Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Chương 202

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trans: Cyane

Ngôi đền số một ở Cửu Châu trong câu hỏi của Hạ Phong Niên là đền Phục Hy.

Phục Hy được biết đến là tổ tiên của nhân loại trong Tam Hoàng, để bày tỏ lòng tôn kính đối với ông, các thế hệ sau đã xây dựng chùa Phục Hy ở Lũng Châu, thường được gọi là đền Nhân Tông.

Đền Phục Hy có bốn sân, ban đầu có sáu mươi bốn cây bách được trồng trong đền, người ta nói rằng sáu mươi bốn cây bách này được sắp xếp theo trình tự biến đổi của bát quái, đáng tiếc sau khi ma quỷ xâm lược chỉ còn lại hơn ba mươi cây bách.

Ngôi đền nằm ngay trên đường phố, cổng vòm cao và uy nghiêm thu hút sự chú ý, vì đã gần đến giờ nghỉ buổi tối nên ở đây không có nhiều người.

Dù ma quỷ đã bị đuổi ra khỏi Cửu Châu nhưng con người vẫn giữ thói quen vào nhà trước ban đêm, trên đường chỉ có vài người đi bộ.

Vân Sâm đang định bước vào chùa Phục Hy thì phía sau vang lên một loạt tiếng chuông giòn tan.

Cô dừng bước chân và quay đầu nhìn lại.

Lũng Châu đang ngồi trên một ụ đá, chất liệu quần áo của anh ấy là lụa, trong tay cầm một mảnh vải tuyn, quần áo không có nhiều vải nhưng lại che phủ hết những chỗ cần che.

Trên cổ tay anh ấy có một chuỗi đồ trang sức giống như hạt cườm lần lượt treo trên cổ tay anh ấy, ở mắt cá chân đeo hai chuỗi chuông bạc, chính chúng đã tạo ra âm thanh và thu hút sự chú ý của người khác.

Lũng Châu lắc hai chân, chuông lại vang lên, đôi mắt vốn luôn cụp xuống có hơi trống rỗng đột nhiên ngước lên, chậm rãi nhìn Vân Sâm.

Vân Sâm thấy Lũng Châu nhìn mình chằm chằm không chớp mắt bèn chào hỏi trước: “Chào buổi tối.”

“… Ừm.” Lũng Châu dừng một lúc lâu mới thốt ra âm tiết đó, anh ấy lại cụp mắt xuống, lặng lẽ ngồi trên ụ đá, không biết đang nghĩ gì.

Vân Sâm vốn tưởng rằng Lũng Châu sẽ không nói gì nữa, lúc cô chuẩn bị rời đi, đối phương lại lên tiếng.

“Hôm nay U Châu nhắc tới cô.”

Chuông vang lên, Lũng Châu đứng dậy, mái tóc đen dài đến mắt cá chân, cùng với di chuyển của anh ấy, đồ trang sức bằng vàng trên người không ngừng rung chuyển.

“Cô ấy nói cô…”

Lũng Châu dừng lại ở trước mặt Vân Sâm, cách cô rất gần, hơi nghiêng người, trong tay cầm một quả trái cây màu đỏ, nói: “A nào…”

Vân Sâm: “?”

Cô bối rối nhìn Lũng Châu.

Trước đây cô đã từng truyền năng lượng cho Lũng Châu, nhưng chưa từng nhìn thấy Lũng Châu dưới hình dạng con người, chỉ nghe giọng nói của anh ấy, cô cứ tưởng đây là một tòa thành có tính cách tương tự Chu Nguyên.

“Sao không ăn?” Lũng Châu nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy nghi hoặc: “Mấy quả táo tàu ăn ở U Châu chắc đã tiêu hóa hết rồi.”

“Cám ơn, nhưng việc ăn đồ ăn này thì để tôi tự làm là được rồi!” Vân Sâm phản ứng lại, đây là do Lũng Châu có lòng tốt muốn đút cho cô, nhưng cô nhanh chóng từ chối, sao có thể để cho bậc cha chú làm những chuyện như vậy được.

Vân Sâm cầm lấy quả trái cây màu đỏ và tự mình ăn.

“Nhưng…” Giọng điệu Lũng Châu bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào: “U Châu nói cho cô ăn rất vui, giống đang nuôi một con lợn con đáng yêu vậy. Hôm nay cho cô ăn xong thì tâm trạng rất tốt, nhưng sức ăn của cô quá ít, cô ấy vẫn chưa cho cô ăn thỏa thích.”

