Trans: CyaneĐất bị ô nhiễm trông thật kinh tởm.
Đất ở Bảo Châu ban đầu có màu nâu sẫm, nhưng sau khi xảy ra ô nhiễm kỳ lạ, đất đã thay đổi rất lớn.
Tồn tại chất lỏng màu đỏ sẫm nghi ngờ là chất lỏng ma quỷ lẫn trong đất, lúc nhúc lăn lóc.
Nếu chúng còn sống, chúng sẽ phát ra tiếng “cúc cu” nhẹ vào ban đêm, ma quỷ vào ban đêm có thể sử dụng đất bị ô nhiễm làm vật chứa ẩn mình, khi lơ là chúng sẽ bất ngờ tấn công.
Khi Hoa Đình sử dụng hơi thở tòa thành để thanh lọc đất bị ô nhiễm, Vân Sâm và những người khác không thể giúp đỡ, họ đều nhìn chằm chằm sang một bên, chờ đợi kết quả của việc thanh lọc.
Nhậm Bội Quân nhân thời gian này đã mô tả chi tiết hơn những phát hiện của họ về bản chất của đất bị ô nhiễm.
Nhậm Đại Hựu nói: “Cuộc sống của con người càng ngày càng khó khăn, trước đây ma quỷ chỉ có thể tấn công con người vào ban đêm, thứ trên người chúng để lại vô dụng đối với con người…”
Vân Sâm ngắt lời ông ta và nói: “Chú Nhậm, Kỷ Lạc Thần không nói với chú về chuyện này sao?”
Nhậm Đại Hựu sửng sốt: “Chuyện gì thế?”
Nhậm Bội Quân và Cố Tư Lượng tò mò nhìn sang.
Vân Sâm nói: “Chất lỏng do ma quỷ để lại trên mặt đất không phải là không có tác dụng đối với cơ thể con người, nhưng tác dụng không rõ ràng.”
Cô cũng nói thêm rằng những người ở tòa thành hiện tại đã biết về vấn đề này, cần phải đeo khẩu trang khi rời khỏi phạm vi hơi thở của tòa thành, để làm chậm ảnh hưởng của chất độc hại này đối với con người.
Nhậm Đại Hựu và ba người khác sau khi nghe xong thì chìm vào im lặng một lúc lâu, ma quỷ thực sự đang thực hiện các phương pháp toàn diện để cắt đứt con cháu ở đời sau của con người.
“Phụt… phụt.”
Một âm thanh nhỏ cắt đứt sự im lặng của mọi người, tất cả họ đều nhìn về phía trước.
Đất đã thay đổi.
Hơi thở tòa thành phát ra từ ý thức tòa thành khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ khi bị ma quỷ tấn công, hơi thở tòa thành mới xuất hiện hiện tượng dao động năng lượng, khiến không khí giống như mặt đất đang tỏa nhiệt trong mùa hè nóng bức.
Phía trước mặt đất dính đen, với trung tâm ngay bên dưới Hoa Đình xuất hiện một vòng tròn nhỏ sạch sẽ, rất nhiều chất bụi màu đen xám đang lơ lửng trong không khí trong vòng tròn.
Khi trong đất không còn xuất hiện những thứ màu đen xám này nữa, đất trong vòng tròn nhỏ này trở lại màu nâu sẫm bình thường.
Vòng tròn nhỏ dần dần mở rộng ra bên ngoài, thể hiện hiệu suất thanh lọc mờ, nhanh chóng lan rộng từng lớp.
Nhậm Đại Hựu, Nhậm Bội Quân và Cố Tư Lượng kinh ngạc nhìn chằm chằm, có tác dụng rồi!
Sau khi lan rộng đến một mức độ nhất định, quá trình thanh lọc dừng lại, sự ô nhiễm được bị đẩy đi lại nhanh chóng xâm chiếm vùng đất một lần nữa, không ngừng sủi bọt.
Nhậm Bội Quân lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích mà Vân Sâm đang đeo sáng lên, giọng nói trong trẻo của Hoa Đình qua điện thoại vang lên bên tai cô, cô chuyển tiếp những lời này.
“… Đây là đất của Bảo Châu, tôi có thể giúp trong thời gian ngắn, nhưng không thể nào làm thay mãi được. Vùng đất này đối tương đối kháng cự với năng lượng của các ý thức tòa thành khác, tôi và Bảo Châu nhất định phải cùng nhau thanh lọc.”
