Edit: Diệu LinhBeta: CyaneĐội thám hiểm sau khi trải qua một đêm mệt nhọc đã trở lại phòng riêng của mình đánh một giấc thật say, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đồng điệu với ma quỷ một cách kì lạ.
Vân Sâm coi như một nửa là người, sức lực càng dồi dào hơn nên không cần nghỉ ngơi ngay lập tức.
Cô đứng dưới bóng cây một lúc, nhấc chân đi về phía điểm dịch chuyển, Chi Giang và Quỳnh Nhai cần năng lượng của cô.
Trên con đường lát đá nhỏ, có một đôi ủng màu nâu xuất hiện, Lý Đỗ Quyên khoanh tay trước ngực, đứng chắn trước mặt Vân Sâm.
Hai mắt Vân Sâm sáng lên, dây leo trên lưng cô cũng đứng thẳng theo.
Bóng dáng của một người một thành lóe lên, phóng đi như đạn đại bác.
“…”
Lý Đỗ Quyên mặt lạnh băng đưa hai tay ra.
Lòng bàn tay trái chặn trán của Vân Sâm lại, dù cô có vùng vẫy như thế nào cũng không thể chạm đến chị ấy dù chỉ một chút, tay phải thì nắm chặt dây leo màu xanh đậm, khiến nó vặn vẹo như rắn cũng không có cách nào yểm trợ Vân Sâm.
Vân Sâm, Hoa Đình: “Chị.”
Lý Đỗ Quyên im lặng nói: “Nói chuyện chính với các em.”
Một người một thành lập tức lùi về sau, nghiêm túc lắng nghe.
“Chị đã nghe cuộc trò chuyện của em và Tô Long Huy rồi.” Với chuyện quan trọng, Lý Đỗ Quyên nói rất thẳng thắn, chị ấy cũng không giấu diếm: “Chị cũng nhìn thấy thứ đó.”
Vân Sâm đã nói với Tô Long Huy trước Lý Đỗ Quyên, cô ấy sẽ không nói lại thông tin nữa.
Vân Sâm: “Điểm sáng trên cột vuông ạ?”
Lý Đỗ Quyên gật đầu, cô ấy hỏi đại khái Vân Sâm thấy điểm sáng đó vào thời gian nào.
Vân Sâm nhớ ngày hôm đó khi phát ra tình báo mặt trời mọc, dưới lòng đất không thể sử dụng các loại đồng hồ, từ trường do ma quỷ tạo ra cũng gây nhiễu la bàn, đồng hồ và máy liên lạc.
Lý Đỗ Quyên thì nhìn thấy một tia sáng sau khi thông báo mặt trời mọc được phát không lâu, đúng lúc cô ấy bước ra khỏi lối đi.
Dây leo của Hoa Đình không nhìn thấy cảnh tượng ở phía trên cột vuông, từ lời nói của hai người anh chỉ nghe ra một chuyện: “Điểm sáng đúng lúc đang di chuyển à?”
“Ừ, chắc thế.”
Vân Sâm và Lý Đỗ Quyên đồng thời nói, giọng nói và âm điệu của hai người không khác nhau mấy.
Hai người vô thức nhìn về phía người kia, ánh mắt giao nhau giữa không trung.
Lý Đỗ Quyên không phản ứng gì, Vân Sâm lén mừng thầm trong lòng, đưa tay ra vuốt tóc.
Dây leo nhanh mắt nhìn thoáng qua vành tai ửng đỏ của cô.
Hoa Đình: “…”
Lúc đầu, vì Vân Sâm và chị Đỗ Quyên có sự ăn ý với nhau nên anh cũng cảm thấy vui vẻ thay Vân Sâm.
Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sau khi ngẫm nghĩ, Hoa Đình bỏ qua những suy nghĩ lung tung, anh hỏi: “Hai người cho rằng điểm sáng kia là mảnh vỡ của tượng Cửu Châu sao?”
Vân Sâm gật đầu: “Em định đêm nay sẽ đến gần đó để xem thử, chị Đỗ Quyên thì sao?”