Quả trái cây vừa lọt vào miệng Vân Sâm, cũng không biết là vị chua nồng nặc trong miệng hay là do “con lợn nhỏ đáng yêu” của nửa sau của Lũng Châu khiến mặt cô trông rất hung dữ.

Vân Sâm thích ngọt hơn chua, đây là lần đầu tiên cô ăn đồ chua như vậy, vẻ mặt rất lâu không thể giãn ra nổi.

Cô muốn nói chuyện, nhưng trong miệng chua đến nổi nhất thời không nói được.

“Ồ.” Lũng Châu không có cảm xúc thở dài, anh ấy cảm thán về vẻ mặt vặn vẹo của Vân Sâm: “Biểu cảm khi ăn của cô phong phú hơn người thường nhiều. Khó trách U Châu thích nhìn cô ăn như vậy, thực sự rất thú vị.”

Anh ấy giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Vân Sâm, sau đó lại nhét mười mấy quả trái cây màu đỏ vào tay cô.

“Ăn từ từ thôi, ở đây tôi có nhiều lắm.”

Tay Vân Sâm run run, cô đặc biệt muốn biết mấy tòa thành như U Châu và Lũng Châu lúc nói chuyện riêng nhắc đến cô như thế nào.

Lũng Châu nhận thấy tâm trạng Vân Sâm thay đổi, anh ấy cụp mắt xuống nhìn tay mình một lúc, chợt nhận ra điều gì đó.

“Để ý do tôi là cơ thể nam à?”

Ngay sau đó, giọng nói thay đổi, trở nên du dương hơn và kém linh hoạt hơn.

“Nếu là cơ thể nữ có tốt hơn chút nào không?”

Vân Sâm nhìn sang, thấy Lũng Châu đã trở thành một cô gái có thân hình thướt tha và quyến rũ.

Cô biết ý thức tòa thành có thể thay đổi hình dạng con người, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy sự thay đổi hình dạng con người của ý thức tòa thành.

Bởi vì sự ngơ ngác của Vân Sâm, Lũng Châu lại phát huy năng lực hiểu biết siêu cấp của mình, lại như kiểu đã hiểu ra nói: “Tôi hiếm khi cho người khác xem cơ thể nữ của mình, bị nhìn sẽ không được tự nhiên, chắc chắn sẽ không đẹp bằng cơ thể nữ của Hoa Đình và Bách Việt. Hai người họ rất giỏi mày mò hình tượng con người.”

“Bọn họ cũng có thể sử dụng…” Vân Sâm tưởng tượng ra dáng vẻ nữ tính của Hoa Đình và Bách Việt, nhưng cô phát hiện bản thân mình nghĩ không ra.

Chỉ nhìn vào khuôn mặt của Hoa Đình và Bách Việt, thực sự nghiêng về vẻ đẹp của thiếu niên, đường nét khuôn mặt của họ không mạnh mẽ như đàn ông trưởng thành.

Nói một cách logic, rất dễ để hình dung một vẻ ngoài nữ tính với những đặc điểm trên khuôn mặt như thế này.

Nhưng Bách Việt là một tòa thành thường có thái độ khoa trương tùy ý, luôn cầm một chiếc quạt gấp để giả vờ là người nhã nhặn, về mặt khí chất thì hoàn toàn không thể biến thành một người phụ nữ như vậy được.

Hoa Đình có tính cách dịu dàng ấm áp, nhưng lông mày của anh luôn ẩn chứa một tia lạnh lùng và kiêu ngạo, khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nữ tính của anh.

Vân Sâm càng nghĩ không ra thì càng tò mò, cô lẩm bẩm: “Muốn xem ghê.”

Cô luôn có sự tò mò mạnh mẽ của một đứa trẻ về những điều kỳ lạ.

“Cô chưa từng thấy à?” Lũng Châu vẫn vỗ đầu Vân Sâm giống như đang vỗ một quả bóng da mà không biết chán: “Cô thử nói với Hoa Đình xem, cậu ấy nhất định sẽ cho cô xem.”

Vân Sâm hiểu rõ điều này, cô nói: “Nhưng tôi vẫn muốn nhìn thấy Bách Việt…”

Giọng nói càng ngày càng thấp, thể hiện rõ cô đang cảm thấy rất ngại.

“Bách Việt à, cậu ấy thì hơi phiền.” Lũng Châu suy nghĩ một chút, cho Vân Sâm ý kiến: “Cô bảo Thần Kinh giúp đi.”

