Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 125

Edit: Trang

Vân Sâm kinh ngạc nhìn về phía Chu Nguyên, đưa tay để lên dây leo.

Ý của Chu Nguyên là… Hoa Đình đã từng chết rồi lại tái sinh hay sao?

Dây leo suốt ruột lắc lư, rốt cuộc Chu Nguyên biết được những gì, tại sao anh ấy lại nói như thế? 

Vân Sâm thay mặt Tòa Thành Nát hỏi Chu Nguyên: “Anh có thể nói chi tiết cho chúng tôi hay không, Hoa Đình rất muốn biết.”

Chu Nguyên lắc đầu nói: “Tôi chỉ cảm nhận được Hoa Đình đã từng chết một lần.”

“Hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó cho nên anh mới chết.” Chu Nguyên nhìn chằm chằm dây leo, dừng một chút lại nói: “Có một số chuyện mọi người không biết rõ, khi ma quỷ mới xuất hiện dưới lòng đất thì Cửu Châu đã cảm nhận được rồi.”

“Ma quỷ đổ bộ từ phía Đông, Cửu Châu cũng biết, cho nên ý thức tòa thành được đánh thức đầu tiên là Hoa Đình. Chắc chắn anh tỉnh lại rất sớm, anh đã thức tỉnh trước khi ma quỷ xuất hiện, nhưng anh lại không thể làm gì được, ý thức tòa thành mới tỉnh dậy… Ừm, trước khi ma quỷ chính thức đổ bộ, khi các quy tắc trên mặt đất vẫn còn thì ý thức tòa thành không thể làm gì được.”

Do đặc thù vùng đất của mình, cho nên sau khi Chu Nguyên đã là tòa thành siêu lớn, anh ấy vẫn còn có ký ức và biết được tin về Cửu Châu, nên đã vượt xa các tòa thành khác.

“Đừng sợ, nếu Hoa Đình và Hân La thật sự là những kẻ phản bội thì tài năng của tôi sẽ xử lý khiến họ chết đi và tái sinh lần nữa.”

“Tình huống của Hoa Đình lại khác, anh ấy chủ động lựa chọn chết đi. Tôi nghĩ lúc đó trạng thái lúc đó của anh ấy rất nguy hiểm, cho nên mới bất đắc dĩ dùng cách này.”

Giọng điệu của anh ấy rất bình tĩnh, ngữ khí không nhanh không chậm, hơn nữa vẻ mặt lại càng bĩnh tĩnh khiến Vân Sâm và Tòa Thành Nát thả lỏng được phần nào.

Hoa Đình nằm trên vai Vân Sâm. Dọa chết anh, anh còn tưởng chính mình cũng sẽ giống Hân La. Hiện tại quả thật anh có chút ích kỷ, nhưng anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương đến những anh em ý thức tòa thành khác!

“Có lẽ giống như Thành Quyến Giả của Vũ Nguyên nói, ma quỷ sử dụng một ít thủ đoạn để dụ dỗ ý thức tòa thành, làm vấy bẩn ý thức tòa thành, khiến bọn họ sinh ra những suy nghĩ khác nhau.”

“Số lượng và chủng loại ma quỷ ở phía Đông vô cùng lớn, chúng có thể dùng những phương pháp ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, mà Hoa Đình lại luôn phải ở trong tình huống như vậy. Khi đó, con người đã rút lui, nếu xung quanh đều giống với tình hình ở dưới lòng đất này thì vùng đất của Hoa Đình không thể tiếp tục chống cự giống tôi được…”

“Có lẽ loại ô nhiễm đó không thể cứu chữa. Nếu ô nhiễm đến mức độ nhất định, Hoa Đình cũng không thể đi xuống thêm được nữa, nên đã lựa chọn chết đi, đợi Hoa Đình mới ra đời.”

Thời điểm Chu Nguyên nói những lời này, ánh mắt anh ấy đều tập chung trên người Uông Việt Niên.

Vân Sâm nhớ rõ Tòa Thành Nát đã nói rằng anh cùng tuổi với cô, anh sẽ không nhầm lẫn đến mức không nhớ được thời gian mình tỉnh lại.