Nếu là bên kia cột vuông thì… Hoa Đình muốn nói lại thôi.
Anh nhớ lại Vân Sâm đã từng bị sương mù đen cuồn cuộn chỗ cái bục dưới lòng đất làm ô nhiễm.
Vân Sâm xoay tay, chiếc nhẫn đá năng lượng ở ngón cái lóe sáng, hướng về phía dây leo.
Hoa Đình hiểu ý của Vân Sâm, cho dù có bị ô nhiễm thì cũng có chiếc nhẫn của Hạ Phong Niên giúp cô làm sạch.
Lý Đỗ Quyên thấy Vân Sâm hỏi mình, nhắm mắt suy tư vài giây, nói: “Trong hai chúng ta một người đi là được, không cần mạo hiểm như vậy.”
Hai người cũng không phải kiểu người cần có đồng đội tiếp ứng.
Vân Sâm bèn nói: “Vậy để em đi cho ạ.”
Cô có thể ẩn nấp khác với con người, cũng có khả năng dịch chuyển nhờ mảnh vỡ tượng Cửu Châu, tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn.
“Thật ra em không nên nhúng tay vào chuyện này, em biết rõ hơn chị về tầm quan trọng của mình đối với các ý thức tòa thành hiện tại.”
Lý Đỗ Quyên bỗng nhiên nói như vậy, giọng điệu của cô ấy rất bình tĩnh, chỉ như đang trần thuật lại sự thật.
“Em hợp làm vật bảo vệ hơn. Nếu như em xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, Hạ Phong Niên sẽ nổi điên, như vậy sẽ tạo bất lợi cho Cửu Châu.”
“Chi Giang và Quỳnh Nhai có lẽ vì không đủ năng lượng nên không thể sử dụng tài năng tòa thành, sẽ khiến ý thức tòa thành và con người bại lộ ra trước mặt ma quỷ, khiến họ bất lực chờ tới ngày phán xét mà Thự Quang giáo nhắc tới.”
“Em có liên quan tới nhiều người và nhiều ý thức tòa thành như vậy, một khi định rút dây động rừng, em đã nghĩ đến những hậu quả này chưa?”
Hoa Đình vô thức nhìn người bên cạnh.
Vân Sâm mím môi, trầm mặc một lát mới nói: “Em hiểu.”
Lý Đỗ Quyên xác nhận lại lần nữa: “Thật không?”
Vân Sâm mạnh mẽ gật đầu, cô không thể đứng yên và trở thành “vật phẩm” chỉ để cung cấp năng lượng như chị Đỗ Quyên nói.
Cô là người suy nghĩ chín chắn, cân nhắc tới đại cục nhưng không muốn vì đại cục mà phải hy sinh bản thân mình.
Lý Đỗ Quyên giơ tay ra hiệu “OK”, đôi mắt đen láy nhìn về phía Hoa Đình.
“Nghe thấy chưa? Đây là suy nghĩ và quyết định của em ấy, không liên quan tới tôi. Nếu như em ấy xảy ra chuyện không may thì cũng đừng tới tìm tôi, nói mấy câu đại loại như “Vì em ấy học từ chị mà ra”.”
Hoa Đình: “…”
Thì ra Lý Đỗ Quyên nói nhiều như vậy là để rũ bỏ trách nhiệm mà họ có thể sẽ đẩy lên đầu chị ấy.
Vân Sâm trợn mắt kinh ngạc: “Chị Đỗ Quyên, chị nói nhiều như vậy không phải vì quan tâm em, khuyên em không nên mạo hiểm sao ạ?”
“Đừng có suy nghĩ vô tri như vậy.”
Lý Đỗ Quyên mỉm cười lãnh đạm, vỗ nhẹ vai Vân Sâm, đi qua người cô, trở về nhà của mình để nghỉ ngơi.
Cái vỗ vai này là tiếng cổ vũ im lặng.
Vân Sâm mỉm cười, nhẹ bước tới điểm dịch chuyển, bước chân nhẹ nhàng như chú nai con.