Vân Sâm hơi do dự: “Việc nhỏ nhặt không đáng như vậy…”

Lũng Châu nói: “Nếu cô đưa ra một vài yêu cầu, mọi người sẽ chỉ cảm thấy vui vẻ thôi.”

Vân Sâm biết ý thức tòa thành muốn báo đáp cô và Hạ Phong Niên, nhưng cô không làm gì cả, cô chỉ đóng góp công sức của mình như mọi người ở Cửu Châu này thôi, không đáng để nhắc tới.

Lũng Châu thấy vậy thì nói: “Tôi sẽ nói lại với Thần Kinh.”

Vân Sâm đè nén cảm xúc xấu hổ, đang suy nghĩ làm sao để từ chối cho khách sáo thì Lũng Châu tiếp tục nói: “Sẽ không nhắc tới cô, do tôi muốn xem thôi.”

Vân Sâm cười rạng rỡ: “Cám ơn anh.”

Sau khi nói chuyện thêm vài câu với Lũng Châu, cô lại chạy đi làm việc của mình, đó chính là mục đích chuyến đi của cô đến Lũng Châu.

Lũng Châu nhìn bóng lưng cô rời đi, xoay chuỗi hạt để lộ ra viên ngọc bích trong số đó, đó là điện thoại hiệu Trà cấp cho mỗi ý thức tòa thành và Thành Quyến Giả.

Điện thoại hiệu Trà đã được nâng cấp để ý thức tòa thành có thể trò chuyện riêng với nhau.

Viên ngọc phát sáng, liên lạc được kết nối.

Lũng Châu: “Thật sự chơi rất vui, cảm xúc cũng rất thuần khiết.”

U Châu: “Tôi đã nói rất vui rồi mà, muốn nuôi một người để chơi ghê.”

Lũng Châu: “Chỉ có một người đó thôi, chơi gì được nữa.”

Sóc Phương: “Hai người đang nói gì thế?”

U Châu: “Vân Sâm.”

Sóc Phương: “Ha…? Hai người đang chơi Vân Sâm à? Hai người một lúc? Đó là vợ của Hoa Đình, hai người không sợ bị Cửu Châu đánh à!”

U Châu và Lũng Châu: “…”

Thanh Đường: “Tuy rằng tôi không biết U Châu và Lũng Châu đang nói gì, nhưng suy nghĩ của Sóc Phương cực kỳ…”

Sóc Phương: “A a a a a a Thanh Đường, cô câm miệng, rõ ràng là lời nói của hai tên kia có vấn đề!”

Trang sức bằng ngọc ở một vài tòa thành nhấp nháy, càng có nhiều tòa thành khác tham gia vào cuộc trò chuyện này.

Ý thức tòa thành ít tiếp xúc với Vân Sâm và bị hạn chế năng lượng đầu vào đều muốn biết chơi vui mà U Châu và Lũng Châu nói là chơi vui như thế nào, ý thức tòa thành nào cũng thích những người có cảm xúc vừa thuần khiết lại trong sáng.



Vân Sâm không biết rằng cô đã được một số tòa thành nhớ nhung.

Cô bật đèn trước ngực, tìm thấy hộp đá năng lượng dưới một cái cây bình thường ở đền Phục Hy.

Hộp đá cũng hình vuông, nhỏ hơn hộp đá đựng cuốn nhật ký ở U Châu.

Vân Sâm khoanh chân ngồi xuống tại chỗ.

Trong hộp đá có một cái túi giấy màu nâu, cô cởi khóa dây trên đó theo vòng tròn, trong túi giấy màu nâu có rất nhiều giấy.

Khoảnh khắc lấy ra chiếc túi giấy đựng toàn tờ giấy rõ ràng đã bị xé ra khỏi cuốn sổ, ánh sáng đỏ khẽ lóe lên, Vân Sâm lại nghe thấy âm thanh đó.

Lần này không có tiếng nói nào, chỉ có tiếng đầu bút sột soạt khi ma sát vào giấy.

Các tờ giấy rõ ràng đã được sắp xếp và đặt theo đúng thứ tự.

Vân Sâm bắt đầu đọc từ trang đầu tiên, tiếng ngòi bút trượt trên mặt giấy không ngừng vang lên bên tai, thỉnh thoảng còn có vài tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Mặt trước và sau của mỗi tờ giấy đều có chữ viết, mặt trước là chữ của Vân Trung Thư, mặt sau là chữ của Hạ Phong Niên.

