Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 127

Trans: Trôi

Chu Nguyên chỉ là muốn mượn Vân Sâm xài tạm thôi, để cô đảm nhiệm chức “Thành Quyến Giả tạm thời” của Chu Nguyên trong một khoảng thời gian, hỗ trợ anh ấy tu sửa lại các công trình bị hoàn cảnh xung quanh mài mòn sau khi Chu Nguyên rơi xuống lòng đất, nào có ý nghĩ gì xàm xí như những gì Hoa Đình đã nghĩ.

Dây leo nghe vậy thì hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn quấn vài vòng dây leo quanh người Vân Sâm. Anh viết trên mặt đất rằng: “Bố còn giỏi hơn cơ mà, sao lại không tìm ông ấy giúp?”

Từ trên cao bỗng truyền đến tiếng cười khẽ bên cạnh họ, dây leo dựa theo vị trí mà Vân Sâm đang đứng xung phong đi xác định nơi phát ra tiếng cười, dây leo dùng để giữ chặt Chu Nguyên từ trên trời rơi xuống.

Trong bóng tối mịt mù bỗng có một bóng xanh lao ra, trên bề mặt dây leo đang bị ý thức toà thành điều khiển ánh lên vài vệt sáng năng lượng, những vệt sáng ấy vẽ ra hình ảnh những cành cây thô to quấn lấy nhau. Mặt đất nứt ra, dây leo thẳng tắp một đường xuyên toạc tòa thành, rồi cố định chặt lại. 

Nó trồi lên trên mặt đất rồi kết nối với Hoa Đình, phần đầu dây leo chìm trong bóng tối khẽ rung rinh. Vạt áo của Chu Nguyên, người đang đọc nội dung những chữ trên đất, cũng phất phơ vài cái.

Chu Nguyên: “Bố à? Ý cậu nói là anh Hạ?” 

Vân Sâm cũng có chung một thắc mắc.

Nguồn năng lượng mà Hạ Phong Niên sở hữu hoàn toàn mạnh hơn cô rất nhiều, những năng lượng vô tình tràn ra khắp người ông cũng gần bằng với tất cả số năng lượng mà cô có trong cơ thể…

Hoa Đình động đậy dây leo, năng lượng lần trước bố cho anh đã khiến anh bự lên một đống luôn!

Chu Nguyên lắc đầu nói: “Chắc cô cũng đã phát hiện ra rằng cấp bậc của chúng tôi càng tăng thì hình dạng của năng lượng toà thành cũng sẽ khác hơn rất nhiều, mà năng lượng hấp thụ được từ thế giới cũng sẽ ngày càng ít hơn…”

Năng lượng được hấp thụ từ thế giới ở đây, là ý chỉ các phương pháp cung cấp năng lượng như là đá năng lượng chẳng hạn.

Cấp bậc của ý thức toà thành càng cao thì thành phần của năng lượng tòa thành lại càng phức tạp hơn.

Sau khi ý thức toà thành sử dụng năng lượng tòa thành thì tốc độ phục hồi lại năng lượng tòa thành của họ cũng chẳng nhanh đến vậy. Mức phục hồi năng lượng của họ càng phụ thuộc vào “văn hóa toà thành” mà con người đã giúp tòa thành xây dựng, phát triển, duy trì và những sản xuất liên tục không ngừng trong cuộc sống hàng ngày, dù tốc độ có chậm cũng đành chịu thôi.

Ngoại trừ năng lượng tòa thành để bảo vệ con người ra, thì sau khi đạt đến tòa thành siêu lớn, ý thức toà thành cần phải tích trữ năng lượng vượt mức quy định để đánh thức Cửu Châu… Nghĩa là số năng lượng tòa thành có thể dùng là cực kỳ ít ỏi.

“… Đạt đến tòa thành siêu lớn, năng lượng của anh Hạ không thể giúp được chúng ta, mà năng lượng giữa hai tộc chúng ta cũng chẳng thể nào kết hợp với nhau được nữa…”

Trước đây Hạ Phong Niên đã từng cho Chu Nguyên một viên đá năng lượng, khi Chu Nguyên còn là một toà thành siêu lớn thì không có cách nào sử dụng nó. Nhưng sau khi thoái hóa cấp bậc vì ở dưới lòng đất nhiều năm, đá năng lượng đó mới bắt đầu trở nên có ích.