Dây leo ở phía sau dõi mắt theo cô: “…”
Cảm giác thật quái lạ, sau khi Vân Vân gặp được chị Đỗ Quyên thì lạnh nhạt với anh hơn rất nhiều.
Hoa Đình tự phỉ nhổ cảm xúc ghen tuông nhỏ bé này của mình, sau khi ổn định tâm trạng, anh xử lý các vấn đề trong tòa thành, đồng thời sử dụng dây leo phía dưới để chú ý tình trạng chỗ cái bục dưới lòng đất.
Ma quỷ biết Hoa Đình lại trở về chỗ trần nhà của hang ổ bọn chúng, nhưng đáng tiếc bị sương mù che khuất, khiến chúng mặc dù muốn tiếp cận dây leo của Hoa Đình như trước đây nhưng lại không thể nào tìm ra được.
Ban ngày, cái bục dưới lòng đất bị lún xuống rất nhiều, bên ngoài cửa lối đi trên vách tường xung quanh có rất nhiều ma quỷ với khuôn mặt trắng xanh hướng về phía Hoa Đình đang say ngủ.
Chỉ cần có cơ hội, bọn chúng sẽ tiếp tục nghĩ cách kéo Hoa Đình xuống lòng đất.
Hoa Đình bình tĩnh chuyển hướng sự chú ý của mình, hấp thu năng lượng tòa thành từ lễ vật của con người trong tòa thành mang đến, ánh sáng lưu chuyển xung quanh tượng thành.
Đột nhiên, anh cảm thấy ý thức của mình bị kéo lại.
Tầm nhìn vốn đã rộng lớn lại bị chia thành khung cảnh, Hoa Đình mặc áo trắng xuất hiện tại đình Thương Lãng.
“À ha.”
Anh em Trà Phủ xuất hiện từ phía sau, quàng vai bá cổ Hoa Đình, nói: “Trông mặt anh thối lắm, lũ ma quỷ khiến anh không vui à?”
Hoa Đình bị họ khiến cho đứng không vững, thản nhiên trả lời một tiếng. Anh đi tới bên trong đình đá, nơi có Thần Kinh, Chu Nguyên và Trung Châu.
Sau đó Chi Giang và Quỳnh Nhai xuất hiện.
Anh em Trà Phủ đi theo phía sau lén thì thầm.
Anh trai Trà Phủ: “Em trai, cái mặt thối này của anh ấy khiến anh nhớ tới tính cách lúc trước của anh ấy.”
Em trai Trà Phủ: “Anh trai, em cược chuyện này nhất định có liên quan tới em dâu, đây là “đau khổ vì tình” trong truyền thuyết à?”
Anh trai Trà Phủ: “May mà anh ấy là ý thức tòa thành, có thể phân riêng một ý thức để xử lý chuyện tình cảm, bằng không cái đầu toàn tình yêu của anh ấy làm sao quán xuyến những chuyện khác được chứ?”
Em trai Trà Phủ: “Anh muốn thông cảm cho một tên trước kia chỉ biết thưởng thức vẻ đẹp của chính mình, nhìn gì cũng thấy chướng mắt sao?”
Hoa Đình: “… Ma quỷ vẫn đang nhòm ngó tôi, bọn chúng biết tôi ở ngay trên đầu chúng, tôi luôn có dự cảm không lành.”
Chi Giang đi cùng Quỳnh Nhai ngồi đối diện Hoa Đình, hai người một cao một thấp giống như hai chị em.
Sau khi Chi Giang ngồi xuống thì chậm rãi nói: “Cậu muốn di chuyển vị trí à? Bay thấp một chút dừng lại phía trên tòa thành khác ư?”
“Không được.” Hoa Đình lắc đầu.
Tình huống lúc trước và bây giờ của anh khác nhau, cũng khác với những ý thức tòa thành khác.
Anh có thể đưa cả tòa thành bay cùng, nhưng điều kiện tiên quyết là dây leo phải che hết được lãnh thổ của tòa thành.