Vân Sâm nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên nhật ký trao đổi của bố mẹ mình một lúc lâu.

Cô im lặng cử động ngón tay, cô cũng luyện chữ, nhưng so với chữ của bố mẹ cô, chữ viết của cô có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.

Nhật ký trao đổi giữa Vân Trung Thư và Hạ Phong Niên không sử dụng bất kỳ hình thức nào mà được viết rất ngẫu hứng, cả về hình thức lẫn nội dung.

Trang đầu tiên, mặt trước.

[Bạn học Hạ, tôi rất vui khi có thể viết nhật ký trao đổi với một người thú vị như anh để làm quen với nhau. Tôi xin một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn chân thành đến anh.]

Trang đầu tiên, mặt sau.

 ]

Trang thứ hai, mặt trước.

[Hôm nay tâm trạng của bạn học Hạ dường như không tốt, có thể nói cho tôi biết nguyên nhân được không?]

Trang thứ hai, mặt tsau.

 ]

Trang thứ ba, mặt trước.

[Hôm nay tôi đi l@m tình nguyện, trẻ con trong trại trẻ mồ côi rất dễ thương và tốt bụng, tụi nhỏ thích nghe mấy truyện cổ tích như Nữ Oa vá trời, Phục Hy tạo người.

Nếu hai vị thần chính nghĩa này còn tồn tại trên thế giới này, chắc họ sẽ rất vui khi thấy có rất nhiều trẻ em tôn thờ mình nhỉ.]

Trang thứ ba, mặt sau.

[Vui? Chưa chắc đâu.]

Không rõ Phục Hy – ông thần lừa đảo cả ngày chỉ biết lừa người khác có thích trẻ con hay không, còn bà vợ Nữ Oa hung dữ này ghét nhất những đứa trẻ ồn ào, chưa từng thấy bà ta mỉm cười với một đứa trẻ bao giờ.]

Trang thứ tư, mặt trước.

[Nhìn giọng điệu của bạn học Hạ, tôi luôn có cảm giác như bạn quen họ vậy. Là do tôi ảo giác à? Ha ha, không thể nào đâu nhỉ. Con người không thể sống lâu như vậy, trừ khi bạn học Hạ không phải là con người.

Nhưng đối với tôi, bạn học Hạ thực sự không giống một con người đó, càng giống một hòn đá lạnh hơn.]

Trang thứ tư, mặt sau.

[Ngay ngoài cổng trường là bệnh viện nhân dân, khoa tâm thần ở đó đứng đầu cả nước đó. Sao cô không đi khám thử xem?]

Trang thứ năm, mặt trước.

[Có vẻ như tôi đã nghĩ thông suốt rồi.]

Trang thứ năm, mặt sau.

[Cô nghĩ thông suốt chuyện gì? Người mà cầu xin người khác giết mình giống cô rõ ràng là não có vấn đề. Nếu có bệnh thì điều trị càng sớm càng tốt, đừng để chân không bình thường đến não cũng hỏng luôn. Cô rõ ràng đang mắc chứng cuồng loạn*!]

(*Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc)

Trang thứ sáu, mặt trước.

[Wow, anh kích động rồi.]

Trang thứ sáu, mặt sau.

[Nếu khả năng nhận biết văn bản của cô có vấn đề thì cô thực sự nên đến bệnh viện khám càng sớm càng tốt.]

Trang thứ bảy, mặt trước.

 Anh không phải con người.]

Mặt sau của trang thứ bảy không có chữ nào, đây cũng là trang cuối cùng của cuốn nhật ký, cũng chính là nhật ký trao đổi giữa Vân Trung Thư và Hạ Phong Niên, kết thúc vào ngày thứ bảy.

Sau đó thì sao?

Phía sau có rất nhiều trang giấy trắng, trong số tờ giấy trắng có một lá thư Hạ Phong Niên xếp lại thành hạc giấy.

Vân Sâm cẩn thận mở nó ra.

[Bố đã nghĩ xem cái chết nào sẽ phù hợp với bà ấy mà không khiến người khác nghi ngờ.]

[Bố nghĩ đến những chuyện mà bà ấy đã trải qua khi lớn lên, nhảy lầu hay bỏ xuống hồ, rồi bắt chước chữ viết của bà ấy để viết bức thư tuyệt mệnh.]

