Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 13

Edit: Sương

Beta: Cyane

Tòa Thành Nát mở miệng nói chuyện, chỉ có một tiếng “A”, nhưng đúng là có phát ra âm thanh.

Rất khó có thể biết được âm thanh này đến từ đâu, nó không phải đến từ tòa thành, cũng không phải đến từ nơi nào đó, mà vang lên ở bên tai.

Bên tai ngứa ngáy, gió mát lướt qua giống như tòa thành đang nhẹ nhàng thì thầm với bạn.

Cô gái vui vẻ đến gần tượng thành, nói: “Anh thật sự đang nói chuyện đấy, sau này chúng ta có thể trò chuyện với nhau rồi. À, tại sao đột nhiên anh lại có thể mở miệng nói chuyện thế?”

Đôi mắt hạt đậu của tượng thành nheo lại thành hai đường ngang, anh nói: “A!… A?”

Vân Sâm vừa nghe vừa nghiêm túc gật đầu, hoá ra là như vậy à… Cái quỷ gì vậy nè, cô không hiểu một từ nào hết.

Cô nói một cách khéo léo: “Giọng nói của anh rất hay, trong trẻo như một chú chim nhỏ, nhưng chỉ a á ả à a thì tôi không thể hiểu được đâu.”

Tòa Thành Nát: “A, a.”

Đôi mắt đường ngang giờ trở lại thành đôi mắt hạt đậu, những bông hoa nhỏ ở đỉnh đầu từ từ khô héo.

Vân Sâm ngập ngừng: “Chẳng lẽ bây giờ anh chỉ có thể nói một từ này thôi hả?”

Dây leo ủ rũ khẽ lay động, cô gái ngay lập tức an ủi: “Thực ra chuyện này khá bình thường, đứa trẻ lúc bắt đầu học nói cũng phát ra những âm tiết đơn giản. Anh vừa mới phát ra âm tiết thì chỉ cần chăm chỉ luyện tập, sau này có thể nói chuyện một cách thành thạo thôi.”

Tòa Thành Nát vui vẻ trở lại, anh cứ “A” không ngừng, rõ ràng là rất thích giọng nói mới có được này.

Vân Sâm cũng vui không kém, người bạn tốt có năng lực mới, đó đúng là một chuyện tốt.

Tòa Thành Nát có thể nói chuyện, bây giờ chỉ có thể phát ra một âm tiết, không thể diễn tả nội tâm của mình bằng lời nói nên anh vẫn sử dụng dây leo để giao tiếp với Vân Sâm.

Theo cách nói của Tòa Thành Nát, khi anh nói về tia lửa với Vân Sâm ở nghĩa trang, do nhiều lần giao tiếp thất bại nên mới nảy ra ý định muốn nói chuyện với Vân Sâm, có lẽ đây là lý do anh có thể phát ra giọng nói.

Cũng có thể do tượng thành đã phát triển đến một mức độ nhất định, khi lớn đến thời điểm này thì anh đã đến giai đoạn có giọng nói rồi.

Có rất nhiều khả năng, bản thân Tòa Thành Nát cũng không chắc chắn, anh chỉ biết sử dụng theo bản năng mà thôi.

Vân Sâm chống tay: “Sau này hãy để cô giáo Vân Vân vĩ đại và thông thái này dạy anh nói, đảm bảo anh có thể nói chuyện rõ ràng trong thời gian tới.”

Tòa Thành Nát: “A.”

Anh tràn đầy mong đợi mà đung đưa dây leo rồi đi theo Vân Sâm ra khỏi phòng.

Lúc này bên ngoài trời đã chạng vạng tối, lớp giấy ni lông che mái tôn bị gió thổi xào xạc.

Vân Sâm và Tòa Thành Nát chỉ mới đi ra khỏi bức tường thì đã ngỡ ngàng bởi cảnh tượng bên ngoài hàng rào.

Không biết từ bao giờ mà bên ngoài hàng rào đơn sơ của ngôi nhà đã bị vây kín bởi đủ loại động vật, từ nhỏ đến lớn, từ ăn cỏ đến ăn thịt, chúng im lặng chờ đợi, cảnh tượng đông đúc nhìn vô cùng hoành tráng.

Ngay cả những con hổ và con báo hung dữ lúc này cũng chỉ ngồi yên lặng ở đó.

Đây là lần đầu tiên Vân Sâm nhìn thấy nhiều động vật hoang dã như vậy, mặc dù lúc này chúng có vẻ không hung dữ cho lắm, nhưng cô vẫn có cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

Sức mạnh tòa thành ngăn chặn ma quỷ, trong khi động vật hoang dã thì cần các bức tường để phòng thủ. 

Hàng rào của cô chỉ là một vật trang trí thôi.

Tòa Thành Nát cảm nhận được sự hoảng sợ của Vân Sâm, dây leo lặng lẽ đứng trước mặt cô.

Vì động tác đó của dây leo nên động vật cũng bắt đầu di chuyển.

Đầu tiên là một con tinh tinh, hai tay nó ôm một chiếc lá to, trong đó có rất nhiều hoa quả lá, nó đặt xuống trước hàng rào.

Sau khi nó thực hiện động tác này, các động vật còn lại cũng thực hiện tương tự như vậy.

Khỉ thì mang trái cây, chim bạc má thì mang cành cây đến, hổ thì ngậm con nai chết, gấu đen thì mang tổ ong… Tất cả xếp thành một đống ở trước hàng rào, dưới ánh chiều tà từ từ chất đống lên thành một ngọn núi nhỏ.

