Edit: TâmBeta: CyaneTrở lại khoảng thời gian lúc Vân Sâm vừa mới xuống đáy động.
Cô thắp ánh sáng đèn dầu cùng với ánh sáng đèn pin lên, chiếu sáng đến mọi ngóc ngách trong động, chất lỏng ma quỷ quả nhiên đã nhiều hơn.
Đúng như dự đoán của Vân Sâm, mấy ngày nay mỗi ngày chất lỏng ma quỷ trong động sẽ nhiều hơn một chút, từ lúc mới bắt đầu thì thưa thớt, đến bây giờ đã không còn chỗ để đặt chân nữa.
Mỗi một bước đi của cô, bên dưới đế giày đều dính phải chất lỏng màu đen ấy, làm ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển.
Số lượng viên đá đỏ còn thừa lại trên vách động không nhiều lắm, Vân Sâm đã lấy đi hơn phân nửa, vậy số còn lại chỉ có thể là ma quỷ lấy đi mà thôi.
Cô vẫn nhớ rõ chuyện sau khi Vũ Kích ăn viên đá đỏ vào và biến mất ở cuối con đường.
Hôm nay không hiểu sao trong lòng Vân Sâm lại cảm thấy lo lắng.
Mọi thứ xung quanh rõ ràng không khác biệt mấy, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cô.
Chỉ là cô cảm thấy có hơi bất an.
Cô mang theo nỗi bất an này đi qua con đường, đi lên cột đá, bước lên trên bục.
Tinh thạch phát ra ánh sáng mỏng manh làm Vân Sâm an lòng hơn. Kỳ thật không hiểu sao cô lại cảm thấy thân thiết lạ thường với viên đá đỏ này.
Khác với kiểu thích năng lượng của nó của Tòa Thành Nát, cô chỉ đơn giản cảm thấy viên đá đỏ này cho cô cảm giác ấm áp nhàn nhạt.
Vân Sâm móc một đầu sợi dây thừng ở trên, đầu còn lại thả xuống đến nền đất của cửa động.
Cành cây vẫy vẫy ý chào đón cô.
Vân Sâm nói: “Buổi tối tốt lành.”
Cô đi vào trong động, mang bao tay chịu ma sát vào, bắt đầu xử lý sạch sẽ dây leo bị ô nhiễm.
Dây leo dưới lòng đất cũng thích viên đá đỏ, nhưng mà anh có thích cũng không có tác dụng gì, chỉ có tòa thành mới có thể hấp thu năng lượng của viên đá đỏ.
Vẫn Sâm nhỏ giọng nói chuyện phiếm với anh.
“Tên trên lầu kia hôm nay châm biếm tôi, anh ấy nói tôi sẽ không trổ mã nữa, lời này thật quá đáng, anh có cảm thấy tôi giống như lời anh ấy nói không?”
Dây leo đung đưa qua lại, lòng đầy tức giận lên án tên Tòa Thành Nát trên lầu kia.
Vân Sâm vừa cưa dây leo vừa nói: “Tuy rằng tôi đã mười lăm, không đúng, đã qua năm mới, tôi mười sáu tuổi rồi. Chỉ là tôi phát triển chậm hơn bạn bè cùng trang lứa một chút, nhưng chắc chắn vẫn còn trổ mã mà.”
Dây leo hung dữ nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi giống như mang nỗi hận cực kỳ lớn, không nhịn nổi chống nạnh làm ra dáng vẻ cười to.
Vân Sâm: “…”
Quá đáng lắm rồi đó nha!
Cô khua cái cưa nói: “Anh thế này nữa thì tôi sẽ…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Một người một dây leo trong hang động giống như bị ấn nút tạm dừng.
Nhiệt độ trong không khí giảm mạnh, nhiệt độ thấp làm Vân Sâm nổi hết cả da gà, khí đen thoắt ẩn thoắt hiện…
Là ma quỷ!
Sao có thể được, bây giờ là buổi tối mà, không phải ma quỷ đã xuất hiện trên mặt đất rồi sao?
Vân Sâm đang chuẩn bị di chuyển, dây leo đã nhanh hơn cô một bước.
Một phần dây leo bao bọc cả người cô lại, đám dây leo đang bện chặt ở trên tường và trên mặt đất đang từ từ tách ra, để lộ một vết nứt nhỏ trên tường.
Dây leo sốt ruột nhét cô gái vào trong khe hở đó.
Kể cả những dụng cụ mà cô đem đến đều được dây leo giấu ở bên trong.