[Bố đã sắp xếp cho cô ấy cả rồi, đợi ở nơi bà ấy thường lui tới nhất, con người không thể phát hiện ra bố.]

“Bạn học Hạ, có thể làm phiền anh giết tôi được không?’“

[Khi bố từ phía sau tiến lại gần, bà ấy đột nhiên nói câu như thế này. Bố tưởng bà ấy đã phát hiện ra mình, bà ấy chỉ đang nói những câu nên nói với bố sau khi đã tập diễn kịch xong mà thôi.]

[Bà ấy đang cố hù dọa bố.]

[ “Được.” Khi bố nói câu này, cơ thể bà ấy trên xe lăn cứng lại, sau đó quay lại và đưa cho bố một lá thư.]

[Làm phiền anh rồi, đây là thư tuyệt mệnh của tôi.]

[Bố nắm lấy cổ bà ấy, khuôn mặt bà ấy trở nên trắng bệch như vầng trăng trên bầu trời. Bà ấy thậm chí còn không giãy giụa.]

[Người trở nên cứng đờ ngược lại là bố. Bà ấy thực sự muốn chết. Tại sao chứ?]

[Bà ấy càng bình tĩnh, bố càng thấy không vui. Bố muốn trừng phạt người đe dọa mình chứ không phải đang ban thưởng cho đối phương.]

[Khi bà ấy sắp hết hơi, bố đã buông tay ra.]

[Bà ấy nói không muốn viết nhật ký trao đổi với bố nữa.]

[Khi bà ấy nằm trên mặt đất, bố không nhìn thấy nụ cười trên môi bà ấy.]

[Bố vốn tưởng rằng bố đã không để bà ấy đạt được thứ mình muốn. Rất lâu sau bố mới biết, khoảnh khắc lúc bố không giết bà ấy đó thì bà ấy đã đạt được thứ mình muốn rồi.]

[Bà ấy đã biết về bố từ lâu.]

[Lúc bố cứu bà ấy đã để lại ít năng lượng, khiến bà ấy mơ hồ nhớ được dáng vẻ của bố. Bà ấy thông minh hơn bất cứ ai khác, chỉ dựa vào dáng vẻ mơ hồ trong trí nhớ mà đã tìm ra bố.]

[Bà ấy đã bí mật điều tra bố.]

[Bởi vì những năng lượng đó, trong tiềm thức bà ấy đã biết bố khác với người thường. Bà ấy rất thận trọng, không tự mình điều tra mà ngược lại tìm người điều tra.]

[Trong những ngày giả làm con người, bố luôn giữ thái độ khiêm tốn, nếu bố thay đổi danh tính của mình nhiều lần thì cũng không có vấn đề gì… nhưng ngoại hình của bố thì không thể thay đổi.]

[Bố chưa bao giờ quan tâm đ ến con người chứ đừng nói đến việc coi trọng bà ấy.]

[Bố từng bước chủ động đi vào bẫy của bà ấy.]

[Bà ấy biết rõ bố đã cứu bà ấy, bà ấy biết rõ bố không phải con người bình thường, bà ấy cho rằng bố có thể chữa khỏi cơ thể hiện tại của bà ấy.]

[Ngay từ đầu, bà ấy đã âm mưu tính kế bố.]



Khi Vân Sâm đọc đến đây, chỉ còn lại một lá thư mỏng manh, cô biết Hạ Phong Niên lại cố tình trêu chọc mình, lá thư tiếp theo chắc chắn là về câu hỏi dẫn đến tòa thành khác.

Cô liếc nhìn câu cuối cùng một lần nữa.

Thở dài một cách nặng nề.

Vân Trung Thư và Hạ Phong Niên rõ ràng là con người bình thường và viên đá bình thường trước mặt cô, nhưng tình yêu của họ… quá “đẹp đẽ” rồi đó!

May mà cô biết rằng dù một người và một viên đá này có trải qua chuyện gì đi chăng nữa thì họ vẫn sẽ yêu nhau sâu đậm.

Quá trình ở giữa đối với con của họ như cô mà nói thì có vẻ hơi lạ.

Vân Sâm lật đến trang cuối cùng của bức thư, quả nhiên chính là câu hỏi của Hạ Phong Niên.

[Con gái yêu của bố, sau khi đọc những hồi ức dốc hết tâm sức của bố, con có cảm động trước câu chuyện tình đẹp đẽ của bố mẹ không?]

