Edit: Diệu LinhBeta: CyaneLưu Năng là kẻ cầm đầu đội gây rối, hắn và đồng bọn chia cắt lãnh thổ Thiên Hồ thành vương quốc của riêng mình.
Mà hắn – Lưu Năng, chính là vua của vương quốc này!
Ma quỷ xuất hiện, thế giới tận thế, tất cả những luật lệ mà Lưu Năng ghét nhất cũng biến mất, hắn không còn bị bất cứ điều gì gò bó. Dù tay chân ngứa ngáy, muốn giết người mua vui cũng không có ai ngăn cản.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của ý thức tòa thành gây cản trở cho hắn. May mắn là phạm vi hoạt động của ý thức tòa thành có hạn, Lưu Năng và những tên bạn tù vượt ngục của hắn tin rằng thời điểm này là lúc để bọn họ trỗi dậy.
Chỉ có những kẻ độc ác mới có thể sống sót đến cuối, còn những người càng tốt bụng thì chết càng nhanh.
Lưu Năng – người đưa ra ý tưởng này đã sống tới hiện tại, còn có thể kiểm soát được ý thức tòa thành Thiên Hồ.
Sẽ luôn có một số trở ngại trong quá trình trở thành vua, Lưu Năng thích sử dụng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất với những trở ngại, Lệnh Thời Thanh là một trong số đó.
Xét về cách thức giết người, không ai có thể tàn nhẫn hơn ma quỷ.
Hắn ngồi ở trên đài cao, chỉ cần liếc mắt một cái là đàn em đã hiểu ý, đẩy nhóm người muốn làm phản cho ma quỷ ăn thịt.
Lệnh Thời Thanh cầu xin sự thương hại của hắn, nói rằng đó là chủ ý của một mình anh ta, không liên quan đến những người khác. Hắn vờ đồng ý cho những người bạn đồng hành của Lệnh Thời Thanh đi, nhưng ngay sau khi họ lơ là, hắn liền ra lệnh cho đồng bọn ném họ ra ngoài.
Vào thời điểm đó, sự sợ hãi trên khuôn mặt của những người đó khiến bọn họ cảm thấy thoải mái về cả thể xác lẫn tinh thần, toàn thân tê dại.
Lưu Năng cảm thấy sảng khoái chưa được bao lâu thì một bóng đen kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trên trời rồi giải cứu bọn Lệnh Thời Thanh khỏi lũ ma quỷ.
Những đám mây tách ra, bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của bóng đen và vật khổng lồ đang điều khiển bóng đen, dưới ánh trăng phát ra ánh sáng chói lọi
Cái quái gì thế này?
Chẳng lẽ sau khi bọn ma quỷ xuất hiện, đến cả người ngoài hành tinh cũng tới xâm chiếm thế giới này à?
Mọi người đều ngạc nhiên há hốc mồm.
Xung quanh mặt hồ trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Lưu Năng là người đầu tiên phản ứng lại, hắn hỏi Thiên Hồ với vẻ mặt u ám: “Đó là cái gì vậy hả?”
Thiên Hồ hoàn toàn phớt lờ hắn.
Lưu Năng cảm thấy khó chịu, hắn bước xuống từ bục cao, dùng tay nhéo khiến khuôn mặt gầy gò của người phụ nữ trung niên trở nên tím tái, bà vùng vẫy loạn xạ, dùng hai tay chẳng có tí sức nào mà đánh mạnh vào cánh tay của hắn.
Thiên Hồ không còn cách nào khác, trầm giọng trả lời: “Đó là ý thức tòa thành.”
“Là ý thức tòa thành nào, ý thức tòa thành nào mà lại biết bay?” Lưu Năng càng lúc càng tức giận, hắn muốn dạy cho Thiên Hồ một bài học.
Đang định giết người phụ nữ trong tay để trút giận thì đàn em của hắn hét lớn: “Nó chuyển động, nó chuyển động kìa!”
Lưu Năng ngước mắt nhìn lên trời, cảnh tượng vô cùng đáng sợ khiến con ngươi của hắn co lại.
Những bóng đen to lớn dày đặc như những xúc tu đang nhảy múa xung quanh, che lấp ánh trăng yếu ớt, sà xuống phía dưới…
Trong chớp mắt, bóng đen tiến lại gần bọn họ.
Lưu Năng và đồng bọn cuối cùng cũng nhìn ra đó là cái gì, hóa ra đó là từng sợi dây leo đột biến trở thành dây leo khổng lồ.
“Bắn! Mau bắn nó!”
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Ánh lửa lóe lên, viên đạn như va vào tấm sắt cứng, phát ra tiếng ma sát đinh tai, không hề lưu lại vết thương nào cho dây leo.
