Trans: CyaneBeta: Lam“Em muốn chúng tôi trở về Trà Phủ?”
“Tại sao chứ?” Dư Triều Gia bày ra vẻ mặt nhăn nhó: “Buổi sáng chị tôi mới rời đi, buổi chiều em lại muốn chúng tôi rời đi… Chú Mạnh, chị Hảo Hảo, chẳng lẽ đã xuất hiện rất nhiều ma quỷ nguy hiểm khi mọi người đi kiểm tra hang động sao?”
Chú Mạnh và Tần Hảo Hảo phủ nhận, họ cũng không hiểu.
Họ không tìm thấy bất cứ điều gì kỳ lạ trong hang động, tại sao Vân Sâm và Hoa Đình lại muốn họ rời đi khi họ vừa mới quay trở lại đây chứ?
Hoa Đình đã biết được tình hình thông qua những gì Vân Sâm cảm nhận được.
Nếu cô nói với ba người này về tình hình đó, khi bị hỏi rằng tại sao cô có thể cảm nhận dưới lòng đất thì cô nên giải thích thế nào đây… Nói thẳng ra rằng một nửa dòng máu của cô thực chất là đá năng lượng à?
Khi Vân Sâm đang tìm kiếm một lý do thích hợp, Hoa Đình đã trả lời Dư Triều Gia.
Anh nói những gì mà Vân Sâm phát hiện dưới lòng đất là do anh phát hiện ra.
“… Đám ma quỷ muốn kéo tôi xuống lòng đất. Mọi người tiếp tục ở lại đây rất nguy hiểm, Vân Sâm yêu cầu mọi người rời đi là vì nghĩ đến sự an toàn của mọi người.”
Nghe cảnh tượng mà Hoa Đình miêu tả, cảm giác kinh hoàng không còn đủ để diễn tả cảm xúc của Dư Triều Gia, chú Mạnh và Tần Hảo Hảo.
Khát khao sinh tồn và lý trí như đang kêu gào: “Hãy rời khỏi đây ngay bây giờ, ngay lập tức!”
Về mặt tình cảm, Dư Triều Gia hỏi: “Sau khi chúng tôi rời đi thì hai người có thể làm gì?”
Hoa Đình nhẹ nhàng nói: “Với tình hình hiện tại thì mọi người ở lại đây cũng không làm được gì.”
Chưa từng có ai gặp phải tình huống như vậy, Trà Phủ cũng chưa từng nghe nói bên dưới ý thức tòa thành có nhiều ma quỷ đến vậy, càng chưa từng nghe nói ma quỷ muốn ngăn cản ý thức tòa thành sử dụng tài năng tòa thành…
Nghe số lượng ma quỷ mà Hoa Đình mô tả, cho dù tất cả mọi người ở Trà Phủ đến giúp thì cũng chỉ là tìm đường vào chỗ chết.
Mọi người đều không có suy nghĩ hy sinh bản thân để trở thành anh hùng, suy nghĩ giúp đỡ Hoa Đình dựa trên điều kiện cơ bản là họ có thể tự mình sinh sống được.
Họ thuyết phục Vân Sâm vài lần, thấy cô vẫn kiên định sẽ cùng sống chết với Hoa Đình, Dư Triều Gia mới liên lạc với Trà Phủ.
Khi Dư Thanh Hà xuất hiện lần nữa, cô ấy đã biết tình hình của Hoa Đình từ cuộc liên lạc.
Hoa Đình ơi Hoa Đình, một tòa thành với vận mệnh trớ trêu.
…
Dư Triều Gia ngồi vào ghế lái phụ, bên kia cửa sổ xe, Vân Sâm và dây leo của Hoa Đình đứng tại chỗ chào tạm biệt họ.
Cô gái trông thật bình tĩnh, dây leo vẫn luôn ở bên cạnh cô bé, cứ đứng lẻ loi như thế.
Cũng giống như anh ta và chị mình lần đầu tiên trở thành Thành Quyến Giả, tất cả những người may mắn sống sót đều lấy cớ rời đi để ép buộc chị em họ. Khi hai người bọn họ bắt mọi người phải tuân theo chỉ thị của họ để làm việc, hai người họ đứng ở rìa hơi thở của bản chính tượng thành Trà Phủ, nhìn dáng vẻ của những người này mang toàn bộ vật tư đi hết.
Hai chị em họ sống trong sợ hãi, mỗi bước đi đều phải tính toán cẩn thận, liên tục đối phó với những người khác. Thương lượng và giả vờ thỏa hiệp, tìm thấy những người đồng hành đáng tin cậy, từng bước phát triển đội ngũ, cuối cùng mới khiến Trà Phủ phát triển được như bây giờ.