“… Trừ phi có một số cách trung gian, ví dụ như dấu ấn Thành Quyến Giả.”

Lợi dụng dấu ấn Thành Quyến Giả, trung gian có thể xuất hiện thêm một con đường chuyển đổi, cho dù là hai kiểu năng lượng khác nhau cũng vẫn có thể kết hợp lại với nhau.

Thành Quyến Giả của ý thức toà thành chỉ có thể là con người.

Vân Sâm là con gái của Hạ Phong Niên, không phải con người thuần chủng, cô có cả năng lượng của đá năng lượng và cả dòng máu của con người đang chảy trong cơ thể cô… Có thể nói, cô chính là sự tồn tại trời sinh thích hợp để làm Thành Quyến Giả nhất.

Sau này, khi đã có rất nhiều ý thức tòa thành trở thành tòa thành siêu lớn, khi cần tiến hành xây dựng tòa thành quy mô lớn, có lẽ Vân Sâm sẽ trở thành Thành Quyến Giả được săn đón nhiều nhất, mỗi một ý thức toà thành đều muốn mượn cô.

“Vân Sâm, sự ra đời của cô…” Chu Nguyên khá là bùi ngùi: “Là một kỳ tích.”

Hoa Đình nghe thấy lời khen của Chu Nguyên, anh thấy còn tự hào hơn cả chính mình được khen nữa. Vân Vân của anh quả nhiên là người lợi hại nhất!

Ngược lại Vân Sâm thì có hơi thẹn thùng đỏ mặt.

Những gì Chu Nguyên nói cũng có ích quá đấy chứ… Có ai mà không thích được khen đâu, đặc biệt là ý thức toà thành trông vừa lợi hại vừa chính trực như Chu Nguyên. Một lời khen thật lòng như vậy, lập tức khiến Vân Sâm và Hoa Đình hơi lâng lâng rồi đó.

Vân Sâm dò hỏi: “Cụ thể là khi nào thì cần tôi vậy?”

Chu Nguyên trả lời cô rằng, Hạ Phong Niên nói khi cô có thể thì ông hy vọng cô sẽ đến Chu Nguyên giúp đỡ ông một phần.

*

Rất nhiều ngày sau đó.

“Ầm.”

“Ầm.”

“Ầm.”

Cứ cách hai tiếng đồng hồ là Chu Nguyên lại phát ra một âm thanh cực kỳ lớn. 

Thỉnh thoảng tòa thành sẽ rung lắc dữ dội, đất đá bụi tro rơi ập xuống, một phần còn rớt lên người Hạ Phong Niên.

Hạ Phong Niên dùng sức lắc mạnh đầu mình, trước mắt ông lập tức bị bao phủ một tầng cát bụi, dày đến mức có thể cản cả tầm nhìn của ông.

Ông như đang sống dưới lầu của một tòa nhà đang được sửa sang, chủ nhà thì đập tường ngày đêm không ngừng nghỉ, khiến ông khó chịu vô cùng. 

Hạ Phong Niên ghim hết đống nợ này lên đầu Hoa Đình, bởi vì cái thứ đồ nát này ra tay chẳng biết nặng nhẹ tí nào, nên mới dám để ông ở dưới lòng đất hít khói mỗi ngày như thế này.

Lại thêm một tiếng vang cực kỳ lớn nữa.

“Gâu gâu gâu!”

Con chó bự màu trắng đang yên tĩnh nằm cạnh ông bỗng sủa thật lớn.

“Con ngoan à, đừng sủa nữa.” Hạ Phong Niên xoa đầu Niệm An.

Niệm An là một chú chó ngoan mà con gái cưng của ông đang nuôi. Con gái cưng lo Mạnh Nhiên Lâm có việc khác phải làm nên không thể nuôi nó được, mà ông thì cô đơn ở dưới này nên mới cố tình đem thú cưng cô nuôi xuống chơi với ông.

