Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 157

Trans: Lam

Beta: Cyane

Con người chẳng ai cùng tắm trên một dòng sông hai lần, nhưng tòa thành lại có thể vấp phải cùng một cái bẫy đến tận hai lần.

Thiên Hồ trở thành tòa thành lớn, theo đó ký ức toà thành cũng được hồi phục.

Nếu giờ anh ấy có hình người thì chắc chắn sẽ hận không thể chui đầu vào trong quần không bao giờ ngẩng mặt lên nữa.

Lệnh Thời Thanh chất vấn hỏi Vô Danh và Lý Đỗ Quyên là ai, người trước thì anh ta có được câu trả lời, nhưng người sau thì Thiên Hồ lại bảo anh ta đừng hỏi nữa.

Hỏi thêm một lần là lại đâm vào lòng Thiên Hồ một nhát dao, trên dao còn khắc chữ: “Tôi không nghe, tôi không nghe.”

Đám Vân Sâm tạm thời không có ý định quay về, Thiên Hồ thiếu vật tư, thiếu người, hơn cả còn thiếu kiến trúc, bọn họ muốn giúp đỡ xây dựng lại Thiên Hồ.

Phía chân trời mang mác một màu trắng bạc, Lệnh Thời Thanh gọi Vân Sâm, Hạ Phong Niên và Bùi Sinh Âm đi nghỉ ngơi trước, việc vận chuyển vật tư đợi trời sáng rồi tính sau.

Vân Sâm gật đầu, cô hỏi Bùi Sinh Âm: “Anh Bùi, anh định ở lại Thiên Hồ hay là về Hoa Đình nghỉ ngơi với chúng tôi?”

Bùi Sinh Âm đẩy kính nói: “Tôi ở lại đây tiếp tục quan sát vậy.”

Vân Sâm vẫy tay lên trên, dây leo ở phía dưới của Hoa Đình, người vẫn luôn chú ý tới động tĩnh ở đây liền hạ xuống.

Các cành cây hợp lại thành một cái bục có thể đứng thẳng, những dây leo giữ vai trò dây kéo ở bốn góc được điểm khuyết những đoá hoa màu hồng nho nhỏ.

Vân Sâm và Hạ Phong Niên bước lên bục, dây leo từ từ kéo lên trên.

Gần tới lúc mặt trời mọc, số lượng ma quỷ còn ở lại trên đất đã giảm đi rất nhiều. Lúc này mặt hồ gợn sóng lăn tăn, rừng cây trăm hoa xanh biếc đang thể hiện hết vẻ đẹp tuyệt diệu của mình.

Vân Sâm ngắm trọn cảnh đẹp trong mắt, cô nói: “Bố ơi, nếu Cửu Châu tỉnh lại thì có phải ở đâu cũng sẽ thấy được khung cảnh này đúng không?”

Chứ không phải chỉ có ý chí toà thành và xung quanh nó mới lưu giữ lại những khung cảnh thế này.

Hạ Phong Niên “Ừ” một tiếng nói: “Cửu Châu là quốc gia đẹp nhất mà bố từng thấy… Cửu Châu sẽ trở lại dáng vẻ như ngày trước thôi.”

Vân Sâm vô cùng mong đợi.

Cái bục tiếp tục nâng lên cao, phong cảnh tự nhiên ngắm mãi không chán, Vân Sâm cứ chú ý tới rừng cây mãi.

Có thứ gì đó đột nhiên vụt qua.

Vân Sâm cảnh giác nhìn về hướng Tây Bắc, rừng cây rậm rạp im lặng.

Cô đang định nhìn sang nơi khác thì lại xuất hiện nữa!

Lần này cô nhìn thấy rất rõ ràng, trong rừng cây xuất hiện ánh lửa.

Ánh lửa đang di chuyển.

Ma quỷ không sợ ánh lửa, nhưng chúng cũng không thích ánh lửa, thứ mang theo ánh lửa di chuyển rất có thể là con người.

Vân Sâm nói: “Phía Tây Bắc có người, đang tiến gần tới Thiên Hồ.”

Cô bảo Hoa Đình đưa hai người họ quay trở lại Thiên Hồ, quan sát tình hình bên đó.