Dây leo tạo thành một vách tường chắn ở phía trước, Vân Sâm nhìn thấy ma quỷ bay lượn ngoài cửa động không ngừng tiến vào, cành cây lập tức đâm thẳng vào bọn chúng nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Ma quỷ miễn dịch với tất cả các loại tấn công, bao gồm cả loại tấn công của ý thức tòa thành.
Ngồi bên trong khe hở tối đen, Vân Sâm thở gấp, trái tim đập dữ dội như muốn nhảy ra ngoài.
Tại sao?
Tại sao lại có ma quỷ xuất hiện vào lúc này?
Tại sao chúng nó lại đến chỗ dây leo dưới mặt đất này chứ?
Cô nghe thấy tiếng ma quỷ thét chói tai cùng với tiếng nói chuyện.
Vốn dĩ ma quỷ có thể nói, nhưng phần lớn chúng rất ít khi mở miệng.
Giọng nói u ám rét lạnh xuyên qua vách tường dây leo: “Không có vấn đề gì, còn ở nơi này…”
Vân Sâm tưởng rằng nó đang nói đến cô, trái tim như bị giọng nói kia đâm thủng. Cô lại nghe thấy đối phương nói một cách máy móc: “Rất nhanh sẽ ngủ say thôi.”
Ngủ say?
Ý thức tòa thành?
Cô nhớ đến chất lỏng màu đỏ đen bắn tung tóe như vết tích của một vụ nổ, giống hệt với chất lỏng mà ma quỷ thường xuyên để lại.
Chẳng lẽ là cố ý sao?
Vân Sâm không khỏi nghĩ đến một chuyện vô cùng kinh hoàng…
Ma quỷ xuất hiện dường như để săn bắt con người, diệt trừ con người, đối với những sự vật khác chúng đều không có hứng thú.
Sự xuất hiện của ý thức tòa thành là vì muốn bảo vệ con người trước sự quấy nhiễu của ma quỷ.
Ma quỷ ý thức được điểm này, cho nên chúng nó muốn khiến ý thức tòa thành ngủ say lần nữa…
Nghĩ đến khả năng này, Vân Sâm sởn cả tóc gáy, không còn nghe thấy âm thanh của bên ngoài, cô không biết hiện tại ra sao rồi.
Thính lực của Vũ Kích rất nhanh nhạy, cô không dám tùy ý hành động.
Cô chỉ có thể mượn ánh đèn, cẩn thận quan sát cái khe này để dời sự chú ý của mình đi.
Khe hở rất nhỏ, chỉ có thể vừa vặn chứa một mình cô bên trong.
Cái khe cũng rất sâu, giống như còn có không gian khác.
Cô khẽ nghiêng đầu để ánh sáng chiếu vào bên trong.
Cảnh tượng bên trong làm Vân Sâm sửng sốt, đó rõ ràng là một không gian hẹp có người sinh sống.
Vẫn còn lại tàn dư tro bụi của đống lửa cháy, cũng có những cái lon sắt dùng dây thép xâu lại, còn có một chiếc ba lô phủ đầy bụi nằm trên mặt đất.
Người xuống dưới lòng đất này là chị Đỗ Quyên sao?
Cô cẩn thận di chuyển vào trong khe, cả người căng lên, không dám phát ra một chút tiếng động nào.
Cô đi đến không gian hẹp kia.
Nơi này chỉ có thể chứa đủ một người trưởng thành nằm cuộn tròn lại, sau khi đặt đồ vật khác, phần không gian còn lại càng thêm hẹp.
Vân Sâm ngồi xuống bên đống lửa đã tắt từ lâu, lưng dựa vào tường, lớp quần áo vẫn không ngăn được da thịt ma sát lên vách tường.
Cô nhẹ nhàng nhặt chiếc ba lô trên mặt đất lên.
Khóa kéo mở rộng, bên trong chiếc ba lô rơi ra thứ gì đó.
Vân Sâm đưa mắt nhìn xung quanh, lon sắt rơi trên mặt đất, đống lửa vẫn tự nhiên không giống như đã được xử lý qua.
Người ở trong này có lẽ cũng khá lâu rồi, lúc đi có vẻ rất vội vàng.
Vân Sâm quét mắt ra bên ngoài khe hở, dây leo vẫn chắn kín mít, cô chỉ có thể cố gắng áp chế hoảng loạn trong lòng xuống, tiếp tục xem bản đồ trong tay.
Trong ba lô có một ít dược phẩm cấp cứu đơn giản, nhưng đã hết hạn sử dụng.
Không có gì nữa.