Chu Nguyên nói Hoa Đình đã tỉnh lại trước khi ma quỷ xuất hiện, như vậy trong khoảng thời gian sau tận thế, cho đến khi trước khi Tòa Thành Nát tỉnh dậy thì Hoa Đình vốn phải vất vả tự mình chống đỡ sao?

Lúc ấy chắc anh phải khổ sở và tuyệt vọng lắm, mới có thể lựa chọn tự mình chết đi…

Trong lòng Vân Sâm có chút khó chịu, cô lại đặt tay lên dây leo, muốn an ủi Tòa Thành Nát.

Nhưng… Dây leo đứng thẳng tắp, lắc lư hết sức khoe khoang, những chiếc lá xanh mướt trên cành cây mảnh như muốn ưỡn ngực ngẩng cao đầu ưỡn.

Hoa Đình nghe Chu Nguyên nói xong thì vô cùng vui vẻ.

Nhìn xem, nhìn kỹ xem, anh là một ý thức tòa thành vĩ đại dũng cảm hy sinh cỡ nào, còn lâu mới là ma bệnh!

Vân Sâm: “…”       

Cô cạn lời mà bỏ tay xuống, thờ ơ với phản ứng của Tòa Thành Nát.

Chu Nguyên tiếp tục nói: “Hoa Đình có thể, Hân La hiển nhiên cũng có thể.”

Uông Việt Niên đáp: “Tôi hiểu rồi.” Anh ta vẫn có chút quật cường như cũ: “Bọn họ chỉ là nhìn thấy Thành Quyến Giả phản bội đi đến Hân La, không có nghĩa nhất định là Thành Quyến Giả của Hân La. Theo tôi biết thì tài năng của tòa thành Hân La không liên quan gì đến khả năng cướp đoạt ý thức tòa thành khác.”

“‘Tình nghĩa” và “tình bạn” đáng được đánh giá cao.” Chu Nguyên lấy ra một thứ gì đó từ cổ tay áo rộng của mình rồi đưa cho Uông Việt Niên: “Tâm ý thức tòa thành vẫn hướng đến Cửu Châu thì sẽ không bị nó xử oan. Cậu quen biết với Thành Quyến Giả của Hân La, thế nên chuyện này sẽ do cậu làm.”     

Uông Việt Niên nhận lấy chiếc mai rùa được nạm mấy viên ngọc. Mai rùa màu đen tuyền hiếm thấy, các đường văn chìm trên bề mặt mai rùa có màu vàng sẫm, nếu nhìn nghiêng có thể hơi thấy nó lóe lên, nghe kỹ sẽ thấy thấy tiếng gõ phát ra từ mai rùa, khiến lòng người bình tĩnh lại.

“Tôi phải sử dụng nó thế nào?”

“Bước vào phạm vi bao phủ của toà thành Hân La, phạm vi bao phủ tòa thành của bản chính tượng thành là tốt nhất. Tìm một chỗ nào đấy đặt nó xuống, nó sẽ biến mất sau mười hơi thở. Sau chín ngày, nếu Hân La vẫn còn đó, nghĩa là tâm cô ta vẫn hướng về Cửu Châu, nếu biến mất…”

Uông Việt Niên nghiêm túc nhận lấy mai rùa, anh ta có chút bối rối hỏi: “Cái kia… Mười hơi thở nghĩa là bao lâu, vài phút à?”

Chu Nguyên trầm mặc nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu, nhắm mắt rồi khẽ thở dài, sau đó xoay người. Anh ấy phất tay áo bóng dáng cái liền tan biến, chỉ để lại giọng nói nhàn nhạt vang vọng trong không khí.

“… Bức tường bằng đất xấu không thể quét vôi được.”

Dư Triều Gia lập tức che miệng, nghẹn cười đến mức mặt đỏ bừng. Chu Nguyên mắng thật chân thực, nhưng nhìn vẻ mặt khó xử của Uông Việt Niên, anh ta tốt bụng giải thích: “Chu Nguyên nói anh là bức tường bằng đất xấu, không cà hết phấn đi được, nửa câu đầu tiên đối với anh càng quen thuộc hơn, chính là gỗ mục không thể điêu cũng chẳng khắc được.”