“Không phải hai người quay về nghỉ ngơi rồi sao, sao lại quay lại rồi?”

Lệnh Thời Thanh nhìn Vân Sâm và Hạ Phong Niên lại xuất hiện lại lần nữa thì vô cùng khó hiểu, nghe Vân Sâm nói ở phía rừng cây có người đang tiến gần tới Thiên Hồ, anh ta liền ngơ ra tại chỗ.

Lệnh Thời Thanh không thể tin nổi mà ngẩng đầu nhìn sắc trời, trời sắp sáng rồi, nhưng vẫn chưa sáng hoàn toàn.

Phía bên rừng cây không được bao phủ bởi hơi thở của toà thành Thiên Hồ, ma quỷ vẫn còn ở đó, lúc này con người có thể đi lại tự do… thật sự là con người à?

Bùi Sinh Âm là một cái máy thăm dò tin tức, rõ ràng người không ở gần đây nhưng có chuyện gì lạ là có thể tới ngay lập tức.

Một nhóm người đứng ở chỗ mà Vân Sâm vừa chỉ.

Rừng cây rất yên lặng.

Cành cây che khuất tầm nhìn khiến Lệnh Thời Thanh không nhìn ra được bất kỳ bóng dáng nào, tiếng ma quỷ kêu gào thỉnh thoảng lại cất lên.

“Có người thật sao?”

Lệnh Thời Thanh từ trước đến nay luôn cảm thấy mình là người giữ được bình tĩnh, nhưng anh ta nhìn ba người xung quanh, ai nấy cũng đều bình tĩnh, nhẫn nại…

Lệnh Thời Thanh đột nhiên nghi ngờ liệu anh ta có phải là người kéo chân Thành Quyền Giả, thậm chí là cả nhân loại hay không?

Âm thanh mơ hồ.

Tinh thần mọi người phấn chấn.

m thanh lớn dần, cũng trở nên rõ ràng hơn.

“Hò dô ta, em gái ngồi ở đầu thuyền~”

Giọng nữ lanh lảnh.

Rừng cây như rẽ sang hai bên, một nhóm người nho nhỏ bước ra từ sâu trong rừng rậm, tròn 20 người, xếp thành một hàng, trên eo ai cũng buộc một sợi dây thừng dài nửa mét, buộc chặt với người đằng trước và đằng sau.

Cô gái đứng đầu cầm cây đuốc, ánh lửa lập loè khiến cho làn da màu lúa mạch của cô ấy bóng bẩy cực kỳ.

Cô gái nhìn thẳng về phía bốn người đang đứng trong hơi thở tòa thành phía trước, xung quanh phảng phất mấy tên ma quỷ không thể nhìn thấy nhóm người bọn họ.

Cô ấy bình tĩnh đi vào trong hơi thở tòa thành, cho đến khi dây thừng của người cuối cùng cũng bước vào trong hơi thở tòa thành thì cô ấy mới ngừng cất tiếng hát.

“Ôi.”

Cô gái cười xán lạn để lộ hàm răng trắng phát sáng rồi nói: “Đi lâu thế cuối cùng cũng nhìn thấy con người rồi, cảm giác bản thân đã đi tới điểm cuối cùng của phía bắc, nghĩ thôi cũng biết là không thể nào, thấy ở đây có cây có nước, có người, chắc là Trung Châu nhỉ!”

“Nơi này là Thiên Hồ… Cô là ai, mọi người tới từ đâu, tại sao đám ma quỷ không tấn công mọi người?”

“Cái gì, mới chỉ tới Thiên Hồ thôi á? Tôi biết là ma quỷ ảnh hưởng tới la bàn sẽ khiến chúng ta đi lệch hướng nhưng không ngờ thứ gây ảnh hưởng tới chúng ta nhất lại là tốc độ di chuyển!”

“Xong rồi xong rồi, nếu để tên đó biết vì tôi ham chơi đi sai hướng làm lỡ nhiệm vụ mà cô ta đã giao cho thì sau khi quay về có bị cô ta bóp chết luôn không nhỉ?”