Tên của chú chó cũng rất có ý thơ và thú vị, chẳng giống con rùa còn lại một chút nào, tên gì mà Lão Vương Bát, trình độ đặt tên kiểu này… Đúng chuẩn thứ chỉ biết vỗ mông mà không động não mới nghĩ ra thôi, chắc chắn là Hoa Đình đặt.

Lão Vương Bát nằm trên cánh tay Hạ Phong Niên. Có lẽ cũng biết Hạ Phong Niên là thứ mà nó có đem đi nấu cũng không chết nổi, từ sau khi nó bị đem đến đây thì đôi mắt nhỏ bằng hạt đậu xanh đã hiện đầy vẻ chết không còn gì luyến tiếc nữa.

Đột nhiên, Lão Vương Bát rụt hết cả đầu cả chân lại, chỉ còn chừa lại chiếc mai rùa xoay tròn.

Rõ ràng sau khi Niệm An được vỗ về đã yên tĩnh phần nào, giờ nó lại dựng đứng hết lông cả người lên lần nữa. Nó chắn trước người Hạ Phong Niên và nhìn xung quanh, tuy không sủa vang trời nhưng trong cổ họng vẫn luôn gầm gừ tiếng đe dọa.

Trong bóng tối có thứ gì đó sắp đến đây!

Hạ Phong Niên giơ cánh tay lên, Niệm An và Lão Vương Bát bị ông ném về phía dây leo, ông nói: “Hoa Đình, cậu mang chúng về đi, phiền phức tới rồi, cậu nói với bé cưng phải bắt đầu trước…”

Ngay khoảnh khắc dây leo mang Niệm An và Lão Vương Bát đi, một cái móng vuốt sắc bén hợp thành từ sương đen vung mạnh từ dưới lên, nó quét qua đuôi Niệm An, chỉ để lại vài cọng lông trắng. 



Móng vuốt lại tách ra thành sương đen vây quanh người Hạ Phong Niên, nó không ngừng đắp thành dáng vẻ ma quỷ, nhưng bởi vì lực áp chế của một sức mạnh vô hình mà chỉ có thể phân tán thành sương đen lần nữa. 

Một tiếng thét chói tay vang lên từ sương đen, đồng thời còn kèm theo vô số tiếng líu ríu, vừa nghe như tiếng gào thét đau đớn, vừa như tiếng kêu cứu của con người. 

Tiếng la hét và xì xào vô cùng có sức xuyên thấu, cho dù là Chu Nguyên hay Hoa Đình cũng đều có thể nghe thấy những âm thanh đáng sợ này.

“Cứu tôi với…”

“Cứu lấy chúng tôi với…”

“Chúng tôi vẫn còn sống mà, chúng tôi chưa chết…”

“Chúng tôi chỉ là bị giam cầm…”

Sau khi con người trong tòa thành nghe thấy những lời này, sắc mặt họ đều khác hẳn.

Có người còn di chuyển về phía âm thanh truyền đến với vẻ hoảng hốt.

Hoa Đình đang dùng hết sức mình di chuyển lên trên, muốn kéo Chu Nguyên lên còn khó hơn dự kiến, dây leo thì cực kỳ căng chặt mà Chu Nguyên lại chẳng hề động đậy tí nào.

Một lượng lớn năng lượng tòa thành bị hao tổn. Vân Sâm truyền năng lượng vào tượng thành, nhưng chỉ dựa vào năng lượng của cô và Tòa Thành Nát thì không thể nào kéo Chu Nguyên ra khỏi mặt đất được, họ cũng rất hiểu rõ điều này.

Sau khi bàn bạc với Hạ Phong Niên, họ xác định những gì mình phải làm là di chuyển Chu Nguyên một chút, chống đỡ lại lực hút dưới lòng đất, để nó có thể duy trì trạng thái lơ lửng, để Hạ Phong Niên thoát ra ngoài và chạy đến Hoa Đình, rồi lại cung cấp năng lượng.

Lần chuyển dời đầu tiên là khó nhất, chỉ cần dây leo không bị đứt thì họ sẽ có cơ hội.

Khi cọng dây leo đầu tiên bị đứt và cùng lúc đó, trong Hoa Đình có không ít con người bị âm thanh đó mê hoặc, họ liều lĩnh chạy khỏi tòa thành rồi rơi xuống.