Trong khoảng thời gian đó, chị anh ta đau ốm liên miên nhưng không bao giờ tỏ ra yếu đuối, còn anh ta chẳng biết gì hết, dù đã đi học nhưng anh ta vẫn không thể thương lượng với người khác để nhận được quyền lợi như chị mình…
Cô gái trước mắt lưng vẫn thẳng tắp đối mặt với hiểm nguy phong ba bão táp, giống với dáng vẻ của chị anh ta lúc đầu khi đối diện với sự ép buộc phải nhượng bộ của tất cả mọi người nhưng vẫn không chịu cúi đầu.
Khi xe nổ máy, Dư Triều Gia đột nhiên nói: “Chị ơi, em muốn cho cô bé mượn thứ đó, ít nhất cô bé có thể sống sót.”
Dư Thanh Hà yên lặng nhìn anh ta một lúc, cô ấy nhấc tay khỏi vô lăng, hoàn toàn làm rối tung mái tóc của anh ta, nói: “Đi đi.”
Thấy động cơ xe nổ máy, Vân Sâm và Tòa Thành Nát quay về nhà.
Đi được nửa đường, giọng nói của Dư Triều Gia từ phía sau truyền đến.
“Chờ một chút… Vân Sâm, tôi đưa em cái…”
Nếu không phải dây leo kịp thời đỡ lấy thì Dư Triều Gia đã ngã sấp mặt như con chó ăn phân, đây mới chỉ cách hơn trăm mét.
Dư Triều Gia cảm ơn Hoa Đình, anh ta chạy đến trước mặt Vân Sâm đang bối rối rồi cúi xuống bên cạnh cô và dây leo nói nhỏ: “Dù sao hai người cũng là học trò mà tôi đã dạy, không thể nào bị mấy tên ma quỷ này đánh bại được. Tôi sẽ cho hai người mượn một món bảo bối, sau khi hai người giải quyết được chuyện này rồi, nhất định phải trả lại cho tôi đấy.”
“Cái gì vậy?”
Một vật được nhét vào lòng bàn tay của Vân Sâm, bên tai là lời giải thích của Dư Triều Gia về vật đó, cô và Tòa Thành Nát càng nghe càng thấy kinh ngạc. Chẳng trách Dư Thanh Hà dám để Dư Triều Gia đi lại một mình…
Dư Triều Gia nói xong liền lùi lại rồi nở nụ cười: “Nhất định phải nhớ trả lại cho tôi đấy… Bảo trọng!”
Anh ta lại lên xe, chiếc xe phóng đi.
Khói xe tràn lan và bụi bay mù mịt.
Vân Sâm mở lòng bàn tay ra, một tảng đá màu xám trơn nằm trên đó.
Nó giống như một viên đá nhặt bên vệ đường, bình thường đến nỗi sẽ không ai chú ý đến nó cả.
Hình dạng mép cạnh khác thường, giống như một phần bị rớt ra của trò chơi xếp hình lập thể, chỉ yên lặng nằm trong tay cô như vậy.
Lời mà Dư Triều Gia nói với họ vừa rồi là…
Vân Sâm, nếu em mang theo viên đá này bên người thì em sẽ không bị ma quỷ phát hiện.
Hoa Đình, tôi xin lỗi, tôi không có cách nào để giúp anh cả.
Hy vọng hai người có thể vượt qua khó khăn càng sớm càng tốt.
*
Hoa Đình không thể sử dụng tài năng của tòa thành để lơ lửng trong không trung. Khi anh di chuyển lên trên, anh cảm thấy mình bị một lực khác kéo xuống, chắc chắn có liên quan đến đám ma quỷ kéo dây leo của anh dưới lòng đất.
Hoa Đình khi ở trạng thái lơ lửng trên không thì không tiêu hao nhiều năng lượng, nhưng năng lượng tiêu hao khi điều khiển chuyển động thì lại cực lớn.
Giả sử ma quỷ tác động ngoại lực bên dưới để đẩy nhanh tiêu hao năng lượng trong quá trình di chuyển, từ đó khiến Hoa Đình không thể có đủ năng lượng để di chuyển lên trên…
Vân Sâm hỏi: “Nếu bổ sung năng lượng của tôi thì sao?”
Tòa Thành Nát tái dự trữ năng lượng để đạt đến trạng thái cao nhất hiện tại, cộng với phần bổ sung của cô, liệu có thể triệt tiêu lực kéo của ma quỷ, từ đó có thể giúp anh thoát khỏi sự lôi kéo của ma quỷ không?