Dây leo phớt lờ cuộc tấn công của Lưu Năng và đồng bọn, các nhánh dây leo như những con trăn xanh trườn nhanh trên mặt đất.
Đồng bọn của Lưu Năng cuống cuồng, bọn họ bắn loạn xạ, đánh qua đánh lại một hồi liền bị hất văng đi.
“Đây.”
“Lại đến chỗ tao nữa!”
“Mau đốt chúng.”
Dây leo lướt qua chân một tên, cành cây nhấc hắn lên rồi đột nhiên rụt lại.
Tất cả đều cảm thấy mắt cá chân của mình như căng ra, khi nhận ra thì tầm nhìn của bọn họ đã bị đảo ngược.
Bao gồm cả Lưu Năng thì số lượng là 275 người đều bị dây leo trói hai chân, chân đưa lên trời còn đầu thì hướng xuống đất, tất cả bọn họ đều bị dây leo trói chung lại với nhau.
Bọn họ vùng vẫy một hồi rồi trở nên choáng váng do máu không chạy xuống não.
Nhìn từ xa, bọn họ giống như một bông lúa mì hình người khổng lồ giữa không trung.
Lưu Năng nghiến răng, nhưng hắn không sợ lắm.
Thiên Hồ nói rằng đối phương cũng là ý thức tòa thành, bọn họ cùng lắm thì sẽ bị nhốt lại chứ không phải chết.
Khi Lưu Năng đang nghĩ vậy, dây leo rung chuyển, bọn họ cũng rung chuyển theo dây leo, cơ thể va vào nhau.
Dây leo di chuyển chậm rãi ra ngoài, ngày càng gần rìa hơi thở tòa thành của Thiên Hồ.
Ý thức tòa thành này đang muốn làm gì?
Phía rìa hơi thở tòa thành, ma quỷ đang quanh quẩn một chỗ, bọn nó tức giận khi con mồi tới miệng rồi còn chạy mất.
Bọn nó chú ý tới động tĩnh bên này, khuôn mặt trắng xanh chuyển hướng sang đây.
Dây leo đưa đám người này tới bên rìa ý thức tòa thành, sau đó chậm rãi xoay tròn, để hiện ra từng cơ thể người bị treo ngược.
Trong nháy mắt, rất nhiều ma quỷ hai mắt sáng bừng, giống như nhìn thấy tiệc buffet vậy.
Có người hét lên đầy sợ hãi.
Lưu Năng cười lạnh, hắn không tin ý thức tòa thành sẽ làm chuyện như vậy, đối phương chẳng qua đang muốn dọa bọn họ mà thôi.
Dây leo tiếp tục xoay tròn, Lưu Năng được đưa đến nơi gần lũ ma quỷ nhất.
Hắn có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương sau khi rời khỏi hơi thở tòa thành.
Hắn vùng vẫy trong vô thức nhưng không có cách nào để thoát thân.
Dây leo tiếp tục di chuyển, đẩy hắn ra phía ngoài thêm vài cm.
Lũ ma quỷ nhếch mép, gấp rút di chuyển như không thể chờ đợi thêm nữa.
Lưu Năng luôn tin chắc rằng ý thức tòa thành sẽ không làm hại con người, đây cũng chính là lý do mà hắn luôn dám uy hiếp Thiên Hồ.
Bình thường hắn không hề sợ lũ ma quỷ, nhưng hiện tại hắn lại không thể cử động…
Dây leo tiếp tục vươn ra ngoài thêm vài cm.
Chiếc mũi cao của Lưu Năng đã vượt ra khỏi hơi thở tòa thành, cảm giác rét thấu xương.
Ma quỷ thét lên một tiếng đinh tai nhức óc, khí đen cuồn cuộn, cả người nó làm tư thế như muốn nhảy lên, cố gắng với tới cái mũi của hắn.
Chỗ này không có Vũ Kích, cũng không có loại ma quỷ nào khác biết bay.
Ma quỷ dùng sức nhảy lên, móng vuốt của nó sượt qua mũi Lưu Năng.
Cảm nhận được sự đau đớn, Lưu Năng biết mình đã bị ma quỷ cào.
Vết thương tuy không lớn nhưng dễ dàng phá hủy hàng phòng ngự tâm lý của hắn.
Hành động chơi đùa này… ý thức tòa thành trên đầu hắn không lương thiện chút nào!
Cơ thể hắn tiếp tục va đập, Lưu Năng biết đây là dấu hiệu dây leo đang chuyển động, chẳng lẽ nó lại muốn di chuyển ra phía ngoài tiếp ư?
Không chỉ như vậy, dây leo dần hạ độ cao xuống, lần này sẽ không có chuyện ma quỷ không chạm đến hắn được nữa.
Dây leo đưa ra phía ngoài.