“Chỗ này trông có vẻ cũng ổn, không thì định cư luôn ở đây đi tốt hơn là quay về nhìn cái bản mặt thối đáng sợ đó của cô ta… Mới đến Thiên Hồ thôi làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”

Cô gái đau khổ ôm đầu, cô ấy liên tục nói một tràng dài không ngừng, mười chín người đằng sau nở một nụ cười đầy lịch sự mà cũng vô cùng lúng túng.

Trong đó có một người nói: “Chúng tôi tới từ Quỳnh Nhai.”

Cô gái với làn da lúa mạch đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Đúng thế, tôi chính là Ninh Ninh Hi – Thành Quyến Giả của Quỳnh Nhai! Mọi người có thể gọi tôi là Ninh Hi cũng có thể gọi tôi là Hi Hi nhưng không được gọi tôi là Ninh Ninh tôi không thích người khác gọi tôi như vậy việc đó sẽ khiến tôi không phân biệt được mọi người rốt cuộc đang gọi tôi hay là gọi anh tôi tốt nhất hãy gọi tôi là Ninh Hi tôi thích người khác gọi tôi vậy cảm ơn đã phối hợp!”

Bốn người Vân Sâm: “…”

Thành Quyến Giả của Quỳnh Nhai sao lại khiến cho người khác có cảm giác không dễ giao tiếp nhỉ?

Người mới nãy đứng trong đám người cất tiếng đứng ra, mặt anh ấy tràn đầy ý xin lỗi: “Ninh Hi cứ kích động lên là nói năng hơi nhanh, đợi em ấy bình tĩnh lại là em ấy sẽ bình thường thôi… Quên giới thiệu bản thân, tôi là Ninh Ninh Bắc.”

Đám người Vân Sâm cũng giới thiệu bản thân.

Ninh Ninh Bắc dễ nói chuyện hơn Ninh Ninh Hi đang hưng phấn nhiều.

Hai mươi người bọn họ tới từ Quỳnh Nhai, tháng mười hai năm ngoái, bên phía Trung Châu xuất hiện hiện tượng thời tiết kỳ quái, Quỳnh Nhai yêu cầu bọn họ trong thời gian quy định tìm hiểu rõ tình hình của Trung Châu.

Thời gian mà Quỳnh Nhai quy định chỉ còn lại chưa tới một tuần, chính là bởi vì biết nơi này là Thiên Hồ cách Trung Châu rất xa nên Ninh Ninh Hi mới kích động như vậy.

Lệnh Thời Thanh kinh ngạc hỏi: “Làm sao có thể tới kịp chứ?”

Bùi Sinh Âm lại nói: “Nếu là Quỳnh Nhai thì chắc chắn sẽ kịp.”

“Liên quan tới tài năng của Quỳnh Nhai à?” Người hỏi là Vân Sâm, cô nhớ tới sức mạnh của Bùi Sinh Âm khi dẫn cả đội đi thăm dò đại thung lũng ma quỷ: “Mảnh vỡ đại diện cho năng lực của Quỳnh Nha ở chỗ anh à?”

Bùi Sinh Âm gật đầu, anh ta rất khâm phục năng lực phản ứng của Vân Sâm, chuyện trong tay anh ta cụ thể có mấy mảnh vỡ Cửu Châu anh ta chưa từng nói cho Vân Sâm biết.

Ninh Ninh Bắc nói: “Không ngờ mọi người lại biết chuyện năng lực thiên phú của Quỳnh Nhai, vậy chắc mọi người cũng biết dựa vào Thành Quyến Giả thì ma quỷ sẽ không ảnh hưởng tới tốc độ đi đường của chúng tôi.”

Vân Sâm nghiêm túc nghe, không bỏ lỡ bất kỳ thông tin nào trong lời nói của đối phương.

“Nhưng em gái tôi nó… dễ nổi hứng tò mò, chỉ có nó có năng lực đó nên nó đi đâu chúng tôi phải theo đó.”

“Trên đường gặp phải vài chuyện nên chúng tôi đành phải đi tới Lhasa, khác hướng đi ban đầu đi tới Trung Châu.”

Lệnh Thời Thanh phàn nàn: “Nhưng mọi người thế này thì đi lệch quá xa rồi.”