Hoa Đình cũng không chắc chắn.
Vân Sâm cụp mắt, nếu không được nữa… Cô chạm vào sợi dây chuyền trên ngực, còn có viên đá năng lượng của Hạ Phong Niên, nếu không cần thiết thì cô không muốn sử dụng di vật của mẹ mình.
Tình hình bây giờ đã khác, Hoa Đình đang gặp nguy hiểm.
Hoa Đình tuyệt đối không thể bị kéo xuống lòng đất!
Tòa Thành Nát đã là người nhà của cô, cô sẽ không bao giờ bỏ rơi anh.
Hơn nữa, chỗ tháp canh ấy, còn có Cửu Châu…
“Ma quỷ hành động dựa vào đá năng lượng, trong ngày phải có lúc số lượng chúng ít đi một chút.”
Vân Sâm nắm lấy sợi dây chuyền, cảm nhận lại tình hình bên dưới lòng đất.
Lần này cô trút bỏ nỗi sợ hãi của mình và cẩn thận quan sát.
Tốc độ tiêu hao năng lượng khi đá năng lượng chuyển động rất nhanh, khi năng lượng của đá năng lượng chuyển động gần cạn kiệt, ma quỷ đang mang theo viên đá đó sẽ đợi viên đá năng lượng bị ô nhiễm mới rơi xuống.
Ma quỷ không thể trực tiếp sử dụng đá năng lượng tinh khiết, sau khi viên đá bị nhiễm chất lỏng ma quỷ thì bọn chúng mới có thể sử dụng được.
Khi đá năng lượng bị ô nhiễm, dường như Vân Sâm nghe thấy một tiếng kêu đau đớn.
Từ xa đến gần, mỗi viên đá năng lượng bị ma quỷ làm ô nhiễm đều tản ra ý nghĩ muốn được chết.
Thật khiến người khác khó lòng chấp nhận nổi.
Cô nới lỏng dây chuyền, thở hổn hển.
Cành cây nhanh chóng vỗ lưng cô.
Vân Sâm ổn định hơi thở, bình tĩnh nói: “Bọn chúng hành động có kẽ hở, nhưng bây giờ đang là ban ngày, chúng ta phải xem xét tình hình ban đêm thế nào đã.”
Cô tranh thủ thời gian này để nghỉ ngơi.
Trong sân, Niệm An đang nằm trong chuồng chó của nó, thỉnh thoảng có tiếng rên rỉ trong cổ họng, nó có thể cảm nhận được bầu không khí trầm lặng xung quanh.
Rõ ràng hai ngày trước chủ nhân còn rất vui vẻ mà, tại sao trong nhà lại không có tiếng cười rồi vậy?
Cái đầu nhỏ bé của chú chó không thể hiểu được một vấn đề phức tạp như vậy, nó chỉ biết rằng bây giờ nó không thể gây thêm rắc rối cho chủ nhân của mình.
Nó lại cúi đầu xuống, ánh chiều tà phản chiếu trong đáy mắt nó.
Màn đêm lại buông xuống khắp mặt đất.
Vân Sâm tỉnh dậy, tranh thủ lúc cành cây của Tòa Thành Nát chải tóc cho cô, cô chạm vào sợi dây chuyền để cảm nhận tình hình bên dưới lòng đất.
Số lượng ma quỷ vẫn còn rất nhiều, nhưng ít hơn so với số lượng vào ban ngày.
Vân Sâm chú ý đến một chuyện.
Ma quỷ phải xuất hiện trên mặt đất vào ban đêm để săn mồi, đây là quy luật hoạt động của chúng.
Nếu đi ngược lại quy tắc thì tất nhiên sẽ phải trả giá.
Nếu vào ban ngày khi nên ngủ say mà chúng nó muốn tỉnh táo làm việc thì phải sử dụng đá năng lượng.
Ban đêm chúng nó muốn ở lại dưới lòng đất, điều này trái với quy tắc tỉnh táo vào ban ngày nhiều hơn, chúng nó cần sử dụng nhiều đá năng lượng hơn.
Đây là những suy đoán của Vân Sâm sau khi cảm nhận được sự tiêu hao của đá năng lượng.
Hoa Đình hỏi: “Tình hình thế nào?”