Uông Việt Niên ôm đầu mình, khổ sở ngồi xổm xuống. Tại sao lại nói như vậy, là tiếng địa phương không thuận miệng nói ra sao?

Dư Triều Gia tò mò dò hỏi Bùi Sinh Âm: “Mấy người… Không chú trọng về giáo dục văn hóa à?”

Bùi Sinh Âm liếc nhìn Uông Việt Niên, ngón giữa đẩy kính nói: “Thần Kinh không sao, mặt khác những năm gần đây mấy tòa thành mới bắt đầu. Sau tận thế việc mở rộng giáo dục rất khó khăn, không còn thiết thực, những người bình thường sẽ không lãng phí thời gian vào việc không đem lại ích lợi gì. Anh ta chính là một trong những đại diện “vô dụng trong văn hóa” đó.”

Dư Triều Gia đồng ý nói: “Lúc trước khi anh ta tự giới thiệu tên mình, tôi đã đoán được tình hình của anh ta, chẳng trách lại làm bạn với người như vậy…”

Uông Việt Niên muốn nhảy dựng lên chửi bới, nhưng lại bị người ốm yếu như  Bùi Sinh Âm ngăn lại.

Bùi Sinh Âm mắng: “Uông Việt Niên, dừng lại ngay hành vi ấu trĩ “ra mặt thay bạn” của mình lại đi, anh còn muốn làm loạn đến như thế nào, như thế này chưa đủ à?”

Uông Việt Niên mấp máy môi, Bùi Sinh Âm lạnh lùng nói: “Hãy vứt bỏ những ý nghĩ này đi. Ở tận thế có nhiều người còn thảm hơn hắn nhiều, chỉ cần hắn đã từng làm việc này, dù là lý do gì khiến người khác rơi nước mắt cũng không thể rửa sạch hết những lỗi lầm của hắn đâu.”

Uông Việt Niên ấn lên ba lô đựng mai rùa, thấp giọng nói: “Nếu anh ấy thật sự làm những chuyện đó thì có thể đưa anh ấy cho tôi xử lý không?”

Bùi Sinh Âm cau mày, Uông Việt Niên vẫn cố chấp với việc này, thật phiền phức.

“Hắn ta sẽ bị đuổi khỏi Cửu Châu.”

Uông Việt Niên lắc đầu: “Đuổi đi không được.”

Không đợi những người khác nói, anh ta đứng lên, khoác ba lô lại ra phía sau lưng. Anh ta nói: “Chỉ cần cho anh ấy cơ hội thì anh ấy sẽ nghĩ cách trả thù, cho nên… Giết anh ấy mới được.”

Uông Việt Niên không phải người không biết phân biệt người tốt xấu, anh ta chỉ là không muốn tin thôi.

Vừa rồi anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, chuyện anh ta lại bị mai phục ở hẻm núi ma quỷ, lần hành động này, kế hoạch và thời gian cần phải giữ bí mật. 

Trước khi đi, anh ta đã uống rượu với Kim Hòa Doãn và nói cho hắn ta biết thời gian.

Kim Hòa Doãn nói khi mọi người xuất phát, hắn ta sẽ ở trong tòa thành cầu nguyện cho họ.

Thật là một lý do điên rồ… Thế mà lúc đó anh ta lại tin, giờ nghĩ lại, Kim Hòa Doãn có rất nhiều hành vi kỳ quái, nhưng anh ta lại cố ý bỏ qua những thứ đó.

Uông Việt Niên rất buồn, anh ta tưởng khi anh ta nói câu đấy sẽ khiến mọi người hoảng sợ, cảm nhận được anh ta rất quyết tâm.

Anh ta ngẩng đầu, sẵn sàng đón nhận những ánh mắt kinh ngạc của người khác.

… Căn bản không ai nhìn anh ta tự mình suy diễn vở kịch đó.

Bùi Sinh Âm đang hỏi Vân Sâm về những loại ma quỷ, Dư Triều Gia thì lại đi đến gần đống lửa ở phía xa, tới chỗ nhiều người để hỏi thêm về tình hình của những tòa thành phía Bắc.     

Ở chỗ này, người quan tâm anh ta chỉ còn lại dây leo lẻ loi.