Đôi mắt của Lưu Năng phản chiếu hình ảnh bọn ma quỷ với hàm răng và móng vuốt bén nhọn đang lao về phía hắn, đồng tử hắn co lại rất nhỏ, việc hắn sắp chết nhưng lại không thể làm gì khác khiến đồng tử hắn dần giãn ra.
Khi móng vuốt của ma quỷ lướt qua ngực Lưu Năng, một dòng nước ấm nóng chảy từ đũng qu@n hắn dọc xuống cổ, đầy mùi nước tiểu.
Những kẻ khác cũng vậy.
Không để lũ ma quỷ được lợi, dây leo nhanh chóng rút lại rồi xoay vòng, để một nhóm người khác ra ngoài, cũng dọa bọn họ bằng cách thức y hệt.
Cho tới khi biểu cảm khuôn mặt của bọn họ trở nên chết lặng, dây leo mới thả bọn họ xuống, lại dùng dây leo quấn quanh vòng này hết vòng khác, nhốt bọn họ trong cái kén màu xanh lá.
Cảm xúc của người dân Thiên Hồ vô cùng lẫn lộn.
Đối tượng gây rối được giải quyết quá nhanh gọn, đồng thời khi đối mặt với sự đe dọa của cái chết, họ cũng vô cùng yếu ớt, ngay cả một đòn tấn công cũng không chịu nổi.
…
Vân Sâm ngừng kiểm soát dây leo của Hoa Đình, lấy găng tay trong túi ra nhanh chóng đeo vào.
Cô cũng gọi Thần Kinh đến gặp Nghiêm Văn Thần, sau đó kể lại một cách chi tiết về tình hình bọn họ mới biết được về Thiên Hồ.
Trong mắt Hạ Phong Niên thoáng qua vẻ yên tâm.
Ông rất vui vì con gái ông là một đứa trẻ tốt bụng, nhưng không phải kiểu tốt bụng không có điểm dừng, con bé có các nguyên tắc riêng trong việc cư xử với mọi người.
Hoa Đình chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, những người đó không chết, họ cũng sẽ không tạo nên bất kỳ gánh nặng gì cho anh và Thiên Hồ nữa.
Sau khi Lệnh Thời Thanh bị sốc, anh ta cười toe toét, tình huống thê thảm của nhóm Lưu Năng khiến anh ta và những người bạn đồng hành không thể nhịn cười.
Hoa Đình hạ xuống, đến gần Thiên Hồ.
Lệnh Thời Thanh và những người khác được dây leo đưa trở lại Thiên Hồ, nhận được ánh mắt tò mò từ những người khác.
Lệnh Thời Thanh nhảy nhót xung quanh, phấn khởi nói: “Thiên Hồ, đó là Hoa Đình, anh ấy tới đây để giúp anh đó.”
Hoa Đình tiếp tục hạ xuống, làm cho Thiên Hồ có thêm một trần nhà màu xanh lá cây.
Phía dưới tòa thành có một dây leo rõ ràng to hơn các dây leo khác nhìn quanh bầu trời như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Sau một lúc, dây leo đã khóa được mục tiêu.
Lệnh Thời Thanh nhận ra những dây leo của Hoa Đình đang di chuyển về phía tượng thành của Thiên Hồ, anh ta hỏi: “Đây là đang làm gì thế?”
“Chuyện về ý thức tòa thành, anh nên giải quyết tình hình ở đây trước đi.” Vân Sâm liếc nhìn Thiên Hồ đang lộn xộn, cô cũng không quên rằng rất nhiều người đã bị giam cầm trong thủy lao.
Cô nhờ Lệnh Thời Thanh tìm Nghiêm Văn Thần.
Lệnh Thời Thanh gật đầu đồng ý, lắc cơ thể mập mạp của mình, thúc giục mọi người hỗ trợ anh ta.
Hoa Đình đã tìm thấy vị trí của tượng thành Thiên Hồ, nơi đó là một bức tượng đá tối màu đội chiếc nón lá.
Thiên Hồ nói: “Hôm nay tôi đã có suy nghĩ không muốn bảo vệ con người, tôi để người dân trong tòa thành phải chịu sự đau khổ, có phải tôi là một tòa thành không đủ tư cách không?”
Dây leo viết chữ lên bảng gỗ gần tượng thành Thiên Hồ.
Dòng đầu tiên:
[Hiện tại cậu chỉ là một tòa thành nhỏ, chỉ là một đứa trẻ vẫn chưa nhớ gì cả thôi.]
Dòng thứ hai:
[Đừng buồn, cậu là một ý thức tòa thành rất tuyệt vời, còn nhiều người tốt xứng đáng để chúng ta bảo vệ hơn.]
Dòng thứ ba:
[Cậu vẫn còn có chúng tôi.]