Anh đã thử rồi, cái bục bên dưới lòng đất hoàn toàn cô lập khả năng nhận thức của dây leo. Vân Sâm nói rằng có một không gian khác bên dưới dây leo của anh, nhưng tất cả những gì anh có thể cảm nhận là đất, đá và mạch nước ngầm…
Vân Sâm cười và ôm lấy dây leo của anh: “Tốt hơn nhiều so với giả thiết xấu nhất.”
Cành cây âu yếm xoa má cô.
Chỉ quan sát một ngày thì không đủ.
Tòa Thành Nát và năng lượng trong cơ thể cô vẫn chưa khôi phục lại trạng thái dồi dào nhất, Vân Sâm quyết định tiếp tục quan sát thêm hai ngày nữa.
Đúng như cô suy đoán.
Năng lượng mà ma quỷ tiêu thụ để tỉnh táo vào ban ngày sẽ ít hơn, khi chúng muốn ở dưới lòng đất để tiếp tục hành động vào ban đêm thì sẽ tiêu hao năng lượng nhiều hơn.
Nhìn tổng thể hành động của chúng, giống như ai đó đã đưa cho chúng một chỉ thị đơn giản, kêu chúng cố gắng hết sức để kéo Hoa Đình chìm xuống đất.
Nếu đứng ở ranh giới sông Hoàng Yết để quan sát tình hình hai bên bờ, thì phân nửa nơi họ đang ở thực sự đã chìm xuống đất rồi.
Những việc ma quỷ làm không phải là vô ích.
Tình hình càng nguy cấp thì Vân Sâm và Tòa Thành Nát càng bình tĩnh hơn, bọn họ vẫn sống như bình thường mà không bị sự khủng hoảng ảnh hưởng gì.
Bọn họ dự trữ năng lượng từng chút một, cho đến khi năng lượng trong cơ thể mỗi người đạt đến trạng thái cao nhất.
Một đêm nữa lại đến.
Cô gái đang đứng cạnh tượng thành, lần đầu tiên cô tháo chiếc nhẫn ra khỏi sợi dây chuyền.
Cô đeo chiếc nhẫn vào tay mình, màu đỏ đậm hơn tất cả những viên đá năng lượng khác, đang lấp lánh trên ngón tay cái của cô.
Ngoại trừ Vân Sâm ra thì không có ai có thể sử dụng năng lượng trên chiếc nhẫn, ngay cả ý thức tòa thành cũng không thể hấp thụ được.
Vân Sâm vốn định nếu năng lượng của bản thân mình không đủ thì cô sẽ cho Tòa Thành Nát mượn chiếc nhẫn.
Không ngờ sau khi Tòa Thành Nát sử dụng thử, anh hoàn toàn không thể sử dụng năng lượng bên trong chiếc nhẫn, chỉ có thể để cô hấp thụ năng lượng vào cơ thể mình, sau đó chuyển qua cho anh.
Sau khi đeo nhẫn, Vân Sâm huy động năng lượng trong cơ thể và cảm nhận tình hình bên dưới lòng đất.
Ma quỷ kéo đến hết đợt này đến đợt khác, chúng như hóa thân thành kiến và “Làm việc chăm chỉ” dưới lòng đất.
Là đối tượng của sự “Làm việc chăm chỉ” đó, Hoa Đình vô cùng chán ghét chúng.
Khi đá năng lượng trong miệng ma quỷ sắp cạn kiệt, chúng sẽ đi đổi đá năng lượng, mà ma quỷ như vậy vào mỗi đêm sẽ có một khoảng thời gian số lượng tập trung nhiều nhất.
Vân Sâm nói: “Chính là lúc này!”
Hoa Đình đã huy động năng lượng của tòa thành, tất cả dây leo nằm rải rác dưới lòng đất khiến chúng nó lơ lửng trên không.
Ngay khi Vân Sâm vừa dứt lời, anh đã di chuyển tòa thành lên!
Đám ma quỷ tạo thành một “Dây xích” trói dây leo lại, từng nhánh dây leo nhanh chóng bị đứt ra.
Vô số ma quỷ từ trên cao rơi xuống đất, bọn chúng rơi xuống cái bục hoặc đều rơi vào bóng tối bên cạnh cái bục, hoặc chúng nó sẽ dùng móng vuốt cắm vào tường và leo lên với tốc độ cực nhanh, ý đồ muốn bắt lấy dây leo một lần nữa.
Ngoài ra còn có một số sợi “Dây xích” rất chặt, ma quỷ đứng đầu kiên quyết nắm chắc dây leo không buông ra, những tên ma quỷ khác lần lượt kéo đến giúp đỡ.
Hai bên rơi vào thế giằng co kéo dài!