Uông Việt Niên biết, nó là một phần của Hoa Đình.

Đại khái là dây leo chú ý tới ánh mắt đau thương của anh ta, do dự một chút, tiến lại gần, vỗ bộp bộp hai cái ở trên vai anh ta, rõ ràng là đang an ủi.

Tâm trạng Uông Việt Niên dễ chịu đi rất nhiều. Dây leo tô tô vẽ vẽ trên mặt đất, hẳn là đang viết những dòng chữ khiến con người cảm thấy ấm áp.

Không ngờ, Hoa Đình không phải một tòa thành cao ngạo lạnh lùng, ngược lại là tòa thành thấu hiểu như vậy.

Trong lòng Uông Việt Niên dần trở nên ấm áp, chờ đợi dây leo dừng động tác lại. Anh ta mở đèn pin, chờ mong mà nhìn về phía chữ viết ở trên mặt đất.

Chữ viết rất tinh tế như chữ in.

Uông Việt Niên chỉ nhìn câu trước là đã hóa đá ngay tại chỗ.

“Vô văn hóa là như vậy đó.”

“Cho nên phải học hành chăm chỉ!”

“Anh cố lên~”

*

Đầu vai Vân Sâm bị đè nặng. Cảm thấy đã cổ vũ cho người khác xong, Tòa Thành Nát vui vẻ nghe Vân Sâm và Bùi Sinh Âm nói chuyện.

Nội dung cuộc nói chuyện nói về rất nhiều loại ma quỷ, tình hình của Vô Danh, tình hình của những mảnh vỡ của Cửu Châu, v.v.

Bùi Sinh Âm còn hỏi về tài năng của Hoa Đình, biết rằng anh đã thông qua điều khiển dây leo để khiến cả tòa thành lơ lửng ở trên không. Anh ta nói chẳng trách mảnh vỡ không thể bắt chước tài năng của Hoa Đình được, không thể khiến Chu Nguyên lơ lửng trên không.

Khi đêm khuya, đoàn người Bùi Sinh Âm và Uông Việt Niên đi theo đám người Vân Sâm trở lại Hoa Đình để nghỉ ngơi tạm.

Vân Sâm đến chỗ Hạ Phong Niên ở và nói cho ông về kế hoạch hiện tại của bọn họ.

Hạ Phong Niên không có bất kì ý kiến nào, hoàn toàn ủng hộ kế hoạch của bọn cô. Nước mắt rơi lã chã, hai tay ông phe phẩy chiếc khăn tay nhỏ để cổ vũ tinh thần cho con gái.

Dự theo diện tích mà Chu Nguyên đưa ra, hiện giờ dây leo của Hoa Đình không thể bao phủ toàn bộ Chu Nguyên, anh cần một lượng năng lượng lớn để mọc thêm nhiều dây leo.

Năng lượng của bản thân, năng lượng từ Vân Sâm.

Vân Sâm không ngừng truyền năng lượng vào trong tượng thành.

Dây leo sống ở những tòa thành khác liên tục bị năng lượng đánh thức, hoặc là từ rễ mọc ra cành mới, hoặc là từ đỉnh mầm xanh mọc ra ngọn cành, điên cuồng sinh trưởng, vươn dài ra bên ngoài.

Những dây leo mới mọc ra như những con trăn màu xanh khổng lồ xếp chồng lên nhau xung quanh tòa thành. Người dân trong khu dân cư của Hoa Đình từ các tòa nhà nhìn ra, chỉ cảm thấy mình như đang ở trong một đại dương xanh ngắt.

Dần dần, tòa thành không thể chứa được cả đống dây leo, những dây leo với số lượng khổng lồ dài đằng đẵng đổ xuống dưới, giống như dòng thác màu xanh.

Để bao phủ Chu Nguyên, dây leo đã phát triển hết chiều dài, ngay cả trước mặt Hạ Phong Niên cũng chất đống rất nhiều.

Hạ Phong Niên ghét bỏ đẩy những dây leo rơi xuống ra, mở hộp cơm mà Mạnh Nhiên Lâm đã đưa tới cho ông. Ông không ăn gì cũng sẽ không chết, ngày thường cũng không cần thức ăn để duy trì năng lượng, nhưng ông không ngại thỏa mãn sự thèm ăn của mình.