Cuối cùng cành cây hạ một dấu chấm, quấn quanh tượng thành của Thiên Hồ, nhẹ nhàng vỗ về đỉnh nón lá, giống như đang tặng cậu một cái ôm.
Tượng đá không có nhiệt độ, dây leo cũng thế, nhưng Thiên Hồ lại cảm nhận được sự ấm áp.
Cuối cùng, màu đen bao quanh tượng thành Thiên Hồ dần dần tan đi, thay vào đó là màu cam ấm áp, thể hiện rằng hiện giờ Thiên Hồ đang rất vui vẻ.
Hoa Đình nới lỏng dây leo ra.
Thiên Hồ đột nhiên nói: “Anh nhớ dỡ cái bảng này bỏ sang một bên, mấy chữ này thật sự rất buồn nôn!”
Hoa Đình: “…”
Anh tức giận viết thêm bốn chữ: [Tự lực cánh sinh.]
Dây leo rút ngược lên phía trên và lùi về trong tòa thành.
Mạnh Nhiên Lâm cùng lúc dắt Thành Quyến Giả Bùi Sinh Âm của Thần Kinh và một đội mười người có trang bị súng ống đến.
Hoa Đình đưa họ đến Thiên Hồ, còn Vân Sâm chỉ họ tới chỗ cái kén xanh nơi Lưu Năng và đồng bọn của hắn bị giam giữ.
Kén xanh mở ra, tổ mười người kiểm tra lồ ng nhốt những tên này, thấy không có vấn đề gì liền ra hiệu cho Bùi Sinh Âm.
Bùi Sinh Âm yêu cầu Mạnh Nhiên Lâm đưa bọn họ về Thần Kinh trước, còn bây giờ anh ấy sẽ ở lại đây.
Vân Sâm hỏi: “Anh định xử lý bọn chúng như thế nào?”
Trong đêm, cặp kính của Bùi Sinh Âm phản xạ ánh sáng.
Anh ta nói: “Ma quỷ tiến hóa như thế nào và có khả năng gì mới, tôi muốn bắt đầu thí nghiệm ở phương diện này, cần rất nhiều người tình nguyện, chúng ta không thừa lòng tốt cho những kẻ thế này.”
Vân Sâm đã hiểu.
Bùi Sinh Âm hỏi cô: “Cô đã tìm thấy Nghiêm Văn Thần chưa?”
Vân Sâm trả lời: “Tình hình ở đây vô cùng hỗn loạn, tôi đã nhờ người ở Thiên Hồ tìm và đưa anh ta đến đây cho tôi rồi.”
Cô tháo bình nước bên hông xuống, đưa miệng bình lên môi, nhấp một ngụm nước.
“Vậy thì tốt.” Bùi Sinh Âm gật đầu, nhìn Hạ Phong Niên chỉ đóng vai trò trang trí, nói: “Xin chào anh Hạ, đã lâu không gặp, anh vẫn đẹp trai ngời ngời như vậy. Lâu rồi không gặp, tôi có vài lời muốn với anh trước.”
Một cậu trai ngoan ngoãn, Hạ Phong Niên cũng không muốn làm đối phương khó xử, ông nói: “Chuyện gì?”
Bùi Sinh Âm liếc nhìn Vân Sâm.
Vân Sâm đang uống nước bị anh ta nhìn một cách kỳ lạ.
“Là như này, Thần Kinh đã nghe về chuyện của cô Vân và Hoa Đình từ miệng của Chu Nguyên.” Bùi Sinh Âm nói tiếp: “Anh ấy cho rằng như vậy là không được.”
Vân Sâm sửng sốt, Hạ Phong Niên cau mày: “Tại sao lại không được?”
Bùi Sinh Âm nói: “Xin đừng hiểu nhầm, Thần Kinh nghĩ rằng việc xử lý bình tĩnh như vậy cho thấy chúng tôi ở Cửu Châu đang có chút hấp tấp và thiếu tôn trọng. Để thể hiện sự coi trọng của chúng tôi với anh và cô Vân, cần phải tổ chức một buổi lễ long trọng để thiết lập quan hệ ngoại giao.”
Hạ Phong Niên: “?”
Bùi Sinh Âm nói: “Xét đến tình cảm giữa cô Vân và Hoa Đình, chúng tôi nghĩ rằng buổi lễ thiết lập quan hệ ngoại giao tổ chức dưới hình thức đám cưới sẽ càng phù hợp hơn. Anh Hạ, cô Vân, hai người nghĩ thế nào?”
“Phụt.”
Vân Sâm phun hết nước trong miệng ra ngoài, vừa ho vừa sững sờ nhìn Bùi Sinh Âm.
Năm nay cô mới 17 tuổi thôi đó!
Hạ Phong Niên: “…”
Thần Kinh có phải đang mắc bệnh nặng không vậy?