Sương đen cũng nuốt chửng họ một cách rất tự nhiên.

Lại thêm một vài cọng dây leo đứt liên tiếp!

Chu Nguyên đã di chuyển rồi!

Dù di chuyển rất ít nhưng quả thực đã nhích lên trên, chống đỡ lấy lực hút trong lòng đất mà không bị rơi xuống… 

Sau khi Hạ Phong Niên xác nhận rằng Hoa Đình có thể giữ được Chu Nguyên, ông liền trở tay hướng lên trên, đỡ lấy Chu Nguyên.

Một nguồn năng lượng màu đỏ mà mắt thường có thể thấy, bộc phát ra như một đại dương đỏ thẫm chảy quanh cơ thể ông.

Ông từ từ đứng dậy, dưới chân ông là một vũng máu đỏ thẫm, ông như đang nâng cả tòa thành lên chỉ bằng chính sức mình! 

Màn sương đáng sợ nhe nanh múa vuốt không thể đến gần.

Mái tóc đen của Hạ Phong Niên dựng lên, ông bước lên phía trước một bước. Vũng máu đỏ dưới chân trở nên nhạt hơn, máu đỏ không thấm vào chân ông, năng lượng hồi phục lại trong người ông.

Màu đỏ trên đất ngày càng nhạt, mười ngón tay và cánh môi ông chuyển sang màu đỏ thẫm. Đợi đến khi toàn bộ màu đỏ trên đất đều biến mất thì móng tay và sắc môi ông cũng trở lại bình thường.

Mà cái gọi là mặt đất thì chẳng thấy tung tích đâu.

Bên dưới đó là vực thẳm vô tận, Hạ Phong Niên liền dùng năng lượng của mình dựng nên một lớp đất bên dưới mặt đất.

Sau khi thu năng lượng về, Hạ Phong Niên chẳng hề do dự bước lên cái bệ trong hư không mà ông đã tạo ra từ năng lượng rồi di chuyển lên trên.

Bỗng nhiên…

“… Anh muốn bỏ em lại sao?”

Hạ Phong Niên ngừng lại.

Sương đen cuộn mình, dần dần hiện ra hình dáng một người phụ nữ. Bà té xuống và ngồi bên trong sương đen, mặt bà đầy vẻ lo lắng và đưa tay về phía người trước mặt: “Phong Niên, cứu em, bọn nó cứ tra tấn em mãi…” 

Sương đen mờ dần đi, vô số bàn tay trắng xanh hung ác kéo lấy tứ chi người phụ nữ, để lại từng vệt máu hằn lại. 

Hạ Phong Niên tiếp tục đi về phía trước, làm như không thấy.

“Anh muốn nhìn em chết lần nữa sao?”

Giọng người phụ nữ vang bên tai ông, cơ thể bà chắn ngang phía trước với tư thế quỳ gối, trên bụng cắm một con dao. Bà ngẩng đầu lên, trên mặt cũng toàn là vết máu, bà nhìn Hạ Phong Niên với vẻ ai oán: “Anh yêu em thật sao? Vậy tại sao anh lại không cứu em?”

Hạ Phong Niên vẫn không bị lay động, ông lướt qua Chu Nguyên rồi đến gần Hoa Đình, sương đen kia vẫn tiếp tục dùng dáng vẻ người phụ nữ ấy nhằm ngăn ông lại.

Ông quơ tay một cái, bóng dáng người phụ nữ liền tan biến mất.

Sương đen dường như vẫn còn muốn tiếp tục ngưng tụ lại thành dáng vẻ người phụ nữ ấy, Hạ Phong Niên nói một cách phiền chán: “Đừng có dùng dáng vẻ của cô ấy, tao hiểu rất rõ mày, mày không lừa được tao đâu.”

