức của bọn ma quỷ, v.v.

Vân Sâm, Dư Triều Gia và Mạnh Nhiên Lâm lần đầu tiên nhìn thấy Thành Quyến Giả của phương Bắc, bọn họ cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi.

Hạ Phong Niên nói bọn họ trời tối hẳn xuống, từ giờ cho tới lúc trời tối vẫn còn rất lâu, vừa hay có thể trò chuyện với Uông Việt Niên.

Bọn họ mời Uông Việt Niên tới phòng họp, những người khác ai về chỗ người nấy.

Trên đường tới phòng họp, Vân Sâm để ý thấy Hoa Đình hơi thất thần, cô hỏi: “Bên dưới còn xảy ra chuyện gì khác à?”

Hoa Đình: “Không có đâu.”

Giọng nói của anh vui vẻ, cũng không giống dáng vẻ buồn bã, Vân Sâm liền không để ý nữa.

Dây leo vui vẻ lắc lư, ban đầu anh còn nghĩ là bố không thích mình, không ngờ bố lại thích mình đến vậy.

Bố còn gọi anh là “Đồ rách nát nhỏ”, nghe đáng yêu không khác gì biệt danh “Tòa Thành Nát”…

Bồ không hổ là bồ của Vân Sâm, cách biểu đạt sự yêu thích cũng giống Vân Sâm.

Vừa gặp đã xưng hô thân thiết như vậy, thật sự khiến anh ngượng ngùng quá đi mà!

Vân Sâm cho rằng Hoa Đình vui vẻ như vậy vì đã tìm thấy Chu Nguyên, cô không hề biết rằng căn bản Hoa Đình không nhớ gì tới chuyện của Chu Nguyên hết…

*

Bốn người ngồi bên trong phòng họp.

Uông Việt Niên ấn chặt chiếc ghế dựa, gấp không chờ nổi hỏi: “Ai nói trước đây?”

Ba người Vân Sâm đồng loạt nhìn về phía anh ta, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Được.” Uông Việt Niên hơi hắng giọng. Mắt chú ý thấy dây leo đang rót nước, động tác vô cùng thuần thục, anh ta kinh ngạc, nhưng tâm tư vẫn đặt ở bên này nhiều hơn: “Để tôi nói trước, nên nói rõ từ chỗ nào, tôi sẽ nói tình hình chung trước.”

Ba tháng sau khi ma quỷ xuất hiện, Thần Kinh thức tỉnh, trở thành nơi đứng đầu an toàn và cũng trật tự nhất. Con người ở đó sung túc, dưới hoàn cảnh được cung cấp nuôi dưỡng đầy đủ, tốc độ trưởng thành của Thần Kinh rất nhanh. có thể bảo vệ được càng nhiều con người hơn. Nhưng Cửu Châu lớn như vây, dân cư tới hàng trăm triệu người, một tòa thành như Thần Kinh vốn không đáp ứng được nhu cầu lưu trú của con người.

Những ý thức tòa thành khác không thức tỉnh nhanh như Thần Kinh, tài năng của Thần Kinh có thể giúp tăng tốc độ thức tỉnh và trưởng thành của các ý thức tòa thành khác, nhưng tiếc là chỉ có tác dụng với những tòa thành ở gần.

Những tòa thành ở gần Thần Kinh lần lượt tỉnh lại, cung cấp cho con người nơi cư trú an toàn. Sự lây lan dữ dội của ma quỷ ngày càng trở nên chậm chạp trước tuyến phòng thủ của nhóm ý thức tòa thành do Thần Kinh lãnh đạo, cuối cùng gần như ngừng hẳn. Những tòa thành càng gần với phía Bắc thì càng ít thấy ma quỷ.

Nhưng hoàn cảnh sinh tồn của con người phương Bắc không vì vậy mà trở nên tốt hơn.

Ma quỷ không thể uy hiếp trực tiếp tới con người, nhưng chúng nó lại tạo ảnh hưởng trên mặt khác. Các tòa thành phía Bắc thường bị thiên tai liên miên, sau mỗi một lần bị động đất đều tổn thất rất nhiều kho hàng vật tư.

Ngoài ra còn có những kho vũ khí và các nhà máy hóa chất bị rò rỉ vật liệu nguy hiểm do trận động đất… Tình trạng đất đai không thể gieo trồng, chỉ có phạm vi được bao phủ bởi ý thức tòa thành mới được cải thiện chút.