Đồ vật rơi ra bên ngoài có một con dao gấp, một cuộn vải băng lỏng lẻo dính chút máu khô đã chuyển thành màu đen, còn có một vài tờ giấy đã có dấu hiệu của thời gian.
Dòng chữ trên tờ giấy là nét chữ Vân Sâm quen thuộc.
Là Lý Đỗ Quyên viết.
Cô nhặt tờ giấy lên, không đợi cô mở ra xem, âm thanh va chạm sột soạt từ khe hở truyền đến, dây leo mở ra.
Vân Sâm vội vàng nhặt hết mấy thứ này nhét vào ba lô của mình, đi theo tiếng gọi của cành cây ra khỏi khe hở.
Trong không gian nhỏ hẹp này từng có người chọn làm cứ điểm, lại bị dây leo chắn lại.
Vân Sâm vẫn không phát ra tiếng động nào, cô lo lắng ma quỷ vẫn còn ở bên ngoài.
Cành cây giúp cô nhìn bên ngoài cửa động, nhìn trái nhìn phải đều không thấy ma quỷ nào.
Anh chỉ về phía bên ngoài cửa động ý bảo cô nhanh chóng trở về, dưới mặt đất này quá nguy hiểm.
Vân Sâm gật đầu với anh, lúc cô ra khỏi khe hở đã tắt đèn dầu, bây giờ chỉ có thể nhờ vào ánh sáng yếu ớt phát ra từ tinh thạch để nhìn rõ đường đi.
Cô chậm rãi dựa vào tường đi đến cửa động, nhiệt độ không khí vẫn thấp như cũ.
Ma quỷ còn bên ngoài cửa động sao?
Khi sắp đến cửa động, Vân Sâm nhìn thấy ánh sáng phát ra từ tinh thạch ở trên bục giống như đang lay động.
Cô nhìn thấy trên mặt đất có một bóng dáng nhợt nhạt chợt lóe qua.
Dây leo đã giúp cô nhìn xung quanh đều không thấy ma quỷ nào.
Nhưng anh không nhìn phía trên…
Cơn ớn lạnh dọc theo lòng bàn tay lan đến đỉnh đầu.
Vân Sâm chậm rãi ngẩng đầu lên.
Dưới ánh sáng tinh thạch mỏng manh, cô nhìn thấy đỉnh đầu của mười mấy con ma quỷ giống như con dơi đang khoanh hai tay trước ngực, chổng ngược ở trên đỉnh động.
Trong nhật ký Lý Đỗ Quyên đã từng viết: “Tôi rất ghét gặp Vũ Kích ở đáy giếng, lúc này chúng giống hệt mấy con dơi.”
Trong nháy mắt, hai đồng tử của vân Sâm mở to, đôi tay bịt kín miệng, kiềm chế tiếng hét suýt chút nữa đã thốt ra khỏi miệng.
Bóng dáng phản chiếu ngược trong đôi đồng tử cô.
Vũ Kích thật sự rất giống con dơi.
Là con dơi hình người, làn da trắng xanh, hai mắt vô hồn không chút biểu cảm treo ngược bên trên, lỗ tai nhúc nhích, giống như đang nghiêm túc lắng nghe động tĩnh xung quanh.
Sợ hãi trong đầu Vân Sâm như dây cung đã đứt, ngược lại cô càng thêm bình tĩnh.
Trong sự khó hiểu của dây leo, Vân Sâm buông tay, vẻ mặt vẫn như bình thường lui về trong hang động.
Cô khua tay múa chân giải thích với anh xong, lại ngồi xếp bằng xuống đất, kiểm tra thức ăn và nước uống trong túi cùng với các công cụ khác.
Dây leo nghe xong lập tức lao ra cửa động, nhìn qua nhìn lại trên không trung rồi quay trở lại trong động.
Anh nôn nóng khua tay múa chân, hỏi cô phải làm gì bây giờ?
Vân Sâm đã kiểm tra đồ vật xong xuôi, cô biết những thứ chính mình mang theo rất có ích, vậy nên lại kiểm tra một lần nữa để mình có thể yên tâm hơn.
Cô nghiêng đầu, chống tay lên đầu gối, mu bàn tay chống cằm, tay còn lại ở trên đùi khẽ gõ gõ.
Bàn tay gõ gõ từ ngón trỏ đến ngón út, rồi lộn ngược từ ngón út đến ngón trỏ…
Dây leo vội muốn chết.
Vân Sâm rút tay về, duỗi người, thả lỏng cơ thể.
Cô đứng dậy, gỡ chiếc nỏ săn thú tự chế trên thắt lưng xuống.