Hộp cơm được để trong hộp nhôm, mặt ngoài đã bị lõm, bên trong một nửa là khoai lang, một nửa còn lại cũng xanh mơn mởn, nhìn vào cũng không thấy ngon miệng.

Dây leo trên đầu ông không ngừng rơi xuống, Hạ Phong Niên đẩy hộp cơm, trực tiếp đẩy tới bên chân Mạnh Nhiên Lâm. Ông hùng hổ nói: “Hôm nay ai chuẩn bị cơm hộp thế, một chút ngon mắt cũng không có. Mấy người ở nhà ăn không ngồi rồi, hiểu chay mặn kết hợp không hả? Tôi không ăn cỏ, chuẩn bị cho tôi nhiều thịt một chút. Tòa thành kia của mấy người đều mang theo, bên trong nuôi rất nhiều những động vật nhỏ, khoai lang này tôi còn lâu mới ăn, nhanh đem đi đi!”    

Mạnh Nhiên Lâm cầm hộp cơm, thản nhiên nói một câu: “Hôm nay Tiểu Vân dậy sớm, bớt chút thời gian để chuẩn bị cho anh.”

“…” Hạ Phong Niên ngoắc ngón tay: “Nhanh trả lại đây cho tôi.”      

Ông một lần nữa cầm lấy hộp cơm, sau khi cẩn thận thưởng thức, ông vừa ăn vừa nói với Mạnh Nhiên Lâm: “Anh nhìn xem, có một đứa con gái hiếu thuận, biết ngày thường bố mình ăn rất nhiều thịt nên cải thiện thực đơn một chút, cố ý chuẩn bị cho tôi một lượng lớn rau củ với ngũ cốc. Màu sắc phối hợp rất đẹp, xuất sắc miễn bàn, vừa thấy là biết đã tỉ mỉ chuẩn bị, nhìn xem đứa trẻ này ngoan thế nào.”

Mạnh Nhiên Lâm ngồi xuống, lấy ra cùng một cái giống nhau, ông ấy nói: “Tiểu Vân thật sự là đứa trẻ ngoan, cũng làm cho tôi một phần.”

Hạ Phong Niêm lập tức cảm thấy hộp cơm trong tay mình không còn ngon nữa, đặc biệt là nhìn thấy trong hộp cơm của Mạnh Nhiên Lâm còn có cái chân gà nhỏ, ông hỏi: “Vì sao anh có thấy, tôi lại không có?”     

Mạnh Nhiên Lâm nói: “Ở bên dưới khoai lang của anh.”

Hạ Phong Niên dùng thìa gạt khoai lang ra, quả nhiên có một cái khe che mất đùi gà. Ông nhấc đùi gà lên, nhìn xem của Mạnh Nhiên Lâm, lại nhìn của chính mình, hờn dỗi nói: “Dựa vào đâu mà đùi gà của anh to hơn của tôi!”

Mạnh Nhiên Lâm lười để ý đến khao khát chiến thắng của Hạ Phong Niên, ông ấy nói chuyện chính: “Vô Danh tấn công Trung Châu trước, Trung Châu dịch chuyển một số người đi, hiện tại mấy tòa thành gần đây đều nói không nhìn thấy những người đấy. Tôi có chút lo lắng cho bọn họ không quen với việc sống ở những tòa thành khác.”

Hạ Phong Niên: “Lo lắng cho bọn họ làm gì, suy nghĩ kĩ đi, nói không chừng căn bản bọn họ không đến tòa thành khác mà đều chết hết rồi.”

Mạnh Nhiên Lâm: “…”

Hạ Phong Niên ăn mấy miếng đã hết hộp cơm, lau miệng mình nói: “Tôi biết anh lo lắng cho ai, còn không phải “vợ” và “con” anh à. Tốt nhất là anh cầu mong cho họ chết dưới tay ma quỷ đi, rơi vào tay tôi thì họ sẽ chỉ chết tồi tệ hơn thôi.”

Mạnh Nhiên Lâm thở dài, không hề tức giận, ông ấy nói: “Tôi đã hứa với anh cả là sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con họ, nhưng tôi lại không làm được; tôi đã hứa với anh phải chăm sóc tốt cho chị dâu, nhưng tôi cũng không làm được.”