“… Hãy nhìn vào tình hình thanh lọc. Một khi quá trình thanh lọc bắt đầu thì sẽ không thể dừng lại. Nếu để lại một khu vực nhỏ, ô nhiễm có thể quay trở lại.”
“… Có chút rắc rối. Không có vấn đề gì trong phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành phố, nhưng thanh lọc bên ngoài phạm vi…”
Vân Sâm nói xong, cô nhìn Nhậm Đại Hựu và Nhậm Bội Quân, nói câu cuối cùng: “Hoa Đình đã hỏi là khi nào Bảo Châu định hợp tác với anh ấy để thanh lọc, bây giờ vẫn là…”
Thật đáng tiếc khi Bảo Châu hiện không thể sử dụng điện thoại hiệu trà, nếu không thì Bảo Châu và Hoa Đình đã có thể liên lạc trực tiếp giống như ở đình Thương Lãng.
Nhậm Đại Hựu vội vàng nói: “Tốt nhất là nên làm luôn ngay bây giờ, nhưng mọi người có cần nghỉ ngơi không?”
Vân Sâm lắc đầu, hiện tại cô rất tốt, không cần nghỉ ngơi, hơn nữa còn có Hoa Đình góp sức.
Hạ Phong Niên đút hai tay vào túi, ông nhìn vào phần cuối của lớp đất bị ô nhiễm, không biết đang nghĩ gì, khẽ lắc đầu.
Nhậm Bội Quân: “Bảo Châu, cô làm được không?”
Mọi người nghe thấy giọng nói ngượng ngùng của Bảo Châu: “Tôi… tôi làm được!”
Hợp nhất hơi thở tòa thành của các tòa thành khác nhau rất đơn giản, chỉ cần kết nối hơi thở tòa thành tương ứng với nhau…
Hoa Đình khẽ di chuyển, tiếp xúc với hơi thở tòa thành Bảo Châu.
Một vòng thanh lọc mới bắt đầu.
Quá trình thanh lọc diễn ra suôn sẻ, nhiều vùng đất rộng lớn trở lại bình thường, Nhậm Đại Hựu và con gái trông rất vui vẻ.
Khi đất bị ô nhiễm dần rút đi, hòn đảo dần trở lại độ dốc ban đầu.
Mùi hôi thối tan biến, sức sống lại xuất hiện, Bảo Châu thấy vậy thì vui mừng khôn xiết, càng tăng thêm lực của hơi thở tòa thành.
Đột nhiên!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, tất cả mọi người đứng không vững, thân thể lắc lư, vô số chim chóc bay ra từ trong rừng cây nơi nửa hòn đảo của Bảo Châu vốn còn nguyên vẹn, nhanh chóng bay lên trời.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Động đất à?”
“Mặt đất không bình thường, nó đang dốc xuống!”
Toàn bộ hòn đảo giống như một chiếc bập bênh, một đầu đang gánh vật nặng, nghiêng xuống một cách không thể kiểm soát.
Mọi người đều vô thức ôm lấy những đồ vật ổn định xung quanh mình, chẳng hạn như cây lớn, cột của tòa nhà đổ nát, v.v.
Hạ Phong Niên túm cổ áo sau lưng của Cố Tư Lượng rồi ném anh ta lên một cái cây, ông nhìn đứa con gái của mình linh hoạt hơn một con khỉ đang không ngừng trèo lên cây để xem tình hình, trong lòng cảm thấy phức tạp lại thấy tự hào.
Là một người chbố, dường như ông không có tác dụng gì nhiều.
Trâm ngọc trên đầu Vân Sâm lại sáng lên, cô giơ ống nhòm lên quan sát tình hình và lớn tiếng hỏi: “Bảo Châu, Hoa Đình hỏi vừa rồi cô đã làm gì thế!”
Bảo Châu ứa nước mắt nói: “Thực xin lỗi… Tôi… tôi vừa mới mở rộng phạm vi của hơi thở tòa thành…”
Hòn đảo vẫn đang nghiêng, góc nghiêng vô cùng khủng khiếp.
Điều đáng sợ hơn là ô nhiễm lại tấn công đất đã được thanh lọc.
Trong kính viễn vọng, những cơn sóng ô nhiễm màu đỏ đen nhanh chóng xâm chiếm về phía trước, chúng cao đến mức gần như chạm vào tòa thành phía trên.