Thính lực của Vũ Kích nhanh nhạy, rốt cuộc là nhanh nhạy đến mức nào?
Phạm vi thính lực của chúng có thể xa đến đâu?
Cô đi đến ranh giới động, vốn định trực tiếp dùng nỏ thì nhớ đến đạn từ nỏ bắn ra cũng sẽ có tiếng vang nhỏ.
Cô để ý khi mình đi lại, đế giày sẽ ma sát với mặt đất tạo ra tiếng động, vải vóc trên quần áo cũng sẽ tạo ra âm thanh.
Những tiếng động này rất nhỏ, nhưng Vũ Kích bên ngoài vẫn chưa lại đây.
Nói như thế, tiếng động từ nỏ bắn ra cũng sẽ không bị phát hiện.
Vì để chắc chắn, trước tiên Vân Sâm ném ra một hòn đá nhỏ lên trên bục.
Khả năng điều khiển lực đạo của cô rất tốt, theo dự đoán của cô, hòn đá nhỏ sẽ rơi xuống đất phát ra âm thanh lớn hơn một chút âm thanh do quần áo và vải vóc cọ xát phát ra.
Vũ Kích vẫn không có động tĩnh gì.
Vân Sâm cũng không tỏ ra vui mừng, cô vẫn bình tĩnh ném thử lần này đến lần khác.
…
Trải qua thử nghiệm, về cơ bản Vân Sâm đã biết được âm lượng lớn nhỏ cùng với phạm vi mà tiếng động có thể kinh động đến bọn chúng. Chúng nó thính lực nhạy, nhưng vẫn không đến mức biến thái lắm.
Chỉ cần cẩn thận một chút, có lẽ sẽ có thể vòng qua bọn chúng trở lại mặt đất.
Có một mánh khóe an toàn khác, đó chính là trốn ở khe hở chờ đến khi Vũ Kích biến mất.
Thức ăn nước uống của cô có thể cầm cự được vài ngày.
Chỉ là không ai biết Vũ Kích ở đó đến khi nào mới rời đi.
Rạng sáng ngày mai, số lượng ma quỷ trong lòng đất sẽ tăng lên rất nhiều, cô không thể bảo đảm mình sẽ không bị bất cứ ma quỷ nào phát hiện…
Cô rất lo lắng cho Tòa Thành Nát trên mặt đất.
Nỗi bất an trong lòng càng trở nên mạnh mẽ.
Vân Sâm suy tư thật lâu, cô vẫn quyết định lựa chọn kế hoạch mạo hiểm và độ chính xác không cao.
Cô ngồi trước mặt dây leo, nhắm hai mắt lại và hình dung toàn bộ địa hình trên mặt đất.
Một tấm bản đồ địa hình xuất hiện trong đầu cô, cô khống chế con người trong tưởng tượng đang chạy trên bản đồ.
Cô mô phỏng đường đi.
Trên bục là nơi nguy hiểm nhất, tinh thạch ở chỗ đó thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng kêu răng rắc, âm thanh này sẽ hấp dẫn sự chú ý của Vũ Kích.
Cô hồi tưởng lại xác suất lớn nhất mà tinh thạch phát ra tiếng vang.
Con đường trở về tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.
Cô gái hạ mi mắt xuống, tròng mắt không ngừng chuyển động, chứng tỏ cô đang không ngừng tính toán với tốc độ cao.
Dây leo không biết cô gái đang làm gì, anh cũng đang rất cố gắng muốn nói cho tên trên mặt đất kia biết tình huống dưới lòng đất.
Mối liên hệ của bọn họ trước giờ vẫn luôn đứt quãng.
Không biết tin tức đã truyền được đến đối phương hay chưa…
Dây leo vẫn không giúp được gì, anh nhiều lắm cũng chỉ có thể vươn cành cây ra tới mép rìa cửa động, không thể lướt sâu vào khe hở.
Anh nôn nóng đung đưa dây leo, muốn thử lần nữa đẩy mạnh người con gái vào vùng an toàn của khe hở.
Đối phương lại chần chừ mở to mắt.
Trong bóng đêm, đôi mắt ấy hết sức sáng ngời, ánh mắt trong suốt.
…
Vân Sâm đứng dậy, đi ra phía cửa động, đi thẳng lên cột đá.
Cô không thể móc dây thừng vào chỗ an toàn được, âm thanh đó sẽ hấp sự chú ý của bọn Vũ Kích.
Vân Sâm nhìn vực sâu thăm thẳm dưới chân, kiên định đi về phía trước.