[Tuyệt đối đừng thương xót bố. Khi nhớ lại ký ức đó, bố chỉ muốn quay lại nhét tên khốn dám dìm vợ bố xuống nước vào thùng rác để… Ồ, đó là bố.]

[Ngay cả một hòn đá kiến thức uyên thâm và bụng dạ hiền lành như bố cũng khó tránh khỏi mắc phải những sai lầm không thể tha thứ, bé con nhất định phải tránh xa loại đàn ông thối không biết tốt xấu này!]

[Đương nhiên, bây giờ bố đã là viên đá tốt, Hoa Đình cũng phải học tập theo bố của hiện tại, nếu không sẽ đập nát tượng thành của cậu ta.]

Vân Sâm không nhịn được mà bật cười.

[Được rồi, nói nhảm đủ rồi, đứa con thông minh của bố và A Thư đã trả lời được hai câu hỏi. Con đã sẵn sàng đối mặt với câu hỏi tiếp theo chưa?]

Vân Sâm dường như có thể nhìn thấy dáng vẻ Vân Trung Thư dịu dàng nhìn cô và có thể nghe thấy giọng điệu khoe khoang của Hạ Phong Niên.

Cô liên tục lắc đầu, nhưng chợt nhận ra cả hai người họ đều không ở đây, tầm nhìn của cô đột nhiên trở nên mơ hồ.

Vân Sâm dùng sức nhắm mắt lại, gió đêm mát lạnh, đợi khi lông mi ướt đã khô hẳn, cô mới nhìn vào câu hỏi.

[Làn khói lẻ loi vươn thẳng trên sa mạc rộng lớn. Mặt trời lặn tròn vo trên dòng sông dài.]

[Nước suối trong xanh như màu trời, nằm trên thuyền tranh lắng nghe mưa ngủ.]

[Tòa thành nào có cả hai cảnh đẹp trên?]

Ngay lập tức trong đầu Vân Sâm hiện lên tòa thành liên quan, cô đóng hộp đá lại, cho vào một cái túi lớn cùng với những cái trước đó rồi đeo sau lưng.

Cô muốn đi đến điểm dịch chuyển ở Lũng Châu.

Nhưng lúc này… điểm dịch chuyển sẽ không được mở trừ những trường hợp đặc biệt.

Vân Sâm quyết định ở lại Lũng Châu, ngày mai đi đến tòa thành trong câu hỏi của Hạ Phong Niên, đối phương đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho cô.

Cô ăn rất ngon, nếu Lũng Châu không nhìn chằm chằm vào cô như vậy thì cô sẽ ăn ngon hơn nữa, ánh mắt của anh ấy giống như khi cô đang cho Lão Vương Bát và Niệm An ăn vậy.

Tối đến, Vân Sâm dùng điện thoại hiệu Trà liên lạc với Hoa Đình.

Giọng nói của Hoa Đình ở đầu bên kia khiến cô cảm thấy yên tâm, cô nói ngắn gọn về những gì Hạ Phong Niên để lại cho cô.

Hoa Đình: “… Thì ra là vậy, mẹ dịu dàng như vậy, bố cũng rất yêu bà ấy. Cuộc gặp gỡ của họ chắc chắn sẽ rất đẹp đẽ.”

Đằng sau bức ảnh gia đình ba người của Vân Sâm, cảm xúc mãnh liệt chứa đựng trong câu nói của Hạ Phong Niên khiến anh không bao giờ quên.

“Có chút phức tạp, tóm lại…” Vân Sâm thấp giọng nói: “Khi bố mẹ vừa gặp nhau, bố đã muốn giết mẹ. Mẹ chỉ muốn lợi dụng bố để chữa lành đôi chân của mình, bố suýt chút nữa đã giết mẹ nhưng đã không giết, nhưng đây cũng nằm trong dự tính của mẹ.”

Hoa Đình: “Hả?”

Là do miệng của Vân Sâm có vấn đề hay là do tai anh có vấn đề vậy?

Anh cảm thấy rất khó để hiểu đoạn này.

*

Tác giả có lời muốn nói:

“Làn khói lẻ loi vươn thẳng trên sa mạc rộng lớn. Mặt trời lặn tròn vo trên dòng sông dài.” Trích từ bài thơ “Sứ Chí Tái Thượng” của Vương Duy.

“Nước suối trong xanh như trời, thuyền sơn nghe mưa ngủ.” Trích từ bài thơ “Bồ Tát Man” của Vi Trang.
Bình Luận (0)
Comment