Mỗi ý thức tòa thành khi ở cấp thấp, phạm vi bao phủ bởi hơi thở tòa thành vô cùng có hạn, nếu trồng cây nông nghiệp thì con người sẽ không có nơi để cư trú…

Con người không rảnh đi nghiên cứu ma quỷ hay nghiên cứu những thứ khác nữa, mọi người đều dồn hết sức để nghĩ cách sinh tồn giữa thiên tai, từ đó có thể sống sót.

Những tòa thành ở phương Bắc cũng mất rất nhiều năm để có thể ổn định.

Lúc này bọn họ mới chú ý tới mối liên hệ của miền Nam và miền Bắc của Cửu Châu đã bị cắt đứt từ lúc nào. Trước kia còn có người phía Nam tới phía Bắc chạy nạn, hoặc người phía Bắc muốn đi đến phía Nam để về quê.

Đó cũng là lúc tòa thành phía Bắc phát hiện ra sự tồn tại của hẻm núi ma quỷ nằm ngang giữa Cửu Châu.

Các tòa thành phía Bắc đã dần đi vào quỹ đạo, mọi tòa thành đều nên làm gì với Cửu Châu, bọn họ cố gắng hết sức mình bắt đầu giúp đỡ nhiều tòa thành khác.

Tòa thành của họ không còn cần sự giúp đỡ nữa, họ tập trung vào những tòa thành khác nhưng lại bị cản trở bởi hẻm núi ma quỷ.

Vì thăm dò hẻm núi ma quỷ này mà có vô số người đã hi sinh, nhưng vẫn không được kết quả gì.

Cho tới năm nay bọn họ có phương pháp “không sơ hở” càng “an toàn” hơn, vốn tưởng rằng có thể thuận lợi vượt qua hẻm núi ma quỷ, không ngờ vẫn bị chúng nó tập kích, khiến họ rơi vào trong hẻm núi. May mà họ rơi trúng chỗ Hạ Phong Niên nên mới được cứu.

Uông Việt Niên nói một hồi thì miệng đắng lưỡi khô, anh ta cầm cốc nước trên bàn uống một ngụm lớn sau đó tức giận nói: “Thường ngày chúng tôi giao tranh với ma quỷ không ít, chúng nó tuy nhìn đáng sợ nhưng bản năng hành động không khác gì động vật. Nhưng chuyện lần này ở hẻm núi, khiến tôi cảm thấy đột nhiên chúng nó thông minh như “người” vậy. Nên nói như nào nhỉ, dường như chúng nó biết bọn tôi sẽ đến đây nên trước khi bọn tôi tới, chúng đã đặt bẫy.”

Vẻ mặt của Vân Sâm, Mạnh Nhiên Lâm và Dư Triều Gia khác nhau.

Dư Triều Gia thấy Vân Sâm và Mạnh Nhiên Lâm đều không nói gì, anh ta nhỏ giọng nói trước: “Có thể không phải là “dường như”, mà ma quỷ thật sự biết trước.”

Uông Việt Niên sửng sốt: “Câu kia của tôi chỉ là nói đùa thôi, làm sao ma quỷ có thể biết được hành động của bọn tôi, có phải mọi người biết chuyện gì đó không?”

Dư Triều Gia nói: “Chuyện này kể ra thì rất dài, tóm gọn lại thì là trong số các ý thức tòa thành có kẻ phản bội.”

Mạnh Nhiên Lâm bỗng nhiên nói: “Trời sắp tối rồi.”

Vân Sâm đứng dậy, nói: “Xin lỗi, cháu muốn đi gặp Hạ Phong Niên trước, mọi người cứ tiếp tục.”

Tất nhiên Mạnh Nhiên Lâm cũng muốn đi, Dư Triều Gia thích hóng chuyện cũng muốn đi nhưng bị Uông Việt Niên giữ lại. Anh ta giữ chặt Dư Triều Gia, muốn biết tình hình cụ thể.

Dư Triều Gia bất đắc dĩ phải ở lại, nhìn theo bóng dáng đã đi xa của Vân Sâm và Mạnh Nhiên Lâm.

*

Hai người một trước một sau, bước chân đều đều.

Hoa Đình chia dây leo thành hai nhánh để tiện cho họ hành động.

Mạnh Nhiên Lâm trượt xuống trước, thoáng nhìn qua chỗ Vân Sâm. Cô đang sửa sang lại đầu tóc quần áo chỉnh tề, tay hơi run rẩy.