Chúng đột ngột nhào lên, Hoa Đình nhanh hơn bọn nó đã nâng tòa thành lên, làm gián đoạn sự hợp nhất hơi thở tòa thành với Bảo Châu.
Dù vậy, nhiều dây leo cũng bị nhuộm màu đỏ đen.
Màu sắc này cực kỳ quen thuộc, chính là bộ dạng của dây leo dưới lòng đất khi bị ô nhiễm.
Trái tim của Vân Sâm thắt lại, khi tay cô chạm vào những mảnh vỡ của tượng Cửu Châu trong túi, những dây leo đỏ đen ấy rơi khỏi tòa thành, tất cả đều đổ xuống.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi mất sức.
Bên tai vang lên tiếng an ủi nhẹ nhàng của Hoa Đình: “Anh không sao, nhưng tình trạng của Bảo Châu không tốt lắm. Sau khi cô ấy mở rộng hơi thở tòa thành, cho anh một cảm giác rất kỳ lạ… Bọn họ có chuyện gì đó vẫn chưa nói cho chúng ta biết sao?”
Vân Sâm ngay lập tức hỏi Nhậm Bội Quân, trong khi hòn đảo vẫn đang nghiêng.
Nếu hòn đảo nghiêng thêm nữa, người dân trên toàn bộ hòn đảo sẽ trượt sang phía bên kia.
Nhậm Bội Quân ngơ ra, giấu giếm? Sao có thể chứ, cô ấy cũng không phải bại não, vào lúc thế này còn giấu diếm chuyện gì nữa chứ…
“Không có, tôi đều đã nói hết rồi, từ khi ô nhiễm bắt đầu đến tình hình bây giờ, tôi đều đã nói hết, không che giấu gì cả.”
“Tài năng, Bội Quân, chuyện về tài năng trước đây của Bảo Châu…” Cố Tư Lượng cưỡi trên cây với sắc mặt tái nhợt, anh ta nhắc nhở: “Thành Quyến Giả họ Kim của Quỳnh Nhai trước đây…”
“Họ Kim?” Vân Sâm cảnh giác hỏi, sự việc này của Bảo Châu xảy đến quá nhanh, bọn họ vẫn chưa kịp trao đổi đầy đủ với nhau rất nhiều tin tức, ví dụ như chuyện Kim Hòa Doãn là kẻ phản bội.
Nhậm Bội Quân nói: “Chuyện này không liên quan gì đến ô nhiễm mà.” Hòn đảo lại rung chuyển dữ dội, cô ấy vội vàng kể về việc trước đây Thành Quyến Giả của Quỳnh Nhai đã đến đây, Bảo Châu đã dùng tài năng tòa thành của mình để liên kết với Quỳnh Nhai.
Rất nhiều đá rơi xuống đỉnh đầu, Vân Sâm sau khi né tránh liền hỏi: “Vậy cô có từng nhìn thấy dấu ấn Thành Quyến Giả của tên họ Kim đó không?”
Nhậm Bội Quân nói: “Từng nhìn thấy rồi, đó là một chiếc mặt nạ.”
Vân Sâm kiên quyết nói: “Đó chắc chắn không phải là Thành Quyến Giả của Quỳnh Nhai, mà là một người khác. Người đó tên thật là Kim Hòa Doãn, hắn ta là Thành Quyến Giả của Hân La. Họ là những kẻ phản bội, họ đã đánh cắp tài năng của các ý thức tòa thành khác.”
Nhậm Bội Quân, Nhậm Đại Hựu và Cố Tư Lượng kinh hãi, ý thức tòa thành lại có kẻ phản bội?
Bảo Châu lúc ấy đang sợ hãi và đau lòng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng.
Vân Sâm vội vàng hỏi: “Tài năng tòa thành của Bảo Châu là gì?”
Nhậm Bội Quân cũng nhanh chóng trả lời: “Bao Phủ Diện Rộng, chúng tôi chỉ biết rằng Bao Phủ Diện Rộng có thể thiết lập liên lạc với ý thức của các tòa thành khác, không rõ sẽ có loại kết nối nào và có tác dụng gì.”
Cô ấy dừng lại và tiếp tục: “Sau khi kết nối được thiết lập thì Bảo Châu không thay đổi. Sau một thời gian, năng lực của cô ấy có hơi không ổn định. Trong một thời gian kết nối với Quỳnh Nhai, không phải, sau khi kết nối với Hân La bị phá vỡ, năng lực của cô ấy đã trở nên ổn định lại. Gần đây, mối liên hệ của cô ấy và Quỳnh Nhai đã mạnh trở lại, năng lực của cô ấy lại không ổn định, ô nhiễm cũng xuất hiện… Chết tiệt.”