Hạ Phong Niên cười lạnh, viên đá trong lòng ông có rất nhiều tác dụng, một trong số đó là ghi lại. Khoảnh khắc viên đá trong lòng trở lại trong tay ông, ông biết rõ ràng lúc không có ông, vợ con ông phải khổ sở như thế nào.

Vân Sâm càng hiểu chuyện, càng nghe lời, trái tim ông lại càng cảm thấy đau.

“Ầm ầm ầm ầm…”

Mạnh Nhiên Lâm đột nhiên ngẩng đầu, đỉnh đầu rất tối, nhưng vẫn có thể thấy được một ít sự đung đưa. Hoa Đình bắt đầu hành động, ông ấy vừa định rời đi thì bị một bàn tay đè xuống.

Hạ Phong Niên nói: “Đừng vội đi lên, lần này bọn họ sẽ chỉ thất bại.”

Mạnh Nhiên Lâm kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”

Hạ Phong Niên: “Anh bị mù à?” Ông tiện tay cầm một dây leo vô dụng lên, rồi xé nó ra từng mảnh: “Yếu ớt như vậy, số lượng lớn thì có ích lợi gì, có thể nâng được Chu Nguyên sao?”

Mạnh Nhiên Lâm cũng dùng sức xé nó xuống, dây leo không chút sứt mẻ, độ cứng của dây leo đối với ông ấy mà nói như khối sắt…

Nếu Hạ Phong Niên biết nó không được, vì sao không nhắc nhở Vân Sâm và Hoa Đình?

Mạnh Nhiên Lâm không hiểu Hạ Phong Niên định làm gì.

Đúng như Hạ Phong Niên nói, những dây leo bám chắc trên Chu Nguyên nhìn thì rất chắc chắn, nhưng trong quá trình bay lên lại vô cùng yếu ớt, chúng đều đứt đoạn ngay lập tức!

Vân Sâm khó hiểu, Hoa Đình cũng khó hiểu không kém. Theo trọng lượng mà bọn họ biết được từ Chu Nguyên, với số lượng dây leo như này hẳn là đủ để gánh lên mới đúng.

Chẳng lẽ liên quan đến dưới mặt đất sao?  

Hai người đi xuống phía dưới, xin chỉ dẫn từ Hạ Phong Niên.

Vân Sâm nói xong những khó khăn mà bọn họ gặp phải: “Vì sao lại xảy ra chuyện này?”

Hạ Phong Niên ho nhẹ một tiếng, ra vẻ mờ mịt nói: “Đúng vậy, sao lại thế này chứ?”

Mau hỏi, mau hỏi bố tiếp đi, bố lập tức sẽ nói cho con biết!

Hạ Phong Niên chờ đợi tiếng “Bố” ngọt ngào từ con gái và ánh mắt ngưỡng mộ của cô khi nghe ông giải đáp. Nghĩ đến hình ảnh đó, ông có chút không thể khống chế được vẻ mặt của mình.

Vân Sâm thấy vẻ mặt méo mó của Hạ Phong Niên, tựa như chịu đựng khổ sở, nghĩ ông bị mắc kẹt trong lòng đất không thể thoát ra được nhiều năm như vậy, cuộc trò chuyện vài ngày trước đó như não bị ngấm nước không hoạt động tốt… Làm sao cô có thể lấy vấn đề khó khăn như vậy để chọc vào sự đau khổ của bố chứ.

Tòa Thành Nát không tin cậy được, bố cũng như vậy, hiện tại người đáng tin cậy nhất chỉ có mỗi mình cô.

Ánh mắt Vân Sâm kiên định, cô nhất định sẽ bảo vệ tốt Tòa Thành Nát và bố!

Vì thế, Vân Sâm nắm lấy tay Hạ Phong Niên, nhẹ nhàng nói: “Bố, bố không biết cũng không sao. Bố hãy nghỉ ngơi thật tốt, biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn, con sẽ nghĩ ra phương án tốt nhất!”

Hạ Phong Niên: “?”

Chờ một chút, điều ông muốn không phải như thế này!
Bình Luận (0)
Comment