Vân Sâm hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống tất cả những cảm xúc lẫn lộn. Cô nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, ổn định cảm xúc, sau đó trượt theo dây leo xuống dưới.

Bốn phía tối đen như thể có thể hút hết cả âm thanh, yên tĩnh không một tiếng động.

Phạm vi của đèn chiếu gắn trên ngực vốn phải xa hơn, nhưng lúc này lại không chiếu sáng được nửa mét. Hoàn cảnh như vậy sẽ dễ kích thích sự sợ hãi sâu trong con người, nhưng hai người đang di chuyển bằng dây leo lại vô cùng bình tĩnh, rất nhanh đã thích ứng được với hoàn cảnh này.

Có Hoa Đình giúp đỡ, tốc độ di chuyển của họ rất nhanh, khả năng leo trèo tự chủ khiến họ có thể nắm rõ được tình huống xung quanh.

Những cành lá trên dây leo nhẹ nhàng lay động, Vân Sâm và Mạnh Nhiên Lâm biết Hoa Đình đang nhắc nhở họ sắp xuống tới lòng đất rồi.

Chưa tới nửa phút, hai người một trước một sau đã giẫm lên mặt đất.

Không cần dây leo chỉ dẫn phương hướng, bọn họ thấy trong bóng đêm vô tận có một luồng ánh sáng nhạt.

Là một người đàn ông bị đè bên dưới tòa thành.

Dáng vẻ của Hạ Phong Niên không hề thay đổi, vẫn giống hệt như trên ảnh chụp, tươi cười xán lạn, hai mắt thần thái sáng láng.

Mạnh Nhiên Lâm đi nhanh tới gọi: “Lão Hạ.”

Vân Sâm đi được một bước thì dừng lại, cô không biết nên để tay ở đâu, cũng không biết lát nữa tới trước mặt đối phương thì nên xưng hô thế nào.

Trước giờ cô cũng chưa từng gặp người đàn ông này, cô sợ mình sẽ không thể gọi đối phương là “bố”, khiến ông vì vậy mà không vui vẻ.

Cô rất lo lắng mình sẽ bị Hạ Phong Niên ghét vì không thể bảo vệ được mẹ…

Hạ Phong Niên cũng không thèm liếc mắt nhìn Mạnh Nhiên Lâm chút nào, từ khi Vân Sâm xuất hiện thì tầm mắt của ông chỉ nhìn cô.

Con gái của ông giờ đã là thiếu nữ rồi.

Tại sao con bé lại đi chậm như vậy. Cái lão Mạnh Nhiên Lâm kia đi nhanh như vậy, vì sao con bé lại đi chậm như vậy chứ…

Liệu con bé có trách người bố là mình không, trách mình là một người bố vô trách nhiệm, không ở bên chăm sóc cho hai mẹ con.

Khoảng cách gần hơn, hai người càng hồi hộp thấp thỏm.

Thật ra Hạ Phong Niên đã sớm tưởng tượng tới cảnh được gặp con gái. Ông muốn tạo hình tượng một người cha vĩ đại. Nhưng thời điểm con gái đã đứng trước mặt, đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu trong trí nhớ của ông đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng. Yết hầu của ông như bị ai đó bóp, căng thẳng tới nỗi không nói nên lời.

Vân Sâm cũng không nói nên lời, cô hoàn toàn không biết nên nói gì. Hơi thở của Hạ Phong Niên khó có thể đoán được, khiến cô có chút sợ hãi.

Không khí rất kỳ lạ, Mạnh Nhiên Lâm không rõ vì sao không khí của hai bố con này lại cứng nhắc như vậy.

Một lúc lâu sau Hạ Phong Niên mới nói ra mấy chữ: “… Con ngồi xổm xuống đi.”

Vân Sâm nhanh chóng dùng cả tay cả chân ngồi xổm xuống.

“Lạch cạch.”

Đột nhiên bị nhét thứ gì đó vào trong lòng, tốc độ cực nhanh, Vân Sâm chỉ có thể nhìn thấy một ánh sáng màu đỏ.

“… Đây, đây là quà gặp mặt bố tặng con.”

Vân Sâm nhìn về quà tặng trong lòng, hai mắt run rẩy…

Thứ này là đầu của Hạ Phong Niên!!!
Bình Luận (0)
Comment