Hiện tại cấp bậc tòa thành của anh vẫn còn thấp, phạm vi bao trùm của hơi thở tòa thành có hạn, dây leo không nâng được phần đất ô nhiễm bên ngoài phạm vi hơi thở tòa thành, không thể đưa tòa thành bay điđược.
Phạm vi nhỏ thì có thể vẫn trụ được, đợi khi bay lên lại thanh tẩy ô nhiễm.
Hiện giờ phạm vi mở rộng của dây leo bị hạn chế do đất bị ô nhiễm, Phiêu Bạt cũng tương tự như đã bị phế một nửa.
Sau khi Hoa Đình giải thích xong, mấy ý thức tòa thành khác hiểu được vì sao anh lại trở nên trầm lặng như vậy.
Vấn đề này không có phương án để giải quyết ngay, chỉ có thể đợi thời gian trôi qua, Hoa Đình tăng cấp bậc tòa thành, hơi thở tòa thành của anh bao trùm được nhiều vùng đất hơn.
Sau khi nói xong việc này, Thần Kinh nói đến kết quả thăm dò hang ổ ma quỷ lần đầu tiên.
Lối đi trong Tổ Quỷ chắc đã sử dụng mảnh vỡ của tượng Cửu Châu tương ứng với khả năng của Thiên Hồ.
Tài năng tòa thành Vượt Núi Vượt Biển của Thiên Hồ cho phép kết nối các lối đi giữa các tòa thành với nhau, đó là lý do vì sao các thành viên trong đội có thể thấy Lhasa và Bách Việt chỉ trong một giờ đồng hồ.
Hai lối đi kia về bản chất không phải là đường đi, mà tương tự như vật để dịch chuyển.
Năng lực của mảnh vỡ và năng lực của bản thân ý thức tòa thành khác nhau đôi chút, năng lực của Thiên Hồ từ mảnh vỡ không cần ỷ lại vào lối đi dịch chuyển của Trung Châu, chỉ cần một lối đi được đào ra dưới đất thế này cũng có thể trở thành điều kiện sử dụng.
Thần Kinh nói tiếp: “Cảnh tượng mà họ nhìn thấy là năng lực của một mảnh vỡ khác.”
Trong tay ma quỷ có ba mảnh vỡ tượng Cửu Châu, trước mắt họ chỉ xác định được mảnh vỡ của Hoa Đình và Thiên Hồ nằm trong tay chúng.
Mảnh còn lại là gì thì họ không rõ.
Lần thăm dò Tổ Quỷ này, tin tức nhận được đủ để Thần Kinh xác định được mảnh vỡ còn lại kia.
Mảnh vỡ Cửu Châu còn lại tương ứng với Quy Sĩ, tài năng tòa thành của Quy Sĩ là Nhìn Xa Trông Rộng, có thể dựa vào tài năng tòa thành theo dõi tình hình cụ thể của từng địa điểm.
Nhưng phạm vi sử dụng tài năng tòa thành của Quy Sĩ kì lạ, không thể xem được tình trạng của Cửu Châu, chỉ quan sát địa điểm không phải trên quốc gia của mình.
Kết quả ma quỷ lại dùng vô cùng thuận tay.
Mấy ý thức tòa thành rơi vào trầm tư, nửa ngày sau anh trai Trà Phủ mới thốt lên: “Cửu Châu cho Quy Sĩ năng lực này để làm gì chứ?”
Thần Kinh bình tĩnh nói: “Không thể nghi ngờ Cửu Châu, Cửu Châu tự có suy tính riêng.”
Anh trai Trà Phủ lập tức đưa tay tạo hành động “kéo khóa miệng”, tỏ vẻ sẽ không nói những lời tương tự nữa
Thần Kinh đề cập tới việc mấy tháng qua họ dựa theo tọa độ Tam Tương cung cấp, đã tìm ra gần hết mảnh vỡ tượng Cửu Châu.
Trừ bốn mảnh vỡ chỗ ma quỷ và Lão Vương Bát thì họ còn thiếu ba mảnh, chỉ chờ Tam Tương phát triển thành tòa thành siêu lớn thì sẽ mở rộng phạm vi cảm nhận hơn nữa.