Trước đây Nhậm Bội Quân chưa từng nghĩ tới phương hướng này, cũng không ai sẽ hoài nghi ý thức của các tòa thành khác!
Vân Sâm không thể tin hỏi: “Cô xác định Bảo Châu và Hân La vẫn còn liên kết?”
Nhậm Bội Quân dùng sức gật đầu: “Đúng vậy, tôi biết rồi, lần này Bảo Châu xảy ra chuyện, nhất định là do Hân La và tay sai của hắn ta làm…”
Vân Sâm ngắt lời cô ấy: “Hân La đã diệt vong rồi, Hân La mới vẫn chưa được sinh ra. Chu Nguyên – người tiếp quản tạm thời không hề đề cập đến vấn đề này. Vậy ai vẫn còn liên kết với Bảo Châu?”
Hạ Phong Niên hạ mi mắt rồi nhẹ nhàng nhìn xuống đất.
Mọi người đều kinh hoàng.
…
Chiếc trâm ngọc lúc sáng lúc tối, Hoa Đình nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, Bảo Châu sẽ chìm xuống biển, bây giờ hoàn toàn không thể thanh lọc được. Bất kể chuyện này có liên quan đến “liên kết” hay không, hãy để cô ấy ngắt kết nối trước.”
Sau khi Vân Sâm truyền đạt tin nhắn, Nhậm Bội Quân trả lời nhanh hơn Bảo Châu: “Kết nối không thể bị phá vỡ, chỉ có thể bao phủ lại!”
Bao Phủ Diện Rộng của Bảo Châu có thể thiết lập kết nối với ba ý thức tòa thành cùng một lúc, khi ba kết nối đầy, thêm một kết nối mới thì kết nối ban đầu sẽ được thay thế.
Nhậm Bội Quân tuyệt vọng: “Tôi có thể lập tức tìm ba ý tòa thành ở đâu để giúp đỡ đây?”
Vân Sâm: “Bảo Châu có thể thiết lập liên lạc với các ý thức tòa thành khác chỉ khi Thành Quyến Giả có mặt ở đây đúng không?”
Nhậm Bội Quân gật đầu, cô ấy thấy Vân Sâm lấy ra một viên đá trông rất kỳ lạ.
Điểm dịch chuyển của mảnh vỡ tượng Cửu Châu ở Hoa Đình là cố định. Bất kể Hoa Đình di chuyển đến đâu, điểm dịch chuyển sẽ di chuyển cùng với Hoa Đình. Đây không phải là điểm dịch chuyển cố định theo nghĩa địa lý thuần túy, mà bị ràng buộc với ý thức tòa thành.
Vân Sâm nói: “Tôi có thể mang thêm hai Thành Quyến Giả đến đây, tôi lập tức liên lạc với bọn họ, xem ai có thể tới.”
Nhậm Bội Quân không hỏi vào lúc này cô có thể làm gì, cô ấy im lặng một lúc, sau đó nói một cách khó khăn: “Vậy thì… xin cô hãy nhấn mạnh sự nguy hiểm ở đây, năng lực của Bảo Châu, ngay cả cô ấy cũng không hoàn toàn hiểu nó là gì, đặc biệt là chúng tôi không biết liệu xuất hiện liên kết nào với hai tòa thành đầu tiên được kết nối hay không…”
Vân Sâm cười với cô ấy: “Được.”
*
Lúc đó vẫn còn là sáng sớm, người dân ở Chi Giang đang phổ cập kiến thức khoa học cho người dân Bảo Châu, Kỷ Lạc Thần buồn ngủ ngáp một cái.
Vì chuyện của Bảo Châu, mấy ngày qua anh ta đã ngủ không ngon.
Kỷ Lạc Thần mặc một bộ vest màu hồng nhạt, ngồi trên bậc thềm, đợi bếp than đun sôi.
Anh ta muốn pha một tách trà đắng để giải khát.
Nước sôi, anh ta cầm chiếc nồi nhắc bên cạnh đặt lên quai ấm, tay trái bưng ấm nước vào phòng, khi đang rót nước trà vào trong chén, chiếc nhẫn trên ngón tay sáng lên.
Là Vân Sâm.