“Ha ha ha ha…” Nhiều giọng nói cao thấp nối tiếp nhau truyền đến từ trong sương đen, tất cả đều lần lượt nói cùng một câu: “Tại sao phải giúp con người chứ? Vì tình yêu sao? Mày tưởng Vân Trung Thư yêu mày à? Tại sao cô ấy lại muốn chết, bởi vì cô ấy biết nếu mình chết đi thì mày mới nghe theo nguyện vọng của mình…”

Hạ Phong Niên di chuyển, còn sương đen thì di chuyển quanh ông, nó dùng một giọng nói mà chỉ có ông mới có thể nghe thấy để đầu độc ông: 

“Mày không thể nhúng tay vào, mày chỉ có thể dùng những thứ tà đạo này để giúp con người, chẳng có ích gì đâu!”

“Con người chỉ đang miễn cưỡng kéo dài hơi tàn mà thôi, mày làm như vậy chẳng qua chỉ kéo dài thời gian chết của chúng thôi!”

“Nhanh thôi, sẽ chỉ còn lại mỗi Cửu Châu…”

“Mày cứu được Chu Nguyên rồi, còn cứu được các ý thức toà thành khác ư?”

“Tao biết mày còn có một cô con gái nữa, vị của nó ngon đấy, lần trước suýt chút nữa là ta có được nó rồi. Tao có thể đối xử tốt với nó, tao có thể khiến gia đình mày đoàn tụ lần nữa…”

Bất kể sương đen có nói gì đi chăng nữa, người đàn ông trước mặt vẫn chẳng hề mảy may lay động.

“Hạ Phong Niên! Mày cho rằng một chủng tộc bài ngoại như con người sẽ chấp nhận mày sao?”

Sương đen nhìn Hạ Phong Niên đang được bọc kín trong dây leo, hòa vào đất rồi tiến vào toà thành.

Không lâu sau, ầm…

Đây là tiếng vang do Chu Nguyên di chuyển với tốc độ cao lướt qua bề mặt tường dưới sự thúc đẩy của Hoa Đình.

Hơi thở tòa thành tràn vào, sương đen tan biến trong chốc lát. Mãi đến khi Chu Nguyên đi qua khỏi khu vực này, sương đen mới xuất hiện lại lần nữa. Nó cứ lăn lộn tại chỗ không ngừng, trông có vẻ như rất tức giận.

Sương đen không bỏ cuộc mà tiếp tục theo phía sau Chu Nguyên, đi thẳng một đường lên trên, ma quỷ bên ngoài hẻm núi đã chờ sẵn theo mệnh lệnh của nó.

Bỗng một tia sáng màu vàng chiếu xuống từ đường chân trời.

Từng con ma quỷ bị cháy thành sương đen, tan biến hết.

Sương đen đi theo phía sau Chu Nguyên như bị thiêu trúng, nó rút về một nơi sâu trong lòng đất mà ánh sáng không tìm tới được.

Chu Nguyên đã xuất hiện, kế hoạch phải thay đổi một chút.

Khi có ánh sáng, sương đen sẽ hòa vào lòng đất, hoàn toàn biến mất, nó ghét cay ghét đắng ánh sáng. 

*

Cửu Châu có một toà thành tên là Quỳnh Nhai, với ánh nắng rực rỡ suốt bốn mùa, khí hậu ôn hòa dễ chịu, nếu ma quỷ mà cũng có thể bỏ phiếu bầu chọn tòa thành nào đáng ghét nhất thì Quỳnh Nhai xông pha đi đầu.

Quỳnh Nhai có ngày dài đêm ngắn, số lượng ma quỷ ít ỏi, áp lực của ý thức tòa thành nhỏ, phát triển lại nhanh, con người ở đây an cư lập nghiệp.

Nếu phải nói đến chỗ không tốt thì đó chính là bọn họ không thể liên lạc với thế giới bên ngoài. Nếu ra khỏi Quỳnh Nhai, lượng ma quỷ nhiều rất đáng sợ, cũng chẳng có tí vết tích nào của các ý thức toà thành khác, họ đành “chen chúc” bên trong Quỳnh Nhai vậy.

Chợ giao dịch có bày rất nhiều quầy hàng được mắc vải che nắng, những hàng hóa rực rỡ muôn màu được che dưới bóng râm, đây là một khung cảnh náo nhiệt như những ngày trước tận thế.

Một bàn tay trắng bệch cầm một chiếc mũ rơm trên quầy hàng lên: “Thứ này dùng cái gì để đổi?”