Những con vật khẽ gật đầu với vị trí nơi có bức tượng tòa thành đang ở, sau đó rời đi ngay lập tức.

Vân Sâm sững sờ nhìn cảnh tượng xảy ra như trong truyện thiếu nhi, cô khó hiểu hỏi: “Bọn nó đang làm gì vậy?”

Dây leo đứng ngơ ngác một lúc lâu, như vừa tỉnh cơn mê.

Bọn nó đến là do nghe thấy giọng nói của tòa thành, chúng biết rằng khi tòa thành xuất hiện trở lại, dấu chân của con người sẽ dần lan rộng khắp khu vực này.

Họ cầu xin khi tòa thành mở rộng lãnh thổ cho con người thì hãy để lại một nơi để bọn nó có thể tồn tại.

Đó là lễ vật của chúng.

Nhờ mấy món lễ vật này mà anh đã nhớ một số chuyện, chẳng hạn như cách sử dụng lễ vật.

*

Trong khi mặt trời vẫn còn ở phía chân trời, Vân Sâm kéo một tấm ván đi đến tòa nhà đổ nát gần nhất để lấy một đống xi măng và gạch bỏ đi.

Trên đường đi, cô nhìn thấy rất nhiều mảnh thủy tinh bèn thuận tiện nhặt về luôn.

Khối xi măng được trộn với các thanh thép gỉ, gạch đá, gỗ, mảnh thủy tinh và những thứ khác được đổ đầy xuống đất.

Khi luồng khí đen xuất hiện, Vân Sâm liền bước vào phạm vi của che chở của tòa thành, ma quỷ lập tức vươn tay về phía cô. Cô đứng bên trong hàng rào rồi nói với tên ma quỷ đang đưa móng vuốt về phía mình ở bên ngoài: “Tao đoán mày là Du Hồn.”

Sau khi nói xong, cô đi xung quanh đống gạch vụn chất chồng lên như ngọn núi ở trước mặt, hỏi Tòa Thành Nát: “Tôi đã chuyển đồ đến như anh nói rồi, thế này đã đủ chưa, anh có bất ngờ gì dành cho tôi vậy?”

Sau sự việc “Toàn bộ thú rừng tặng quà”, dường như Tòa Thành Nát nhớ lại một chuyện gì đó rất phi thường, tỏ vẻ thần bí yêu cầu cô đi nhặt những loại gạch đá vụn về, còn không cho cô vào phòng, cô chỉ có thể đứng đợi ở bên ngoài.

Tòa Thành Nát vẫy những sợi dây leo, ra hiệu cho Vân Sâm thờ cúng anh. 

Vân Sâm cảm thấy sở thích của ý thức tòa thành thật sự rất kỳ lạ, ngay cả gạch đá hay rác rưởi cũng thích cho được.

Cô bắt đầu trang trọng hành lễ.

Vân Sâm: “Tôi muốn dâng lên tất cả những thứ trước mặt tôi cho ngài.”

Tòa Thành Nát: “A…”

Màn đêm lẳng lặng như nước, tiếng thét chói tai của ma quỷ phá tan sự yên tĩnh, trên mặt đất nổi lên một trận gió lốc.

Cô gái quần áo xộc xệch, vẻ mặt bàng hoàng, cô phải giơ hai tay ra trước mặt để chặn cơn cuồng phong đang xuất hiện.

Những viên đá vụn bay trong gió, thỉnh thoảng va vào mặt cô, giống như một trận bão cát khổng lồ đang bao vây toàn bộ ngôi nhà đá, mắt cô không thể nhìn thấy gì nữa.

Dây leo giữ phía sau cô, tránh cho cô bị gió thổi bay.

Cơn gió dần dần an tĩnh lại, tiếng gió rít trở nên nhẹ nhàng hơn, giọng nói của tòa thành thì thầm bên tai cô, Vân Sâm mở mắt ra, đôi môi cô hé mở, hô hấp ngưng trệ.

Đây có phải là một phép màu không?

Tầng hai của ngôi nhà đá vốn đã bị sập một nửa, tấm nhựa lớn mà Vân Sâm tìm thấy được dùng để làm thành mái nhà đơn giản. Một nửa còn lại của căn phòng vẫn chưa được hoàn thiện là kính vỡ, khung gỗ mục nát, những vết nứt trên tường, cây cỏ xanh tươi, rong rêu phủ khắp ngôi nhà đã được Vân Sâm dọn dẹp cách đây không lâu.

Giờ đây, ngôi nhà đá đã có một diện mạo mới.

Nhưng chỗ hư hại của căn phòng đều đã được sửa lại, bức tường đá hằn lên dấu vết của thời gian, dây thường xuân tô điểm trên tường, khung cửa sổ bằng gỗ được khảm bằng kính trong suốt, cố thể nhìn rõ đồ đạc ở bên trong.

Ngôi nhà đá sạch sẽ nằm giữa rừng già đổ nát, vừa đẹp vừa bắt mắt, nhưng có vẻ như hàng rào tre bao quanh đó lại rách rưới đến mức khó coi.

Vân Sâm ngây ra như phỗng.

Dây leo khẽ lướt qua má cô.



Bạn tặng tôi tài nguyên, tôi sẽ thưởng cho bạn thành phẩm.

Đây là sức mạnh thực sự của ý thức tòa thành.
Bình Luận (0)
Comment