Chủ đề chuyển tới Bách Việt.
“Đội thám hiểm nhìn thấy sương trắng, chắc hẳn Bách Việt bắt chước tài năng của Chi Giang, tự giấu bản thân mình đi.”
Có thể đây chính là nguyên nhân khiến lần trước Hoa Đình không thể tìm thấy Bách Việt.
Anh em Trà Phủ nói: “Bách Việt phải hiểu rõ tài năng của các ý thức tòa thành khác mới bắt chước được, cho dù anh ấy có khôi phục trí nhớ cũng không hiểu được đâu. Ngay cả bọn tôi trước khi tài năng xuất hiện cũng không biết cách dùng chúng như thế nào.”
Thần Kinh nhìn về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên nói: “Chúng tôi tổng hợp lại những tin tức đã biết, có suy đoán như sau.”
Anh ấy nhìn về Quỳnh Nhai đang nghịch hai lọn tóc đuôi ngựa: “Thành Quyến Giả của cô đi ngang qua Bách Việt, khi đó Bách Việt đã biết được năng lực của cô, thi triển tài năng Phá Vỡ Mây Mù.”
Lời nói của Chu Nguyên chậm rãi, tràn ngập ý tứ sâu xa.
“Sau này Người Câu Khói Sóng bao trùm Cửu Châu, Bách Việt lại hiểu rõ khả năng của Chi Giang, cậu ấy đổi từ bắt chước Phá Vỡ Mây Mù thành Người Câu Khói Sóng.”
Người Câu Khói Sóng chưa được Bảo Châu hỗ trợ gia tăng sức mạnh thì gần như cũng có thể ngăn chặn khả năng cảm nhận của Mẹ Quỷ.
“Từ đầu đến cuối chúng tôi nghĩ mãi không ra một chuyện…”
Tình huống lúc đó rất nguy hiểm, Bách Việt khi chuyển đổi năng lực bắt chước cũng sẽ có một thời gian sơ hở nhất định, tại sao cậu ấy phải đổi từ Phá Vỡ Mây Mù thành Người Câu Khói Sóng?
Hai tài năng ẩn nấp này tương tự nhau, lẽ nào Phá Vỡ Mây Mù và Người Câu Khói Sóng có tác động khác nhau với ma quỷ sao?
Hay là Bách Việt đã gặp một tình huống bất đắc dĩ gì đó…
Anh em Trà Phủ nói: “Có cách nào có thể tìm được Bách Việt trong sương mù không? Chi Giang, nhược điểm của Người Câu Khói Sóng là gì?”
Chi Giang lạnh lùng lườm họ: “Cậu đang xem thường ai thế?”
Anh em Trà Phủ bị lườm: “…”
Bọn họ ra vẻ mau nước mắt ngả vào Hoa Đình bên cạnh.
Hoa Đình nhớ anh em Trà Phủ nói rằng Bách Việt cũng là một tên đỏm dáng giống anh.
Trong đầu anh hiện lên một suy nghĩ, không chắc chắn nói: “Người Câu Khói Sóng có sương trắng.”
Mấy ý thức tòa thành nghi hoặc nhìn anh, sương trắng và sóng âm đều có hiệu quả ẩn nấp như nhau mà.
“Sương mù bao phủ xung quanh tòa thành nhìn rất đẹp.” Hoa Đình cụp mắt hồi lâu:“Cho dù nguy hiểm hơn chút nhưng trông đẹp mắt hơn thì vẫn tốt hơn mà.”
Những ý thức tòa thành khác vốn muốn bác bỏ việc Bách Việt không đến nỗi làm ra việc không đáng tin cậy này.
Đợi đã!
“…”
Bọn họ cẩn thận nghĩ lại trình độ tự luyến và đỏm dáng ngang ngửa Hoa Đình của đối phương thì lập tức lâm vào trầm mặc.
Tên Bách Việt kia… nhất định có thể làm ra loại chuyển này!