Không cần uống trà, Kỷ Lạc Thần trong nháy mắt tỉnh lại, anh ta cẩn thận nghe xong điện thoại, cười nhàn nhạt nói: “Còn phải hỏi sao? Chỉ là một nguy hiểm nhỏ không đáng nhắc tới thế này, anh Kỷ của em chả bao giờ biết sợ là gì, mau đến đây đưa anh đi đi.”
Khi đặt ấm xuống, anh ta vô tình làm đổ cốc, trà văng ra khắp sàn.
Lại một tách trà khác bị rơi ở Tân An, nước nhuộm đen cả tấm thảm, Bạch Ngọc Thái cười khổ nói: “Sau khi già rồi, ngay cả tách trà cũng không cầm nổi.”
Bà ấy quỳ xuống lau vết nước trên thảm, da thịt trên cánh tay đã già nua nhăn nheo, chiếc vòng ngọc lắc vài cái chợt lóe sáng.
Bạch Ngọc Thái nghe thấy giọng nói của Vân Sâm.
Bà ấy đỡ lưng chậm rãi đi đến bên ghế, bên kia cũng đã nói xong.
“Con người ấy mà, càng lớn tuổi càng sợ chết, đặc biệt là những người ở độ tuổi như bà đây, đã ngửi thấy mùi tử khí đang đến gần rồi.” Bạch Ngọc Thái tay run run sờ chiếc vòng ngọc: “Nhưng có nhiều thứ quan trọng hơn cái chết, chỉ cần nơi nào cần thân già này giúp thì bà không thể nào từ chối được.”
Bạch Ngọc Thái chậm rãi đi xuống lầu, mấy năm trời sau khi Tân An bị Kim Hòa Doãn tính kế thì cuộc sống thật sự như tận thế khiến sức khỏe của bà trở nên tồi tệ hơn.
Tân An: “… Hoa Đình nói với tôi rồi, tình hình ở Bảo Châu rất nguy hiểm, bà thật sự muốn đi sao?”
Bạch Ngọc Thái dựa vào tượng thành Tân An: “Ma quỷ sợ mặt trời, những người trẻ tuổi này mới là mặt trời.”
“Anh là mặt trời mới sinh, em nhìn anh xem, cả người anh cũng không thể che giấu sự sáng chói này, em biết rõ tính tình của anh, sau này xảy ra chuyện gì cũng sẽ không oán hận… Trong xương của anh cũng không cách nào áp chế yếu tố mạo hiểm nữa rồi, mau tới đưa anh đến đó đi.”
Ngay khi Dư Triều Gia hào hứng nói xong, Dư Thanh Hà đã yêu cầu anh em Trà Phủ chuyển cuộc gọi của Vân Sâm cho cô ấy.
“Gia nhi sẽ không đi.” Dư Thanh Hà giơ tay đè mặt Dư Triều Gia, ngăn cản anh ta xông tới, cô ấy tùy ý đung đưa chân đang vắt chéo của mình, nói: “Chị đi, đến chỗ lúc trước em đến chờ em à?”
Cuối cùng là Trung Châu.
Vân Sâm kết thúc cuộc điện thoại mới một giây, giây tiếp theo Mạnh Nhiên Lâm đã dịch chuyển đến Hoa Đình thông qua Người Đưa Thư, thúc giục Hoa Đình nhanh chóng đưa ông ấy lên Bảo Châu, sợ rằng những người khác sẽ dẫn đầu.
Người còn lại là Kỷ Lạc Thần.
Giống như Cố Tư Lượng, Kỷ Lạc Thần đang cưỡi trên cây, đợi Bảo Châu thiết lập liên lạc với mình với nụ cười trên môi.
Từ khi Vân Sâm liên lạc với Thành Quyến Giả của các tòa thành khác, đến khi họ đồng ý đến đây chỉ mất không quá năm phút.
Nhậm Bội Quân đặc biệt ghét nước mắt, hốc mắt của cô ấy lúc này ướt át, chắc là do trong mắt có nước miếng, cô ấy hỏi: “Rõ ràng là biết sẽ nguy hiểm, tại sao mọi người chẳng có chút do dự nào vậy?”
Mạnh Nhiên Lâm nói: “Bởi vì chúng tôi là người Cửu Châu.”
“Đồng bào gặp nạn, vượt qua lửa cháy, không quản khó khăn.”
Trong túi của Vân Sâm, mảnh vỡ tượng Cửu Châu lóe lên ánh sáng, không ai nhận ra.