Chủ quầy hàng nhìn sang, thấy người đó là một thanh niên da dẻ trắng bệch yếu ớt mà ông ta chưa từng gặp. Nhưng mà Quỳnh Nhai nhiều người như vậy, ông ta cũng không thể nào gặp hết từng người được, có thể là người ở khu vực bản chính tượng thành đến đây.

“Thích thì cứ cầm lấy mang đi đi.”

“Cảm ơn.” Người thanh niên cười thẹn thùng rồi nhìn lướt qua vài cuốn sách trên quầy hàng, hắn nói: “Cháu mà nhìn thấy sách là cứ muốn phá hỏng nó thôi.”

“Ha ha ha ha.” Chủ quầy cười lớn: “Sao cậu giống con trai tôi thế, cái thằng nhóc quỷ này không biết lại chạy đi đâu mất rồi.”

Thanh niên đội mũ rơm lên rồi ép vành mũ, nói: “Mẹ của cháu cũng hay trách cháu thích chạy lung tung khắp nơi, bây giờ còn đang bảo cháu mau về đi đấy.”

Chủ quầy nói: “Bố mẹ là như vậy đấy.”

Ông ta thấy người thanh niên đi về phía bãi biển, lắc đầu một cách bất lực. Con cái không nghe lời cha mẹ cũng rất bình thường, sau đó cúi đầu sắp xếp lại những món hàng trên quầy, cảm giác như có một cơn gió thổi qua từ phía trước.

Ông ta ngẩng đầu lên nhìn, là một người phụ nữ đang đi rất vội.

Cô ấy đang theo sau người thanh niên vừa mới rời đi lúc nãy.

Sóng biển vỗ lên bờ cát, mặt biển xanh biếc, người thanh niên bước đi trên bãi cát mềm, chậm rãi bước từng bước.

Bỗng dưng hắn dừng lại, khoé môi cong lên thành một nụ cười, hắn xoay người bắt lấy người phụ nữ đang bổ nhào tới.

“Lại là cách chào hỏi này sao?”

Lòng bàn tay của người thanh niên bị một con dao nhỏ đâm xuyên qua, mũi dao đâm vào ngực trái, cách vị trí tim rất gần. 

Lý Đỗ Quyên thấy đòn này không thành công, định rút lui thì lại bị Vô Danh chặn lại.

Vô Danh giơ tay lên, mũi dao bị rút ra khỏi lồng ngực, máu chảy đầm đìa. Hắn liếm vết máu trên lòng bàn tay, đầu lưỡi dán lên lưỡi dao rồi lướt xuống cán dao, cắn lấy rồi rút mạnh nó ra, quăng xuống bãi cát.

Một tay khác của hắn thì ôm lấy eo Lý Đỗ Quyên, khẽ vuốt ve: “Tôi không thích ăn nội tạng, thịt của rất nhiều bộ phận ở con người có vị rất dở. Tôi sẽ chỉ chọn chỗ ngon nhất, cắn một ngụm, còn các vị trí khác thì chia cho thuộc hạ.”

Người trong lòng hắn giãy một cái, rồi bao nhiêu đòn tấn công dữ dội liên tục ập đến.

Vô Danh lại bị đâm một dao vào chỗ trí mạng, hắn ho ra một ngụm máu. Nhân lúc Lý Đỗ Quyên còn đang truy kích, hắn bắt lấy cổ tay cô, liếm từ ngón tay đến mu bàn tay, như là không nỡ cắn xuống.

“Nhưng nếu là cô thì tôi sẽ ăn hết toàn bộ.”

Lý Đỗ Quyên giơ một chân lên đạp bay hắn, Vô Danh trượt trên bờ cát một đoạn, bị Lý Đỗ Quyên theo sát phía sau dùng một chân đạp lên mặt trái hắn, cả đầu hắn lún vào cát.

“Đi chết đi, đồ hèn.”

Cô ấy rút súng ra rồi kéo chốt, chĩa họng súng vào đầu Vô Danh, động tác liền mạch một hơi.

“Ở kia có người muốn giết người!” 

“Người phụ nữ đó là ai?!”

“Con trai! Kia là con trai tôi!”

“Dừng tay!”
Bình Luận (0)
Comment