Ninh Ninh Bắc thở dài: “Đúng, đúng là quá lệch, chúng tôi định tới Lhasa nghỉ ngơi bổ sung chút vật tư nhưng Lhasa lại quản lý nghiêm ngặt, không cho phép người bên ngoài thoải mái ra vào thành, bên ngoài thành vẫn còn có rất nhiều người bị đuổi ra khỏi Lhasa.”

“Mọi người nói xem có phải rất kỳ lạ không, có phải rất muốn biết xem có chuyện gì không, tại sao ý thức toà thành có thể tùy tiện đuổi con người, chuyện kỳ quái này sao có thể không đi truy cứu tận gốc chứ!”

Lúc mọi người đang nghe chăm chú thì Ninh Ninh Hi đột nhiên xông vào giữa, cắt ngang lời của Ninh Ninh Bắc, khuôn mặt tràn ngập vẻ thần bí.

“Chúng tôi tiện đã ở ngoài thành cả một đêm, phát hiện ra một tổ chức rất kỳ lạ tự xưng là Thự Quang giáo.”

“Thự Quang giáo này rất biết tẩy não, tôi thấy rất nhiều người đều rất tin tưởng lời của giáo chủ.” 

“Sau khi nghe giáo lý của Thự Quang giáo, tôi vô cùng chắc chắn rằng chính là do giáo phái này nên Lhasa mới từ chối người từ bên ngoài vào thành.”

Ninh Ninh Hi không nói nữa.

Lệnh Thời Thanh nghe được một nửa, lòng nóng nảy ngứa ngáy, anh ta hỏi: “Sao cô không nói nữa vậy?”

Trong lòng anh ta cũng không nhịn được mà nghĩ, chuyện xảy ra trong một đêm này thật sự còn k1ch thích hơn mọi năm rất nhiều.

Ninh Ninh Hi: “Nước.”

Lệnh Thời Thanh đưa cho cô ấy cả một cốc nước.

Ninh Ninh Hi ừng ực uống hết cốc nước, vừa lau miệng rồi tiếp tục nói: “Mọi người biết giáo lý của Thự Quang giáo kỳ lạ tới mức nào không?”

“Thự Quang giáo nói trên thế giới này có thần linh, ý thức toà thành là thủ đoạn thần linh dùng để bảo vệ con người, thần linh không bỏ rơi con người mà đã để lại cho con người tia hi vọng cuối cùng.”

“Muốn cứu thế giới ắt phải có sự hy sinh, thần linh đã chọn trúng một bộ phận con người, khiến cho bọn họ khác với người thường, cho bọn họ có được sức mạnh mà người bình thường không có.”

“Mà trong số những người ấy lại có một loại người vô cùng đặc biệt.”

“Loại người đặc biệt ấy trong máu thịt chất chứa sức mạnh khổng lồ, chỉ cần hiến tế các bộ phận khác nhau của người ấy cho các ý thức toà thành là có thể phá giải sự hạn chế mà thần linh để lại cho ý thức toà thành…”

“… Từ đó khiến cho ý thức toà thành phát ra sức mạnh thật sự, đánh tan tất cả ma quỷ trong biên giới của Cửu Châu.”

Ninh Ninh Hi nói xong thì cười to: “Lời ba hoa thể này mà cũng có người tin, cái gì mà người có sức mạnh đặc biệt, rõ ràng là đang khêu lên thù hận của mọi người dành cho Thành Quyến Giả, bảo sao Lhasa không để đám người này vào trong thành.”

“Cả lời người mà trong máu có sức mạnh khổng lồ đằng sau càng buồn cười hơn, máu gấu trúc à, hay là máu của con người nào còn có cả sức mạnh phát sáng chứ?”

Ninh Ninh Hi thấy chỉ có mỗi mình đang cười bèn nghi hoặc hỏi: “Không buồn cười à, sao mọi người không cười vậy?”

Thiên Hồ và Bùi Sinh Âm: “…”

Tay phải của Vân Sâm nắm lấy dây leo với những chiếc lá xanh đang không ngừng run lên, tay trái nắm lấy cánh tay của Hạ Phong Niên đang sắp phát điên, đôi mắt cong cong bật cười: “Quả đúng là câu chuyện thú vị. Ninh Hi, cô có thể nói cho tôi biết rõ hơn về… Thự Quang giáo này không?”
Bình Luận (0)
Comment